Chương 13: Đối tượng tình đầu
Ngày hôm sau Trần Thiên Tường dậy thật sớm, làm điểm tâm như đã hứa, đương nhiên còn muốn nhân tiện khoe tài nghệ. Bất quá Tề Hải Dương còn dậy sớm hơn, nhìn không ra có chỗ nào mệt mỏi, sáu giờ rưỡi đã chạy bộ xong rồi quay về, còn loanh quanh trong bếp đòi giúp đỡ. Bất quá nhìn cậu ta cắt cà chua với tư thế của ninja, Trần Thiên Tường đành kiên quyết đuổi cậu ra, cấm cậu động tay vào.
“Anh Tường, anh đeo tạp dề nhìn cũng đẹp trai!” Tề Hải Dương bám vào cửa bếp, nhìn soái ca bên trong mà lòng ngứa ngáy, lập tức lại có mấy suy nghĩ vi diệu. “Lần tới, lúc nấu cơm…… Anh Tường, anh ở trần đeo tạp dề được không?!”
“Sao cậu không hở mông chạy bộ đi?” Trần Thiên Tường lườm hắn một cái, mấy ngày này ở chung, anh cũng không còn ngạc nhiên với tư duy lạ lùng của cậu nữa. Chỉ là không ngờ tới cậu ta lại còn cười nhe răng, rất là đắc ý lắc lắc đầu.
“Hê hê, thật ra em cũng có lần cởi truồng chạy thật, bất quá lúc đó là nửa đêm, sân thể dục của trường học không ai.”
Trần Thiên Tường đang lật chảo rán bánh kinh giới, nghe vậy suýt nữa hất luôn cái bánh lên trần nhà. Biết cậu ta khùng, nhưng anh thật không ngờ cậu ta khùng dữ vậy. Hơn nửa đêm cởi truồng chạy quanh trường, nếu như bị phát hiện chỉ sợ sẽ bị đuổi ngay!
“Cậu bịnh thần kinh à! Nếu bị nhìn thấy thì sao? Còn muốn đi học không!” Trần Thiên Tường phản xạ nhanh đón lấy cái bánh, quyết định phải dạy dỗ cậu ta, sau này không thể lại đi làm chuyện ngu ngốc vậy nữa.
“Aiz, thua cược với đàn anh, không thể chơi xấu không chạy mà. Hơn nữa hắn trông chừng cho em, không để ai thấy đâu.”
“Vậy …… đàn anh đó là người cậu thích?” Tề Hải Dương nói rất nhẹ nhàng, Trần Thiên Tường lại thầm đổ bình dấm. Sau khi anh bị bạn trai trước đá liềm quyết định triệt để quên gã, trước mặt Tề Hải Dương chưa từng kể về tên khốn đó. Mà Tề Hải Dương tuy ngoài mặt nói cũng như anh, nhưng há mồm cứ nhắc đàn anh với chả đàn anh, làm anh có muốn không chú ý cũng không được.
“A, này……” Tề Hải Dương dụi dụi mắt, đột nhiên bật dậy, xông vào phòng bếp, cầm chặt tay anh. “Anh Tường! Chuyện trước đây không tính! Bây giờ em chỉ thích anh!”
“Buông tay buông tay! Cẩn thận nồi!” Trần Thiên Tường bị cậu làm cho giật mình đến mức xém quăng luôn nồi, dùng ánh mắt tà ác nhìn cậu, vậy mà trong lòng đã ngọt như mật đường.
“Phải phải……” Tề Hải Dương vội vã giơ lên hai tay đầu hàng, vừa thối lui hai bước vừa nhăn mặt nói: “Anh Tường cũng biết mà, em ở trấn nhỏ, chưa từng biết qua gay thật sự sẽ ra sao. Em với đàn anh cũng chỉ là vì gần gũi mà vui vẻ thôi, không đứa nào có tâm tư gì. Lúc hắn có bạn gái rồi chia tay em, em cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ nghĩ lâu lâu lại đùa nhau là được. Ai biết lại gặp được anh, thật đó! Anh Tường thật sự là tình đầu của em! Trước đây căn bản em chưa hề thích ai!”
“Hừ, mấy ngày trước cậu khóc sùm sụp, nói đàn anh có bạn gái còn xem cậu như thằng ngu mà đùa giỡn, gạt người?” Sắc mặt Trần Thiên Tường không tốt, lòng lại rất vui vẻ. Tên ngốc này nói về đàn anh trôi chảy vậy, xem ra không phải dư tình chưa xong, mà là căn bản không xem gã kia ra gì.
“Đó là do em xài thuốc nhỏ mắt ……” Tề Hải Dương khoanh tay cười ngượng ngùng, “Kỳ thật lúc anh bỏ đi, em cố ý ra vẻ đáng thương, tranh thủ tình cảm.”
“Đương nhiên tôi biết.” Trần Thiên Tường không nhịn được cười, khóe miệng cong cong còn liếc cậu, quyết định không ghẹo cậu nữa. Rán bốn cái bánh vừa đầy một đĩa, cháo nghêu mềm ngọt cũng vừa ăn. Còn có cả trứng rán và xúc xích, cà chua ngâm dấm đường, tuy rằng không tính là phong phú, vẫn là dinh dưỡng vừa đủ.
“Oa, anh Tường, tay nghề anh tốt quá!” Tề Hải Dương cắn cái bánh rán vàng xen lẫn rau xanh, vừa giòn tan vừa thơm mùi rau mà cảm thán.
“Lúc trước tan ca liền về nhà tập luyện nấu mấy món, muốn làm cho gã ăn ngon một chút, sợ gã uống rượu nhiều hư dạ dày.” Trần Thiên Tường cười cười tự giễu, “gã” chính là thứ mà anh giấu trong lòng không muốn nhắc, đây là lúc cho “gã” ra đi.
Tề Hải Dương cũng sửng sốt, đã nuốt một nửa rồi còn suýt nữa nghẹn trong cổ họng. Cậu cố nuốt xuống, vội vã uống canh cho xuôi rồi nói. “Anh Tường! Em sẽ học anh nấu cơm, tuyệt đối sẽ không giống ngày hôm qua nữa! Sau này anh không phải làm gì hết, cứ ăn ngon thôi!”
Lời nói vô cùng giản dị lại có thể làm người động lòng, Trần Thiên Tường cười vẫy tay bảo cậu ngồi xuống. “Được, sau này tôi sẽ soạn tài liệu nấu ăn, cơm chiều cậu làm, buổi sáng tôi làm. Cậu ra ngoài chạy bộ khỏi cần mua đồ ăn về nữa, dù sao cũng chỉ là sinh viên, không cần tiêu phí.”
“Không có việc gì, chút tiền đó là em ……” Tề Hải Dương nói đến một nửa mới nhớ ra hồi trước từng than khóc dùng hết phân nửa sinh hoạt phí mua gậy rung, liền tỉnh trí đánh trống lảng. “À…… thật ra. Thật ra em không thiếu sinh hoạt phí, vừa mới thắng giải liên đoàn có chút tiền thưởng. Bất quá cái gậy rung đó quả thật mắc lắm, không dùng sao? Rất lãng phí.”
Trần Thiên Tường thầm buồn cười, tên ngốc này vậy mà vẫn nhớ thương gậy rung hai đầu. Anh cởi dép lê, dùng chân mình đạp vào thứ giữa chân người đối diện. “Thứ này chúng ta đều có, muốn dùng hàng giả làm gì?”
“Anh Tường! Anh muốn dùng thứ của anh tự mình ra trận sao?!”
Hành động tán tỉnh bất chợt của anh làm Tề Hải Dương vui đến nở hoa, lúc này chỉ muốn buông bát đè anh lên giường, đến lúc ăn thêm vài cái cốc đầu mới chịu an tĩnh ăn cơm tiếp. Tuy rằng hôm nay là chủ nhật, nhưng Trần Thiên Tường sinh hoạt rất có quy luật, không có ý định cơm sáng chưa xong đã trèo lên giường làm càn. Huống chi anh còn có kế hoạch riêng, hôm nay phải làm xong, coi như cho Tề Hải Dương một kinh hỉ.