Chương 23: 23: Hết Hạt Cà Phê Rồi
“Đúng tôi đang tìm anh.”
Vân Ly không phủ nhận, ấp úng nói: “Anh uống nhiều rồi, tôi tới đón anh về.”
Phó Thức Tắc: “Tới một mình?”
Vân Ly gật đầu, nghĩ ngợi chút lại bổ sung thêm một câu, “Những người khác cũng đang chếnh choáng, chẳng còn ai tỉnh táo."
Phó Thức Tắc: “Tôi đang hút dở.”
Anh còn chưa hút xong.
Nghe ra ý tứ trong lời anh nhưng Vân Ly vẫn không nhúc nhích, “Vậy đợi anh hút xong, chúng ta cùng quay về?”
Thấy Phó Thức Tắc không phản ứng, cô đảo mắt nhìn xung quanh, tìm được một chỗ có thể ngồi: “Vậy anh hút đi, tôi tìm chỗ xa xa đứng chờ anh.”
Tìm được chỗ ngồi, Vân Ly lôi điện thoại ra nghịch giết thời gian.
Được một lúc thì nhận được tin nhắn của Đặng Sơ Kỳ: [Ông chủ bar nhìn mlem thật sự.
Móa cậu đi đâu rồi? Qua đây! Cậu mà gặp ông chủ quán bar, tớ thề cậu quên tuột chú út của Hạ Hạ luôn.]
Vân Ly: [Tớ là người hơi bị chung thuỷ đấy.
Chỉ có tình cũ, không có tình mới.]
Mượn rượu tiêu sầu, mượn thuốc giải toả, đêm nay Phó Thức Tắc đều thử hết.
Giờ phút này Vân Ly đang cực kỳ phiền não, trước khi rời khỏi quán bar cô vẫn không thăm dò được chút thông tin nào từ chỗ Hạ Tung Thanh cả.
Mà hai người cũng chưa thân quen đến mức có thể tâm sự với nhau những chuyện như vậy.
Nói đến thân… Hình như anh lại gọi cô là Vân Ly Ly thì phải?
Cô thoáng ngẩn người, bởi vì người khác đều thường gọi cô là Ly Ly.
Còn anh? Sao anh lại phải thêm một chữ Ly nữa vào?
Phó Thức Tắc xoay người về hướng bóng tối, lấy ra thêm một điếu thuốc nữa, đang định châm lửa thì ánh mắt nhác thấy bóng dáng cao gầy, mỏng manh của Vân Ly đứng ở mép cầu.
Cô co rúm lại, quấn mình trong chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt.
Anh ngoảnh đầu nhìn về phía cô, lúc tới anh không chú ý lắm.
Xung quanh đây đều là những tòa nhà tái định cư thời kỳ đầu.
Những ngọn đèn đường công suất thấp giăng đầy xác thiêu thân, trong bóng tối lưa thưa vài tên say rượu nửa nằm nửa ngồi, chả khác mấy cái xác là bao.
Cô nàng với tính cách như chú cừu non nhút nhát này lại đứng trong khung cảnh tiêu điều, u ám đó, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Anh nhét điếu thuốc trở về, đi đến bên cạnh cô: “Về thôi.”
Vân Ly không hiểu sao anh lại thay đổi ý định chóng vánh như thế, chần chờ một lát mới nói: “Hình như ăn chè có thể tỉnh rượu đấy, tôi vừa search thử, có một quán ngay gần đây.”
Trước kia mỗi lần ba cô - ông Vân Vĩnh Xương uống say xong đều đòi ăn đồ ngọt.
Nói là uống nhiều rượu, dạ dày khó chịu.
Cô vừa lên mạng tìm thử, phát hiện cách đây tầm bốn trăm mét có một quán chè lâu năm.
Phó Thức Tắc lại chẳng có gì là cảm kích, lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu, tôi cũng không uống nhiều.”
Cô lại chẳng vì sự cự tuyệt này mà rút lui: “Thực ra là vì tôi cũng uống hơi nhiều, lát về cũng không đặt đồ được.
Anh có thể đi cùng tôi không?”
Cô nhìn về phía con đường tối om: “Cũng không xa lắm, đi bộ mấy phút là tới.”
Thuận theo ánh nhìn của cô là khu phố vắng vẻ, với ánh đèn heo hắt, u ám.
Phó Thức Tắc: “Đưa điện thoại đây tôi xem đường.”
Vân Ly phóng to bản đồ trên app định vị đưa cho anh, anh lại chỉ liếc một cái rồi lập tức trả lại.
Trên con đường vắng vẻ chỉ có hai người.
Anh và cô duy trì khoảng cách một đoạn vừa đủ.
Vốn cho rằng anh uống không ít nhưng nhìn bước chân vẫn cực kỳ vững vàng, khoan thai.
Vân Ly chưa tới đây bao giờ, cả đoạn đường gồ ghề, nhấp nhô, khắp nơi đều là ổ gà, ổ chuột to nhỏ đủ kích cỡ, nheo mắt quan sát, xung quanh nơi góc khuất có không ít cặp nam nữ ôm hôn nhau thắm thiết như chỗ không người.
Đúng lúc này có mấy người chân nam đá chân chiêu, loạng choạng đi vào góc khuất giải quyết, gã nào gã nấy đều say khướt, nói năng chẳng rõ, kéo khoá quần hồi lâu vẫn không thành công.
Đột nhiên Phó Thức Tắc dừng lại, quay sang nhìn cô: “Đi sát tôi.”
“Hả… À… Vâng…” Vân Ly chậm rãi bước đến bên cạnh Phó Thức Tắc.
Quán chè ở ngay trong hẻm đối diện “Tăng Ca”.
Cửa hàng không lớn, chỉ có năm, sáu bàn.
Cả quán chỉ có mỗi ông chủ bận rộn trong bếp nhỏ.
Menu được viết tay trên một tấm bảng nhỏ màu đen đặt ngay ngoài.
“Anh muốn ăn gì?”
Phó Thức Tắc đã chọn xong chỗ ngồi, dưới ánh sáng lờ mờ không rõ nơi đây, Vân Ly có cảm giác đôi mắt anh phủ một tầng hơi nước mỏng.
Anh còn chẳng thèm nhìn menu, tuỳ tiện đáp: “Coca Cola.”
“...”
Vì cô rủ anh đi ăn chè (*), nên có vẻ cũng không sai.
(*) Chè - Tiếng Trung là 糖水 (Bính âm: Tángshuǐ; Hán Việt: Đường thủy) theo nghĩa đen được dịch là "nước đường" hoặc 甜湯 (bính âm: Tiántāng; Hán Việt: Điềm thang).
Chè là một món ăn có xuất xứ từ Trung Quốc.
Đây là một món nước, trong đó nguyên liệu quan trọng nhất là đường ăn.
nên Phó Thức Tắc bảo muốn uống Coca cũng là một loại nước có đường, nên nhìn chung là không bắt bẻ được ổng.
Vân Ly gọi một phần bánh bao chỉ ( ) và một cốc nước đậu xanh đường, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, đặt trong đĩa sứ nhỏ.
Vân Ly cầm một chiếc bánh gạo nếp lên, dừng một chút, lại đưa đến trước mặt Phó Thức Tắc.
“Anh có muốn thử bánh này không, tôi chia cho anh một nửa.”
Phó Thức Tắc không từ chối, gắp chiếc bánh vào bát mình.
“Đây là đồ uống…”
Cô uống thử một ngụm nước đậu xanh đường, vì cho quá nhiều đá nên vị loãng toẹt như nước sôi, ông chủ còn cố tình cho thêm đường nâu để tăng vị ngọt, vì thế tạo nên một hương vị lạ lùng nhất từ trước đến giờ mà Vân Ly từng nếm thử.
Phó Thức Tắc ngồi một bên chờ hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Cũng định chưa cho tôi nửa cốc?”
“...”
Vân Ly đắn đo chốc lát, rồi quyết đoán đẩy luôn ly nước đậu xanh đến trước mặt anh, còn tận tâm xoay ống hút về hướng Phó Thức Tắc.
Lần đầu thả thính trực tiếp và lộ liễu như vậy, dù mặt cô vẫn lạnh tanh, điềm tĩnh, nhưng có trời biết nội tâm cô hiện tại mưa giông, gió giật, vạn mã bôn đằng (*), cực kỳ bất ổn.
(*) Vạn mã bôn đằng [萬馬奔騰] muôn ngựa rong ruổi.
Cứ cái gì nhảy, nhảy chồm, bốc lên đều gọi là đằng.
Anh ấy phát hiện ra thì phải làm sao?
Anh ấy không phát hiện ra thì làm sao nhỉ?
Hai ý nghĩ này luân phiên hoán đổi trong đầu cô, Vân Ly hồi hộp cẩn thận quan sát sắc mặt Phó Thức Tắc.
Dường như anh chẳng thấy có gì không ổn cả, đẩy ly nước đậu xanh về lại phía cô, nhàn nhạt đáp: “Thôi.”
“Gọi thêm ly nữa nhé?” Buổi tối chưa có gì vào bụng, Vân Ly cũng cảm thấy hơi đói.
Ngay ngoài quán chè còn có một sạp hàng bán hủ tiếu ( ) xào.
Cô bảo Phó Thức Tắc đợi mình một lát, rồi chạy nhanh đi mua một phần về.
Lúc Vân Ly xách đồ ăn về, thấy hai con chó hoang quẫy quẫy đuôi ngồi trước cửa quán chè.
Phó Thức Tắc ngồi trên một cái đôn bên đường, tay cầm bát cá viên, cho hai con cún ăn.
Mỗi lần chọc một miếng cá viên mới, con cún nhỏ sẽ háo hức nhảy lên đùi anh, Phó Thức Tắc đùa giỡn bọn chúng một lúc, mới đút cho chúng một viên.
Thấy được vẻ ấm áp, dịu dàng nhường này trên người anh quả thật hiếm có.
Thấy cô trở về, anh đặt bát cá viên xuống đất, trở về tiệm: “Ăn xong rồi về.”
Vân Ly: “Kỳ Kỳ mới nhắn tin nói cô ấy với Hạ Hạ về trước rồi.
Tôi mang về nhà ăn cũng được.”
Phó Thức Tắc nhìn cô, không mặn không nhạt nói: “Tôi cũng muốn ăn.”
Hai người trở về bàn lần nữa.
Lúc này Vân Ly mới phát hiện ra, câu kia của anh chẳng có động cơ nào khác.
Có lẽ anh thật sự đói.
Anh tách đôi đũa mới ra, gắp một miếng hủ tiếu xào bỏ vào bát mình, trộn thêm chút nước hầm cô mua thêm.
Nhìn anh có vẻ không tỉnh táo lắm, ý thức mơ mơ màng màng nhưng động tác lại cực kỳ vững vàng, chỉ có ánh mắt hơi lạ, hệt một đầm nước an tĩnh.
Cũng có thể lý giải theo một cách khác… ví dụ như một dòng sông xuân dịu dàng, ôn hòa.
Vân Ly không thể nào nhìn vào ánh mắt kia mà ăn được, chỉ đành ngồi sát về phía anh để không phải mặt đối mặt.
Anh lại tách một đôi đũa khác.
“...”
Thì ra không phải ảo giác, anh thực sự say rồi.
“Ừm, hình như quả thật anh uống hơi nhiều rồi, có muốn về sớm chút nghỉ ngơi không?”
Phó Thức Tắc nhìn chằm chằm hộp hủ tiếu xào: “...Ở bên ngoài thêm lát nữa…”
Vân Ly:
Phó Thức Tắc: “Khó vào giấc.”
Nói xong lời này, cho đến tận khi ăn xong anh vẫn chẳng nói lời gì khác, chỉ tập trung ăn hủ tiếu.
Vân Ly ngồi cạnh, cố gắng hết khả năng gợi chuyện nhưng Phó Thức Tắc vẫn chẳng có phản ứng gì.
Khi Từ Thanh Tống tới đón, hai người đã ăn xong, trong nhà điều xe đến, anh ta dặn tài xế đưa Phó Chính Sơ và Vân Ly về.
Phó Thức Tắc tự mình lên xe, Từ Thanh Tống ngồi bên cạnh đưa khăn ướt cho anh ấy.
“Còn tỉnh táo không?”
“Ừ.”
“Đến đâu? Bắc Sơn Phong Lâm?”
“Thôi khỏi, tới Giang Nam Uyển đi.”
Ban đầu Từ Thanh Tống không nói gì, lát sau nhịn không được mở miệng trêu chọc: “Sao lại để con gái nhà người ta chăm sóc một tên bợm nhậu như cậu chứ?”
Phó Thức Tắc đặt tay lên trán: “Thật à?”
Đầu anh căng lên như chuẩn bị nứt ra.
Phó Thức Tắc hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh ập vào, tiếng âm thanh động cơ khiến anh tỉnh táo chút ít.
Đột nhiên anh nhớ tới câu nói của Vân Ly trước khi tạm biệt nhau.
“Nếu như anh có chuyện gì muốn nói ra nhưng lại không muốn để người khác nghe thấy…”
“...Anh có thể nói vào bên tai trái của tôi.”
---
Về đến nhà, Phó Thức Tắc sờ soạng mở đèn, căn phòng rộng thênh thang chỉ có sự cô độc và im lặng vô cùng tận.
Đồ đạc bày trí vô cùng tối giản, chẳng nhìn ra được chút sinh khí con người hay vết tích của cuộc sống sinh hoạt ngày thường.
Anh cầm chai nước từ trong tủ lạnh ra, ấn lên trán, muốn để hệ thần kinh đang căng lên thả lỏng một chút.
Phó Thức Tắc nhìn điện thoại, ba mẹ gọi cho anh hai cuộc.
Phó Thức Tắc chẳng buồn quan tâm, ném sang một bên, vốc nước lạnh vỗ mặt, khiến sự chếnh choáng tích tụ cả đêm tản bớt.
Anh lại lôi chiếc hộp màu đen từ trong túi ra.
Bên trong là một chiếc máy bay nhỏ, anh lẳng lặng đặt chiếc máy bay lên bàn trà…
Thật lâu sau.
Trong không gian trống trải, vang lên giọng nói khẽ khàng: “Sinh nhật vui vẻ.”
---
Ngày hôm sau, Vân Ly tới EAW từ sớm.
Vẫn chưa có mấy người đến, quẹt thẻ xong, Vân Ly mở xem nhật ký trò chuyện nhóm, sau khi xác định chắc chắn không có việc gì cần làm, cô mới cầm bánh mì và sữa mua trên đường tới phòng nghỉ ăn.
Trong phòng không có người, trên bàn dài đặt vài tờ rơi.
Tối nay sẽ có cả lễ hội ở quảng trường trung tâm.
Vân Ly không có hứng thú cho lắm, để trở lại, tìm một chiếc ghế lười ngồi xuống.
Lướt điện thoại một lúc đọc tin tức, trong đầu cô lại hiện ra giấc mơ tối qua: từng đoạn, từng đoạn chậm rãi tua chậm trong đầu cô.
Mỗi cảnh đều khiến tim cô đập rộn ràng.
Cuối cùng là hình ảnh người đàn ông tuấn tú lẳng lặng ngồi trong quán chè, chẳng nói một lời.
Hệt như một con búp bê sa sút tinh thần, yếu đuối, mỏng manh.
Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, cô ngước nhìn lên thì thấy hung thủ làm tim mình xao xuyến dạo gần đây cầm cốc đi vào.
Anh đã thay quần áo, dỡ xuống cả bộ dạng say xỉn, mơ màng tối qua, đôi mắt trong trẻo lại lần nữa khoác lên vẻ sắc bén, lãnh đạm hằng ngày.
Vân Ly không ngờ anh lại đến sớm như vậy: “Chào anh.”
Phó Thức Tắc lịch sự gật đầu đáp lại rồi xoay người bước thẳng về phía máy pha cà phê
“…”
“?”
Tuy rằng Vân Ly không mong đợi quá nhiều vào phản ứng nhiệt tình của Phó Thức Tắc, nhưng mà trạng thái hiện tại của anh và cô chẳng khác nào hai kẻ hoàn toàn xa lạ trong buổi đầu gặp gỡ.
Đây không phải điều cô mong muốn.
Phó Thức Tắc lấy hạt cà phê từ ngăn tủ phía trên ra, ước lượng một chút, hơi nhíu mày.
Mở ra nhìn thử, quả nhiên chẳng còn lại mấy hạt.
Anh đổ hết tất cả phần đang có vào cốc nghiền rồi gấp nhỏ túi cà phê rỗng bỏ vào thùng rác.
Nhìn một loạt động tác này của anh, cô nhỏ nhẹ lên tiếng: “Sao thế?”
Phó Thức Tắc: “Hết hạt cà phê rồi.”
Vân Ly ngó đầu nhìn sang, quả thực chẳng còn bao nhiêu: “Từng này pha được không?”
"May ra được gần một ly.”
Thấy Vân Ly đứng đó không nhúc nhích, Phó Thức Tắc quay sang: “Cô cũng muốn uống?”
Làm như cô là mấy tay ác bá không bằng, nhìn số cà phê ít ỏi sót lại, còn vô lương tâm muốn cướp ly cà phê cuối cùng của anh.
Vân Ly lắc đầu: “Không.”
Bỗng nhiên cô nhớ ra lúc nãy nhìn lướt thấy trên poster lễ hội có gian hàng của thương hiệu cà phê rang xay khá nổi tiếng, Vân Ly đẩy tờ rơi sang trước mặt anh, gợi ý: “Đêm nay ở Hải Thiên Thương Đô tổ chức sự kiện Halloween, có rất nhiều gian hàng tham dự.
Trong đó có cả quầy bán hạt cà phê nữa.”
“Ừ.”
Vân Ly: “…”
Vân Ly thẳng thắn đề nghị: “Tôi cũng muốn mua một ít hạt cà phê, nhưng tôi không biết chọn.”
"Anh có thể đi với tôi không?"
Phó Thức Tắc nhìn chằm chằm vào dòng cà phê đen đang chiết ra: "Mấy giờ?"
Vân Ly thoáng sửng sốt một chút: “Tám giờ.”
“Ừ.”
Cô không nhịn được cong khoé môi, lại sợ ai đó phát hiện ra, vội vàng đánh bài chuồn: “Tôi có việc.
Đi trước đây.”
---
Bánh bao chỉ (tiếng Trung: 糯米糍; bính âm: nuòmǐcí, Hán Việt: nhu mễ chỉ) là một loại bánh bao được xuất phát từ Hồng Kông,Trung Quốc.
Loại bánh này được làm bằng bột nếp với bốn loại nhân mè đen, dừa, đậu xanh, đậu phộng.
Với âm gọi và hình dáng bánh tròn màu trắng cũng giống như cái bánh bao nên nó được gọi theo tiếng Việt là "bánh bao chỉ" để phân biệt với bánh bao bột mì.
Nó cũng có độ mềm dẻo như bánh dày mochi của Nhật nhưng không ngon bằng.
Nó được lăn qua bột dừa để phân biệt giữa bánh dày mochi và bánh dày gyeongdan của Triều Tiên.
Nó còn được gọi là sao phấn (tiếng Trung: 炒粉; bính âm: chǎo fěn; Việt bính: caauhai fan ).
Các nước Đông Nam Á, nhất là người Malaysia gốc Hoa gọi là kway teow.
Hủ tiếu Trung Hoa bắt đầu du nhập ở đất Sài Gòn cùng sự nhập cư của người Tiều (Triều Châu).
Họ gọi là cổ chéo (hủ tiếu), nghĩa gốc: bánh sợi.