Chương 25: 25: Ăn Chung Một Phần Bánh Matcha Waffles
Dòng suy nghĩ miên man của Vân Ly còn dừng lại khoảnh khắc người con trai bên cạnh kéo cổ tay cô, bảo vệ cô phía sau, cả quá trình nhận bóng bay từ tay anh cô đều ở trạng thái mơ mơ màng màng.
Trong ấn tượng của cô, dường như đây là lần tiếp xúc thân thể đầu tiên của họ.
Hình như anh chẳng phản ứng gì?
Là vì chẳng để trong lòng sao, hay là…
Anh không ngại việc kéo tay cô?
Vân Ly ngẩng đầu nhìn quả bóng bay lơ lửng trong không trung, chú thỏ hồng với khuôn mặt hài hước cười toe toét.
Khuôn miệng ngoác ra hệt như vầng trăng khuyết trên avatar của anh.
Nỗi bực dọc cứ thế tan biến vào hư không.
Rõ ràng cô đã hai mươi sáu tuổi, là một cô gái thành thục trưởng thành, không hề hợp với quả bóng bay trẻ con này chút nào nhưng Vân Ly không hề muốn buông nó ra.
Hai người đi dạo một vòng sau đó quay về chỗ gần sạp hạt cà phê, lúc này đang có tiết mục múa rối giấy cắt đặc biệt của lễ Halloween, rèm vải treo không cao lắm, phía trước đã có một đống người đứng chen chúc tới mức giọt nước cũng chẳng lọt.
Cô chỉ đành nhờ anh chàng “phái toàn chân” bên cạnh thuật lại: “Họ đang biểu diễn gì thế?”
“Chuyện bốn quả bí ngô.”
“Đang làm gì vậy?”
“Dắt một con chó bí ngô đi dạo.”
“...”
Nghe có vẻ chẳng có gì đáng xem nhưng những khán giả xung quanh đều vỗ tay khen hay.
Vốn dĩ Vân Ly định rút khỏi đám đông rời đi rồi nhưng đôi tình nhân trước mặt đột nhiên có hành động bất ngờ, anh chàng bế bạn gái lên cổ, để cô gái có thể dễ dàng theo dõi vở kịch.
Thấy thế, những đôi tình nhân khác cũng bắt chước theo.
Những người không có bạn trai đi cùng thì ngượng ngùng đứng im một chỗ.
Cô gái phía trước Vân Ly thấy vậy thì huých tay anh bạn đi cùng, dụ dỗ: “Nè, ông để tôi ngồi lên vai được không?”
“Lạy bà.
Tôi còn chưa có bạn gái đâu…”
“Moá, thế lại chẳng hợp lý quá còn gì.
Nào, là đàn ông thì để người bạn này hưởng tí phúc lợi đi.”
Nhìn cảnh tượng trước mặt, không hiểu tại sao cô lại thấy ngượng ngùng, cô quay sang nhìn Phó Thức Tắc, nhận ra anh cũng đang nhìn mình.
Phó Thức Tắc: “Cô muốn xem lắm à?”
Vân Ly không hiểu câu hỏi của anh lắm, cô nghĩ ngợi một lát, cực kỳ tự giác đáp: “Không.
Nhưng mà.”
Nhưng… cô lại có hơi tò mò không biết anh sẽ phản ứng ra sao, vì thế hỏi tiếp: “Nếu tôi muốn xem thì sao?”
Phó Thức Tắc: “Vậy cứ giữ trong lòng đi.”
Vân Ly: …
Trên đường về, Vân Ly nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi với Phó Chính Sơ: “Đúng rồi, hôm nay tôi nói chuyện với Phó Chính Sơ rồi, có vẻ tôi đã hiểu lầm em ấy.”
“Ừ.”
Vân Ly không có nhiều bạn bè, lúc mới quen biết với Phó Chính Sơ có khi cả ngày cô chẳng nói được mấy câu, nhưng đối phương không hề cho rằng cô lập dị, khó gần.
Vân Ly cảm khái từ tận đáy lòng: “Con người em ấy rất tốt."
Phó Thức Tắc: "Cô đang cân nhắc việc hẹn hò với nó à?"
Câu hỏi của Phó Thức Tắc quá mức thẳng thắn, nhìn từ góc độ của cô, thậm chí còn cảm thấy hơi vô lý, vậy nên một lúc lâu trôi qua cô vẫn ngẩn ra, không phản ứng lại được, chẳng biết dựa trên cơ sở nào mà anh đưa ra được suy luận hết sức hoang đường này, Vân Ly thực sự cạn lời: “Phó Chính Sơ nhỏ hơn tôi nhiều như thế, hơn nữa em ấy yêu đương với bốn năm cô bạn gái rồi.”
Vân Ly bỗng khựng lại, khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Tóm lại, không thể nào đâu.”
-----
Về đến nhà, Vân Ly treo quả bóng ở đầu giường.
Cô mở máy tính lên xem thời khóa biểu tuần tiếp theo, mới nhớ ra tuần sau đã bước vào kì thi của học kì mùa thu rồi.
“Tối qua về rõ muộn, hôm nay lại vội vội vàng vàng, tính "chài" con trai nhà người ta thế nào rồi?”
Đặng Sơ Kỳ đặc biệt quan tâm tới tiến độ hoàn thành chiến dịch cưa đổ crush của bạn thân, vì thế tan làm lập tức gọi điện thoại cho Vân Ly hỏi thăm tình hình một cách sát sao.
“Có thể không dùng từ “chài” được không? Là theo đuổi.” Vân Ly nghiêm túc nói, “Tớ hẹn anh ấy đi lễ hội Halloween, vừa về.
Anh ấy còn cho tớ một quả bóng bay nữa.”
“Cậu út của Hạ Hạ đồng ý hẹn riêng với cậu? Còn tặng cậu quà?”
“Không hẳn là tặng.” Giọng cô không giấu được vui vẻ, tủm tỉm cười: “Nhưng mà anh ấy đã cho tớ đó.”
Vân Ly đập đập hai cái, quả bóng bay xoay tròn hai vòng lại, vừa vặn bay về hướng tay cô.
Hôm sau, Vân Ly dậy từ sớm, sau khi sắp xếp xong sách vở, cô cầm theo một ổ bánh mì và một chai sữa chocolate đi thẳng về trường học.
Nam Vu đang bước vào đầu đông, vạt nắng nghiêng nghiêng xuyên qua tầng sương mỏng của buổi sớm mai lung linh, có thể nhìn rõ dòng bụi li ti nhảy múa trong không khí.
Nhiệt độ không quá lạnh, Vân Ly mặc áo len mỏng nhưng thi thoảng lại có vài cơn gió buốt bướng bỉnh ập đến khiến người ta cảm thấy se se lạnh.
Sau khi xem lại bài cũ buổi trước, Vân Ly cảm thấy như thể mình đã trở lại những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường.
Bởi vì chương trình học tương đối nặng, cho nên mỗi khi gần đến kì thi cuối kì, cô đều dành thời gian ôn bài thâu đêm suốt sáng.
Hồi ấy cô còn hay thảo luận với bạn trong lớp các nội dung bài thi có khả năng ra.
Kết thúc tiết học, Vân Ly chủ động lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Chính Sơ: [Phó Chính Sơ, nếu như chị trả tiền để thuê cậu em phụ đạo bài tập, em nghĩ anh ấy có đồng ý không?]
Phó Chính Sơ: [Cậu út nhiều tiền lắm, Chắc không cần đâu.]
Vân Ly: [Ồ, dạo này em đang bận thi à?]
Phó Chính Sơ: [Vâng, tuần sau em phải thi hai môn liền.
Chị thì sao?]
Vân Ly: [Tình hình ôn tập thế nào?]
Phó Chính Sơ: [À thì… cảm giác… cũng khá ổn!]
“...”
Dường như Phó Chính Sơ vừa nhớ ra cái gì đó, liên tiếp gửi mấy tin nhắn tới.
Phó Chính Sơ: [Không! Không! Em nhầm, không ổn chút nào, chị Ly Ly mình cùng ôn với nhau đi.]
Phó Chính Sơ: [Em gọi cả cậu út em nữa.
Nhờ cậu phụ đạo cho chị em mình.]
Phó Chính Sơ: [Người một nhà giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.]
Vân Ly thầm khen ngợi sự thức thời của cậu nhóc này, chớp mắt cậu nhóc đã sắp xếp xong thời gian, địa điểm gặp mặt: Chính là sáng thứ Bảy, ở quán cà phê gần Trường Đại học Khoa học Công nghệ Nam Vu.
Trước buổi hẹn, Vân Ly đã chuẩn bị đâu vào đấy từ sớm.
Quán cà phê vừa mở cửa, cô đã có mặt rồi.
Phong cách bài trí quán theo lối industrial style ( ).
Mặt sàn lát đá xi măng màu xám, trên trần là vô số đường ống giao nhau.
Vân Ly chọn một bàn trong góc khuất, có thể ngồi được nhiều người rồi lấy laptop và tài liệu ra, vừa học vừa chờ Phó Thức Tắc.
Anh đến sớm hơn thời gian hẹn chừng năm phút, sau khi bước vào quán, vừa nhìn quanh đã thấy Vân Ly, anh lập tức đi đến ngồi xuống đối diện cô.
Vân Ly hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên cười chào anh: “Anh không mặc sơ mi nhìn cứ như một cậu sinh viên trẻ tuổi ấy.”
Phó Thức Tắc: “...Biết đâu tôi thật sự là một sinh viên.”
Vân Ly nghẹn lời, thầm nghĩ: Đúng thế thật.
Sau khi anh ngồi xuống, Vân Ly cầm bình nước ấm rót một cốc cho anh, Phó Thức Tắc lại nhanh hơn, ấn tay lên nắm bình, thản nhiên nói: “Để tôi tự làm.”
Cô cũng chẳng cố chấp, ấn chuông gọi phục vụ.
Nhân viên quán là một cô gái trẻ ước chừng hơn hai mươi, buộc tóc đuôi ngựa, lúc đặt menu xuống, ánh mắt cô ấy liếc nhìn bọn họ rồi dừng lại rất lâu trên người Phó Thức Tắc.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie, ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng vàng nhạt rơi tán loạn trên người anh.
Vân Ly tiện tay lật mấy trang menu: “Cho tôi một ly Mocha và một phần bánh pancake chocolate.” Sau đó cô đẩy menu qua chỗ Phó Thức Tắc.
Thậm chí anh còn chẳng nhìn menu, tùy ý nói: “Một Americano.”
Vân Ly đợi một lát, không thấy anh gọi thêm đồ gì khác, bèn nhắc nhở anh: “Không ăn sáng hại dạ dày lắm.”
Vân Ly: “Hay là gọi thêm một phần bánh Matcha Waffles ( ) nhé, tôi cũng đang muốn ăn.”
Phó Thức Tắc: “Ừ.”
“Tôi chọn mấy món này.
Cảm ơn.” Vân Ly gập menu đưa lại cho nữ nhân viên.
Gọi món xong phải mất một thời gian đồ ăn mới được bưng lên, vì trân trọng khoảng thời gian quý giá của thủ khoa thành phố, Vân Ly nhanh chóng lấy sách ra.
Phó Thức Tắc: “Có đề thi của những năm trước không?”
“Có bản mềm.” Vân Ly lấy máy tính, thao tác một lát, mở một tập tin PDF ra.
“Ok.” Phó Thức Tắc đứng dậy, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Vân Ly, “Giấy, bút đâu?”
Mùi hương bạc hà, cùng mùi cam đắng nhàn nhạt bất chợt xâm chiếm không gian quanh cô.
Khoảng cách quá gần khiến đầu Vân Ly nóng lên.
Cô ngoan ngoãn lấy giấy, bút ra theo yêu cầu.
Phó Thức Tắc: “Làm thử chưa?”
Vân Ly lắc đầu.
Phó Thức Tắc: “Vậy bắt đầu luôn nào.
Giải quyết lần lượt từng đề một.”
Vân Ly nhìn đống đề mục một hồi lâu, sắc mặt có chút khó xử.
“Hiện tại tôi phải tự làm hết à?” Im lặng một lát, cô lại nói thêm: “Không phải tôi không muốn làm, chủ yếu là sợ lãng phí thời gian của anh.”
Phó Thức Tắc: …
“Đưa bút cho tôi.”
Sau đó anh nắn nót từng chữ viết toàn bộ công thức và diễn giải xuống trang giấy, mỗi khi viết xuống một cách giải đều sẽ kèm theo diễn giải chi tiết.
Nhìn một bên sườn mặt anh, Vân Ly thoáng thất thần.
Ngay từ đầu, Phó Thức Tắc chưa bao giờ là một cái tên được tung hô trong một nhóm người nho nhỏ, dường như tất cả những người quen biết anh đều cam tâm tình nguyện nâng anh lên tận thần đàn.
Người con trai tồn tại như một truyền thuyết ấy, vậy mà, lúc này đây lại đang ngồi bên cạnh cô, quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Tới khi đồ ăn, nước uống được bưng lên.
Phó Thức Tắc đã giảng cho Vân Ly đến đề thứ hai.
Cô vừa nghe giảng, vừa ngẩn người: “Tôi cảm thấy sau khi nghe giảng xong tôi cũng không nhớ được bao nhiêu, hồi học tiến sĩ môn nào anh cũng lên lớp à?”
“Trừ những cuộc thi ngoài trời, còn lại hầu hết các môn tôi đều đến đầy đủ, dù sao tất cả thầy cô đều biết mặt tôi.” Phó Thức Tắc đáp: “Tôi không đến lớp, sẽ có thầy cô hỏi có phải môn đó giảng không hay phải không?”
“...”
Vân Ly mường tượng trong đầu khung cảnh ấy.
Giảng viên lo lắng, thấp thỏm đứng trên bục giảng, còn anh chàng sinh viên Phó Thức Tắc nào đó thì mặt lạnh như tiền ngồi ngay bàn đầu, chả khác nào giám thị.
Giáo sư giảng xong một tiết, tươi cười hỏi Phó Thức Tắc: “Học trò Phó, em thấy có vấn đề gì không?”
Phó Thức Tắc gật đầu ra hiệu: “Không có vấn đề gì.”
Hoặc giáo sư phát hiện hôm nay Phó Thức Tắc không đến lớp thì cả người ủ dột, buồn bã.
Tan học, ông lập tức đi hỏi các giáo sư khác xem Phó Thức Tắc có đến lớp của bọn họ không.
Sau khi nhận được đáp án là có, các giáo sư khác sẽ an ủi ông đồng nghiệp già, cố gắng trấn tĩnh, suy nghĩ kỹ xem tại sao Phó Thức Tắc lại không đến nghe ông ấy giảng.
Bỗng nhiên, Phó Thức Tắc gõ gõ mấy cái xuống bàn, hỏi cô: “Đang suy nghĩ à?”
Vân Ly vội vàng lắc đầu, thành thật kiểm điểm nói bản thân hơi lơ đãng.
“Nhìn là thấy.” Phó Thức Tắc lại rút điện thoại ra chơi trò 2048.
“Ăn trước đã.” Vân Ly đặt laptop sang bên cạnh, dè dặt cất tờ giấy nháp mà Phó Thức Tắc vừa viết xuống cách giải vào túi đựng tài liệu giấy A hình chữ L.
Phó Thức Tắc nhận phần bánh Matcha Waffles cô đưa, cầm dao nĩa cắt thành từng khối vừa ăn, từ tốn nhai nuốt.
Anh ăn rất chậm, cũng vì vậy Vân Ly bất giác giảm tốc độ theo.
“Chào chị.” Là cô gái phục vụ vừa rồi, có lẽ vừa dặm lại lớp trang điểm, nhờ thế mà vẻ ngoài nhìn sáng sủa, tinh tế hơn: “Chị là Nhàn Vân Sốt Tương? Đúng không ạ?”
Từ sau khi chăm chỉ update video, ngoài việc số lượng fan nhiều hơn trông thấy thì lượt view của những video cũ cũng tăng lên chóng mặt.
Hiện giờ thi thoảng đi bộ trong trung tâm thương mại cô cũng sẽ bất chợt bị vài người nhận ra thân phận blogger - Nhàn Vân Sốt Tương.
Khi được người hâm mộ ngỏ ý chụp ảnh cùng, Vân Ly vẫn không tránh khỏi lúng túng, bối rối.
Cô vốn là người ít nói cho nên hoàn toàn không biết phải giao lưu với người hâm mộ ra sao.
Cô còn tìm một số blogger quen biết hỏi kinh nghiệm cũng như nhờ tư vấn cách ứng xử trong tình huống đó.
Chẳng qua cô vẫn không thể thoải mái tự nhiên với việc chụp ảnh cùng fan cho lắm.
“Ừ, đúng là tôi.” Vân Ly cảm thấy có chút nghi ngờ, vừa rồi ánh mắt cô gái này rõ ràng một mực dính trên người Phó Thức Tắc, kết quả lại đến tìm cô: “Có việc gì sao?”
Cô gái trẻ đột nhiên nhăn nhó, khó khăn nói: “Là thế này...” Sau đó ánh mắt cô ấy lại lần nữa liếc sang Phó Thức Tắc, câu từ có chút lộn xộn: “Em luôn theo dõi các video của chị trên trạm E, mặc dù không có liên quan đến bạn bè của chị cả… nhưng mà, em… muốn hỏi một chút.
Không biết em có thể chụp ảnh với bạn chị được không?”
Vân Ly: ...
Vân Ly: “Hay là… em tự hỏi anh ấy đi?” Cô không muốn can dự vào chuyện của người lạ, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi với anh ấy thật ra cũng chẳng quen thân lắm.”
Phó Thức Tắc: …
Có vẻ Phó Thức Tắc không chú ý đến cuộc đối thoại của hai cô nàng, ánh mắt anh rất lạnh nhạt, nhìn đi nơi khác, vẫn chậm rãi ăn hết phần bánh trong đĩa của mình.
“Chào anh, em có thể add WeChat anh không?”
Anh lạnh lùng đáp: “Tôi không có WeChat.”
Hình như cũng đã tính tới trường hợp này, cô gái vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Vậy em có thể chụp với anh một tấm ảnh được không?”
Phó Thức Tắc không trả lời ngay lập tức, anh ném cho cô gái trẻ một cái nhìn lạnh nhạt đến cực điểm.
Thoáng chốc vành mắt cô gái đỏ lên.
Lúc này anh mới đáp một cách xa cách: “Hôm nay không tiện lắm.”
Vân Ly cũng đoán được anh sẽ từ chối, dù sao bản thân cô cũng đã đích thân trải nghiệm vô số lần sự phũ phàng của anh.
Đối với hiểu biết về Phó Thức Tắc, cô có chút tự tin anh sẽ không đáp lại cô gái kia, nhưng sự tự tin này không biết từ lúc nào trở thành sự đồng cảm.
Vân Ly: “Em đừng buồn.”
Cô gái nhìn về phía Vân Ly, cô đang chậm rãi cắt đôi miếng Waffles trong đĩa của mình, chân thành an ủi: “Trước đó chị cũng xin anh ấy mà anh ấy nhất định không cho.”
Phó Thức Tắc: …
Vân Ly: “Nhưng em nhìn xem, giờ hai người bọn chị lại đang ngồi cùng một bàn, ăn chung một phần bánh Waffles.”
Phó Thức Tắc: …
-----------------------
Nếu như những phong cách thiết kế khác cố gắng che đi những khuyết điểm thô mộc thì phong cách Industrial khuyến khích điều đó, nó gọt bỏ đi những thứ rườm rà, xa hoa và chỉ chắt lọc lại những gì thuần túy và cần thiết nhất cho không gian sống.
Có thể thấy, phong cách này rất phù hợp trong cách bố trí văn phòng làm việc hiện đại khi đề cao tính thiết yếu của mọi thành phần trong không gian.