Chương 29: 29: Vậy Mà Lại Là Thật

Đi qua Đại học Bách khoa Tây Phục, xe tiếp tục chạy thêm mười phút nữa thì về đến nhà.
Lúc cô đến EAW tham quan trung tâm là cuối tháng Tám, đến bây giờ đã ba tháng cô chưa về nhà.
Dương Phương đã thu dọn phòng của cô, không nhiễm một hạt bụi nào luôn.


Vào đến nhà, Vân Ly đặt hành lý ở một bên, lập tức về phòng mình, ngã ập xuống giường một cách nặng nề.
Bé cún trong nhà ngửi thấy mùi quen thuộc nên lon ton chạy đến, sau đó nhảy lên giường của Vân Ly.
Vân Ly vuốt ve đầu bé cún, cất tiếng gọi: "Đôi Đôi."


Đôi Đôi là một con Shiba Inu không béo.
Sau khi Vân Dã thi trung học xong, Vân Vĩnh Xương hỏi cậu nhóc có muốn thứ gì hay không, thằng nhóc nói muốn có một con chó, vừa khéo là Vân Ly cũng thích chó.
Vân Vĩnh Xương mãi không đồng ý, nhưng một ngày nào đó ông lại tự mang một con Shiba Inu nhỏ về nhà.


Bên ngoài truyền đến tiếng trách mắng của Vân Vĩnh Xương: "Vừa về nhà đã chỉ biết nằm trên giường, còn ra cái giống gì nữa."
Dương Phương kéo ông: "Ly Ly vừa mới về đến nhà ông đã bắt đầu chửi rồi, ngồi máy bay biết bao nhiêu lâu, ông không để cho con bé nghỉ ngơi một chút được à."


Vân Ly thả con chó ra, giơ cánh tay lên che mắt mình.
Sau khi bị thả ra, Đôi Đôi cam chịu rằng việc ôn chuyện đã kết thúc, nó xoay người nhảy xuống giường.
Thật ồn ào.
Từ sau khi bị từ chối, Vân Ly luôn bị mất ngủ, bỗng nhiên thả lỏng ra thì từng cơn buồn ngủ kéo đến.


Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã mười một giờ khuya.
Vân Ly dụi dụi mắt, ngái ngủ bước đến phòng khách.
Cô nhìn thoáng qua trên ghế sofa, một cậu nhóc đang nằm chơi điện thoại, cằm đặt trên gối, chẳng hề phản ứng gì khi thấy cô xuất hiện.
Vân Ly: "Có ăn khuya không?"


available on google playdownload on app store


Vân Dã cũng chẳng ngẩng đầu lên: "Vâng."
Vân Ly cũng hơi cạn lời, lúc cô không ở nhà, lần nào gọi điện thoại thằng nhóc này cũng phải hỏi khi nào thì cô về.
Bây giờ cô về rồi thì nhóc này lại tỏ cái vẻ chuyện chẳng liên quan gì đến mình cả.


Đi đến phòng bếp, Vân Ly lấy hai cái bánh xếp từ trong tủ lạnh ra, đổ chút dầu vào trong nồi phẳng rồi thả một cái vào.
Trong quá trình chờ đợi, cô cầm điện thoại lướt WeChat.
Hà Giai Mộng: [Vân Ly, nhà cô ở chỗ nào Tây Phục vậy?]


Vân Ly nhận được tin nhắn nên trực tiếp trả lời: [Ở bên cạnh ngã tư đường Tân Quang, sao thế?]
Hà Giai Mộng: [Có phải cách Đại học Bách khoa Tây Phục không xa đúng không? Công ty sắp xếp người tuần tới đến Đại học Bách khoa Tây Phục công tác, ông chủ muốn tôi sắp xếp một trợ lý đi cùng.]


Hà Giai Mộng: [Tôi nghĩ vừa đúng lúc cô tới Tây Phục, có suy xét một chút hay không? Tính như đi công tác! Không đủ ba ngày cũng tính là ba ngày luôn!]


Vân Ly suy nghĩ một lát, giờ hành chính tuần tới Vân Dã không có nhà, ba mẹ đều đi làm, một mình cô ở lì trong nhà cũng không có ý nghĩa gì nên cô đồng ý.
[Tôi yêu cô quá đi mất!!!]
[Tôi tìm mấy người rồi, bọn họ vừa nghe thấy tên người phụ trách thì không chịu đi.]


[Nhưng chắc là cô sẽ không ghét đâu!]
[Phải là rất thích ấy chứ!!!!]
[Vô cùng đẹp trai!!!]
"..."
Cô có cảm giác như mình bị lừa rồi.
Nhìn đến những chữ "vô cùng đẹp trai" này, Vân Ly đã có thể đoán được người đến là ai rồi.


Từ hôm bị từ chối đến nay đã qua mấy ngày, Vân Ly cụp mắt xuống, thất thần.
Dầu trong nồi nổ "tách" một tiếng, lúc này cô mới nhớ mình đang còn đồ ăn chưa nấu xong trong nồi.
Cô vội vàng lật bánh xếp lại, sau khi lật lại, có thể thấy mặt bánh đó đã bị chiên thành màu cà phê.


Không hổ là cái nồi chống dính cô chọn, cho dù cháy cũng cháy đều như vậy.
Vân Ly dùng xẻng chọc chọc, lẩm bẩm: "Chắc là vẫn có thể đưa cho Vân Dã ăn."
Vân Dã đúng lúc đi ra rót nước: "..."
"Vân Ly." Vân Dã buồn bã gọi.


Vân Ly giật nảy mình, bắt đầu chột dạ: "Đây chẳng phải là không được lãng phí đồ ăn hay sao."
Mặt Vân Dã không hề đổi sắc.


Cô đành phải chịu thua, chậm rãi cất lời: "Cái này có lẽ là không thể ăn được, đây là chuyện lãng phí lương thực vô cùng bất đắc dĩ, ông trời sẽ hiểu cho chị."
Sau khi làm lại hai phần nữa, Vân Ly bưng hai cái đĩa đến phòng của Vân Dã, dùng chân đá đá cửa: "Vân Dã, mở cửa."


Đặt phần của Vân Dã lên trên bàn học của nhóc, Vân Ly bưng phần của mình ngồi bên cạnh giường ăn: "Công ty chị thực tập có người đến đây công tác, để chị làm trợ lý."
Vân Dã nghiêng đầu qua: "Khi nào thì làm?"
"Từ thứ Hai đến thứ Ba." Vân Ly đang nhai thức ăn, lúng búng nói.


"Người đến đó, chị có quen không? Có biết đi đâu không?"
"Ngay ở Đại học Bách khoa Tây Phục..."
Vân Dã lại gọi cô mấy tiếng: "Sao chị nói mới được một nửa rồi không nói nữa vậy?"
Vân Ly ấp úng, miễn cưỡng mở miệng: "Cũng xem như chị có quen biết người đó."


Vân Dã thấy phản ứng này của cô không giống bình thường, bỗng nhiên cất lời: "Người yêu của chị à?"
Vân Ly lắc đầu.
"Là người chị thích?"
Vân Ly lại lắc đầu, cô đẩy Vân Dã một cái: "Em đừng đoán nữa, chuyện người lớn em không hiểu đâu."


Hà Giai Mộng nhanh chóng gửi tài liệu đến cho cô, trước đó vài ngày, trung tâm nghiên cứu do Đại học Bách khoa Tây Phục thành lập đang cân nhắc đặt hàng một số sản phẩm thực tế ảo dùng cho nghiên cứu.
Nếu chuyện này thành công thì sẽ là một đơn đặt hàng giá trị không nhỏ.


Trung tâm nghiên cứu là do Phó Thức Tắc thành lập ở Học viện Điều khiển* nên Từ Thanh Tống phái anh đến đây, đã đặt vé máy bay vào chiều thứ Bảy, thời gian tuyên truyền giảng giải đã được xác định vào thứ Hai và thứ Ba tuần sau.


*Học viện Điều khiển là một học viện trực thuộc Đại học Bách khoa Tây Phục, dạy về các kỹ thuật điều khiển hệ thống, kỹ thuật điều khiển tự động hóa, nghĩa rõ hơn của từ điều khiển là control (science and engineering).


Hà Giai Mộng gửi đến cho cô mấy văn kiện, muốn cô in một trăm bộ trước khi đến Đại học Bách khoa Tây Phục.
Sổ tay tuyên truyền phải sử dụng giấy và bản in chất lượng tốt một chút, ở gần nhà không có tiệm in nào phù hợp.
Vào giữa trưa thứ Bảy, Vân Ly thay đồ xong thì lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi cửa.


Vân Vĩnh Xương ký hợp đồng với một trường dạy lái xe nhỏ, ngày nào ra khỏi nhà ông cũng đi xe tập lái của trường.
Công ty của Dương Phương lại khá gần nhà, thông thường hầu hết các ngày bà thường chạy bằng xe điện đi làm.


Bây giờ Vân Ly đã về nên họ dứt khoát để xe ở nhà cho cô đi, cũng tiện cho cô nếu phải ra ngoài.
Vân Ly lái xe đến cửa tiệm in đối diện Đại học Bách khoa Tây Phục, sổ tay tuyên truyền phải hôm sau mới có thể lấy được, cô quay lại trên xe, nhớ đến lời Hà Giai Mộng nói.


Hôm nay Phó Thức Tắc bay chuyến bay buổi chiều.
Cũng không biết anh đến vào lúc mấy giờ nữa.
Vân Ly mở app vé máy bay ra, cô tr.a được chiều nay máy bay bay chặng Nam Vu đến Tây Phục có năm, sáu chuyến.
Cô ngồi đến phát ngốc trên xe, sau đó trực tiếp bấm mở hướng dẫn đi đến sân bay Tây Phục.


Giọng nữ hướng dẫn vang lên: "Đang đi đến sân bay Tây Phục, tất cả hành trình dài 30km, thời gian dự kiến là năm mươi chín phút."
Hoàn toàn do nóng đầu nên Vân Ly mới lái xe đi.
Cô không nói cho Phó Thức Tắc biết chuyện này, dù sao cô cũng chỉ định đi thử vận may thôi.


Suốt dọc đường đi, trong lòng Vân Ly bất an, có mấy lần xém chút nữa cô đã đi sai luật.
Ga đến của sân bay Tây Phục chỉ có một cửa, có không ít người đang chờ ở lối ra để đón máy bay.
Sợ bỏ lỡ Phó Thức Tắc, Vân Ly tìm một vị trí đứng đối diện lối ra.


Chỉ cần trên màn hình xuất hiện chuyến bay từ Nam Vu đến thì Vân Ly sẽ xốc lại tinh thần tìm kiếm bóng dáng đó.


Cũng may sau khi chờ hai, ba tiếng, cô nhìn thấy Phó Thức Tắc kéo vali hành lý ra ngoài, mấy ngày không gặp, hình như anh gầy đi một chút, đôi mắt sâu tràn đầy mệt mỏi, lộ ra vẻ xa cách, không hợp với đám đông phía sau.


Phó Thức Tắc nhìn thấy cô thì bước chậm lại một chút, sau đó đi đến trước mặt cô.
Vân Ly ra vẻ tự nhiên nói lý do đã sớm suy nghĩ ổn thỏa: "Chị Giai Mộng đã nói với anh rồi đúng không, ngày hội tuyên truyền em sẽ làm trợ lý cho anh.
Hôm nay em đến đây đón anh."


Phó Thức Tắc "ừ" một tiếng.
"Đi thôi."
Anh kéo vali đi bên cạnh cô.
Lần này gặp mặt cũng không có vẻ xấu hổ như trong tưởng tượng của Vân Ly.


Phó Thức Tắc vẫn luôn lạnh nhạt trước sau như một, đi bên cạnh cô không nói lời nào, mãi cho đến khi hai người đến cổng bãi đỗ xe, anh mới bất thình lình cất tiếng: "Tôi không nói số chuyến bay cho trợ lý Hà."
Vân Ly: "..."
Nói dối lại còn bị đối phương phát hiện nữa, trên mặt Vân Ly nóng bừng lên.


Cũng may Phó Thức Tắc không có ý định tiếp tục đào sâu thêm nữa, sau khi đặt hành lý xong thì anh mở cửa ghế phó lái ra.
Anh mở cửa xong cũng không định lên xe, trực tiếp vòng qua vị trí ghế lái: "Cô ngồi ghế phó lái đi, tôi lái."
Sau khi hai người lên xe, Vân Ly phát hiện trên tay anh đang quấn băng gạc.


"Tay anh bị sao thế?"
Phó Thức Tắc cúi đầu nhìn bảng điều khiển xe trong tầm mắt, mở điều hòa lên: "Bị đứt tay, không có chuyện gì."
Anh trực tiếp điều hướng đến Đại học Bách khoa Tây Phục.
Vân Ly: "Anh không đến khách sạn à?"
Phó Thức Tắc siết bàn tay đang nắm trên vô lăng.
"Không đến."


Vốn Vân Ly định tiếp tục trò chuyện với anh nhưng ô tô đã bắt đầu từ từ di chuyển vào một đoạn đường hầm dài, những ngọn đèn lặp lại và đoạn đường vắng vẻ có hiệu quả gây buồn ngủ, chờ đến khi cô mở mắt ra thì xe đã dừng lại rồi.


Xe lặng lẽ đứng tại một góc, ngoài cửa sổ đã tối mờ.
Sau khi tắt máy, điều hòa tự động ngắt, nhiệt độ trong xe hạ xuống không ít, có lẽ đã ngừng một lúc rồi.


Vân Ly quay đầu lại nhìn, Phó Thức Tắc đang dựa vào ghế lái chơi điện thoại, độ sáng màn hình được điều chỉnh rất tối, hơn nữa chỗ đậu xe cũng khá tối, trong hoàn cảnh này, cô ngủ một chút thì đã qua một lúc lâu rồi.
"Tỉnh rồi à?"


Lúc cô vẫn đang nhìn lén, Phó Thức Tắc bất thình lình mở miệng.
Tầm mắt của anh vẫn dán vào màn hình điện thoại, Vân Ly cũng không rảnh để đoán làm sao anh lại phát hiện được cô đã tỉnh, cô ngồi ngay ngắn: "Đến Đại học Bách khoa Tây Phục rồi sao?"
"Ừ."


Vân Ly nhìn điện thoại một cái, từ khi bọn họ rời khỏi sân bay đến giờ đã hai tiếng, cô chớp chớp mắt, nghĩ mình nhìn sai giờ mất rồi: "Sau khi đến đến Đại học Bách khoa Tây Phục, em ngủ bên cạnh anh hơn một tiếng luôn ấy hả? Sao anh không gọi em?"
Phó Thức Tắc liếc nhìn cô một cái: "Trên đường kẹt xe."


Dứt lời, anh khởi động xe, lái ra khỏi góc chỗ này, đi thêm hai ba trăm mét là đường lớn, chạy mấy phút trong sân trường xong, xe dừng trước cửa Học viện Điều khiển.
"Em về nhà luôn đi."
Phó Thức Tắc cởi khóa an toàn, lấy hành lý từ đằng sau xe ra rồi lập tức đi về hướng khu quản lý khoa.


Nghe thấy thế, vốn Vân Ly đang đi sau lưng anh đứng sững lại, lại quay về xe, trên vị trí chỗ người lái có thêm một cái ví đựng card, tấm đầu tiên bên trong là chứng minh thư của Phó Thức Tắc.
Vân Ly nhìn tấm chứng minh thư này, cậu thiếu niên đang cười thoải mái với camera trong tấm hình trên đó.


Cô do dự, mân mê mặt tấm chứng minh thư.
Cô cảm thấy mình hơi biến thái nhưng trong lòng lại có cảm giác thỏa mãn.
09/02/1994
Anh chỉ lớn hơn cô một tháng.
Vân Ly mở lịch trên điện thoại lên, phát hiện ngày Phó Thức Tắc sinh ra năm đó chính là giao thừa.
Anh là người sinh ra trong pháo hoa.


Cũng có cuộc đời xán lạn như pháo hoa.
Không lật những tấm thẻ khác nữa, cô tìm chỗ đậu xe dừng xe lại, lấy ví đựng card đi về phía cửa nơi Phó Thức Tắc mới biến mất vừa rồi.
Cô gọi điện thoại và nhắn WeChat cho Phó Thức Tắc mấy lần, anh vẫn không trả lời.


Vân Ly không quen thuộc hết bố cục trong tòa nhà nên đi vào sảnh chính và hành lang.
Đi được một lát, cô mới phát hiện Phó Thức Tắc đã để lại dấu ấn rất sâu trong này.
Cho dù là poster khi bước vào cửa hay là video tuyên truyền ở sảnh chính đều có bóng dáng của anh.


Vân Ly lượn mấy vòng ở lầu một rồi đành phải đứng ì ở cửa học viện chờ anh, vừa khéo trước mặt cô là tấm poster của Phó Thức Tắc, cô nhìn giết thời gian cũng được.


Nhiệt độ ngày đêm ở Tây Phục chênh lệch lớn, lúc Vân Ly ra khỏi nhà chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, bây giờ tiền sảnh của học viện bị gió lạnh lùa vào cửa, cô cài hết các nút, khoanh tay đi đi lại lại tại chỗ để giữ ấm.


"Bạn học, xin hỏi bạn học trường nào vậy?" Bỗng nhiên có người gọi cô lại, Vân Ly thoáng dừng lại.
Cô nhìn lại nơi phát ra âm thanh thì thấy một nam sinh đeo mắt kính, nhìn có vẻ nho nhã lịch sự.
Vân Ly không trả lời theo đúng câu hỏi: "Sao cậu biết tôi học trường khác?"


Chàng trai đeo mắt kính khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi học ở đây tám năm, từ năm nhất đại học đến tiến sĩ năm thứ năm, không có cô gái đẹp nào mà tôi không biết." Giọng anh ta tràn đầy tự tin.
"..."


Anh ta cường thế đưa mã QR của mình về phía Vân Ly: "Bạn học à, có thể add WeChat không? Sau này còn có thể gặp lại."
Vân Ly hơi xấu hổ, lùi một bước, nói: "Không được, tôi có bạn trai rồi." Thấy dáng vẻ chàng trai không tin, cô chỉ vào tấm ảnh trên cột sinh viên gương mẫu, nói: "Là người này."


"Phó Thức Tắc?" Vẻ mặt của anh trai đeo kính chứa sự hoài nghi.
Không ngờ vậy mà anh ta lại biết, Vân Ly lập tức chột dạ: "Sao thế, có chuyện gì sao?"
Cô hơi hối hận về chuyện mình bỗng dưng nổi hứng nói linh tinh rồi.
"Không tin lắm." Anh chàng đeo mắt kính nói trắng ra.
"..."


"Hơn nữa cậu ta đã tạm nghỉ học hơn một năm rồi, muốn từ chối cũng phải tìm lý do nào phù hợp chứ."
"..."
Vân Ly sửng sốt, vẫn còn chưa hiểu rõ chuyện anh ta nói Phó Thức Tắc tạm nghỉ học.


Tầm mắt của anh chàng đeo mắt kính khiến cô không thoải mái, cô không nói gì muốn xoay người dứt khoát rời đi, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Phó Thức Tắc đang từ trên lầu đi xuống, cô như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy chậm qua bên đó.


Anh chàng đeo mắt kính vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn gọi Vân Ly lại một lần nữa, thấy người đang đứng trên cầu thang hờ hững nhìn mình, anh ta lập tức dừng lại, than thở một câu tỏ vẻ không tin nổi: "Ôi mẹ nó, vậy mà lại là thật."
Thoạt nhìn Phó Thức Tắc hơi lơ đãng, tầm mắt không có tiêu cự lắm.


Anh đứng tại chỗ một lúc lâu mới dời tầm mắt lên người Vân Ly.
Vẫn giống như lúc chia tay trước đó, Vân Ly mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, lúc này đã cài hết các cúc.
Mái tóc cong cong buông xõa, rơi trên bả vai, phía dưới mặc quần legging, cặp chân dài mảnh mai thẳng tắp.


Tóc của cô rất dài.
Vân Ly nhìn Phó Thức Tắc, đôi mắt chớp chớp sáng ngời giống như có những ánh sao, hai má cô bị gió lạnh làm ửng đỏ, vành tai cũng bị đông lạnh đến mức đỏ bừng.
"Ví đựng thẻ của anh để ở trên xe, em sợ anh không vào khách sạn được nên đứng đây chờ anh."


Vân Ly cầm điện thoại huơ huơ: "Em gọi anh mấy cuộc điện thoại, nhưng có lẽ là anh không chú ý đến..."
Cơn gió lạnh len lỏi từ cổ áo tràn vào, Phó Thức Tắc nhìn cô hỏi: "Cô vẫn một mực chờ ở đây sao?"


Vân Ly bị nhìn đến mức ái ngại, xoa xoa ngón tay vào vành tai, nói: "Ừm, bởi vì em cũng không biết anh đang ở đâu...!Nhưng cũng không chờ lâu lắm đâu, không bao lâu anh đã đi ra rồi."
Cô lấy ví đựng thẻ từ trong túi của mình ra: "Của anh này."


Phó Thức Tắc lẳng lặng nhận ví đựng thẻ, bỏ vào trong túi của mình.
Anh nhấc hành lý đi đến bên đường.
"Đã trễ thế này rồi, thời tiết còn lạnh như vậy, nếu như anh chưa hẹn ai..." Vân Ly đi sau lưng anh, mãi cho đến khi anh ngừng lại cô mới nói khẽ: "Nếu không thì chúng ta cùng ăn cơm tối đi?"
"..."


Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn cô, những sợi tóc nhẹ bay theo gió, anh mặc chiếc áo gió đậm màu bên ngoài một chiếc áo sơ mi màu trắng, lạnh lùng đến mức xuất chúng nhưng lại hòa làm một với ánh đèn đường màu lam, giống như từ đầu anh đã thuộc về bóng đêm vậy.


Vân Ly lo sợ, chờ đợi trong bất an.
Phó Thức Tắc khẽ mở cánh môi mỏng, chỉ nhả ra hai chữ: "Không được."
"Ồ, được..." Bị từ chối cách dứt khoát, Vân Ly hơi mất tự nhiên đứng tại chỗ: "Vậy em lái xe đưa anh đến khách sạn đi.
Anh cầm hành lý đi cũng không tiện."
"Cảm ơn.


Không cần." Anh vẫn giữ giọng điệu như trước, lấy di động ra gọi xe.
Vân Ly nhìn theo bóng dáng đang cụp mắt của anh, đôi đồng tử đen như mực lãnh đạm xa cách, toàn thân đều lộ vẻ cách xa.


Nếu nói rằng, lúc trước cô còn từng sai lầm muốn trải nghiệm cảm giác làm tan chảy sự lạnh lùng, nhưng giờ phút này cô cảm thấy sự tồn tại của bản thân mình là hoàn toàn dư thừa.
Cô bị từ chối đã nhiều lần lắm rồi.


Cũng không ngoài ý muốn, nhưng mà nhiều đến nỗi cô không biết phải làm sao.
Phó Thức Tắc nhìn cô một cái, bỗng nói: "Đứng lại đây, phía sau có xe."
"Ồ..."
Lời nói của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Ly.


Vân Ly đứng bên cạnh anh, đứng dưới góc tối của đèn đường, có thể nhìn thấy mặt anh bị ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt sáng lên một góc, thần sắc rất lạnh nhạt.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ thời gian tài xế nhận cuốc.


Vân Ly thừa thãi đứng một bên đến mức xấu hổ, cũng lấy điện thoại ra, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động của anh một cái, sau khi nhìn rõ địa chỉ thì cũng đặt một chiếc xe đến trụ sở khách sạn của anh.
Phó Thức Tắc: "..."
Phó Thức Tắc: "Cô muốn đi theo à?"






Truyện liên quan