Chương 31: 31: Anh Xuống Xe Đi
Sofa trong nhà có hình chữ L, Vân Dã ngồi sofa bên cạnh Phó Thức Tắc cắn dâu tây mà anh đưa cho, liếc trộm anh vài cái.
Nhìn như yên ả, thờ ơ với thế giới bên ngoài nhưng đôi đồng tử đen láy lại lạnh lùng sắc bén.
Anh không dùng lực, cả người dựa vào sofa, chống mặt nhìn về phía Vân Ly.
Ấy, làm anh rể mình cũng được đấy.
Vân Dã đang vừa nhìn trộm vừa ăn vụng thì đột nhiên Phó Thức Tắc hỏi cậu nhóc: "Nhìn trộm gì vậy?"
"..."
"Không ạ." Cu cậu cuống quýt ăn mấy trái dâu, sợ bị Vân Ly đánh nhưng lại nhìn cô vài cái mới cẩn thận hỏi: "Anh, có phải anh là sinh viên Đại học Bách khoa Tây Phục không?"
"Ừ."
Phó Thức Tắc hơi đăm chiêu nhìn cu cậu: "Sao em biết?"
"À chị em từng nhắc tới." Vân Dã tìm đại một lý do, cơ bản thì cậu đã xác định được rằng Phó Thức Tắc chính là người mà Vân Ly đã dán lên tường thời cấp Ba, cậu nhóc suy nghĩ rồi lại hỏi: "Anh, mới nãy anh đừng nghe em nói lung tung, chị em chưa từng theo đuổi người ta, nếu không với cái tính cách của chị ấy, người đó tới sao Hỏa thì chị ấy cũng sẽ đuổi theo."
"..."
"Em từng tới Đại học Bách khoa Tây Phục chưa?" Phó Thức Tắc đưa cho Vân Dã một quả dâu tây.
"Cảm ơn anh." Vân Dã lanh lợi đáp, xem ra Phó Thức Tắc dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều, cậu nhóc ăn hết dâu tây, suy nghĩ: "Chị em đưa em tới mấy lần."
"Tới tham quan?" Phó Thức Tắc lại đưa một quả dâu tây.
"Không phải ạ… cảm ơn anh." Vân Dã lại nhận lấy: "Chị em nói ở đó có bạn của chị ấy, nói là chị ấy tới tìm người nên em tới đó đọc sách với chị ấy."
Phó Thức Tắc không tiếp tục vấn đề này nữa, tiếp tục nói chuyện báo danh vào Đại học Bách khoa Tây Phục và hướng đi chuyên ngành với cậu chàng.
Trò chơi của Vân Ly vào hồi kết, Phó Thức Tắc đẩy đĩa dâu về phía Vân Dã: "Ăn nữa đi."
Thấy Vân Ly sắp tới, hai người không còn thời gian riêng tư nữa, Vân Dã vội vàng nói: "Anh, chị em là một người rất tốt."
"Ừ."
"Chị ấy thật sự rất tốt."
"Ừ."
"Anh thấy chị ấy có tốt hay không?"
"..."
Vân Dã không biết giấu tâm sự, khi nãy cảm thấy dụng ý của mình lộ liễu quá nên ăn một quả dâu tây che giấu sự gượng gạo của mình.
Phó Thức Tắc không nói gì, vẻ ngoài hai chị em có chỗ giống nhau, dáng vẻ khi lúng túng cũng gần như y hệt.
Khi Vân Ly tháo kính xuống thì thấy Phó Thức Tắc và Vân Dã ngồi trên sofa nói chuyện, bộ dạng của anh có vẻ ôn hòa, bình tĩnh hơn bình thường rất nhiều, giống như một người anh lớn.
Còn vẻ mặt của Vân Dã thì giống như một chàng thiếu niên mông lung chưa được khai sáng.
Nhớ tới lời mà Phó Chính Sơ nói khi say rượu, trong lòng Vân Ly chỉ xẹt qua bốn chữ—
Không! Thể! Nào! Nhỉ!
Mẹ nó.
Nuôi ong tay áo.
"Vân Dã, không phải em nói bài tập rất nhiều à." Vân Ly kéo cổ tay của Vân Dã, túm cậu nhóc vào trong phòng.
Sau khi đóng cửa, Vân Dã thấy biểu cảm của Vân Ly thì bỗng chốc sợ sệt: "Em không nói cái gì cả!! Em toàn nói lời hay về chị nhé!"
Vân Ly không lên tiếng.
Vân Dã sợ rồi: "Thật đó, em thề với trời."
Vân Ly nhìn cu cậu: "Vân Dã, em thích con gái đấy chứ?"
"..."
Vân Dã hiểu ý của cô, nổi cáu: "Vân Ly, chị điên à."
Khi Vân Ly trở về phòng khách, Phó Thức Tắc đang dọn dẹp dụng cụ.
Cô nhìn bàn trà một cái, trên trang giấy đã trống không.
Vân Ly sửng sốt: "Anh ăn dâu tây chưa?"
Phó Thức Tắc cầm kính tắt máy, cất hết giá đỡ vào túi rồi mới từ tốn đáp: "Chưa."
Vân Ly trở về phòng Vân Dã, nhỏ tiếng nói: "Em ăn hết dâu của chị à?"
"Em không được ăn à?" Mặt Vân Dã mông lung.
Vân Ly: "Không phải! Chị vẫn để trên bàn."
Vân Dã: "Em cũng chẳng biết quả nào, anh trai kia đưa cho em nhiều quá."
"..."
Vân Ly lườm cu cậu một cái: "Chị sắp bị em làm tức ch.ết rồi, còn lại em đừng có ăn nữa."
Vân Dã cạn lời: "Người lạ lần đầu tiên gặp mặt cũng biết để em trai chị ăn dâu, Vân Ly, chị làm một người chị mười sáu năm rồi sao chẳng có tí tự giác nào thế."
Nhớ tới dâu tây trái tim của mình, Vân Ly chỉ thấy tim nhói đau không thôi.
Kế hoạch chuẩn bị cả một buổi tối lại bị nhỡ như thế.
Cô vốn còn muốn để Phó Thức Tắc cầm hộp dâu tây về, phía trên cùng để cái trái dâu tây này.
Không thèm quan tâm đến Vân Dã nữa, cô trở lại phòng khách, Phó Thức Tắc đã dọn dẹp xong xuôi, thay giày xong đứng ở cửa.
Không ngờ anh lại muốn rời đi nhanh như thế, Vân Ly kéo cửa phòng, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại.
"Anh muốn đi à."
"Ừ."
Vân Dã ở trong phòng nghe thấy câu hỏi của Vân Ly thì mở cửa phòng, chỉ thò đầu ra: "Chị, chị tiễn anh một đoạn đi." Cậu nhóc nghiêng nghiêng cái đầu: "Nếu không thì mất lịch sự đấy."
Vân Ly cầm chìa khóa xe, thay giày, cầm áo khoác ngoài đi theo Phó Thức Tắc.
Sau khi hai người vào thang máy, cô ấn tầng hầm, nhớ tới sự nhẹ nhàng mà Vân Dã phá hỏng ở phòng khách kia, Vân Ly nhất thời hơi hồi hộp, không tự giác siết tay áo.
Vị trí để xe gần thang máy, sau khi Vân Ly lên xe thắt dây an toàn, hạ cửa xe thông khí.
Phó Thức Tắc ở ngoài ghế lái phụ chậm chạp mãi không lên xe.
Anh chống một tay vào cửa xe, từ góc của Vân Ly chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy anh cong người, cằm yếu ớt chống trước cửa xe.
Vân Ly tưởng rằng cửa xe chưa mở khóa, rướn người tới mở cửa cho anh.
Cửa vừa mở Phó Thức Tắc bèn cong người tiến vào, lảo đảo đụng vào chỗ ngồi, Vân Ly rướn người còn chưa kịp rụt lại, mùi thuốc lá bay thẳng vào.
Khoảnh khắc chạm vào anh, Vân Ly lùi về sau như bị điện giật, nín thở không dám nói chuyện.
Cô nắm chặt vô lăng, chỉ dám đặt ánh mắt vào tình hình hai bên trong bãi đỗ xe.
Một lúc lâu sau, người bên cạnh mới khẽ giọng nói: "Xin lỗi."
Cảm thấy giọng của anh hơi sai sai, Vân Ly quay đầu, thấy Phó Thức Tắc cau mày, bàn tay giữ chặt trên bụng, cơ thể căng chặt cong lại.
"Anh khó chịu lắm sao?" Vân Ly vẫn đang khởi động xe, không biết phải làm sao, vừa ra khỏi gara bèn đỗ xe sang bên.
Phó Thức Tắc dựa lưng vào ghế, trán đổ đầy mồ hôi, cơ thể đã cuộn lại, gân xanh trên tay hiện rõ, giữ chặt lấy bụng.
Mặt anh vốn đã nhợt nhạt giờ đây càng chẳng có chút máu nào.
"Dạ dày không thoải mái sao?" Vân Ly bối rối lấy điện thoại nhưng không cầm vững rơi vào người Phó Thức Tắc: "Em gọi 120, em có xe, bây giờ em đưa anh tới bệnh viện."
"Không cần…" Phó Thức Tắc nắm lấy bàn tay vươn tới lấy điện thoại của cô: "Quen rồi, một lúc nữa sẽ khỏi thôi."
Lời vừa dứt nhưng anh không buông tay Vân Ly ra.
Vân Ly không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngừng thở, chờ đợi động tác của Phó Thức Tắc.
Từng giây từng phút dài đằng đẵng như không có giới hạn.
Dần dà, chân mày của anh cũng giãn ra, cơ thể căng chặt cũng thả lỏng theo.
Anh mở mắt, trong đôi mắt đều là sự mệt mỏi.
Vân Ly thấy thế: "Anh đỡ hơn chưa?"
"Ừ."
"Vậy bây giờ em đưa anh tới bệnh viện có được không?" Vân Ly cẩn thận hỏi.
"Về khách sạn, tôi ngủ một lúc."
Phó Thức Tắc không nói thêm nữa.
Sau khi đưa anh về khách sạn, Vân Ly lái xe về nhà với đầy tâm sự, cô mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy.
Cô nắm lấy bàn tay run rẩy của mình, lo lắng vào phòng bếp.
Dương Phương và Vân Vĩnh Xương đã về nhà, đang chuẩn bị bữa trưa.
Vân Dã thấy cô về thì tới trước mặt cô: "Anh trai hôm nay rất đẹp trai đó."
Suy nghĩ của Vân Ly đều đặt vào chuyện Phó Thức Tắc đau dạ dày, không yên lòng nói: "Ừ, sau đó thì sao?"
"Dáng cũng cao, khí chất cũng ổn."
Vân Ly: "Em muốn nói cái gì?"
"Vân Ly, sao đột nhiên chị lại đưa một nam sinh về nhà?" Hai mắt Vân Dã sáng bừng, khiêu khích nhìn Vân Ly.
"..."
Vân Ly không thèm để ý cu cậu.
Vân Dã nhiều chuyện tới sát bên cô: "Chắc chắn em không nhận sai người, anh trai này là cái người chị dán vào tường.
Hơn nữa anh ấy cũng nói với em anh ấy là sinh viên Đại học Bách khoa Tây Phục."
"..."
"Hôm nay khi chị rửa dâu tây, anh trai đó cứ nhìn chị, cửa phòng em mở, anh ấy chẳng chú ý tới em."
"Chị theo đuổi bao nhiêu năm như thế rồi cuối cùng đợi được ngày mây tan rồi à?"
Vân Ly không chịu nổi nữa: "Sao em nhiều lời nhảm nhí thế."
Không thèm quan tâm đến những câu hỏi chất thành đống của Vân Dã, Vân Ly bưng đồ ăn lên bàn.
Vân Vĩnh Xương đã ngồi xuống, nhìn có vẻ tâm trạng không vui.
Đầu tiên ông nén chuyện ở trường lái xe lại rồi sau đó dời sự chú ý tới bài vở của Vân Dã.
Vân Ly nghĩ lời vừa rồi Vân Dã nói, ậm ừ không tập trung.
"Hôm nay con bảo Vân Dã quay video giúp con à?"
Vân Ly không phủ nhận: "Vâng."
Vân Dã nhanh chóng đá chân cô một cái.
"Em trai con vừa được phân vào lớp trọng điểm." Vân Vĩnh Xương hạ giọng nói: "Thành tích của con không tốt thì chớ, đừng có làm liên lụy em trai con."
Dương Phương không hài lòng, nói: "Hiếm khi Ly Ly về nhà một lần, ông có thể bớt nói mấy câu không."
Vân Vĩnh Xương: "Bảo con đừng tới Nam Vu học nghiên cứu sinh, con lại làm trước mới nói, bây giờ trở về quay video cũng phải tìm em trai giúp đỡ, thật sự nghĩ là tự mình nuôi mình à?"
Vân Ly im lặng và hai miếng cơm.
Vân Dã không chịu được, phản bác lại: "Ba, con chỉ quay phim, chẳng làm cái gì khác, hơn nữa cũng không làm lỡ việc học của mình."
Vân Vĩnh Xương lườm cậu nhóc một cái: "Con im miệng."
"Cạch."
Vân Ly dùng sức đặt đôi đũa xuống.
"Con ăn no rồi, ra ngoài đi bộ đây ạ."
Cô đứng dậy xách áo khoác đi ra ngoài.
Giống với suy nghĩ của Vân Ly, thời gian bình yên trong nhà luôn rất ngắn ngủi.
Cô bắt đầu hối hận với quyết định ở nhà một tuần, mường tượng tới cục diện căng thẳng trên bàn ăn mấy ngày tới, cô chỉ thấy ngạt thở tới mức muốn rời đi.
Cô lái xe chậm rãi, không có mục đích trên đường, sau khi tới trung tâm thành phố, xung quanh đều là đường phố và hàng quán quen thuộc, lúc ngây người trước đèn xanh đèn đỏ, thậm chí Vân Ly có thể nhớ được thời gian trôi qua.
Bất giác mắt đỏ ửng.
Vân Vĩnh Xương luôn dùng cách mà mình cho là đúng để yêu thương con cái.
Chỉ là ông đang trách Vân Ly chuyện tự ý tới Nam Vu học nghiên cứu sinh nhưng lại phải hạ thấp cô tới mức tồi tệ nhất, tưởng rằng qua cách này thêm áp lực cho cô thì cô sẽ nhận sai và lùi bước.
Vân Ly siết chặt vô lăng mới biết mình đã vô thức lái xe tới gần khách sạn của Phó Thức Tắc.
Tìm một chỗ đỗ xe, cô gửi tin nhắn cho Phó Thức Tắc: [Anh ăn cơm chưa?]
Đầu óc Vân Ly trống rỗng, tiếp tục soạn tin nhắn: [Gần chỗ anh có hàng cháo cá rất nổi tiếng, khá tốt cho dạ dày, hay là chúng ta cùng đi ăn?]
Không cần đợi trả lời, Vân Ly cũng đoán được lời từ chối của anh, trực tiếp lái xe tới quán gọi về một phần.
Điện thoại rung lên.
Bà xã: [Thôi.]
Quả nhiên.
Lái xe tới gần khách sạn, Vân Ly tìm một chỗ bên đường đỗ xe, xách cháo cá tới đại sảnh khách sạn ngồi, lại soạn vài tin nhắn, cô cũng chẳng gửi đi.
Sợ rằng lại bị từ chối.
Vân Ly nhìn phần cháo trên tay, nói thầm: "Thế anh thì sao?"
Do dự hồi lâu, cô đi tới quầy tiếp tân để tiếp tân đưa tới phòng Phó Thức Tắc.
Sau khi tiếp tân lên lầu, cô ngồi trên sofa công cộng của đại sảnh, trong lòng ôm lấy hi vọng anh sẽ xuống gặp mặt.
Anh không ở đây.
Tiếp tân cầm túi giữ nhiệt trả lại cho Vân Ly, cô hồn bay phách lạc xách vào trong xe, không nói rõ được cảm xúc.
Nhìn túi giữ nhiệt trên tay, bên trên còn in hình hải sản sặc sỡ, có thể cảm nhận được độ ấm tới từ bên trong.
Không gặp được anh.
Vân Ly biết được chuyến này của mình không phải vì cô cảm thấy Phó Thức Tắc không ăn cơm, bị đau dạ dày.
Cô đau lòng nên muốn gặp anh, muốn anh ở bên cạnh.
Vừa nghĩ tới chuyện trở về phải đối diện với vẻ mặt kia của Vân Vĩnh Xương, Vân Ly thà ở trong xe cả một đêm.
Lướt điện thoại ở trong xe một lúc, Vân Dã gửi tin nhắn tới: [[Bao lì xì] Đừng buồn]
Vân Ly: [Chị chỉ nhận bao lì xì 200 thôi.]
Vân Dã: [[Bao lì xì] Đừng buồn]
Vân Ly bật cười, mở hai bao lì xì ra, cái Vân Dã gửi đầu tiên là 52 tệ, bên dưới còn kèm biểu cảm, một con mèo mở to hai mắt thông minh cào cô.
Cái thứ hai gửi là 200 tệ, nội dung giống y hệt cái đầu.
Vân Dã: [ Cái đầu trả em.]
Vân Ly: [Ồ.]
Mười phút sau.
Vân Dã: [Chị có trả em hay không?]
Vân Ly: [Ờ.]
Vân Dã: [...]
Tâm trạng vốn hỏng bét bỗng chốc tốt hơn nhiều, Vân Ly mở bộ sưu tập, bên trong đều là ảnh của cô và Vân Dã, cô lướt một hồi lâu.
Cô lướt một lúc, phần cháo trên ghế lái phụ đã nguội ngắt.
Cô nhớ tới, cô còn có Vân Dã, người em trai làm bạn từ nhỏ tới lớn.
Vậy Phó Thức Tắc thì sao.
Cô nhớ lại lần trước nhìn phần trò chuyện WeChat của anh, ngoại trừ hơn một trăm tin nhắn của Lâm Vãn m chưa đọc thì tin nhắn người khác gần như đều là một tuần trước.
Vân Ly ý thức được có lẽ Phó Thức Tắc luôn một mình.
Đợi ở trong xe sắp được một tiếng, có người nhẹ nhàng gõ cửa xe, Vân Ly hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn sang.
Phó Thức Tắc cầm lon bia, nhẹ nhàng gõ vào cửa xe.
Vân Ly vội vã hạ cửa xe xuống: "Sao anh lại ở đây?"
Phó Thức Tắc lắc cái lon: "Mua đồ."
Anh cất bước tới ghế lái phụ, mở cửa ngồi vào, tiện tay xách túi giữ nhiệt ở trên chỗ ngồi sang một bên.
Nhìn thấy bên trên in rành rành ba chữ “Quán cháo cá”, anh suy nghĩ một lúc hỏi: "Cho tôi à?"
Khi anh bước vào trong xe, vài lon bia trong túi ni lông vang lên tiếng lạch cạch.
"Ừm...! có lẽ nguội rồi, đừng ăn nữa." Vân Ly từ tốn nói: "Nhưng mà trưa anh bị đau dạ dày mà tối còn mua..." Cô cụp mi nhìn bia trong túi ni lông kia của anh: "Năm lon bia… có lẽ cũng không cần ăn cháo đâu."
Bình thường Vân Ly nói chuyện với Phó Thức Tắc đều ôn hòa dịu dàng nhưng giờ đây lại mang theo ý châm biếm hơi hờn dỗi.
Cô không biết được tại sao cô lại nổi cáu với Phó Thức Tắc, cũng không biết mình có quyền hạn này không, dứt khoát quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Bây giờ tâm trạng em không vui.
Không muốn hỏi tội anh, anh xuống xe đi."
Phó Thức Tắc vừa ngồi xuống, người bên cạnh lại bỗng dưng muốn đuổi anh xuống xe, anh ngơ ngác nhìn Vân Ly mấy cái, thậm chí cô chẳng thèm quay đầu lại giống như đang hờn dỗi.
Cũng không biết có phải là bị giọng nói ác liệt của Vân Ly dọa không, Phó Thức Tắc tự giác để lon bia trên tay vào lại trong túi, mở cửa xe trực tiếp vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó cầm túi giữ nhiệt mở ra.
Vân Ly nghe thấy tiếng xé giấy gói của túi giữ nhiệt, sau đó là tiếng anh mở nắp và mở bao thìa nhựa, chốc lát cô không còn nghe thấy tiếng khác bèn quay người lại.
Khi này Vân Ly đã kiểm soát được cảm xúc của mình, Phó Thức Tắc chậm rãi ăn cháo, thấy Vân Ly bằng lòng để ý tới anh, anh còn bình tĩnh nhìn cô một cái.