Chương 51: 51: Cắm Trại
"Đội trưởng, cậu xem mấy cái khăn chống gió này cái nào thích hợp với tôi?” Đường Lâm cầm mấy cái khăn chống gió trong tay, mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Chính Sơ.
Cô ấy trang điểm khá tỉ mỉ, đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn và xinh đẹp.
"Cái nào cũng được." Ánh mắt đối phương nóng bỏng như vậy, Phó Chính Sơ nhìn kĩ một chút mới nói.
Đường Lâm không hài lòng lắm với câu trả lời này, truy hỏi: “Nhóc đàn em, tôi hỏi cái nào tương đối thích hợp với nữ sinh.”
Vân Ly nhớ là Đường Lâm hơn Phó Chính Sơ hai lớp.
Lần trước nghe cô ấy nói muốn tiếp cận Phó Chính Sơ, cô tưởng chỉ là nói đùa, không nghĩ tới đã hành động nhanh như vậy.
Thấy Phó Chính Sơ ấp úng, Đường Lâm không hề che giấu ý định của mình: “Như vậy nhé, cậu chọn giúp tôi một cái, tôi tặng cậu một cái cảm ơn.”
"Không cần đâu..."
Vẻ mặt Phó Chính Sơ có chút lúng túng, nhanh chóng nhìn về phía Vân Ly.
Bình thường khi nói chuyện với mọi người, cậu nhóc rất năng động và nói nhiều nhưng bây giờ lại bị Đường Lâm ép sát từng bước một.
Lúc này Đường Lâm mới chú ý tới sự tồn tại của hai người khác, ánh mắt cô ấy dừng trên người Phó Thức Tắc vài giây, sau đó chuyển xuống bàn tay Phó Thức Tắc đang nắm chặt tay cô, lông mày hơi nhướng lên một chút, nháy mắt nhìn Vân Ly mang hàm ý sâu xa.
Xem ra cô ấy hoàn toàn không nhớ rõ Phó Thức Tắc.
Phó Chính Sơ dẫn những người khác cùng đến đây.
Hầu như tất cả mọi người đều chú ý tới khuôn mặt ấn tượng của hai người, sau đó nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của bọn họ.
Vân Ly theo bản năng muốn tránh mấy ánh mắt theo dõi đó, định rút tay về.
Sau khi cô giật giật tay, sức mạnh của Phó Thức Tắc không lớn, nhưng cô hoàn toàn không thể tránh thoát được.
Lúc cô định ra tay lần thứ hai, Phó Thức Tắc nhìn cô một cái, Vân Ly có dự cảm không lành, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào trong ngực.
Động tĩnh này gây chú ý tới người khác, Phó Chính Sơ vừa thấy cảnh này hơi xấu hổ kéo mấy người khác rời đi.
Vân Ly đứng vững: "Hoá ra da mặt của bạn trai em khá dày."
Phó Thức Tắc xoa lỗ tai của cô, đáp lại: "Còn chưa đủ đâu."
Vân Ly: "..."
Phó Thức Tắc: "Bây giờ không có ai rồi."
Vân Ly: "..."
-
Ở trong cửa hàng một hồi lâu, Vân Ly mới chọn xong đồ rồi rời đi.
Không có kế hoạch gì khác cho nên hai người lái xe về EAW, đúng lúc gần đây công ty giới thiệu mấy trò chơi mới, có thể chơi trực tuyến.
Như thường lệ, trung tâm trải nghiệm thường mở cửa vào cuối tuần.
Phó Thức Tắc đến văn phòng của Từ Thanh Tống lấy đồ, Vân Ly đang ở phòng chờ thì gặp Hà Giai Mộng đang tăng ca.
"A, cô Nhàn Vân, cuối tuần lại tăng ca, không đi hẹn hò sao?"
Vân Ly cười: “Đang hẹn hò..."
"Hẹn hò ở công ty á?" Cô ấy giống như bừng tỉnh nhận ra, cười nói: "Bình thường không công khai yêu đương ở văn phòng được cho nên lén lút thế này có phải rất kích thích không?”
"..."
Vân Ly nhìn cô ấy một một chút, ra hiệu cho cô ấy đừng đoán mò.
Hà Giai Mộng không hỏi tới, mặt đầy âu sầu: “Vốn dĩ sếp nói hôm nay sẽ tới công ty, tôi mới theo tới, cứ nghĩ sẽ có cơ hội, ai ngờ lại có thêm em gái họ của anh ấy đến.”
"Có điều, quả nhiên là người một nhà, nhìn rất xinh." Cô ấy tiếp tục nói, tự thấy mình không có cơ hội gặp riêng Từ Thanh Tống nên Hà Giai Mộng xách túi lên, kết thúc thời gian tăng ca.
Vân Ly cúi đầu liếc nhìn thời gian, đã mười phút trôi qua, Phó Thức Tắc còn chưa trở lại.
Chần chừ một chút, cô tới gõ cửa phòng Từ Thanh Tống.
Cô vừa gõ cửa, Từ Thanh Tống đã nói vọng ra ngoài: “Mời vào.”
Đẩy cửa ra, ngoại trừ Từ Thanh Tống và Phó Thức Tắc, trong phòng còn có một nữ sinh tóc đen dài, mặc đồng phục, ánh mắt của cô bé nhìn chằm chằm Vân Ly, khi cảm thấy cô chỉ là nhân viên công ty thì cô bé hoàn toàn không hứng thú rời mắt đi.
Khuôn mặt này, Vân Ly có thể xác định chính là người trong ảnh.
Thấy cô lại đây, Phó Thức Tắc đi về phía cô.
Lâm Vãn Âm cho rằng anh muốn rời khỏi, không quan tâm Vân Ly còn ở đây, nổi giận đùng đùng: "A Tắc, giao thừa em đến tìm anh, sao anh lại trốn em?”
"..."
"Chị Tung Thanh nói anh đang yêu, em không tin, anh còn chưa yêu đương với em, làm sao có chuyện anh có bạn gái.” Lâm Vãn Âm không để ý đến sự lạnh lùng của anh, đi phía sau lải nhải.
Phó Thức Tắc không thèm để ý cô bé, nắm tay Vân Ly đi.
Động tác thân mật này làm cho Lâm Vãn Âm nhìn kĩ, cô bé dùng ánh mắt tr.a xét dừng lại hồi lâu trên người Vân Ly: “Chị ấy là bạn gái anh à?”
Không chờ đối phương trả lời, Lâm Vãn Âm tiếp tục dửng dưng nói: “Ha, vậy cũng chả sao, anh nói chuyện với bạn gái, em có thể ngồi bên cạnh.”
Vân Ly: "..."
Trong ba người chỉ có cô bé nữ sinh trợn mắt nói chuyện, Từ Thanh Tống nhức đầu đứng dậy, cố hết sức mở miệng: “Vãn m, anh dẫn em đi xung quanh tham quan, cậu út của em còn phải nói chuyện với bạn, em đừng quấy rầy họ.”
"Không được." Lâm Vãn Âm quả quyết từ chối: “Em đã cố tình chạy tới rồi, A Tắc phải đi với em.”
Giọng nói của cô bé mang theo sự bất mãn và quở trách: “Hơn nữa, em không ngại hai người đi cùng nhau, chẳng nhẽ bạn gái anh còn để ý có thêm em đi cùng sao?”
"Chị có thấy phiền không?" Lâm Vãn Âm hỏi thẳng Vân Ly.
Vân Ly: "..."
Dựa vào mối quan hệ giữa cô và Phó Thức Tắc, có vẻ cô nàng nghĩ rằng trong trường hợp này Vân Ly sẽ không từ chối.
Vân Ly nhìn chằm chằm ánh mắt khiêu khích của cô bé, cảm thấy giống như có đứa trẻ con được nuông chiều chạy nhầm vào phòng làm việc, trước khi Phó Thức Tắc can thiệp, cô nhẹ nhàng nói: “Phiền.”
Lâm Vãn Âm: "..."
Vân Ly giương mắt nhìn Phó Thức Tắc: "Em muốn trở về."
Từ Thanh Tống liếc mắt ra hiệu cho Phó Thức Tắc, nhân lúc trước khi Lâm Vãn Âm phản ứng lại đã ôm lấy cô bé.
Vân Ly cũng không hiểu rõ mong muốn của Lâm Vãn Âm, cảm giác chỉ như một đứa trẻ được nuông chiều.
Sau khi hai người ra khỏi cửa, Lâm Vãn Âm lập tức đuổi theo, theo sát phía sau họ khoảng hai mét.
Bọn họ đi nhanh một chút, cô bé cũng bước nhanh hơn, họ đi chậm một chút, cô nàng cũng đi chậm lại.
"..."
Vân Ly nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh nghiêm mặt cùng với một chút thiếu kiên nhẫn.
Dường như anh muốn mau chóng thoát khỏi nên kéo cô đi nhanh hơn.
Thấy hai người hoàn toàn bơ mình, Lâm Vãn Âm buồn bã nói: “Em mất một tiếng mới đến được đây!” Cô bé nói thẳng không nghĩ ngợi gì: “Em còn chưa trưởng thành anh đã vứt bỏ em ở đây, nếu như em có chuyện gì anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, ba mẹ em cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Loại uy hϊế͙p͙ này không có tác dụng với Phó Thức Tắc nhưng lại làm cho Vân Ly khiếp sợ.
Sau khi lên xe, Lâm Vãn Âm còn chạy về phía họ, Vân Ly nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô bé ném túi xách xuống đất.
Lái xe đi chưa đến hai phút, chuông điện thoại của Phó Thức Tắc điên cuồng reo lên, Vân Ly liếc nhìn, toàn bộ đều là ba mẹ gọi cho anh.
Chắc vừa rồi Lâm Vãn Âm đã mách với người lớn.
Phó Thức Tắc gọi điện thoại cho Từ Thanh Tống: “Sao không nói cho tôi là nó đến?”
"Tự do thân thể của tôi cũng bị tước đoạt.” Giọng nói của Từ Thanh Tống rất bất đắc dĩ: “Vừa vào cửa đã bị cướp điện thoại.”
"..."
Phó Thức Tắc cúp điện thoại.
"Đó là cháu gái ngoại của anh à?” Vân Ly dựa người vào ghế, nhìn về phía trước: “Trước đó em vô tình nhìn thấy cô bé gửi cho anh rất nhiều tin nhắn...”
Phó Thức Tắc: "Anh không thấy."
"Cô bé thích anh sao?"
"..."
"Chắc vậy."
Vân Ly khiếp sợ: "Thật sự có loại quan hệ này."
"..."
"Vậy nếu anh không muốn cho cô bé cơ hội, không phải nên thẳng thừng từ chối sao? Vân Ly nhìn sang trái, lật lại nợ cũ: “Giống như trước đây từ chối em.”
"..."
Phó Thức Tắc dừng ở ven đường, nhìn về phía Vân Ly, cô nói nhưng không hề có vẻ giận dỗi, lòng anh mềm nhũn, tháo dây an toàn tới gần nhẹ nhàng ôm cô.
Ôm chưa được mấy giây, anh nâng mặt Vân Ly lên, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi cô, cô ngơ ngác nhưng nhanh chóng phản ứng lại, ôm cổ anh.
Đến lúc hít thở không thông, Phó Thức Tắc mới buông cô ra, thắt dây an toàn cho cô.
Vân Ly thấy điện thoại của anh vẫn sáng, mười hai cuộc gọi nhỡ, cô lưỡng lự hỏi: “Bỏ cô bé ở đó có phải không hay lắm không?”
Hôm nay nhìn thấy tình huống này, Vân Ly có thể đoán rằng chỉ mình Lâm Vãn Âm bám dai như đỉa, hơn nữa có người lớn chống lưng, cô bé không thèm để ý tới thái độ và tình hình của anh.
Có điều, Lâm Vãn Âm chỉ là trẻ vị thành niên cố ý chạy đến tìm Phó Thức Tắc, nếu cô bé gặp chuyện gì bất ngờ, đúng là anh không tránh khỏi bị mọi người khiển trách.
Vân Ly không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Phó Thức Tắc nhìn cô, Vân Ly nửa đùa nửa thật: "Dù sao cũng là cháu gái ngoại anh, cũng một lòng son sắt với anh ở mức độ nào đó...”
Không muốn bàn lại chuyện này, anh cũng giống như nửa đùa nửa thật: “Chưa hôn đủ à?”
"..."
Sau khi về đến nhà, Vân Ly bị tin nhắn của Đặng Sơ Kỳ oanh tạc.
Đặng Sơ Kỳ: [Cậu và cậu út của Hạ Hạ ở chung à]
Vân Ly không biết cô ấy lấy tin tức này ở đâu, trả lời: [Làm gì có chuyện đó, ai nói với cậu?]
Đặng Sơ Kỳ: [Lâm Vãn Âm đó, Hạ Hạ nói cô ta đăng trạng thái trên vòng bạn bè rằng hai người đang ở chung.]
Vân Ly hết hồn nhảy từ trên ghế sofa xuống, vội vàng cầm điện thoại của Phó Thức Tắc vào nhà bếp, anh đang rửa dâu tây, Vân Ly hỏi: “Em có thể xem WeChat của anh được không?”
Phó Thức Tắc “ừm” một tiếng, không nhanh không chậm rửa sạch dâu tây, cắn một nửa quả rồi để nửa quả còn lại lên môi cô.
Khi đang tập trung nhìn trước mắt, mặt cô có chút mờ mịt, Vân Ly hơi há miệng, anh đẩy dâu tay vào trong miệng cô, dùng ngón tay vuốt nhẹ môi cô hai lần.
Vân Ly đỏ mặt đẩy tay anh ra, vội vàng nuốt dâu tây xuống.
Tìm kiếm WeChat của Lâm Vãn Âm, trong cửa sổ trò chuyện, gần đây có mấy tin nhắn thoại, kéo lên toàn là “?”, Vân Ly lướt lên trên, đều là dấu chấm hỏi không thấy điểm dừng.
"..."
Cô chuyển tin nhắn thoại thành văn bản, mấy dòng chữ hiện ra, vẻ mặt bình tĩnh của Vân Ly cũng nứt ra.
[Em cũng chỉ là thích anh, chưa từng làm hỏng việc của anh, sao anh lại đối xử với em như thế?]
[Em thích cậu mình thì làm sao?]
[Em cũng không ngại anh có bạn gái, em cũng không cần danh phận, anh để ý đến em một chút được không?]
Xem xong mấy tin nhắn này, Vân Ly cảm thấy tức giận, cảm giác bạn trai mình bị người ta già mồm át lẽ phải.
Lại vào xem vòng bạn bè của cô bé, có một bài đăng mới: [Đến chỗ cậu út chơi, cậu út và bạn gái vội vã về nhà, tôi chính là một con cẩu độc thân đáng thương, hu hu hu]
Hai người bọn họ có không ít bạn chung, đầu tiên có rất nhiều người like, sau đó có mấy bình luận bằng gói cảm xúc.
Ba: [[Cười trộm]]
Mẹ: [[Cười trộm]]
Mẹ trả lời ba: [[Mừng vui khắp chốn] [Tung hoa][Tung hoa]]
Ba trả lời mẹ: [[Like][Like][Like]]
Đây là ba mẹ Phó Thức Tắc.
Hai người còn chưa nói chuyện yêu đương của mình cho người trong nhà, lần này Lâm Vãn Âm đổ thêm dầu vào lửa tự công khai chuyện yêu đương của hai người với người thân của anh.
Cô lại có chút vui vẻ.
Trở lại giao diện trò chuyện chính, ba mẹ Phó Thức Tắc gửi không ít tin nhắn, cô không mở ra xem, một cuộc gọi video gọi tới, là ba của anh.
Vân Ly mang điện thoại vào bếp, Phó Thức Tắc nhíu mày: "Không nhận."
Hết thời gian chờ, cuộc gọi video vẫn kiên trì gọi tới, Phó Thức Tắc đóng vòi nước, cầm điện thoại di động tắt âm.
"..."
"Không nghe một lần sao?" Vân Ly thấy điện thoại anh vừa tắt đã lại sáng lên, có chút không đành lòng.
Phó Thức Tắc: "Trước đây ông ấy không gọi video cho anh."
Vân Ly: "?"
Phó Thức Tắc: "Chắc là Lâm Vãn Âm đã nói cho ông ấy rồi, ông ấy muốn gặp em."
Thấy Vân Ly không phản ứng gì, anh dừng động tác, hỏi: “Em muốn gặp à?”
"Không… không, thế thì nhanh quá." Vân Ly lập tức lắc đầu, sau khi nói xong, cô cảm thấy còn chưa đủ, giúp anh úp điện thoại xuống, như vậy sẽ không nhìn thấy thông báo có cuộc gọi video nữa.
Cô từ chối nhanh như vậy, Phó Thức Tắc nhướng mi, ánh mắt đăm chiêu.
Nước chảy từ trên rổ trái cây vào trong bồn, Phó Thức Tắc tắt nước: “Em cảm thấy nhanh à?”
Chắc chắn nếu trả lời khẳng định thì đối phương sẽ nghĩ cô không tự tin về tình cảm, Vân Ly lắc đầu, nghiêm túc nói: “Gặp mặt cũng được.”
Phó Thức Tắc im lặng một lát, lại hỏi: "Vậy nếu ở chung một lều được không?"
Chưa qua đêm cùng anh bao giờ, cho nên đối với việc này, dù ít dù nhiều Vân Ly vẫn có chút tưởng tượng và chờ mong, Vân Ly thật thà thừa nhận: “Không thoải mái lắm.
Anh có thể mặc quần áo ngủ được không?”
"..." Anh hơi cong khóe môi: "Bình thường em mặc đồ ngủ đi ngủ à?"
"Mặc chứ."
"Được " Anh nghiêng đầu hỏi ngược lại: "Vậy em có thể không mặc đồ ngủ được không?”
"..."
Nói không lại anh, Vân Ly đành chấp nhận chờ ngày đó đến, nhưng kì lạ là càng gần đến ngày đó, sự sốt sắng trong lòng cô lại càng giảm đi.
Cô nhiều lần nghĩ tới không biết anh có mua túi ngủ tình nhân không.
Về phần Lâm Vãn Âm cũng chỉ là một khúc nhạc dạo không để lại sóng to gió lớn gì.
Đến ngày đi cắm trại, Phó Thức Tắc lái xe đến đón cô, anh đã chuẩn bị hết hành lý.
Nơi cắm trại cách trung tâm thành phố ba tiếng đi xe, bọn họ tự lái xe sau xe buýt.
Phó Thức Tắc thắt dây an toàn cho cô, hôn một cái lên trán cô rồi mới bắt đầu xuất phát.
Sau khi đến nơi cắm trại, Vân Ly giúp Phó Thức Tắc dựng lều trên đấy, nóc lều vải của hai người có màu cam.
Trên khoảng đất lớn có hơn mười cái lều vải, Vân Ly chụp một tấm ảnh, ngồi bên cạnh đống lửa nhỏ đã đốt trước đó.
Lần này Phó Chính Sơ là người chủ trì hoạt động, tổ chức cho mọi người mang theo đèn pin cầm tay đặt chung vào một chỗ để chiếu sáng.
Phó Thức Tắc cầm chăn đắp lên người cô, chăn rất lớn, sau khi anh ngồi xuống, Vân Ly vén một góc chăn trùm lên người anh.
Hai người tựa vào nhau trong chăn, tay nhỏ của Vân Ly chạm lên mu bàn tay Phó Thức Tắc, anh nắm ngược trở lại, lần lên trên xoa nắn cổ tay cô.
Bọn họ còn mang rất nhiều bia.
Trước khi tham gia, Vân Ly cho rằng cả quá trình cô chỉ cần ở cùng một chỗ với Phó Thức Tắc, không cần gặp người khác.
Mười mấy người tham gia hoạt động thay phiên giới thiệu bản thân.
Ở đó chỉ có mỗi họ là một đôi tình nhân, Đường Lâm cười hỏi: “Hai người gặp nhau như thế nào?”
Vân Ly liếc nhìn Phó Thức Tắc, trả lời: "Chúng tôi quen nhau từ trước..."
Một nữ sinh khác hỏi: "Sau đó hai bên nảy sinh tình cảm sao?"
Vân Ly: "Không, là theo đuổi."
"Ai theo đuổi ai?"
Vân Ly không ngại thừa nhận mình theo đuổi Phó Thức Tắc, còn chưa kịp nói, Phó Thức Tắc đã cướp lời: “Tôi theo đuổi.”
Cô nhìn về phía Phó Thức Tắc, anh còn phối hợp cầm tay cô, đề tài này nhanh chóng trôi qua.
Thời gian còn lại, cô và Phó Thức Tắc giống như sinh vật tách biệt khỏi thế gian, cứ yên lặng ngồi trong chăn nhìn chằm chằm đống lửa.
Vân Ly nghe thấy có người thảo luận trước đây đã tham gia giải chạy bộ, cô nhìn về hướng đó mấy lần, định nói gì đó nhưng từ đầu tới cuối đều không có can đảm.
Có người chủ động đến nói chuyện với bọn họ, là một nam sinh cùng câu lạc bộ với Phó Chính Sơ.
"Tôi tên là Cố Khải Minh.” Nam sinh cầm chai bia, rót cho họ mỗi người một ly, nếu bình thường thì Phó Thức Tắc sẽ từ chối nhưng lần này thì không.
Vân Ly hỏi thăm một chút, Cố Khải Minh thoải mái ngồi lên thảm ăn của họ.
"Bạn gái anh rất đẹp." Cố Khải Minh nói với Phó Thức Tắc, anh gật đầu: “Cảm ơn.”
"Cô đừng ngại, mọi người đều rất tốt.” Cố Khải Minh thấy Vân Ly căng thẳng, cười nói với cô: “Tôi giới thiệu cho cô vài người khác.”
Vân Ly nhìn Phó Thức Tắc, anh gật đầu, còn anh không có hứng thú với mấy việc này, ngồi một chỗ nghịch đống lửa.
Ở câu lạc bộ cũ, cô sợ hãi mọi người, Vân Ly vẫn mong có thể hòa nhập với tập thể.
Cô đi theo Cố Khải Minh, không nói quá nhiều nhưng cũng có thể thoải mái nói từng chủ đề.
Hình như người xa lạ cũng không khó ở chung...
Lúc cô quay đầu lại nhìn Phó Thức Tắc, anh vẫn ngồi đó cô đơn một mình, có vài người thử nói chuyện với anh nhưng chỉ được hai câu sẽ bị sự lạnh lùng của anh làm lùi bước.
Nhưng ánh mắt của anh vẫn tập trung ở trên người cô.
Ánh mắt ủng hộ này khiến cho Vân Ly cảm động, đến khi cô quay lại với Phó Thức Tắc thì đã là hơn một tiếng sau.
Anh vẫn ngồi chỗ cũ, đèn pin bên kia đã bị người khác lấy đi, bóng dáng anh mờ mờ trong bóng tối có chút chán nản, Vân Ly bỗng cảm thấy có chút áy náy, cô chào những người khác rồi chạy về bên cạnh anh.
Vừa nãy Phó Thức Tắc bảo cô mang theo chăn, bây giờ trên người anh đã lạnh như băng, Vân Ly lấy chăn quấn hai vòng cho anh.
Anh ngồi ở đây, cả người giống như cái xác băng, Vân Ly cảm thấy buồn cười, hỏi: “Có còn lạnh không?”
Phó Thức Tắc: "Còn."
Vân Ly quấn chặt chăn cho anh, cảm thấy anh nói thật: "Vậy làm sao bây giờ?"
Anh nhìn chằm chằm cô: "Cần nguồn nhiệt."
Vân Ly: "..."
"Đi thôi." Anh đứng dậy, cũng quấn Vân Ly vào trong chăn, kéo cô đi vào rừng cây, lúc này phần lớn mọi người đã tản đi, bọn họ rời khỏi cũng không làm người khác chú ý.
Hai người bọn họ đi tới bãi cỏ gần đấy, chỗ này hơi thấp, bãi cỏ không lớn, còn có tảng đá lớn vây ba phía.
Là một nơi rất bí mật.
Vân Ly còn đang quan sát địa hình ở đây, không chú ý tới chỗ lún, hơi loạng choạng rồi ngã xuống.
Ngã xuống bụi cỏ cũng không đau, nhưng động tác có chút chật vật.
Phó Thức Tắc quấn chung chăn cũng bị cô kéo trượt xuống đất.
Anh còn cười.
Vân Ly có chút không nói được gì, vừa định đứng dậy, hai tay anh đã luồn qua khe hở cánh tay cô, chống lên đất, nghiêng người về phía trước tới gần cô, Vân Ly liên tục lùi về phía sau rồi ngã lên cỏ.
Ánh sáng mờ tối, không thấy rõ khuôn mặt anh.
Hơi thở của Phó Thức Tắc từ từ tăng lên, phản ứng của Vân Ly lúc này là nhìn xung quanh một chút.
Anh nắm nhẹ cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mình, cười nói: “Lúc mấu chốt mà em lại rất không tập trung.”
"Vậy chẳng may bị người khác thấy...!Em đang loại bỏ mầm hoạ cho chúng ta.” Vân Ly giải thích nếu lỡ bị người nhìn thấy...
"Mầm họa à?" Anh đến gần nói vào tai cô: "Ở trước mặt em đây này."
Không đợi cô kịp định thần, môi Phó Thức Tắc đã đặt lên má cô rồi dần dần di chuyển đến môi cô.
Vân Ly nhìn sâu vào mắt anh, còn có bầu trời đầy sao, cô dùng hết sức trở mình, lật ép Phó Thức Tắc xuống dưới.
Cả người anh cứng đờ, ánh mắt tối lại, cố gắng khống chế hơi thở của mình.
Đầu tiên, Vân Ly chạm lên khóe môi anh, lần đầu tiên cô dùng tư thế này hôn anh, sắc mặt cô ửng hồng, thở gấp nói: “Em muốn anh nhìn sao trời một chút.”
Phó Thức Tắc mới chú ý bầu trời sao sau lưng cô, ánh mắt cô trong vắt, nói chuyện với anh mềm mại, nhu mì, động tác vừa rồi cực kỳ đơn thuần không pha thêm ý tứ gì khác.
Dục vọng của anh vẫn còn, ngẩng đầu muốn hôn cô, Vân Ly ngửa ra, đẩy lồng ngực anh một cái: “Anh ngắm một chút đi mà.”
Trong giọng nói của cô nghe ra chút ghét bỏ.
"Được."
Anh thuận theo ngả người lên mặt đất, mây mù tan biến, bầu trời xám xanh điểm xuyết vài đám mây trắng, còn có một dải sương mờ.
Đó không chỉ là sao trời mà là ngân hà.
Cô nghiêm túc mà cố chấp muốn anh nhìn thấy cảnh đẹp mà cô đang nhìn.
Bỗng nhiên Phó Thức Tắc nở nụ cười.
Ý cười không hề bị kìm hãm.
"Nhìn thấy rồi." Anh cười nói: "Còn nhìn thấy em."
Anh giữ lấy gáy Vân Ly, ép cô xuống dưới, một tay khác giữ lấy eo cô, đôi môi nóng ấm lại kề sát nhau, anh không hề che giấu sự rung động trong khoảnh khắc này, giải phóng toàn bộ tình cảm không thể che giấu được ra ngoài.
Hai người nằm thẳng trên bãi cỏ, vai kề vai.
Gió đêm nhẹ thổi, mùi đất phiêu đãng trong không khí, bốn bề vắng lặng.
Đây là lần đầu tiên Vân Ly nhìn bầu trời đầy sao, ngân hà giống như một bức ảnh quyến rũ lặng lẽ ở nơi đó, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, cô liếc mắt nhìn.
Muốn nhìn lén Phó Thức Tắc, cô quay đầu nhưng lại va phải đôi mắt anh, Vân Ly run lên: “Anh không ngắm sao à?”
"Không muốn ngắm." Phó Thức Tắc nghiêng người, dùng tay chống đầu, đến gần một chút, hai mắt anh nhìn cô: “Không phải anh đến để ngắm sao.”
...
Trở lại lều vải, Phó Thức Tắc treo đèn pin lên.
Nơi cắm trại ở ngoài trời không có nhà vệ sinh, cô không tiện làm những việc này với Phó Thức Tắc, cô và Đường Lâm đi tìm một góc nhỏ.
Tính tình Đường Lâm hướng ngoại, đã quen hết với những người khác, vừa rồi cũng ngắm sao với họ.
"Vân Ly, chắc cậu không nhìn thấy, lúc bạn trai cậu nói theo đuổi cậu, mọi người xung quanh đều hâm mộ.” Đường Lâm làm vẻ mặt khoa trương, mô phỏng theo biểu hiện của người khác: “Có điều cũng đúng, tính cách bạn trai cậu như vậy, tớ tưởng rằng cậu theo đuổi anh ta.”
"Anh ấy lạnh lùng như thế, chắc phải yêu cậu đến ch.ết đi sống lại mới hạ quyết tâm theo đuổi cậu."
Vân Ly không nghĩ tới Đường Lâm lại nói những như vậy, tình cảm của hai người họ cũng phát triển giống như những đôi tình nhân bình thường.
Có lúc cô cũng muốn hỏi sao Phó Thức Tắc lại thích cô nhưng cô cũng không phải là người thích tự chuốc lấy khổ.
Phó Thức Tắc nhìn có vẻ rất thích cô.
Nhưng mà, yêu đến ch.ết đi sống lại, chắc cũng không đến mức đó.
Đường Lâm tiếp tục nói: "Thực ra tớ cũng rất hâm mộ cậu, bạn trai cậu thật sự mẹ nó quá đẹp trai, vừa đẹp vừa lạnh lại chỉ yêu một mình cậu, a a, tớ cũng muốn."
Cô hồi thần lại, cô ấy vẫn luyên thuyên, Vân Ly nhớ tới cô ấy đã nhắc tới Phó Chính Sơ bốn năm lần, hỏi: “Cậu vẫn theo đuổi Phó Chính Sơ à?”
"Yes!" Đường Lâm có chút ủ rũ: "Có điều cậu ấy có chút lạnh nhạt với tớ, tớ nhắn tin cho cậu ta, cậu ta cũng không quá nhiệt tình."
Theo như ấn tượng của cô về Phó Chính Sơ, hình như không giống, Vân Ly không nói gì.
"Hôm nay cậu ấy nói chuyện với bạn trai cậu, bọn họ quen nhau à?”
Vân Ly bình tĩnh nói: "Bạn trai tớ là cậu của cậu ấy."
"..."
Khóe miệng Đường Lâm hơi giật: “Bạn trai cậu nhìn cũng không già lắm.” Cô ấy cười xấu xa nói: “Đàn ông trưởng thành không tệ, có thể chăm sóc cho cậu.”
"Tớ và bạn trai bằng tuổi.
Bọn họ có quan hệ họ hàng nên không giống.” Vân Ly giải thích lại, Đường Lâm không nghe thủng, mắt sáng lên: “Vậy không phải hai người và Phó Chính Sơ rất thân thiết sao? Nhà tớ có mở cửa hàng thú cưng, hôm nào hai người dẫn Phó Chính Sơ đến chơi đi.”
Thấy Vân Ly do dự, cô ấy nắm lấy tay của cô đung đưa, làm nũng nói: “Đi mà, tất cả đều miễn phí, bạn trai cậu đẹp trai như vậy, chắc chắn rất thích chó.”
Hai điều này không có tí liên quan gì luôn.
Có điều, trước đây ở gần “Tăng Ca”, cô nhìn thấy Phó Thức Tắc cố ý mua cá viên trêu chó nhỏ, hình ảnh này cô còn nhớ mãi.
Cô chỉ nói mình phải về hỏi một chút, chưa trả lời chính xác cho Đường Lâm.
"Có điều, bạn trai cậu đẹp trai như vậy, cậu phải chú ý một chút, bạn trai trước đây của tớ cũng rất đẹp trai, nhưng anh ấy chỉ có chút tình cảm bốc đồng với tớ thôi, hết mới mẻ lại bắt đầu lạnh nhạt.” Đường Lâm lấy nước suối rửa tay: “Tốt nhất là xác định quan hệ sớm một chút."
Xác định quan hệ?
Vân Ly nghi hoặc, Đường Lâm dùng ánh mắt trả lời Vân Ly, chính là quan hệ mà cô tưởng tượng kia.
Cô lập tức nghẹn không nói được gì.
Sau khi về kều vải, Vân Ly vẫn còn nghĩ về lời nói của Đường Lâm, trong lòng có sự bất an mơ hồ nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó, mọi thứ tan thành mây khói.
Nhìn chằm chằm gương mặt anh, Vân Ly càng ngày càng mãn nguyện.
Cô thân thiết với anh: “Bọn họ nói rất hâm mộ em có bạn trai như anh.”
Phó Thức Tắc đã đợi cô một hồi lâu trong lều: “Em cảm thấy thế nào?”
Vân Ly: "Vậy em cho một trăm phiếu tán thành."
Anh xoa đầu cô, lướt xem mấy tin tức khoa học kỹ thuật mới nhất.
"Em lấy bánh ngọt cho anh.” Vân Ly lấy một hộp bánh ngọt nhỏ trong túi ra: “Hay là cũng cho Phó Chính Sơ một hộp?”
Phó Thức Tắc: "Để nó tự đến lấy."
Vân Ly: "Vậy bây giờ anh có ăn không?"
Phó Thức Tắc: “Có."
Cô bóc một hộp ra nhưng Phó Thức Tắc không nhúc nhích, vẫn lướt màn hình điện thoại từng mục một.
Vân Ly đưa bánh ngọt tới trước màn hình.
Phó Thức Tắc lười biếng ngửa người ra sau: "Không có tay."
Anh ôm lấy Vân Ly, một tay khác vẫn cầm điện thoại, Vân Ly không nói gì, cầm thìa xúc một miếng bánh.
Anh há miệng ăn.
Ăn bánh ngọt xong, hai người ra ngoài rửa mặt, Phó Thức Tắc bày sẵn túi ngủ ra.
Anh mang theo hai cái túi ngủ, không phải là loại túi ngủ tình nhân như Vân Ly tưởng tượng.
Sau khi trải ra, Vân Ly nhìn anh, anh cũng không ngủ khoả thân như trước đó đã nói, chỉ cởi áo khoác và áo len rồi chui vào.
Vân Ly có chút mất mát.
Cô là người rất bảo thủ, cho nên có rất nhiều suy nghĩ và tưởng tượng về buổi tối hôm nay, nhưng lúc này lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô, trong lòng cô có chút mất mát.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Phó Thức Tắc: "..."
"Em muốn nhìn à?"
Anh chui nửa người ra khỏi túi ngủ, ngồi thẳng nhìn cô, hai tay cầm vạt áo, bắt đầu kéo lên.
Đầu tiên lộ ra một mảng da trắng bóc, sau đó là bụng của anh.
Hơi thở của Vân Ly hơi ngưng lại, vội vàng nắm tay anh, cẩn thận kéo áo xuống như cũ cho anh.
Anh nhìn chằm chằm động tác của cô, cảm thấy buồn cười, hai người cũng không đọ sức nữa, có bóng dáng của Phó Chính Sơ trước cửa lều.
Sau khi kéo khoá xuống, Phó Chính Sơ nhận hộp bánh ngọt của Vân Ly, liếc nhìn hai cái túi ngủ riêng ở trong lều, cậu thở dài lắc đầu.
Sau khi về lều của mình, cậu nhóc mở hộp bánh ngọt, là vị matcha trà xanh, rồi lại mở cuộc trò chuyện với Phó Thức Tắc.
Phó Chính Sơ: [Cậu út, cậu lại mang theo hai cái túi ngủ.]
Phó Chính Sơ: [Có phải cậu không được hay không vậy!!]
Điện thoại vang lên, là mấy dòng chữ đơn giản, nội dung lại được phóng to ra.
Lần đầu tiên thấy Phó Thức Tắc dùng gói cảm xúc, Phó Chính Sơ chớp chớp mắt, suýt nữa nghẹn bánh ngọt.