Quyển 1 - Chương 16: Vũ hội và huấn luyện
Type: thienyet98
“Một hai ba bốn, xoay, hai hai ba bốn, xoay, chú ý tư thế phấn eo, nhất định phải uyển chuyển tao nhã. Đừng có cúi đầu nhìn chân, nhìn vào mặt tôi này, ánh mắt phải dịu dàng, dịu dàng hiểu không? Giống như một miếng bơ hạnh nhân sắp tan chảy ấy, có vẻ sáng bóng, mượt mà, mềm mịn của tơ lụa…”.
Victor cố gắng hết sức có thể để giải thích những lý thuyết cơ bản của khiêu vũ, kết quả thu được là ánh mắt hung dữ như lang sói của con nhãi đang ở trong lòng.
Nick đói đến mức hai mắt bắn ra tia sáng xanh lè, hậm hực nói: “Anh cứ lấy thức ăn ra làm ví dụ nữa đi, tôi giẫm đứt đầu ngón chân của anh giờ”.
Victor cẩn thận thu chân về một chút, “Cô có hủy chân tôi cũng vô ích thôi, thuyền trưởng đã nói rồi, trưa hôm nay cô không học xong phàn này thì không được ăn cơm”.
Nick đẩy anh chàng bác sĩ ra, xông đến bàn làm việc của anh ta lục lọi lung tung, lần mò từ chiếc rương gỗ nhỏ đựng dụng cụ phẫu thuật đến cả bên trong mô hình đầu lâu cũng không phát hiện được chút điểm tâm cất riêng nào.
“Đừng tìm nữa, bị tịch thu hết rồi, thậm chí vụn bánh quy cũng chẳng còn”. Victor nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình, “Phản kháng lại thuyền trưởng cũng vô dụng, cô hãy ngoan ngoãn nghe lời đi”.
Nick ôm bụng đói thất vọng ngồi sụp xuống, tà váy quét chấm đất, “Kết thành đồng minh thì kết thành đồng minh, sao cứ nhất định bắt tôi đến Pháp làm gì!” Rồi lại nhìn chằm chằm đầy giận dữ về phía Victor, “Anh nói tiếng Pháp giỏi thế lại biết khiêu vũ, sao không dẫn anh theo?”
Victor sửa lại áo sơ mi của mình, động tác đầy vẻ ảm đạm mà tiêu sái, “Hiển nhiên, tôi là người chân thật đáng tin, tài mạo song toàn, là một mỹ nam hiếm có trên đời. Nhưng trong thư mời của vua Francois I của nước Pháp lại viết rằng: “Ngài Hayreddin cùng bạn”, nếu là đi chơi riêng thì chẳng có vấn đề gì, nhưng trong một buổi yến tiệc chính thức của cung đình, dẫn theo một người đàn ông sẽ khiến người ta được một phen kinh hãi”.
“Chẹp…”. Thở dài một tiếng, Nick hoàn toàn bó tay rồi.
Đều là những nước lớn theo Thiên chúa giáo ở chân Âu, lãnh thổ Tây Ban Nha tiếp giáp với nước Pháp, một loạt những cuộc xung đột lợi ích diễn ra vô cùng kịch liệt. Hoàng đế Charles V trẻ tuổi của Tây Ban Nha là kết quả cuối cùng từ mối liên hôn hoàng thất của gia tộc Habsburg (*), lên ngôi vào năm hai mươi tuổi, là người thừa kế của các triều đại cai trị Castilla, Aragon, Navarra, Sicilia, Sardegna từ tổ tiên, cùng quyền thống trị toàn bộ vùng Bắc Mỹ, vàng bạc châu bàu của Tân thế giới ùn ùn đổ về Tây Ban Nha không dứt, tham vọng mãnh liệt của Charles V đang trên đà thống nhất Địa Trung Hải.
(*) Họ Habsburg là tên của một hoàng tộc ở châu Âu, được xem là một trong những hoàng tộc có thế lực nhất trong lịch sử châu Âu vào thời kì Cận đại. Dòng dõi Habsburg đã cai trị Áo, Bohemia và Hungary trong nhiều thế kỷ. Trong giai đoạn 1438 - 1806, gần như toàn bộ các hoàng đề La Mã thần thánh dân tộc Đức đều thuộc về dòng họ Habsburg. Rất nhiều thành viên của gia tộc này đã lần lượt cai trị Bohemia, Anh, Đức, Hungary, Croatia, Ireland, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, và cả các quốc gia nhỏ độc lập tại Hà Lan và Ý.
Cuộc chiến tranh giành xâu xé Ý giữa Pháp và Tây Ban Nha đã kéo dài suốt hai mươi năm, trước giờ vẫn luôn duy trì được thế cân bằng, nhưng từ năm ngoái sau khi Charles V lên ngôi, gió liền đổi chiều về phía Tây Ban Nha. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, Đế quốc Pháp đang ở vào thế hạ phong nên không thể không hạ mình, dự định sẽ kết đồng minh cùng cộng đồng cướp biển Bắc Phi chống lại Tây Ban Nha.
“Dù sao thuyền trưởng đã nghĩ tới việc lợi dụng mâu thuẫn đôi bên từ lâu rồi, nên trước giờ chúng ta không động vào thuyền của nước Pháp”.
“Vậy cũng phải, ngài ấy là một người nhìn xa trông rộng hiếm thấy”. Victor ngừng lại một lát, anh ta biết Hayreddin xuất thân thấp hèn, nhưng là người tinh nhanh nhiều mánh khóe trong việc thao túng thời cục, không một chính khách quý tộc nào có thể bì được với hắn. Cơ hội là do mình giành lấy, Hayreddin đã nhiều lần ngầm đưa ra ám hiệu giao hảo, nên quốc vương Pháp mới hạ quyết tâm.
Victor lạnh lùng nhìn kỹ Nick đang ngồi xổm trên sàn nhà, so với những tiểu thư quý tộc xinh đẹp của giới thượng lưu, đương nhiên nàng chỉ là một con nhóc khốn kiếp ăn nói thô lỗ, cử chỉ bừa bãi, nhưng loại khí chất bẩm sinh này, có thể chính là lý do thuyền trưởng chọn con nhóc đi theo.
“Anh nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì? Mặc váy trông buồn cười thế ư?” Nick ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có gì, cô không cảm thấy hai chúng ta có chút giống nhau à”.
“Chẳng giống tí nào, mắt tôi đen, còn mắt anh nhạt màu như viên bi ấy”.
“Không phải nói đến ngoại hình”. Victor kéo nàng dậy, đứng song song trước tấm gương lớn dùng để sửa tư thế khiêu vũ, “Nhìn đi, da trắng hơn hẳn người thường, hơn nữa còn khó bắt nắng, thân hình gầy mỏng, khung xương nhỏ nhắn thanh mảnh, trông hơi ốm yếu”. Victor kéo ống tay áo lên, để lộ ra phần cổ tay trắng mịn hơn hẳn những người đàn ông khác, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu màu xanh dưới làn da nửa trong suốt ấy. Nick cúi đầu nhìn cánh tay của mình, quả nhiên cũng giống như vậy.
“Thế này là sao?”
“Là một loại đặc trưng về ngoại hình, trước đây tôi thường thấy khi còn ở Florence”. Victor dừng lại một thoáng, “Theo như những gì tôi biết, đa phần là do kết hôn cận huyết. Ví dụ như mẹ tôi và cha tôi là anh em họ, bà nội và ông nội là cháu gái và cậu, tr.a ngược lên trên nữa, cơ bản đều có quan hệ họ hàng”.
“Thế thì rất kì lạ à?” Nick nói điềm nhiên như không, “Cũng chẳng phải chuyện gì hiếm, tôi nghe nói các pharaoh Ai Cập đều là anh em lấy nhau, hơn thế ngựa đua và chó săn đều phải giao phối cùng huyết thống, những con con sinh ra mới thuần chủng nhất”.
“Cô có biết phải sàng lọc từ bao nhiêu ngựa đua và chó đua mới chọn được một con không? Kết hợp cùng huyết thống, đời sau có thể có khả năng vượt trội, nhưng tỉ lệ dị tật và bệnh tật cũng cao hơn hẳn. Hãy nhìn Charles V của Tây Ban Nha đi, gia tộc Habsburg ưa thích dùng những mối quan hệ liên hôn để mở rộng lãnh thổ, mẹ ông ta - nữ hoàng Juana là một người điên, cha thì qua đời sớm, bản thân ông ta cũng có thể coi là may mắn, thần trí bình thường, chỉ có chiếc cằm bị nhô ra nên không ngậm miệng vào được. Còn gia đình của chúng tôi, cậu họ tôi từng có hai người con trai sinh đôi, một là người khổng lồ, một là chú lùn”.
“Ồ, hai anh em mà cùng ra khỏi cửa, nhất định là rất chói mắt”.
“Ha ha, hai người bọn họ đã không có cơ hội đi ra khỏi cửa cùng nhau nữa rồi…”. Nụ cười của Victor giống như người tâm thần, “Chưa đầy năm tuổi đã ch.ết đuối rồi bị lén lút mang đi chôn, không thể vạch áo cho người xem lưng được. Tôi đã đi đến nghĩa trang đào thi thể lên cắt xẻ ra xem thử, tất cả xương đều bị biến dạng”. Anh ta gỡ kính ra lau, đôi con ngươi nhạt màu sáng lấp lánh, “Nghĩa trang của gia tộc là một nơi rất tốt, luôn có những thi thể kỳ lạ hiếm có phục vụ cho công cuộc tìm tòi khám phá của tôi. Dù sao đó cũng là khởi nguồn cho hứng thú của tôi, một gia tộc tồn tại đồng thời cả người điên, kẻ ngốc, nghệ sĩ và nhà thơ, chậc chậc, muôn màu muôn vẻ”.
“Medici là gia đình quý tộc lớn nhất ở Florence, Victor, chẳng trách anh vẫn còn nguyên vẹn khỏe mạnh ở đây khiêu vũ”. Nick nhìn vào đôi mắt màu xám nhạt của anh ta, “Nếu như sinh trong một gia đình bình thường, anh đã bị tòa án tôn giáo xử treo cổ hoặc thiêu ch.ết từ lâu rồi”.
“Đây là đặc quyền giai cấp đấy, dù cuối cùng tôi vẫn bị gạch tên khỏi gia phả vả đuổi đi”. Victor cười cười, “Cái gọi là quý tộc, chính là một đám xác ch.ết dù đã sắp thối rữa mà vẫn dương dương tự đắc, cũng chính đám xác ch.ết đó lại quyết định vận mệnh của đa số kẻ khác. Tập thôi, muốn ăn cơm thì phải đóng kịch cho khéo, đại yến cung đình nước Pháp nổi tiếng lắm đấy. Cô có tư chất lĩnh ngộ những động tác khiêu vũ rất tốt, nhưng biểu cảm lại quá kém”.
“Không phải chỉ là cười thôi sao, cũng đâu phải tôi không biết”. Nick nhỏ giọng lầm bầm.
“Cười, là một loại học vấn uyên thâm”. Victor lắc lắc ngón tay, “Nụ cười của một tiểu thư quý tộc, phải thanh lịch, dịu dàng, thân thiện, nhưng đồng thời cũng phải toát lên được vẻ cao ngạo từ trong huyết quản, xa cách hờ hững, phong thái coi thường mọi thứ xung quanh. Nào, cô thử cười theo những đặc điểm tôi vừa nói xem”.
Nick phấn chấn tinh thần, nỗ lực hết sức, nở nụ cười cho Victor xem.
Anh chàng bác sĩ sán lại gần khuôn mặt nàng cẩn thận quan sát một lượt, buông lời nhận xét: “Cơ mặt co giật, ánh mắt xoáy đảo láo liên, chúc mừng, cô đã thể hiện thành công triệu chứng điển hình của người bị trúng gió”.
Những cuộn vải nhung sang trọng, lụa, lông thù bày đầy trên nền đất, những đôi giày khiêu vũ bằng da cừu thêu kim tuyến và đính những miếng kim loại sáng bóng xếp thành một hàng, người thợ may được mời từ châu Âu xa xôi đang ướm thử từng món từng món lên người một cô gái đang đứng trên ghế.
“Thưa ngài, năm nay mốt ở Pháp là loại vải nhung này, khi làm áo khoác ngoài điểm xuyết thêm một chút lông chồn, rồi phối cùng những nút cúc áo bằng đá quý, sẽ cực kỳ quyến rũ”. Tay thợ may nở nụ cười nịnh nọt, lấy một súc vải nhung màu ngọc trai dày nặng ra làm mẫu.
“Không cần lông chồn, thứ đó chỉ có phụ nữ đã kết hôn mới dùng”. Victor đảm nhận chỉ đạo kỹ thuật dứt khoát từ chối kiểu thiết kế này, “Người Pháp là nững kẻ quê mùa thiển cận, muốn học đòi vẻ thời thượng của người Ý nhưng lại không học được điểm mấu chốt, chỉ biết đắp hàng đống vải vóc đá quý lên người, khiến họ trông y như một đám nhà giàu mới nổi vừa mới đặt chân lên thành phố”. Victor bừng bừng khí thế chỉ vào súc vải, “Vải nhung thì được, nhưng áo khoát thì không cần thêm mấy thứ thừa thải như lông chồn làm gì, cúc áo dùng ngọc trai, bóp phần eo vào phía sau kéo thành kiểu đuội cá”.
“Vâng vâng, ngài chắc hẳn là người Ý phải không? Thật sự rất am hiểu công việc này”. Tay thợ may thu lại tấm vải nhung, hí hửng đặt bút ghi lại vào đơn hàng. Tuy rằng nước Ý vào thế kỷ 16 thế lực yếu nhược, nhưng lại là nơi khởi nguồn của văn hóa nghệ thuật Phục Hưng, toàn bộ xu hướng thịnh hành ở châu Âu đều bắt chước theo nước Ý.
“Vậy còn váy dài làm lễ phục khiêu vũ thì sao? Ở cửa hàng của tôi ở Paris, các phu nhân tiểu thư đều thích chỉnh sửa thành kiểu có cổ áo hở thật rộng, hơn nữa còn đẩy ngực lên siết chặt eo vào, trông vô củng gợi cảm”. Tay thợ may xin ý kiến chỉ đạo về xu hướng thời trang với một vẻ vô cùng khiêm tốn.
“Cái đấy…”, Nick từ đầu đến cuối vẫn bị phớt lờ mở miệng nhỏ giọng nói, “Victor, tôi không thể mặc được mấy cái váy cổ rộng đó đâu, sẽ để lộ dấu nung”.
“Biết rồi biết rồi”. Victor phất tay sốt ruột, nói một cách chanh chua cay nghiệt; “Đừng nói là khe rãnh, ngay cả một chút nhấp nhô cũng chẳng nặn ra được nữa là. Dù cô không nhắc, tôi cũng có thể để người khác nhìn thấy mấy cái xương sườn và xương ức trụi thùi lùi của cô được sao?”. Victor tiếp tục chỉ thị tay thợ may, “May cổ cao, phần ngực đắp thêm bèo nhún để che khuyết điểm”.
“Anh đúng là cái đồ ác mồm, gần đây tôi có chút thay đổi rồi mà…”. Nick cúi đầu nhìn cơ thể mình, kể tử lần kinh nguyệt đầy tiên, dường như có dấu hiệu hơi căng lên.
“Đáng thương thay, cô đứng cùng hai người phụ nữ của thuyền trưởng, chênh lệch như so cái gò đất con con với đỉnh Everest ấy, có cần tôi nói nữa để hiểu thêm không?”
“Không… không cần…”. Nick cúi đầu ủ rủ.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Hayreddin bước vào lên tiếng hỏi, nhìn chằm chằm vào Nick đang đứng trên ghế, hai ngày trước mặc chiếc váy này vẫn còn giống như đồ đi ăn trộm, nhưng giờ thì thuận mắt hơn nhiều rồi.
“Khiêu vũ theo hàng vẫn còn chưa bắt đầu, còn điệu nhảy hai người cúi đầu chào nhau vẫn phải mất một tiết nữa mới học xong”. Thầy giáo Victor trả lời.
“Tranh thủ thời gian đi, còn có hơn một tháng nữa thôi, đi đường đã mất đứt hai mươi ngày rồi”. Hayreddin vẫy vẫy tay với Nick, “Xuống đây tập với tôi xem nào”.
Nick nhảy từ trên ghế xuống, đi tới trước mặt Hayreddin đưa tay ra cho hắn, còn chưa bắt đầu thì đã có vấn đề rồi.
“Thuyền trưởng, ngài có thể cúi lưng xuống được không?” Nick kiễng kiễng mũi chân, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Vóc người Hayreddin cao lớn rắn rỏi, độ cao chênh lệch giữa hai người giống như người lớn và trẻ con vậy. Victor không nhịn được, phụt một tiếng phì cười.
“Đi thiết kế đi, phần đế giày khiêu vũ phải cao thêm hai inches nữa”. Hayreddin không chút để tâm, dặn dò tay thợ may.
“Á, thưa ngài, như thế là cà kheo rồi còn gì!” Tay thợ may sợ hãi than, có rất nhiều kiểu giày nhưng trước giờ gả chưa từng thấy loại nào có đế cao như vậy.
“Vậy suy nghĩ kỹ thiết kế nào để giấu kín phần đế, đi vào phải thật linh hoạt, giấu trong tà váy dài không lộ ra ngoài. Ông mang theo mấy người phụ người?”
“Sáu người, thưa ngài, họ đều là những công nhân thạo việc nhất”.
‘Tăng thù lao gấp đôi cho ông, nội trong năm ngày phải may xong váy áo rồi mang tới đây, giày và các phụ kiện đi kèm cũng phải làm nhanh hết sức”.
Thủ đoạn của thuyền trưởng vẫn hào phóng như xưa, tiêu tiền như nước, Nick nhìn số vải sang trọng đắt tiền đó mà trái tim nhỏ máu. Váy khiêu vũ và áo choàng dài nàng có thể mặc mấy lần chứ? Đều là những thứ dùng một lần tốn kém lãng phí quá…
Suốt nửa tháng trời, không ai ngờ đội trưởng Nick - thần tượng của đội xung phong lại đang mặc váy ở trong lầu đài, tiến hành khóa giáo dục tăng cường trở thành tiểu thư. Đến lúc xuất phát, Nick vẫn mặc áo sơ mi đầu quấn khăn, và còn mang thêm hai chiếc rương gỗ cực to được khóa rất kỹ càng.
Đầu tháng Năm, đội thuyền của Sư Tử Đỏ giương buồm khởi hành từ Algiers, vượt qua Địa Trung Hải, đến bến cảng Marseille lớn nhất nước Pháp. Ở đây, đám cướp biển đã được chứng kiến một cảnh tượng chưa tứng có
Toàn bộ bến cảng Marseille, tất cả quân hạm của Pháp đều hạ quốc kỳ hình hoa bách hợp xuống, treo lá cờ của cướp biển hình đồng hồ cát màu trắng nền đen lên.
Barebarossa Hayreddin, tên cướp biển lớn mạnh nhất Địa Tung Hải nhận được sự trọng đãi tối cao của nước Pháp tựa như một quốc vương tôn quý. Từ lúc đặt chân xuống Marseille đã có đội hộ vệ năm trăm người đi theo suốt cả đoạn đường, Hayreddin dẫn theo đội phó và đội trưởng đội xung phong cùng anh chàng bác sĩ ngồi xe ngựa đi lại trên lục địa nước Pháp.
Hoa diên vĩ mọc trên mọi nẻo đường khắp các sướn núi, ánh mặt trời tháng Năm rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất. Nick chống cằm, quan sát mọi thứ bên ngoài qua ô cửa sổ trên xe ngựa, dường như đang quay trở về quá khứ.
Chuyến đi rất thuận lợi, mỗi một nơi đi qua, với tư cách chủ nhà, lãnh chúa nơi đó dốc hết sức lực tiếp đãi rất chu đáo, tiện thể gửi tin tức hỏa tốc về kinh đô. Lộ trình hơn mười ngày thoáng chốc đã trôi qua, đoàn người cuối cùng đã tới Paris. Thành phố này trờ thành thủ đô của nước Pháp đã một nghìn năm, bên bờ sông Seine đâu đâu cũng thấy những tòa nhà cao lớn, tiếng chuông giáo đường vang vọng quanh quẩn mãi không ngừng trong không trung.
Vua Pháp đã phái bá tước Navarre đáng tin cậy nhất ra ngoài thành nghênh đón, và sắp xếp cho bọn họ tạm thời nghỉ tại tòa lâu đài tràng lệ với lối kiến trúc kiểu mới của ngài bá tước. Sau khi nghỉ ngơi đơn giản cho lại sức, sứ giả của nhà vua đã gửi thư mời chình thức đến, nói rằng sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc long trọng cho những vị khách quý tại lâu đài Fontainebleau.
“Hay lắm, màn biểu diễn sắp bắt đầu rồi. Nick… à không, tiểu thư Nicole, xin mời ngay lập tức đến gian phòng bên cạnh thay quần áo”. Hayreddin nhìn nét chữ viết tay bay bổng trên bức thư mời, vui vẻ dặn dò, ‘Thời gian gấp gáp, hãy nhanh lên một chút”.
Đã lâu rồi Nick không đươc gọi bằng cái tên này, thấy rất lúng túng, lại không biết nên phản ứng như thế nào, trong lòng cứ thấp thỏm mãi không thôi.
Cố ý lượn đến phòng nghỉ, nhìn thấy anh chàng bác sĩ đang ngồi trên sofa chậm rãi thưởng trà, cô hỏi: “Victor, anh thật sự không đi à?”
Victor lắc đầu, “Vua Pháp thường xuyên với gia tộc Medici, tôi không muốn bị một người họ hàng xa nào đó nhận ra. Với lại, tôi muốn đến chợ xem có bộ sách và thứ thuốc nào cần không, chứ còn lâu mới muốn lãng phí cuộc sống kiểu ấy”.
Nick quay đầu sang hỏi Karl: “Anh thì sao? Chúng tôi phải dẫn theo vài hộ vệ đi cùng”.
Vô cùng bất ngờ, chú chó trung thành luôn bám sát theo cô chủ không rời lần này lại từ chối. Vẻ mặt Karl rất phức tạp, đối mặt với việc thân phận của nàng được khôi phục lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này khiến gã vừa mừng lại vừa lo, “Không… lần này tôi không đi cùng đâu, xin cô chú ý đến an toàn”.
Victor cười hì hì: “Chàng hiệp sĩ cũng sợ bị người khác nhận ra à?”
Karl lắc lắc đầu, nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận.
Nick đành một mình quay trở về phòng, mở chiếc rương gỗ lấy quần áo ra, chuẩn bị thay đổi hình dạng. Hayreddin đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng “bạn gái” đâu, không biết Nick đang lề mề cái gì, liền đứng dậy đi tìm nàng. Đến trước cửa phòng, hắn gõ cửa:
“Còn chưa mặc xong à? Ngồi xe ngựa mất hai tiếng, nếu tới muộn cô chỉ có thể ăn đồ thừa thôi đấy”.
Trong phòng không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng vải sột sà sột soạt vang lên cùng tiếng giày dép hoảng loạn. Đầu mày Hayreddin nhíu chặt, tự nhủ con nhóc này lẽ nào lâm trận định chạy trốn. Bèn đẩy cửa “rầm” một tiếng, chỉ thấy Nick trên người mặc váy lót đang xoắn xuýt vặn vẹo, lễ phục khiêu vũ bên ngoài chỉ kéo lên được một nửa, cuống đến mức trán toát hết cả mồ hôi.
“Sao vậy?”
“Mặc, mặc không vừa…”. Nick với tay ra vửa đủ đến chiếc cúc sau lưng, nhưng bộ váy lại hơ mất một khoảng, nên không sao cài được cúc.
“Không phải một thàng trước đã đo cẩn thận rồi mặc thử rồi sao? Cô béo lên à?” Hayreddin nhíu mày bước tới, nhấc nàng lên ước lượng, không thấy có gì thay đôi cả.
‘Không biết nửa, tháng trước tơi ăn ít lắm mà…”. Nick nâng mu bàn tay lên quệt mồ hôi, vô cùng căng thẳng, nếu như làm hỏng kế hoạch của thuyên trưởng, không biết sẽ bị xử như thế nào?
Hayreddin xoay nàng quay qua quay lại cẩn thận nhìn ngắm, khóe miệng liền nhếch lên, huýt sáo: “Béo lên một chút thật, ở phía trước”.
Nick cúi đầu thì nhìn thấy bên trong phần ngực của chiếc váy lót thủ phạm hơi hơi nhấp nhô, lập tức cuống lên. Không sớm không muộn, lại chọn to lên đúng lúc này!
“Làm thế nào bây giờ?” Nick nhìn về phía thuyền trưởng vạn năng, dáng vóc lùn cũng có thể nghĩ ra cách dùng giày cao gót, nên chỉ mong hắn có biện pháp cứu vạn người ra khỏi nguy nan.
Hayreddin nghĩ ngợi một lát, “Áo chẽn của cô có dây đai không? Mang ra đây cho tôi”.
Nick đột nhiên hiểu ra, vội vàng lôi ra đưa cho thuyền trưởng.
“Xoay người lại, tìm thừ gì đó nắm thật chắc vào”. Hayreddin ra lệnh.
Nick làm theo, nắm chặt cột giường, dùng sức hít vào một hơi. Hayreddin bó chiếc áo chẽn chắc chắn được làm từ tấm sừng hàm của cá voi lên người nàng, tay dùng sức siết một cái, sau đó vắt chéo hai đầu dây lại kéo ra thật căng, bó phần eo càng lúc càng chặt.
Trước mắt Nick sao vàng nảy ra loạn xạ, chỉ cảm thấy cà linh hồn và không khí trong phổi đều chen nhau chui hết ra ngoài, thuyền trưởng lòng dạ độc ác ra tay hung hiểm vẫn đang thít mạnh. Khi đã chặt đến hết mức, Hayreddin buộc cố định dây đai lại, cười hà hà đỡ nàng lên, “Thử mặc lại váy đi nào”.
Hoàn toàn vửa khít. Hơi thở của Nick thở ra rất khẽ, đảo tròng mắt, cuối cùng mới nghĩ ra được ví dụ thích hợp:
“Con ngươi… tôi… sắp… lòi ra ngoài rồi”.
Hayreddin mỉm cười xoa xoa đầu nàng, “Giờ giọng nói của cô nghe dịu dàng lắm, đeo găng tay vào đi, thợ làm tóc đã đợi cô rất lâu rồi đấy”. Tay là bộ phận quan trọng nhất thể hiện thân phận của một người, Nick luyện võ suốt một thời gian dài, những vết chai trên lòng bàn tay dù đã được chăm sóc nhưng vẫn có thể tiết lộ quá khứ của nàng.
“Đợi một lát”. Nick vén váy lên, buộc con dao găm vào đùi.
Cỗ xe sang trọng do tám con ngựa to khỏe kéo rời khỏi tòa lâu đài, Karl đứng nhìn qua cửa sổ, hắn đứng rất lâu, rất rất lâu. Mãi cho đến khi trời tối đen, Victor đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra, mới kéo được hắn ra khỏi đống cảm xúc bộn bề phức tạp.
“Sao không thắp đèn lên? Này, để đến được lâu đài Fontainebleau sẽ phải ngồi xe ngựa rất lâu, cậu đứng đợi, muốn đợi tới sáng luôn hả?”
“Không, tôi chỉ là… không phải anh đi mua sách sao?”
Hai tay Victor trống không, nhưng mặt mày lại tươi tắn rạng rỡ, “Vừa ra khỏi cửa thì gặp người quen, thầy giáo cũ của tôi vừa hay cũng đang ở Paris, ông ấy đang thiết kế cung điện cho vua Pháp, nói chuyện một lát rồi quay về luôn, ông ấy cũng tham dự buổi dạ tiệc hôm nay đấy”.
Karl cười: “Chúc mừng nhé, thầy giáo của anh nhất định là một bác sĩ thiên tài có tay nghề cao siêu”.
Victor gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu: “Nói thế nào bây giờ nhỉ, những lĩnh vực ông ấy tham dự quá nhiều, hơn nữa tất cả đều đạt được thành tưu rất cao, chỉ dùng một từ ‘thiên tài’ để tóm tắt thì thật sự là không đủ. Nhưng nửa đêm đến nghĩa trang đào mộ giải phẫu thi thể đúng là do ông ấy dạy tôi. Medici đã từng tài trợ cho sự nghiệp của ông ấy”.
“Ồ? Lại có một nhân vật như vậy ở Paris sao?” Karl ngạc nhiên hỏi.
Giọng nói của Victor mang theo vẻ tôn kính cực kỳ hiếm thấy: “Đúng vậy, nhưng bình thường mọi người chỉ coi ông ấy là một họa sĩ. Tôi nghĩ nhất định anh đã từng nghe qua rồi, tên của ông ấy là Leonardo da Vinci (*) (L.D.V)”.
(*) Leonardo da Vinci (1452 - 1519) là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu học, nhà sáng tạo và triết học tự nhiên, được coi là một thiên tài toàn năng người Ý.