Quyển 2 - Chương 13: Một Hải Yêu khác

Type: Tiểu Tất Tất


Hayreddin khựng lại trong vài giây, mãi cho đến khi thiếu niên đó đi tới gần phạm vi chiếu sáng của ngọn nến, chiếc khay trên tay cậu ta khiến Hayreddin tỉnh táo lại. Bên trong là một chồng khăn tắm dày dặn và tinh dầu mát xa. Hayreddin nheo nheo mắt cẩn thận quan sát cậu thiếu niên da trắng này, dưới ánh nến có đôi chút ảm đạm, cậu ta có đến bảy phần giống với Nick, cộng thêm cả quần áo và ngữ điệu nói chuyện, trong mông lung, Hayreddin thực sự đã gọi nhầm tên. 


“Nô bộc trong nhà bình thường sẽ gọi tôi là chủ nhân, chứ không phải là thuyền trưởng. Hơn nữa, tôi không nhớ có gọi người vào hầu hạ”.


“Rất xin lỗi, chủ nhân. Tôi vừa mới đến vườn Bách nên vẫn chưa hiểu hết các quy tắc”. Cậu thiếu niên đặt chiếc khay xuống bên cạnh, ngoan ngoãn quỳ xuống bên hồ nước: “Chỉ là nước hôm nay quá nóng, ngài lại ngâm trong này lâu quá, nên…”.
“Tên?”.


“Nedved, Ata Nedved, tôi là lễ vật của ngài tể tướng Ibrahim”. Hai tay cậu thiếu niên úp sấp xuống đất, trán áp lên sàn, để lộ ra phần gáy trắng nõn. 
Bầu không khí im lặng khoảng hai ba giây, giống như một vị chủ nhân đang xem xét bình phẩm xem có nên chấp nhận sự phục vụ của tên nô lệ này không. 


“Lại gần đây đi, đến bên cạnh tôi này”. Cuối cùng, Hayreddin đang ngồi trong hồ nước ngoắc ngoắc tay với cậu thiếu niên. Ata Nedved ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, như thể vì được ông chủ ân sủng mà cảm thấy sung sướng không gì bằng.


available on google playdownload on app store


Cậu ta bước đến sau lưng Hayreddin rồi lại quỳ xuống, lấy lọ tinh dầu từ trong chiếc khay ra, đổ vào lòng bàn tay vài giọt xoa xát cho nóng lên, sau đó đặt hai tay lên vai Hayreddin nắn bóp. Hơi nước nóng bốc lên, lớp tinh dầu trên làn da để trần bóng loáng lên màu đồng, toát lên mùi xạ hương ấm áp.


“Vậy, cậu là ‘Koran’? Nô lệ Thiên chúa giáo cải sang đạo Hồi?” Hai mắt Hayreddin hơi khép lại, dường như đang tập trung vào cảm giác thoải mái do việc mát xa mang lại. 


“Vâng thưa chủ nhân, tôi tiếp nhận chế độ huấn luyện ở cung Topkapi, sau đó được phân đến dưới trướng của tể tướng, tiếp nữa là đến đây”. Cậu thiếu niên lại thò tay ra định lấy tinh dầu trong khay, nhưng đột nhiên, động tác của cậu ta bị chặn lại. 


“Nếu như bắt đầu từ lúc tám tuổi, chí ít cậu cũng phải tiếp nhận chế độ huấn luyện Koran được năm năm rồi, tôi tưởng rằng cậu ít nhiều cũng phải có chút kinh nghiệm chứ”. Lần này, lời nói của Hayreddin mang theo vẻ bất mãn, hắn túm chặt lấy cổ tay cậu thiếu niên, kéo từ phía sau lưng hắn đến vị trí có thể nhìn thấy được. 


“Huấn luyện viên nào đã dạy cậu luôn mặc quần áo khi phục vụ chủ nhân của cậu vậy?”.


“Không, đương nhiên là không…”. Trong mắt Ata Nedved tựa hồ có một thoáng hoảng loạn, nhưng ngay lập tức lại lóe lên vẻ hưng phấn, vội vàng cởi nút áo sơ mi, phần ngực bằng phẳng lộ ra trong không khí. Nhưng chỉ cởi mỗi áo không khiến vị chủ nhân hà khắc của cậu cảm thấy hài lòng. 


“Tiếp theo thì sao? Đến đây là dừng à?” Ngón trỏ của Hayreddin vạch một đường, chạm lên lồng ngực non nớt của cậu thiếu niên rồi lướt xuống phần bụng dưới, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục. 


Nhận được mệnh lệnh rõ ràng như vậy nhưng cậu ta lại do dự. Hô hấp của cậu ta trở nên dồn dập, làn da nhuốm màu đỏ ửng, hai tay đặt lên thắt lưng, nhưng vì căng thảng nên mãi vẫn không thể cởi được. 


“Hoặc là cởi sạch làm những việc cậu nên làm, hoặc lập tức cút khỏi đây cho tôi”. Hayreddin dùng giọng điệu lạnh lùng đưa ra tối hậu thư.


Ata Nedved không muốn bỏ lỡ cơ hội, dường như trong lòng đã đưa ra quyết định gì đó, bất chấp tất cả tháo dây lưng, dâng toàn bộ cơ thể săn chắc mơn mởn đến bên hồ nước. 
“Xem ra, có thể khẳng định được cậu là một thằng nhóc đích thực, không phải nữ đóng giả nam”.


Hayreddin nheo nheo mắt, nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới khiến Ata Nedved mang theo nỗi xấu hổ cắn chặt môi run rẩy, chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo dò xét đến từng tấc vị trí riêng tư trên cơ thể mình. Cậu ta tưởng rằng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông tuy cũng đang lõa thể nhưng tư thái vẫn rất ung dung ở trước mặt đây lại không hề có bất cứ hành động nào.


“Chủ nhân?” Cuối cùng cậu thiếu niên không chịu nổi áp lực từ cái nhìn ấy, quyết tâm cho dù chủ động cũng phải làm một việc gì đó. 


“Ata, tôi có một chỗ nghĩ mãi vẫn không hiểu…” Hayreddin nhẹ nhàng mân mê cằm, ánh mắt từ hạ thân của cậu ta quay trở lại khuôn mặt: “Tôi không tìm thấy kẽ hở trong câu trả lời của cậu, nhưng chế độ đào tạo của những thiếu niên Koran nhất định phải hoàn thành hai thủ tục sau đó mới có thể chính thức bắt đầu, thứ nhất là cải sang đạo Hồi, và cái thứ hai, chính là thủ thuật bảo vệ sức khỏe cắt bao quy đầu…”.


Lúc nghe đến mấy chữ “cắt bao quy đầu”, khuôn mặt cậu thiếu niên nháy mắt tái mét, thân thể căng cứng lao bổ xuống cái khay đặt trên sàn, nhưng lại bị Hayreddin giành trước đá tung đi, chỉ nghe thấy mấy tiếng leng keng vang lên, chai tinh dầu va vào tường vỡ vụn, còn bên trong chiếc khăn tắm dày rơi ra một con dao găm lóe lên tia sáng lạnh lẽo. 


Yết hầu của Ata Nedved bị bàn tay to lớn bóp chặt, cả người bị ấn xuống sàn nhà lạnh băng bên hồ nước không thể nhúc nhích gì được. Mùi tinh dầu nồng nặc lấp đầy khắp không gian, toàn bộ luồng ánh sáng trước mặt cậu ta cũng bị một bóng đen che phủ, một âm thanh trầm thấp như của ác quỷ phun ra đưa câu hỏi đến gần bên tai:


“Như vậy câu hỏi là, tại sao tiếp nhận chế độ giáo dục Koran đã được năm năm, mà ‘chú chim nhỏ’ của cậu vẫn ở trạng thái thiên nhiên, không có vẻ gì đã trải qua bất kỳ một cuộc phẫu thuật nào?”.


Những con sóng cuộn trào trong hồ như thể đang sôi lên sùng sục, cậu thiếu niên ra sức giãy giụa, tuy cậu ta đã được rèn luyện trong nhiều năm, nhưng vẫn bị hai cánh tay cứng như sắt thép đè ấn lại vào trong nước hết lần này đến lần khác. Chênh lệch sức lực giữa một cậu thiếu niên và một người đàn ông trưởng thành, chỉ cần giao đấu bằng tay không là sẽ lộ ra hết. 


“Ối khụ khụ khụ!!” Lại một lần nữa sắp nghẹt thở thì lại bị kéo xuống mặt nước, cậu thiếu niên đau đớn ho khan, một chút không khí loáng trào vào buồng phổi, giống như lưỡi lê đâm rách toạc khí quản. Những đốt xương ở hai vai của cậu ta đầu tiên như bị tháo rời ra, còn hiện giờ, hai cánh tay thõng xuống mềm oặt, bị một tay của Hayreddin tóm chặt ra sau lưng. 


“Muốn ra tay thế nào? Tranh thủ lúc tôi buông lỏng sẽ dùng dao cắt đứt cổ họng của tôi từ phía sau à? Đây là một ý kiến hay, một đòn chí mạng mà không kêu được một tiếng, chỉ đáng tiếc là cậu tuy rảnh rỗi nhưng lại không tìm hiểu kỹ sở thích của mục tiêu…”. Vẻ mặt Hayreddin lộ ra sự ghê tởm đã phải chịu đựng hồi lâu, tóm tóc tên sát thủ kéo ngửa ra sau, ép cậu nhóc phải ngẩng đầu lộ ra phần yết hầu vội vã chuyển động lên xuống. 


“Tôi thực sự, thực sự vô cùng ghét mùi tinh dầu nhân tạo, và cả sự đụng chạm của đàn ông”.


Cậu thiếu niên lại bị ấn vào trong nước, vì giãy dụa liên tục nên lần này thời gian nhịn thở của cậu ta càng ngắn, chẳng mấy chốc đã không thể mở miệng ra hô hấp, nước liền ào thẳng vào dạ dày và buồng phổi, cơn đau kịch liệt kích thích khiến toàn thân cậu ta run rẩy, hai chân quẫy đạp. 


“Cậu nghĩ mình có thể chịu đựng được tối đa bao lâu? Hai phút? Ba phút? Có lẽ cậu có thể dựa vào nghị lực để cầm cự qua được ba bốn lần, nhưng quá trình này sẽ tiếp tục vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cho đến khi cậu thành thật thú nhận tất cả mọi chuyện, hoặc - ch.ết. Nói! Kẻ đứng sau cậu là ai?”.


“Khụ khụ khụ ối ối ối!!” Ata Nedved nhắm chặt hai mắt, không mở miệng cầu xin cũng không thanh minh giải thích, chịu đựng tr.a tấn không hé răng lấy một tiếng, vì thế cậu ta lại bị bóp gáy ấn xuống nước, và thời gian đau đớn của lần này dài vô cùng, dài đến nỗi ngay cả chân tay của cậu ta cũng bị chuột rút không tài nào kiểm soát được, ý thức dần dần rời bỏ cơ thể. 


“Thuyền trưởng?” Chỉ vài giây sau khi Ata mất đi ý thức, một bóng người nhỏ bé di chuyển khó khăn từ bên ngoài cửa vào, Hải Yêu đích thực đã xuất hiện ở phòng tắm. Trong miệng Nick ngậm một con dao găm, dùng cả tay lẫn chân bò vào, mắt mở to cố gắng nhìn rõ xem đã có chuyện gì xảy ra trong màn hơi nước mù mịt kia. 


“Sao em lại vào đây?” Hayreddin cau mày, kéo tên sát thủ ra khỏi mặt nước vứt sang bên cạnh hồ.
“Tôi nghe thấy có tiếng động nên vào xem thử, ngài có để lại một người cho tôi không?” Hai mắt Nick phát sáng, cầm con dao găm trong tay, vươn cổ ra nhìn xung quanh. 


“Chỉ có một tên không có tí thịt nào, em bảo tôi để lại cho em kiểu gì?” Hayreddin khỏa thân bước ra khỏi hồ nước, kéo một chiếc khăn trên bình phong quấn quanh eo: “Đúng là không còn gì để nói, thằng nhóc này quẫy đạp dễ có đến mười phút, vậy mà chỉ có em chủ động vào đây nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra, người bên ngoài ch.ết hết rồi hả?”.


“Chẹp, không nghe thấy tiếng vũ khí va chạm cũng chẳng có tiếng rên la thảm thiết nào, đám thị vệ tưởng thuyền trưởng ngài đang chơi ‘trò kích thích’, nên không ai dám bước vào làm phiền”. Nick bĩu bĩu môi: “Tôi đoán, có lẽ trong vườn chỉ có mình tôi biết âm thanh đó là của người bị nhấn xuống nước”.


“Bé ngoan, không phí công thương em”. Hayreddin ôm lấy Nick, chùi chùi nước miếng bên khóe miệng nàng nhễu xuống do ngậm dao găm. 
“Vậy, vậy ngài còn muốn tiếp tục dìm cậu ta nữa không?” Nhìn tình trạng hôn mê của cậu thiếu niên kia, Nick chần chừ hỏi. 


“Không, làm thêm một hai lần nữa, nhất định cậu ta sẽ són ra mất, bẩn lắm”.


Tinh dầu từ trong chiếc lọ vỡ từ từ chảy ra sàn, lại chảy cả xuống hồ nước, trong màn hơi nước ẩm ướt tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm, cánh mũi Hayreddin giật giật, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng chán ghét: “Ôi cái mùi ghê tởm này… một gã đàn ông mang đến, lại thêm cái mùi nồng nặc nhân tạo này nữa! Còn tổ hợp nào đen đủi hơn thế không?”.


Nick đồng tình nhìn hắn nói: “Xạ hương bình thường là thứ dùng để kích dục, đáng tiếc không phải ‘món ăn’ ưa thích của ngài”.
“Đủ rồi, tôi phải đổi chỗ khác, nơi này không thể thở được”.


Hayreddin một tay ôm Nick, một tay kéo gã sát thủ trần truồng đang ngất xỉu, đi vào phòng khách trước ánh mắt áy náy mà phức tạp của đám thị vệ. 


Tất cả nến trong phòng đều được thắp lên, dưới mức độ chiếu sáng kiểu này, diện mạo của cậu thiếu niên rõ ràng hơn khi còn ở trong phòng tắm nhiều. Tuy không giống nhau đến mức khó phân biệt, nhưng cậu ta thực sự có rất nhiều đặc điểm ngoại hình đặc trưng của Nick: mái tóc xoăn màu hạt dẻ, đôi mắt đen và làn da trắng, cùng hình thể thanh mảnh nhưng rắn chắc chỉ những người trẻ tuổi mới có. 


Ôm nỗi hiếu kỳ, Nick quan sát tên sát thủ từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên một lúc lâu, hoang mang hỏi: “Có phải là ảo giác không… thuyền trưởng, ngài không cảm thấy ngoại hình của tên này có hơi giống tôi sao? Ý tôi là bộ phận phía trên, khuôn mặt”. Theo bản năng, nàng ưỡn ưỡn bộ ngực của mình lên. 


“Em có thể tìm một đối tượng so sánh tốt hơn được không? Đây là con trai đấy!” Hayreddin trừng mắt lên nhìn nàng, buộc chặt dây lưng của áo choàng lại. “Tin tôi đi, cậu ta mặc quần áo vào trông còn giống em hơn. Vừa nãy dưới ánh sáng mờ mờ, ngay cả tôi cũng phải ngây ra một hai giây. Cậu ta mặc kiểu quần áo em thường mặc đi vào, gọi tôi là “thuyền trưởng”, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp”.


Hayreddin trói hai tay tên sát thủ ra sau lưng, buộc cố định vào chân chiếc bàn thấp, cậu thiếu niên chỉ có thể quỳ trong tư thế không lấy gì làm dễ chịu, tất cả những vị trí quan trọng đều lộ ra dưới ánh sáng của những ngọn nến. 


“Điều duy nhất đáng mừng là thằng nhóc này không phải là Koran trong cung phái tới, như vậy tôi có thể tùy ý xử lý”.


Hắn đổ toàn bộ số nước trong một chiếc bình hoa rất to lên đầu cậu thiếu niên, cậu ta run rẩy một lúc, rồi từ từ tỉnh lại. Khi cậu ta phát hiện ra mình bị trói trần truồng ở một nơi sáng trưng, hơn nữa hình như khi có thêm con gái đứng cạnh quan sát, nỗi xấu hổ xâm chiếm cậu ta còn nhanh hơn cả những cơn đau thể xác. Đây là thủ đoạn thường được dùng trong tr.a tấn thẩm vấn, đầu tiên là tiến hành gây áp lực lên tinh thần.


Hayreddin duỗi cánh tay ra, nhanh nhẹn nối lại phần vai trái bị trật khớp của cậu thiếu niên, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng kêu hự một tiếng, gục mạnh đầu xuống. 


“Tể tướng là tinh anh trong những tinh anh Koran, chắc chắn sẽ không gửi một kẻ còn chưa cắt bao quy đầu tới cho tôi đâu. Tên giả mạo nhà cậu dựa vào một vài tin đồn vu vơ, đóng giả Hải Yêu tới để dụ dỗ tôi”.


Khuôn mặt bình tĩnh của Hayreddin lộ ra vẻ lạnh lùng, nói xong câu này, không một lời cảnh báo, hắn bẻ gãy một ngón tay của cậu thiếu niên. 


“Á á! Á…”. Vì không chuẩn bị tâm lý từ trước, cuối cùng cậu thiếu niên cũng phải kêu lên, hô hấp của cậu ta hổn hển kịch liệt, thân thể căng cứng, cố gắng ghìm những tiếng kêu rên lại trong cổ họng. 


“Cậu thấy đấy, tôi không thích dùng dao lắm, nhưng lại rất kiên nhẫn, có thể bẻ gãy từng đốt từng đốt xương của cậu, cho đến cuối cùng mới bẻ gãy cần cổ của cậu… người sai khiến cậu là ai?” Hayreddin đè một ngón tay của tên sát thủ ngược về phía mu bàn tay. Cậu thiếu niên cắn chặt răng, chuẩn bị nghênh đón lượt tr.a tấn tiếp theo. 


Đúng lúc ấy, Nick đứng ở bên ngoài quan sát không nhịn được xen vào. 
“Thuyền trưởng, chỗ này có cần tới sự giúp đỡ của tôi không?”.
“Hử?”.
“Tôi nói là, nếu như không có chuyện của tôi, thì tôi đi nghỉ đây…”.


Hayreddin quay đầu lại nhìn Nick, phát hiện ánh mắt nàng nhấp nháy, không chịu nhìn đến tên sát thủ bị trói ở dưới chân bàn.


“Sao vậy, không phải em đang sợ tên này đấy chứ”. Hayreddin nhướn nhướn mày: “Đội trưởng Nick nghỉ hưu còn chưa đến nửa năm, sao đột nhiên đã biến thành một kẻ nhát gan thế? Huống hồ vẫn chưa bắt đầu mà”.


“Còn lâu tôi mới là kẻ nhát gan! Thuyền trưởng nếu như ngài bảo tôi chém cậu ta thành bao nhiêu mảnh, tôi sẽ chém thành bấy nhiêu, chỉ là tôi…”. Nick vô thức sờ lên con dấu in bằng sắt nung trước ngực, do dự nói: “Chỉ là tôi không thích nhìn… và cả những tiếng rên la thảm thiết đó nữa”.


“Không thích nhìn…”. Hayreddin trầm ngâm, như hiểu ra điều gì đó. Trong lúc hai người nói chuyện, cậu thiếu niên đã bình tĩnh lại được trong cơn đau xương ngón tay bị bẻ gãy, liền chú ý đến Nick đứng xem bên cạnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của nàng, thân hình thanh mảnh của cậu thiếu niên đột nhiên chấn động, trong mắt phát ra tia sáng không thể tin được, sau đó sống ch.ết cắn chặt lấy cánh môi cúi đầu xuống. Một loạt những động tác tuy rất nhỏ này lại không giấu nổi ánh mắt của Hayreddin. 


“Thế nào, nhìn thấy chính mình ngạc nhiên lắm hả? Trên thuyền của tôi khác biệt giới tính của Hải Yêu cũng chẳng phải điều bí mật gì ghê gớm”. Hayreddin ngồi xổm xuống, tóm lấy cằm cậu thiếu niên ép cậu ta phải ngẩng mặt lên, trong đôi mắt đen láy kia tràn ngập vẻ kinh hãi và phẫn nộ không thể che giấu. Trực giác nói cho Hayreddin biết, tên sát thủ này còn đang giấu hắn một điều gì khác. 


Tiếng người ồn áo bên ngoài căn phòng, những ngọn đuốc sáng rực, có một thị vệ đi vào thì thầm vài câu bên tai Hayreddin rồi lại đi ra.


Ánh mắt thương hại của Hayreddin nhìn cậu thiếu niên: “Kẻ liên lạc của cậu vừa mới bị tóm ở sân sau, tôi đã thông báo cho các vệ quân gần đây phong tỏa toàn bộ bến cảng rồi. Cho dù cậu không nói một chữ đi nữa, nhiều nhất là ba ngày, tất cả tiếp ứng của cậu đều sẽ sa lưới”.


Nick thở phào nhẹ nhõm: “Vậy không cần tiếp tục tr.a tấn thẩm vấn cậu ta nữa đúng không?”.


“Xem ra là không cần nữa”. Hayreddin lắc lắc đầu, cố ý nói bằng giọng khinh miệt: “Tôi đoán cậu ta là một kỹ nam vì có tướng mạo giống em nên được thuê, cậu ta sẽ không được biết những tin tức quan trọng đâu”.


Cậu thiếu niên vì thân phận bị lăng nhục, hô hấp nhất thời càng thêm sâu, lần này âm thanh nghiến chặt răng khống chế cảm xúc có thể nghe thấy rất rõ. 
Hayreddin gọi thị vệ tới, dặn dò bọn họ cởi trói cho cậu thiếu niên rồi lôi xuống. 
“Thuyền trưởng, xử lý thế nào? Diệt khẩu hay là…”.


“Cắt phứt ‘cái đó’ đi, đưa vào trong cung làm thái giám”.
“Vâng!”.


Hayreddin cẩn thận quan sát vẻ mặt của tên sát thủ, sau khi đưa ra mệnh lệnh, quả nhiên sắc mặt của cậu thiếu niên trở nên xám xịt, toàn thân run rẩy, chỉ là dùng nốt chút sức mạnh ý chí cuối cùng cầm cự không chịu mở miệng xin tha. 
Vẫn còn hơi kém.


Nhưng đúng vào lúc này, một màn đầy kịch tính của đêm dài đã xảy ra. 
Nick ngáp một cái, nheo mắt duỗi cánh tay về phía Hayreddin: “Sắp hai giờ sáng rồi, chúng ta đi ngủ được chưa?”.


Nghe tới câu nói sau, cậu thiếu niên đã bị kéo ra khỏi phòng đột nhiên thay đổi. Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, giống như một con dã thú sắp ch.ết liều mạng giãy giụa, lớn tiếng gào lên với Nick:


“Đừng tưởng rằng người khác không nhận ra cô! Bốn năm trước tôi đã từng nhìn thấy mặt cô rồi… lại tiếp cận một ông chủ mới, cô rất hài lòng nhỉ? Cô lên giường cùng Billy, rồi ngồi lên chiếc ghế quyền lực nhất của sàn đấu, lúc ấy cô là ‘Đôi mắt của ác quỷ’. Hiện giờ cô trèo lên giường của Sư Tử Đỏ, lại gọi là ‘Hải Yêu’! Đồ tiện nhân, lần nào, lần nào cũng dựa vào việc ngủ với ông chủ để leo lên vị trí cao hơn! Tôi sẽ không tha thứ… ưm ưm!”.


Đám thị vệ thành thục và nhanh nhẹn đánh trật khớp hàm của cậu thiếu niên, như không nghe thấy gì lôi cậu ta xuống.


Âm thanh nghèn nghẹt giãy giụa rời đi rất xa, tiếng ồn ào của mọi người trong vườn cũng biến mất một cách kỳ lạ, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Nick thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp và âm thanh nuốt nước bọt của mình. 


“Thật là bất ngờ quá, vốn dĩ cứ tưởng phải tr.a tấn thẩm vấn tù binh, không ngờ lại…”.
Hayreddin đang nhìn về phía cánh cửa ra vào liền quay lại, vẻ mặt vẫn luôn không nao núng trước sóng to gió lớn lúc vừa nãy, thì giờ lại mang theo một thoáng dữ tợn:
“Billy, là, ai?”.






Truyện liên quan