Quyển 2 - Chương 18: Một đồng tiền vàng
Type: Tiểu Tất Tất
Trong thời gian Hải Yêu tĩnh dưỡng hồi phục sức khỏe, Địa Trung Hải đã xảy ra hai sự kiện lớn.
Việc thứ nhất, vua Charles, anh trai ruột của nàng đã đánh bại vua Pháp, được chọn làm hoàng đế của đế quốc La Mã thần thánh. Thế lực của gia tộc Habsburg như mặt trời giữa trưa, chiếm hơn một nửa châu Âu, bao vây khắp trong ngoài lãnh thổ nước Pháp. Vua Pháp François I không thể không tìm kiếm sự giúp đỡ từ thế giới Hồi giáo, những bức thư liên minh vượt Địa Trung Hải, gửi đến hoàng cung đế quốc Ottoman.
Việc thứ hai, Vua cướp biển đã gặp thất bại đầu tiên trong đời.
Quá trình sự việc là thế này, khi Hayreddin dừng chân ở Istanbul mưa gió sầm sì liên miên, tiến hành đủ các loại giao thiệp với những thế lực phức tạp trong cung đình, thì vị nguyên soái hải quân Tây Ban Nha mới được thăng chức, Andrea Doria đã liên tiếp chiếm được hai cứ điểm quan trọng – Lepanto và Kelon, thừa thắng xông lên tiến thẳng đến Tunisia ở Bắc Phi.
Để giữ lại bến cảng quảng trườngong này, Suleiman Đại đế đã phái Hayreddin xuất trận. Kết quả nằm ngoài dự đoán: Những con thuyền lớn của Andrea Doria chở đầy những quân đoàn bộ binh Tây Ban Nha, sau khi đổ bộ lên bờ liền quay ngược lại đột phá tuyến phòng ngự yếu ớt trên biển, hai cánh quân trên bờ và dưới biển giáp công Tunisia. Thời điểm Hayreddin xuất phát thì đã quá muộn, không thành công trong việc chặn đứng lục quân Tây Ban Nha đổ bộ lên bờ, mà mng đều biết, sở trường của Vua cướp biển không phải là lục chiến, trên thuyền lại không mang theo bộ binh, vì thế sau khi đại cục đã định, Hayreddin không tiếp tục lãng phí đạn pháo nữa, dứt khoát dẹp đường quay về.
Tunisia rơi vào tay giặc đã gây chấn động đến triều đình, nó là điểm giao giới của Đông Tây Địa Trung Hải, lại thêm việc mất Lepanto và Kelon, tuyến đường Tây tiến trên biển của Ottoman hoàn toàn bị phong tỏa. Nguyên nhân thất bại đã quá rõ ràng: Istanbul cách chiến trường quá xa, còn Hayreddin lại không có được sự hỗ trợ của lục quân. Nhưng chiểu theo thông lệ quân sự, bất luận là vì nguyên nhân gì, hắn đều phải chịu trách nhiệm về sự thất bại của chiến dịch. Thêm vào đó, đối phương còn nhân cơ hội bôi nhọ phỉ báng, khiến cuộc họp của triều đình sôi lên sùng sục, Hayreddin phải hứng chịu những lời chỉ trích và quở trách trước giờ chưa từng có.
Suleiman cũng không hoa mắt ù tai đến độ không phân biệt được thị phi, ông ta dựa vào một danh ngôn làm hòa giải trung lập: Bầu trời là lĩnh vực của hùng ưng, chỉ có kẻ tầm thường mới cưỡng ép nó xuống biển bắt cá mà thôi. Kết quả, nguyên soái hải quân chỉ bị trừ nửa năm bổng lộc qua loa cho xong chuyện. Nhưng với thỉnh cầu xin được quay về Algiers của Hayreddin, Suleiman lại tỏ ý cần thương thảo thêm với các vị đại thần. Suy cho cùng, hắn đâu có đơn độc quay trở về cứ điểm Bắc Phi, mà sẽ dẫn theo một số lượng lớn hải quân và thuyền chiến.
Chuyển tới dinh thự của nguyên soái.
Những bước chân đầu tiên của mùa xuân khiến cây cối thay đổi, những đóa dạ lan kéo dài thành từng chùm từng chùm rất đáng yêu, tulip và những nụ hoa hồng đầy đặn chắc mẩy, ngoài trừ một số loài chim cảnh thường ch.ết một cách bất ngờ ra, khu vườn Bách này tràn trề sức sống.
Trong khu vực có ánh nắng mặt trời trên hành lang, một người đàn ông tóc đỏ đang dựa vào ghế uống cà phê. Cặp chân dài vắt chéo lên nhau, đôi ủng nhẹ nhàng gõ nhịp, nhìn từ thái độ đến dáng vẻ ung dung thoải mái đó, có thể thấy hắn hoàn toàn không buồn bã chút nào về việc bị phạt đóng cửa suy ngẫm những việc đã qua, ngược lại còn tranh thủ cơ hội này để hưởng thụ ngày nghỉ. Hai người bên cạnh lại mang theo dáng vẻ bận rộn vội vàng.
“Tháo cái đống vải băng bó cứng quèo này ra rồi, tôi có thể đi lại được không?” Nick nhìn Victor bằng ánh mắt háo hức chờ đợi, anh chàng bác sĩ đang dùng kéo và vật cố định tiến hành cuộc chiến cuối cùng. Đây là loại kỹ thuật mới hắn học được từ khoa ngoại của Học viện Y khoa ở đế đô, sau khi phơi những băng vải đã được thấm ướt dung dịch thạch cao cho se lại xong, chúng sẽ trở thành những băng vải thạch cao có hiệu quả tốt hơn hẳn nẹp cố định.
“Đương nhiên là không thể, tuy rằng xương của cô đa phần đã liền lại, nhưng vẫn chưa đủ chắc khỏe, huống hồ suốt một thời gian dài không dùng đến cơ bắp, cánh tay và chân cần có một khoảng thời gian để thích ứng với những công việc ngày xưa”.
“Làm gì còn cơ bắp nào nữa đâu”. Nick ủ rũ nói: “Giờ tôi giống như một con sâu bướm mềm oặt, trắng toát”.
“Bất kỳ ai nằm liệt giường suốt nửa năm, cơ bắp cũng đều biến mất hết, sau này sẽ có cơ hội luyện tập lại, em vội gì chứ”. Hayreddin an ủi nàng.
Victor lập tức cảnh giác: “Này này! Trước khi tôi nói ‘có thể’, hai người không được phép vạch ra kế hoạch rèn luyện thái quá nào đâu đấy! Dùng lực quá mạnh, những chỗ xương vừa liền lại sẽ nứt vỡ giống như những chiếc bánh quy khô vừa ra lò!”.
“Tôi có thể bắt đầu luyện từ phần bụng trước, chỗ đó không có xương”. Nick véo bụng dưới nói. Thiếu vận động và chế độ ăn uống thừa dinh dưỡng đã tạo thành một lớp thịt mềm mại xung quanh phần eo của nàng.
Hayreddin bật cười khe khẽ: “Thật đáng tiếc, cảm giác khi sờ tay vào đó rất dễ chịu”.
“Nếu như có cách gì đó chuyển chúng lên trên, rồi ra hết đằng trước thì đúng là hoàn hảo…”. Nick hóp bụng ưỡn ngực, gắng sức làm ra những chuyện không thực tế.
“Cho tôi xin, lúc hai người nói chuyện có thể coi tôi là người ngoài được không?” Victor nổi cáu nói: “Bỏ cuộc đi! Phẫu thuật độn ngực phải qua thêm năm trăm năm nữa mới có thể thực hiện được!”.
Khuôn mặt Nick lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Victor cắt đoạn băng gạc thạch cao cuối cùng trên mắt cá chân của Nick ra, ra hiệu cho nàng đứng lên thử xem sao.
Trải qua đủ loại giày vò đau đớn và nguy hiểm mà người thường không sao tưởng tượng nổi, thời khắc kích động lòng người này cuối cùng cũng đã đến rồi. Hayreddin đặt tách cà phê xuống đứng lên, duỗi cánh tay rắn chắc của hắn ra. Nick vịn vào tay hắn, vừa hưng phấn vừa hồi hộp bước thử bước đầu tiên.
Niềm hưng phấn nhanh chóng biến thành nỗi hoảng sợ.
“Sao… Sao lại thế này?!” Thân hình Nick lắc lư, sắc mặt tái mét.
“Cảm giác đau đớn và không có sức là rất bình thường”. Victor nói.
“Không phải là đau! Mà là, mà là…”. Hai mắt Nick mở lớn, hét toáng lên: “Tại sao chân trái lại ngắn hơn một đoạn so với chân phải thế này!”.
“Ngắn hơn sao?” Victor lấy ra một chiếc thước dây từ trong hộp đồ nghề có độ chính xác đến từng centimet, ngồi xổm xuống đo đạc một lúc.
“Ồ, xem ra đúng là ngắn hơn hai centimet thật”. Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh.
Lông tóc Nick cơ hồ xù lên dựng đứng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi không muốn biến thành kẻ chân dài chân ngắn đâu!”.
“Đạo lý rất đơn giản”. Anh chàng bác sĩ vứt chiếc thước dây vào hòm dụng cụ, khoanh tay giải thích: “Cô vẫn còn đang ở độ tuổi thanh xuân, trước kia dậy thì muộn là do dinh dưỡng không đủ và vận động quá độ. Nửa năm qua cô cả ngày không ăn thì ngủ, nghỉ ngơi và dinh dưỡng đều đầy đủ nên chiều cao tăng lên, đáng tiếc là cái chân trái bị thương mới xuất hiện chênh lệch”.
“…”.
Nick như chú ếch chịu một cú sốc miệng hết mở ra rồi lại ngậm vào.
Vóc dáng cao lớn là niềm hy vọng lớn lao suốt cả cuộc đời nàng, nhưng không ngờ lại được thực hiện bằng cách này, khuôn mặt nhỏ bé nhăn tít lại như vừa ăn phải một quả ô liu hỏng.
“Hai centimet thôi mà, cũng chẳng phải tàn tật gì to tát”. Hayreddin xoa xoa đầu nàng nói: “Sẽ đặt vài đôi giày đặc biệt dành riêng cho em, chỉ cần không lấy thước ra đo, không ai nhận ra đâu, huống hồ trên thuyền chòng chành, tôi bảo đảm em đi giày vào rồi đi lại còn vững hơn cả Victor”.
Nick nhìn anh chàng bác sĩ bằng ánh mắt thế lương, dường như đang nói: Tôi sa ngã đến mức bị mang ra so sánh với anh rồi này.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Cô còn cách trình độ được lên thuyền xa lắm!”.
Nick không phục lại sải thêm một bước nữa, cố gắng đổi trọng tâm sang chân trái. Nhưng đầu gối lập tức như nhũn ra vô cùng đau đớn, Nick khẽ rên lên một tiếng, nghiêng hẳn sang một bên, Hayreddin kịp thời tóm được nàng.
“Đã biết chưa, mấy việc trẻ con đều làm được như đi lại, lấy cốc lấy tách, cô đều phải bắt đầu học lại từ đầu”.
Victor nói với vẻ thâm sâu hàm súc.
“Thuyền trưởng… Á… Thuyền trưởng…, xin ngài tha cho tôi đi, tôi thật không chịu nổi nữa rồi… Á…”.
“Không sau đâu, em có thể thử lại mười lần nữa mà”.
“Không được thật rồi, tôi đau lắm… hu hu tha cho tôi đi mà thuyền trưởng… sức lực của ngài quá lớn!”.
“Không được phép cầu xin! Mới ở độ sâu này đã không chịu được, em còn mặt mũi nào tự xưng là Hải Yêu nữa?”.
“Xin ngài nhẹ một chút, nhẹ chút nữa… tôi thực sự không uốn cong được nữa đâu… Ối! Á!”.
Tiếng rên rỉ và cầu xin không ngừng truyền ra từ bên trong căn phòng, trên chiếc thảm Ba Tư trong phòng hoạt động, bóng dáng hai người đang quấn chặt lấy nhau, một người đang tách tay chân và thân thể của một người kia ra, buộc nàng ta phải làm ra những động tác mềm dẻo đau đớn.
“Tôi đang tự hỏi tại sao thủ cận và người hầu đều đứng ở xa thế kia, nhưng lại không hề ngăn cản tôi đi vào…”. Victor cau mày, tỏ thái độ chán ghét đối với hình ảnh không đẹp mắt trước mặt.
“Giãn gân mát xa thôi mà, có nhất thiết phải kêu như mèo hoang động đực thế không!?”.
Hai mắt Nick lấp loáng ánh nước, nằm rạp trên sàn không chịu dậy: “Anh để thuyền trưởng tách thử xem, vừa đau lại vừa tê, tôi thà bị đâm vài dao còn hơn là chịu tội chịu vạ thế này!”.
Hayreddin nheo mắt lại đầy nguy hiểm, thấp giọng nói: “Lão đại tôi đây nhẫn nại với em như vậy mà không khơi gợi được chút hứng thú nào, chi bằng em gọi cái tên Antony Toria đó đến chứng kiến toàn bộ quá trình này nhé, để cậu ta nhìn thử xem bậc tiền bối giở trò xỏ lá lười biếng thế nào?”.
Tiếng rên rỉ nghẹn lại trong cổ họng Nick.
“Tình hình hồi phục thế nào rồi?” Victor ném chiếc túi xuống thảm, nghiêng người nằm xuống đống đệm mềm.
“Hai ngày nay, việc đi lại đã không còn vấn đề gì nữa, sức lực cũng quay lại không ít, nhưng xúc giác vẫn chưa được, dùng kim gỗ đâm vào đầu ngón tay không thấy có cảm giác gì”.
Hayreddin đứng dậy, kéo hai cánh tay Nick dang rộng ra. Nick ưỡn ngực đi vài bước về phía anh chàng bác sĩ, ngoại trừ vẻ nhịn đau thoáng qua, bước chân đã như ngày thường, Hayreddin theo dõi sát sao, chuẩn bị làm đệm đỡ bất cứ khi nào nàng ngã.
Victor thầm nghĩ, trong vòng hai tháng mà hồi phục được thế này là thần tốc rồi. Từ khi sinh ra, Nick đã phải bò từ dưới đáy vực thấp nhất lên, còn Hayreddin lại chăm bẵm nàng như chăm một đứa bé sơ sinh, từ việc thay tã đến đi theo từng bước từng bước cùng nàng, dạy dỗ nàng, Victor lặng lẽ tự nhủ, dù quá khứ Nick đã trải qua ra sao, hiện giờ, nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Victor suy nghĩ miên man một hồi, chậm rãi nói: “Cứ từ từ, mới ăn một miếng thì không béo ngay được đâu, sao phải lo?”.
Nick hậm hực nói: “Qua hai tháng nữa hoàng đế sẽ tổ chức giải đấu võ thuật trên toàn quốc, nếu tôi không hồi phục trình độ bắt đầu, tên khốn Antony đó sẽ mạo danh tôi tham gia!”.
“Đấu võ à… gần đây, những kẻ đầu óc toàn cơ bắp trên thuyền đều bàn tán về chuyện này. Có gì thú vị đâu chứ? Nếu không phải hoàng đế nhập thêm các loại súng ống về, chỉ dựa vào kỵ binh Ottoman sao có thể tung hoành khắp Trung Âu được”.
“Nhưng Victor à, cho dù anh có cầm một khẩu súng đời mới nhất, cũng không đánh lại được kẻ chân ngắn chân dài như tôi đâu…”.
Khóe miệng anh chàng bác sĩ xệ xuống, không vui nói: “Cô lại ngứa da rồi đúng không? Để thuyền trưởng tăng động tác thể dục uốn dẻo lên gấp đôi nhé?”.
“Đừng đừng! Victor anh là trâu nhất khỏe nhất!”. Vừa nghe đến việc phải chịu khổ, Nick lập tức ỉu xìu.
“Không có cách nào khiến cô ấy hồi phục xúc giác sao?” Hayreddin cau mày: “Đi bộ nhảy nhót xem ra sẽ là chuyện sớm muộn thôi, nhưng đến tận bây giờ còn chưa phân biệt được cúc áo với kim băng”.
“Có lẽ là do tổn thương dây thần kinh, cái này cũng không có đường tắt đâu, chỉ có thể tìm những việc cô ấy cảm thấy có hứng thú rồi không ngừng luyện tay thôi”. Victor nói.
“Cảm thấy có hứng thú…” Hayreddin trầm mặc hồi lâu, giống như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó.
Tối hôm sau cơm nước xong xuôi, hắn vứt một chiếc túi da bò non căng phồng đến trước mặt Nick.
Thứ đựng bên trong những chiếc túi có kiểu dáng thế này thông thường chỉ có một mà thôi, ấy chính là – tiền.
Vừa cầm lấy đáy túi dốc ngược xuống, nàng liền ngây người. Từ tiền của Ottoman đến đồng xu Tây Ban Nha rồi đồng florin của Florence, những đồng xu vàng bạc đồng có giá trị khác nhau, hai ba trăm đồng xu kim loại rơi ào ào lên thảm, dường như là tập hợp đủ các chủng loại tiền xu mà Địa Trung Hải có thể làm ra được.
“Cho tôi sao?” Nick nghi ngờ nhìn Hayreddin.
“Nếu em có thể đoán đúng”. Hắn lấy ra một mảnh vải màu đen, gấp thành một dải rộng cỡ bốn ngón tay.
“Bịt kín mắt lại dùng tay trái sờ, có thể đoán đúng thì chúng sẽ là của em”.
Hai tay Nick bốc lên một vốc tiền xu, chúng chảy xuống từ kẽ tay rơi ra sàn, phát ra những tiếng leng keng nghe còn vui tai hơn tiếng đàn. Ánh mắt của nàng phát ra thứ ánh sáng nhiệt tình trước giờ chưa từng có.
“Vậy thì nhanh bắt đầu thôi!”.
“Ấy, không phải vừa này em nói rất mệt rất mỏi, phải đi ngủ ngay sao?” Hayreddin nói giễu.
“Báo cáo thuyền trưởng, hiện giờ tôi cảm thấy tình trạng của mình cực kỳ tốt!” Nick nhắm mắt vào, rồi lại lén lút he hé mắt ra nhìn một cái, cố gắng ghi nhớ vị trí của tất cả những đồng xu vàng có mệnh giá lớn nhất.
Hayreddin mỉm cười ôm nàng vào lòng buộc mảnh vải đen lên, sau đó bàn tay to lớn cào một cái, giống như đang xào bài, đống tiền xu lại bị xới tung lên một lần nữa.
“Ối ối, khó thế… sao tôi thấy nó chẳng khác gì mấy chiếc bánh gừng bé xíu vậy…?”
“Thời gian của em vẫn còn một phần ba chiếc đồng hồ cát, cát chảy hết xuống đáy thì mất quyền sở hữu chúng”.
“Đừng mà! Thuyền trưởng, có thể gợi ý một chút không?”.
“Một túi tiền chỉ được gợi ý ba lần thôi, em chắc chắn là muốn dùng một lần cơ hội chứ?”.
“Tôi… Tôi sẽ nghĩ lại!”.
“Còn một phần năm đồng hồ cát”.
“Là đồng bạc florin!”.
“Em chắc chứ? Có cần suy nghĩ lại không?”.
“Thuyền trưởng, hu hu… ngài thật là xấu tính…”.
Dù Nick có cầu xin thế nào, Hayreddin cũng không nới lỏng quy tắc. Không được phép gian lận, mỗi ngày đoán tối đa là năm mươi xu, dùng hết cơ hội thì nhất định phải buông tay nghỉ ngơi.
Một tuần đầu, Nick gần như nhắm mắt nói mò; một tuần tiếp theo, nàng đã bắt đầu có thể phân biệt được kích thước của các đồng xu, tuy rằng không đoán trúng quốc gia phát hành, nhưng chí ít cũng dần dần nhận ra nguyên liệu là vàng hay bạc.
Qua thêm hai tuần nữa, nàng có thể sờ ra chân dung trên mặt đồng xu, đoán xem rốt cuộc trên đó là ông anh Charles cằm chìa ra ngoài, Lorenzo mắt rắn độc người thân của Victor, vị giáo hoàng với khuôn mặt toàn cơ thịt nhão nhoét, vị vua nước Pháp đầu đội bộ tóc giả, hay Suleiman Đại đế với bộ râu quai nón.
Những gã đàn ông nhạt nhẽo này khiến ngta hễ nghĩ tới là sinh lòng chán ghét, nhưng khi khuôn mặt của bọn họ được in trên mặt đồng tiền, thì dù có đáng ghét đến thế nào đi nữa cũng lộ ra vẻ thân thiết đáng yêu.
Lần gần đây nhất, Nick đã đoán trúng một túi xu vàng Tây Ban Nha, nàng thậm chí sung sướng đến nỗi hôn dính hết cả nước bọt lên mặt Charles.
Hayreddin khoanh tay bật cười nhìn dáng vẻ mê tiền của nàng: “Tôi đoán Charles có nằm mơ cũng không ngờ rằng, nụ hôn duy nhất em dành cho anh trai lại là cho cái thứ nay”.
“Hầy, chỉ cần ông ta sẵn lòng cho tôi vàng thật bạc thật, hôn lên mặt một đồng xu có là gì đâu!”. Nick không chút để ý thu hết chiến lợi phẩm vào trong chiếc túi nhỏ thuộc về mình, kêu lên: “Túi này đoán xong rồi, tiếp theo!”.
Hayreddin đi tới bịt mắt nàng lại, sau đó thả một đồng xu vào lòng bàn tay nàng.
Nick lật qua lật lại mân mê lần sờ, mối nghi ngờ từ từ dâng lên trong lòng.
Đồng xu này kỳ lạ quá, không có phần cằm nhô ra, không có tóc giả, không có chòm râu quai nón, cũng không có khuôn mặt béo múp, khuôn mặt trên đồng xu này nàng đã từng đoán bao giờ chưa nhỉ?
“Có đoán được không? Thời gian sắp hết rồi”. Hayreddin xấu tính thúc giục.
Nick có hơi cuống, khối lượng của đồng xu này không nhỏ, cầm khá nặng tay, hiển nhiên là “anh bạn nhỏ lợi hại” này rất chất.
“Đợi đã! Tôi sẽ thử lại…”.
Có phải do lưu hành lâu rồi nên bức chân dung trên đó bị mài mòn không nhỉ? Nàng cẩn thận dùng đầu ngón tay mân mê.
Không giống, phần cạnh trơn nhẵn, rõ ràng là xúc cảm hoàn mỹ của tiền mới. Sờ đến mặt trái, dường như có hình, nhưng vẫn rất xa lạ.
“Cát chỉ còn lại một tí thôi đấy”. Hayreddin tiếp tục thúc giục.
“Tôi muốn dùng một lần gợi ý”. Nick yêu cầu.
Giọng nói của Hayreddin mang theo ý cười trầm thấp: “Em đã từng nhìn thấy, từng chạm vào, từng ngủ chung rồi”.
Nick hoàn toàn mờ mịt: “Hả? Sao tôi lại không nhớ có người như vậy nhỉ?!”.
“Ha ha, không quen sao? Bỏ khăn bịt mặt xuống tự mình nhìn thử xem”.
“Không không, tôi nhất định phải nghĩ cho ra!” Cảm giác được phân lượng của đồng xu trong tay, Nick sống ch.ết giãy giụa, quyết không chịu bỏ qua.
“Tháo xuống nhìn thử đi, cho dù em không đoán ra, nó cũng vẫn thuộc về em mà”. Hayreddin nhẹ nhàng nói.
Nick ngẩn người, chưa bao giờ Hayreddin phá vỡ những quy tắc hắn đã đặt ra, sao lần này lại thế? Nàng chần chừ cởi dải khăn bịt mắt, cúi nhìn lòng bàn tay.
Quả nhiên là đồng xu vàng sáng lấp lánh.
Mặt lồi bóng loáng của nó phản chiếu ánh mặt trời, phát ra luồng ánh sáng ấm áp chỉ ở vàng mới có, bên cạnh là những đường vân uốn cong, trơn mềm tựa như những con sóng nhấp nhô trên biển lớn.
Nhưng những thứ đó đều không đủ để khiến Nick sốc đến mức ấy.
Trên mặt của đồng xu có chân dung của một người.
Ánh mắt hắn sắc bén, ngũ quan thâm sâu, anh dũng như chiến thần trong nghệ thuật điêu khắc Hy Lạp. Mái tóc dài chấm đến vai màu vàng kim, nhưng Nick biết, nguyên bản chúng có màu đỏ rực như lửa cháy.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy đồng xu này, nhưng bức chân dung trên đó là nhân vật nàng yêu thương nhất, cũng là người nàng quen thuộc nhất.
“Thuyền trưởng, đây là ngài mà…”. Nick kích động đến nỗi giọng nói trở nên run rẩy: “Ngài cũng có đồng xu của riêng mình”.
Hayreddin mỉm cười gật gật đầu, nói với nàng: “Đừng vội hưng phấn quá thế, lật mặt sau xem thử đi”.
Nick cúi đầu xuống, lật đồng xu lại.
Bức tranh ở mặt trái là một hình vẽ rất quen thuộc, chính là dấu ấn bằng sắt nung trên người nàng, dùng máu và lửa để lại hình vẽ đau đớn nhất trong ký ức của nàng – ngôi sao sáu cánh.
“Cái này… Tại sao cái này…”. Nick lầm bầm tự hỏi, vô thức sờ lên ngực mình.
“Tôi đã nói rồi, sau này nó sẽ không bao giờ nguyền rủa em nữa. từ nay về sau, trong khu vực mà tôi thống trị, ngôi sao sáu cánh ấy sẽ đại diện cho may mắn, sức khỏe, thịnh vượng, vui vẻ và trường tồn. Đồng xu này là đồng xu vàng nguyên soái phiên bản kỷ niệm, những đồng xu khác cũng dùng chung một khuôn đúc thế này, sẽ được tung ra lưu hành trong toàn bộ khu vực Bắc Phi rất nhanh thôi”.
Giọng nói thâm trầm của Hayreddin gần trong gang tấc, lại như từ một nơi xa xôi nào đó truyền tới:
“Nick, hình vẽ này đại diện cho em. Ngày sau, em sẽ ở sau lưng tôi; còn tôi, cũng sẽ luôn ở sau lưng em”.