Quyển 2 - Chương 29: Cục diện hỗn loạn
“Nói chung tôi coi thường nhất là cái loại đàn ông vũ phu, đánh đập vợ mình. Nhưng cô thì…”. Ngón trỏ Victor dùng sức “khậc” một tiếng đẩy cái mũi bị gãy của nàng trở lại ví trí ban đầu. “Tôi cảm thấy đơn thuần là vì cô thèm ăn đòn”.
Qua một đêm, chỗ bị thương đã chuyển màu đỏ tím. May mắn là tương quan lực lượng giữa hai người không hơn kém nhau là bao, tuy rằng nhìn người nào người nấy đều tả tơi thảm hại, nhưng toàn là những vết thương nhỏ ngoài da. Nick đau đớn khẽ xuýt xoa, lấy khăn tay chặn máu mũi đang chảy xuống, ngoạc miệng nói: “Thuyền trưởng thật quá đáng, tôi không thể coi là vượt rào được”.
“Quá đáng? Người quá đáng rõ ràng là cô! Cô tưởng rằng định nghĩa của vượt rào và cưỡng gian giống nhau đấy chắc, hai bộ phận phải tiếp xúc với nhau mới được tính à? Đừng có đùa! Ký thỏa thuận cầm tiền, hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc đặc biệt của thuyền trưởng, sau khi vượt rào lại không chịu thừa nhận, còn rút đao rút kiếm, còn mở miệng cãi… đổi lại là tôi, tôi bắn ch.ết cô luôn cho xong, con nhóc ch.ết tiệt không biết kiềm chế!”.
Nick càng nghe càng không hiểu, khổ sở nói: “Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội thuyền trưởng! Huống hồ, trong hợp đồng cũng đâu có viết rõ ràng là không cho phép giúp đỡ bạn bè cả”. Victor đang dùng rượu để sát trùng vết trầy ở khuỷu ta của nàng, nghe thấy những lời này, liền ấn thật mạnh tay xuống. Tam quan của Nick không giống với số đông, giảng giải cho nàng quả thực như nước đỏ đầu vịt.
“Tôi sẽ viết lại một điều khoản chi tiết hơn liên quan đến việc phân định vượt rào và giới hạn của hành vi ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hợp đồng mới sẽ không có chút sơ hở nào, em bắt buộc phải thuộc từng điều, từng điều một làu làu như cháo chảy!” Hayreddin đẩy cửa bước vào, nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ.
Nick co rụt cổ lại, lí nhí nói chài thuyền trưởng, nhưng mục tiêu của Hayreddin không nằm ở trên người nàng, hắn trừng mắt nhìn Victor tè trên cao xuống, khuôn mặt sầm sì rất đáng sợ: “Cậu giấu con rệp đó ở đâu rồi?”.
“Con rệp? Bọn chúng có chỗ nào là không có mặt đâu, loại ký sinh trùng hút máu gieo rắc bệnh truyền nhiễm…”.
“Tôi, hỏi, cậu, Sói, Đất, đang, ở, đâu”. Hayreddin quả quyết cắt ngang lời của Victor, kéo cổ áo anh ta lên, mặt đối mặt chất vấn: “Đây là lần thứ hai cậu giải vây bảo vệ tính mạng cho thằng nhãi đó rồi, ngài bác sĩ lạnh lùng nghiệt ngã đột nhiên trở nên hiền lành nhân từ quá, có phải cuộc sống trên thuyền quá cô đơn, khiến chủ nghĩa độc thân của cậu ta bị dao động không?!”.
Bí mật giới tính Victor vẫn luôn giấu kín không nói với ai bị hắn bóc trần, khuôn mặt trắng xanh trở nên vô cùng khó coi. Nhưng anh ta đã sớm dự đoán được màn tranh chấp đối mặt này, hành động chuyển Sói Đất đi quả thực đã xâm phạm nghiêm trọng đến uy quyền của một người lãnh đạo như Hayreddin, trước hoàn cảnh bị cắm sừng như thế này, bất kỳ người đàn ông nào cũng đều không thể giữ được lý trí. Có lẽ sau một đêm kịch chiến, sáng sớm hắn đã xách đao đi tìm giết tên gian phu, nhưng tìm suốt một vòng lại chẳng thấy người đâu, mới giận dữ xông đến đây chất vấn.
“Đầu tiên, ngài sỉ nhục phẩm vị của tôi”. Victor gạt cánh tay của Hayreddin ra, cổ vươn thẳng tắp cao ngạo nói: “Cho dù hai mắt có mù, hai tai có điếc, bị giam cầm đến phát điên, tôi cũng không bao giờ thích kiểu đàn ông đó”.
“Tiếp tục đi”. Hayreddin lạnh lùng nói.
“Thứ hai, ba người có mặt trong căn phòng này, tất cả đều từng được Sói Đất cứu mạng. Ngài phải thừa nhận đi, lúc lạc đường trong sa mạc Sahara, nếu không có Eney, tráng chí vĩ nghiệp của ngài hiện giờ đã thành một cái xác khô mất nước rồi”.
“Ồ, thì ra ngài bác sĩ đang muốn trả ơn”. Khóe môi Hayreddin trào ra một nụ cười lạnh lùng vô tình: “Được lắm, tôi nhớ rồi. Đều là những kẻ lăn lộn trên biển cả,có ơn báo ơn, có oán báo oán, tên đó cứu tôi một mạng, tôi cũng sẽ tha cho hắn một lần. Tùy hắn chọn bất kỳ một hoang đảo nào, tôi sẽ tặng miễn phí một khẩu súng tốt đã nhồi đầy thuốc!”.
“Được rồi, tôi hiểu ý của ngài rồi, ngài cứ nhìn thấy mặt cậu ta là sẽ nổi điên phải không? Nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất: Eney là một cuốn từ điển thảo dược sống, quý hiếm đến độ không thua gì tấm hải đồ ngài có được từ thư viện Istanbul. Tôi có thể bảo đảm với ngài sai này sẽ không bao giờ để tên đó xuất hiện trước mặt ngài nữa. Được chưa?”.
Sau một hồi tranh chấp qua lại, Sói Đất may mắn giữ được tính mạng, nhưng bị cách chức cắt lương nhét sang phân hạm khác. Tất cả những tai vạ này đều do Nick mà ra, nhưng con nhỏ khốn khiếp lại không hé răng nói lấy một lời. Người khù khờ như nàng cũng biết chỉ cần nói đỡ cho Eney một câu thôi, hắn sẽ mất mạng ngay.
Hợp đồng bao nuôi mới mất hẳn một tuần mới được ra lò. Trong cuộn giấy da dê với hơn hai vạn chữ, dài sáu mươi trang, Hayreddin yêu cầu tường tận lời nói cử chỉ của Nick, tất cả những sự cố con người có thể tưởng tượng ta hay không cũng đều được viết vào đầy đủ. Hình phạt đau khổ nhất cho tội vượt rào của Nick là nàng phải học thuộc lòng bản hợp đồng dày như một quyển sách nhỏ đó.
Còn về căn phòng thuyền trưởng, nơi xảy ra “đủ loại sự việc”, sau này mỗi lần mở họp liên hoan, khi ngồi quây quanh chiếc bàn gỗ sồi ám muội thảo luận công việc, những thành viên cốt cán đều có cảm giác vô cùng khó tả.
Đội thuyền quay trở lại Istanbul, lúc xuống thuyền, người mẫn cảm liền cảm nhận được bầu không khí căng thẳng khác hẳn ngày thường trong thành phố. Suleiman đã chính thức hạ chỉ, triệu đại hoàng tử Mustafa đang ở trên chiến trường quay về, yêu cầu hoàng tử phải từ bỏ quân đội, đến thủ đô giải thích về tin đồn “xúi giục làm phản”. Nếu như không chịu quay về, chứng minh hoàng tử thực sự có ý đồ mưu phản. Nhưng nếu đơn phương độc mã quay về cung đình, hoàng tử có thể sẽ rơi vào tay của Roxelana.
Đội quân mới ủng hộ đại hoàng tử rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, thế lực của cả hai phe vốn dĩ đang cân bằng đột nhiên lại nghiêng về một phía.
Nick không thích Istanbul, dù rằng nơi này phồn hoa trù phú. Cho dù có thuyền trưởng làm chỗ dựa, nàng vẫn phiền não vô cùng, ở quốc gia Hồi giáo này, phụ nữ không mặc áo choàng đen, không đeo khăn che mặt đã ra khỏi cửa sẽ bị mọi người chỉ trỏ. Còn về phần những người đẹp trong dinh thự của ngài nguyên soái, cứ nhìn thấy là nàng lại khó chịu, bức bối.
Có một hôm, Nick cưỡi ngựa đến nhà của Ishak Râu Đỏ chơi với mấy đứa trẻ bằng tuổi, trên đường về ngang qua phố chợ, nàng vốn định đi dạo một vòng.
Dù chính trị hỗn loạn đến mức nào, đế quốc Ottoman vẫn thực sự thống trị nền thương mại của lục địa Á Âu. Trong khi một loạt những thành phố thương nghiệp nổi tiếng lâu năm đang dần dần suy thoái như Venice, Florence, vị thế của Istanbul lại ngày một nâng cao. Chính vì lý do này, các quốc gia châu Âu mới đồng loạt phát triển thương mại hàng hải, cố gắng tìm ra một kênh mậu dịch khác.
Thị trường Istanbul tập hợp hàng hóa vận chuyển bằng đường biển đến từ khắp bốn phương, có rất nhiều vật phẩm thần kỳ có nguồn gốc từ những đất nước xa xôi được bày bán, cho dù không mua, chỉ nhìn ngắm thôi cũng đã có thể mở rộng tầm mắt. Hôm nay, phát hiện ra một sạp hàng có rất nhiều người bu quanh, nàng liền nghĩ ngay là có chuyện gì thú vị, vội vàng xuống ngựa chen vào.
Một giọng nói hô lên rất to: “Nhìn thử đi, xem thử đi, nấm cục ( ) trắng của Tân thế giới đây! Loại thực phẩm đắt tiền nhất, mỹ vị nhất thế gian, được mệnh danh ‘thực phẩm kim cương’! Trân phẩm chỉ có quốc vương và hoàng hậu mới có cơ hội nếm thử!”
Nghe ra là thực phẩm, Nick vội vàng kiễng mũi chân lên nhìn vào trong, chỉ thấy ở chính giữa đám người có một thương nhân ăn mặc rất sang trọng đang ra sức chào mời. Sau lưng ông ta là hai gã vệ sĩ to cao vạm vớ, trước mặt là một chiếc hộp sơn mài tinh tế, bên trong đựng vài thứ to cỡ nắm tay, vỏ ngoài màu vàng nhạt, vẫn còn dính bùn đất, không biết có ngon không.
Có người hỏi: “Bán thế nào?”.
Người thương nhân đáp: “Bán theo cân, một ounce năm ngàn akche!”
Cái giá đó quả thực khiến người nghe giật này mình, akche là đơn vị tiền tệ của đế quốc Ottoman, năm mươi đồng đổi được một xu vàng, mà một ounce lại có tí xíu, ấy thế mà chào giá tận trăm đồng vàng, bảo sao người ta có thể tưởng tượng nổi. Nick nuốt nước bọt, nhủ thầm xem ra chỉ có quay về nhà năn nỉ thuyền trưởng, may ra mới có cơ hội được nếm thử thứ đắt tiền như vậy.
Một người trong đám đông vây xem lớn tiếng nói: “Đắt quá, chỉ là đồ ăn thôi mà, cũng đâu phải là thuốc thần có khả năng cải lão hoàn đồng, trường sinh bất tử!”.
Thương nhân cười nói: “Ở nước Pháp, nấm cục trắng có giá tương đương vàng, sinh sôi vào lúc có mưa thu kèm sấm sét, phát triển trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như thế, đương nhiên lại càng quý giá hơn rồi. Vả lại đây không chỉ là một loại thực phẩm đơn thuần, mà còn là sản phẩm thần thánh tráng dương bồi bổ cơ thể, giúp khôi phục phong độ đấy!”.
Vừa dứt lời, đám đông liền dấy lên một làn sóng bàn tán xôn xao. Những ông chủ lớn có gia tài bạc triệu, lại thêm “nỗi lo thầm kín” lập tức dao động móc tiền ra mua.
Nick biết mình không mua nổi, đành lưu luyến thoái lui khỏi đám đông, bất ngờ lại nhìn thấy Victor đang đứng ở vòng ngoài.
“Sao anh lại ở đây!”.
“Có một vài loại thuốc đã hết, tôi tới mua thêm”. Mỗi khi ra ngoài, bác sĩ vẫn chỉ có lèo tèo vài cái lý do đơn điệu ấy.
Nick rất tiếc nuối nói: “Người kia đang bán ‘nấm cục trắng’ đấy, một ounce giá một trăm đồng vàng! Phải về xin thuyền trưởng mới được, không biết ngài ấy có cho tôi mua một ít không nữa. Lần trước, ngài ấy đã mua cho tôi hẳn một rương sô cô la đắt tiền…”.
Victor hiển nhiên đã được chiêm ngưỡng trân phẩm nước ngoài này, chỉ cười lạnh nói: “Nấm cục thuộc họ nhà nấm, tôi đã từng ăn rất nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ thấy loại nào có hình dạng thế kia. Đừng có nghe tên gian thương đó lừa đảo, dù vẻ ngoài tương tự, thứ đó chắc chắn không phải ‘nấm cục trắng’ đâu”.
“Nhưng ông ta nói đó là loại thực phẩm tuyệt vời nhất trên đời đến từ Tân thế giới, tuy tôi không cần tráng dương nhưng vẫn rất muốn nếm thử xem nó có mùi vị thế nào”.
“Đúng là thứ ấy đến từ Tân thế giới, còn về mùi vị, cô có thể hỏi thử Sói Đất, hồi còn ở quê cũ, ngày nào cậu ra cũng coi nó là cơm ăn đấy”.
NIck ngây người choáng váng: “Thì ra hồi còn ở quê cũ, Sói Đất là một đại gia!”.
“Đại gia cái đầu cô ấy”. Victor trợn mắt khinh bỉ nói: “Ở đó, thứ này được gọi là ‘khoai tây’, trồng một củ có thể mọc lên cả dây, chẳng khác gì bánh mì đen nhét tạm cho no bụng của dân nghèo. Châu Mỹ có rất nhiều loại động, thực vật mà người ở Cựu thế giới chưa từng được thấy bao giờ, trò lừa đảo lấy thủy tinh làm đá quý thế này thịnh hành ở Florence lắm. Công dụng tráng dương cái quái gì, Tây Ban Nha còn coi ruồi bọ như một liều thuốc trị liệt dương kia kìa. Đúng là thuyền trưởng đã chiều cô sinh hư rồi, lần trước cô ăn sô cô la đến nỗi chảy cả máu mũi, loáng cái đã quên rồi à?”.
Nick dắt ngựa, hai người vừa đi về phía hiệu thuốc vừa thảo luận những phong tục độc đáo của Tân thế giới.
Giá nguyên liệu thuốc không hề rẻ, gian thương lại có thể bán hàng giả bất cứ lúc nào, vì thế mỗi lần nhập hàng, Victor đều phải tự mình ta tay. Lần này, anh ta mua nhụy hoa nghệ tây, hạnh nhân, hành biển, phèn chua và cả long não nữa. Trả tiền xong, khi hai người tay xách túi vải to nhỏ đủ loại bước ra khỏi cửa, ai ngờ lại bị một người Thổ Nhĩ Kỳ đang đi cắm cúi đâm vào. VIctor lảo đảo vài bước, không những bị trẹo chân, thuốc trên tay cũng rơi hết xuống đất.
‘Anh kia! Đi không nhìn đường à!” Victor tức phát điên, Nick dìu anh ta đứng vững rồi ngồi xuống nhặt những mảnh phèn chua rơi dưới đất lên.
Ai ngờ gã kia lại giẫm hẳn lên thuốc của hai người, chống hông nói năng rất hùng hồn: “Hừm, rõ ràng là mấy người không nhìn đường mới đúng ‘bác sĩ’ Victor nhỉ!”
Nick phủi quần đứng lên, nghiêng đầu hỏi anh bạn đồng hành: “Anh biết tên này à?”
Mắt cá chân Victor rất đau, anh ta khập khiễng đi đến dựa vào bức tường bên cạnh, hừ một tiếng: “Người trong Học viện Y khoa, tiếc rằng lại chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tôi vốn còn chẳng nhớ được tên”.
Nick gật đầu, thản nhiên nói với gã: “Anh đã làm bạn tôi bị thương rồi, lại còn giẫm lên thuốc, có xin lỗi hay không cũng không quan trọng, đưa phí bồi thường đây”.
“Này! Mọi người tới đây xem đi, đã đâm vào người ta còn đòi bắt chẹt này!” Cái gã mặt đầy râu này cất cao giọng, ngay lập tức đã có thêm hai tên đi cùng tiến lại gần, đứng trước cảu chỉ trỏ Victor.
“Tôi đã thắc mắc mà, không biết người nào mà yếu đuối thế, vừa động khẽ một cái đã trọng thương, hóa ra là Victor tinh thông tà thuật đấy à. Sao hả, hôm nay ông chủ tóc đỏ không phái người đến dìu cậu đi à? Ái chà, chân Victor bị thương rồi, về nhà để ông chủ yêu thương đi nhé!” Ba gã lưu manh của Học viện Y khoa rõ ràng là đang cố tình gây phiền phức.
Nick quay đầu lại nhìn Victor: “Thì ra nhân duyên của anh ở Học viện Y khoa kém thế”.
Anh chàng bác sĩ tức đến nỗi trắng bệch cả mặt mũi: “Đố kỵ và phỉ báng là thú tiêu khiển cảu đám người bất tài tầm thường thích nhất, nếu bọn họ bỏ thời gian và công sức vào việc vùi đầu nghiên cứu y thuật, đã chẳng đến nỗi khiến người ta chẳng nhớ nổi tên!”.
Ba gã đó nghe vậy lại càng mắng chửi hạ lưu hơn, bóng gió ám chỉ Hayreddin có những tiếng xấu không dám kể cho người khác biết. Vốn dĩ Nick chỉ muốn tiện thể dạy cho chúng một bài học, nhưng ghe thấy thuyền trưởng cũng bị gièm pha bôi nhọ, sát ý lập tức nổi lên, nàng thò tay rút lưỡi hái sau lưng.
Nhìn thấy động tác của nàng, ba gã kia vội ù té chạy, đứng trên phố lớn cao giọng gào to: “Thuộc hạ của nguyên soái muốn giết người kìa! Thuộc hạ của nguyên soái chèn ép người kìa!”.
Nick cau mày đuổi theo, nhưng đột nhiên có rất nhiều người đi đường tò mò chen tới, vây lấy nàng tầng tầng lớp lớp. Bọn họ nhanh chóng nhận ra lưỡi hái trong tay Nick, một người liền hét lên: “Là Hải Yêu đấy, Hải Yêu động thủ với người thường!”.
Nick chẳng hiểu đầu đuôi đứng ngây người giữa đám đông, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của Victor trước cửa hàng, nàng vội quay đầu lại nhìn, ba gã học sinh y khoa đang đẩy ngã anh chàng bác sĩ ra đất, một tên đè tay anh ta, một tên nhấc chân định giẫm lên tay anh ta.
Đối với những bác sĩ ngoại khoa, ngón tay chính là sinh mệnh, những gã kia làm vậy rõ ràng là cố ý hủy đi sinh mệnh nghề nghiệp của Victor. Nick vì quá lo lắng mà mất hết bình tĩnh, rút lưỡi hái ra muốn lao tới cứu, nhưng lại bị đám đông vay quanh cản trở.
Đúng vào lúc ấy, có tiếng ngựa hí lên, sau đó là tiếng roi đanh thép cung trong không khí. Gã đang giẫm lên người khác bị roi ngựa quật cho một nhát, lăn sang vệ đường rống lên, Một người đàn ông cao lớn cưỡi ngựa trắng, tóc vàng mắt xanh đi xuyên qua đám đông, cao giọng trách mắng: “Trong thành giới nghiêm, tụ tập gây rối phạt nặng!” Hắn vung ngựa lên, xua đám đông đi. Sau lưng người đàn ông còn bảy tám kỵ binh ăn vận giống nhau, vừa nhìn đã biết là đồng phục của cấm vệ quân.
“Almaang!” Nick kêu lên, nhớ ra việc cấm vệ quân cũng phụ trách việc trị an bảo vệ đế đô. Hiện thân của người chấp pháp như sói như hổ, người đi đường lập tức xôn xao giải tán, ba gã học sinh y khoa trùm sò gây chuyện cũng lẩn vào trong đám đông không còn bóng dáng, cả con phố náo nhiệt nháy mắt chỉ còn lại mấy người bọn họ.
“Hai người đi theo tôi một chuyến!” Vẻ mặt của anh chàng thống lĩnh mắt xanh lạnh nhạt như thể nhìn người không quen.
Nick dìu Victor, thấy anh ta không có gì đáng ngại mới bớt lo: “Là bọn chúng cố ý chèn ép người khác!”.
“Được rồi, chúng tôi đi với anh”. Victor hiểu ra điều gì thấp giọng nói với Almaang: “Cảm ơn đã giải vây”.
Cấm vệ quân dẫn nghi phạm gây chuyện đi thẩm tram là chuyện quá đỗi bình thường, hai người đi cùng cả đám người ngựa thẳng tới doanh trại bảo vệ phía Tây thành phố.
Almaang đưa hai nghi phạm vào phòng làm việc, hất cằm nói với Nick: Tôi muốn nói chuyện riêng với cô”.
Nick sầm mặt xuống, do dự một lúc rồi từ chối: “Không được, tôi là một người phụ nữ đức hạnh”.
Almaang chả hiểu gì: “Cô nói sao?”.
Nick ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Tôi đã đồng ý với thuyền trưởng không ở chung phòng với đàn ông lạ một mình”. Sau đó nhìn về phía Victor, tiếc nuối nói: “Xin lỗi, tôi không thể hối lộ anh kiểu này”.
“... Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Cô tưởng tôi định làm gì với cô hả?!” Sau một lúc lâu, Almaang mới hiểu lời Nick vừa nói, hắn cáu đến nỗi sấm sét nổ uỳnh uỳnh trên đầu.
“Tôi biết cả mà”. Nick tỏ vẻ “tôi là một tay sành đời, tôi hiểu rất rõ”.
Almaang vốn tưởng Nick là người có võ nghệ cao cường, là thuộc hạ Hayreddin coi trong nhất, chí ít cũng phải có chút đầu óc, không ngờ lại khác thường đến vậy. Nhớ đến chuyện mình bị con nhóc ngốc nghếch này đánh bại, hắn cảm thấy nỗi nhục nhã như tăng lên gấp đôi.
Victor thở dài, thẳng lưng lên nói: “Não của cô ấy toàn là hồ dán thôi, ngài có gì muốn truyền đạt lại cho thuyền trưởng, có thể nói với tôi. Tôi là Victor, bác sĩ trên thuyền”.
Almaang nhằn nhằn cánh môi mỏng, ánh mặt xanh lục mang theo một thoáng khinh thường qua lại giữa hai người bọn họ, cuối cùng quyết định mạo hiểm một lần.
“Tôi đã nghe nói về anh, danh y. Xin hãy nói với nguyên soái, ngài ấy đang bị theo dõi, gần đây đế đô giới nghiêm, sau này, trong thành phố, thuộc hạ của người kia sẽ hành động, nhất định phải cẩn thận. Những việc cố ý khiêu khích như hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra, nguyên soái sẽ bị thóa mạ vì tội ‘sử dụng vũ lực vi phạm lệnh cấm, dùng túng cho thuộc hạ phạm tội’ ngay”.
Victor gật đầu: “Tôi hiểu rồi, còn gì khác cần dặn dò không?”.
Biểu cảm khắc nghiệt của Almaang liền thả lỏng, mang theo một thoáng u sầu về tương lai sắp tới: “Đại hoàng tử đã quyết định diện kiến bệ hạ, đích thân giải thích nỗi oan uổng của mình”.
Chạng vạng, Nick và Victor cuối cùng cũng rời khỏi chốn thị phi quay trở về dinh thự của nguyên soái, Ishak Râu Đỏ cũng đang ở đây, hai anh em xem ra đã nói chuyện rất lâu. Victor chuyển lại từng câu từng chữ thủ lĩnh cấm vệ quân nói cho Hayreddin nghe, sau khi nghe xong, hắn bảo: “Được rồi, chuyện xảy ra tôi cùng đoán được đại khái, lần này may mà có Almaang ra tay, không thì phiền to.”
Ishak lớn tiếng nói: “Anh đã nói rồi, cậu ta là người nghĩa khí, tại sao chú cứ không chịu đứng chung một phe với bọn anh?”.
Hayreddin lắc lắc đầu: “Almaang làm vậy cũng chẳng phải xuất phát từ nghĩa khí đơn thuần đâu, là nể mặt nhau cả thôi. Hai người chúng ra tuy là anh em ruột, nhưng không có nghĩa em sẽ đứng cùng phe với anh. Gần đây tình hình quá nhạy cảm, em không muốn lội bùn đâu”.
“Nhưng rõ ràng chú biết đại hoàng tử Mustafa là người tài đức song toàn, tính tình kiên nghị, mạnh mẽ hơn ba người em trai yếu ớt vô năng nhiều!”.
Hayreddin nghiêm túc nói: “Bất kể hoàng đế có chọn ai ngồi lên ngai vàng, đó cũng đều là chuyện gia đình của ông ta, ngoại thần can dự vào cuộc tranh giành ngôi vị này sẽ không được nếm quả ngọt. Đại hoàng tử đã quyết định bước chân vào chiếc bẫy này, thế lực quân đội mới phải cảm giác được sẽ mất đi ngài ấy!”.
Ishak sải bước đi đi lại lại trong phòng, lo lắng nói: “Tại sao các người đều lo lắng về chuyện đó nhỉ! Hổ dữ không ăn thịt con, đại hoàng tử là con trai ruột của ông ta, người thừa kế đích thân bồi dưỡng khôn lớn, sao hoàng đế nỡ động đến ngài ấy được!”.
Hayreddin lạnh lùng nói: “Anh yêu thương con cái anh như sinh mệnh mình, nhưng hoàng đế không giống vậy, vì quyền lực, trái tim của bọn họ sẽ cứng như sắt đá, có thể giết ch.ết bất cứ người thân thích nào. Ishak, em nói thêm một lần cuối cùng, đừng can dự vào nữa!”.
Cuộc nói chuyện này kết thúc không vui vẻ chút nào, tình hình ở đế đô càng lúc càng hỗn loạn, Hayreddin hết sức có thể tránh xa cuộc tranh giành chốn hoàng thất. May có ông trời giúp đỡ, hơn mười ngày sau, trên biển truyền đến tin Andrea Doria lần thứ hai đoạt được Tunisia. Hayreddin tranh thủ cơ hội xin được dẫn quân xuất trận, rời khỏi Istanbul - nơi mưa gió sắp kéo đến.
Mùa thu năm đó, đại hoàng tử từ bỏ quân đội, đơn phương độc mã tới lều trại của sultan. Anh ta đã dùng cả sinh mệnh để đánh cược với tình cảm của phụ thân. Nhưng quan hệ cha con vốn đã phức tạp, nói chi đến quan hệ của cặp cha con đứng trên đỉnh cao quyền lực, người thường sao có thể hiểu được điều này.
Bậc quân vương có công gây dựng nên sự nghiệp vĩ đại tự nhìn vào gương, phát hiện ra những nếp nhăn và những sợi tóc bạc trước kia chưa từng có. Một người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy năng lượng sắp tiếp quản vị trí quyền lực của ông ta, còn chính bản thân ông ta lại đang đi xuống một con dốc không gì ngăn lại được. Sau khi chịu đủ xúi giục của người bên gối, đủ thứ cảm xúc ghen tị, sợ hãi, xa cách, trống rỗng ẩn giấu đan xen vào nhau giờ đã nổi lên, đó là thứ cảm xúc đen tối vượt quá sự tưởng tượng của lòng người.
Suleiman - bậc minh quân của thời địa đã đưa ra một quyết định khiến thế nhan không tài nào lý giải: Hạ lệnh xử tử chính người con trai trưởng thông minh hiền đức của mình.
Tiếng thét trước khi ch.ết của Mustafa vẫn vang vọng trên khắp mảnh đất của đế quốc Ottoman, không một ai biết liệu Suleiman có hối hận không, chỉ nghe nói lúc thi thể cứng đờ của hoàng tử được khiêng đến trước mặt, nước mặt đã chảy ra từ đôi mắt hoàng đế.