Quyển 2 - Chương 34: Ngoại truyện
Đêm tuyết rơi
Type: PhuongNg22
“Thuyền trưởng?”
“Ừ…”.
“Thuyền trưởng?”
“Ừ…”
“Thuyền trưởng ơi, ngài tỉnh dậy đi mà!”
“Tôi bảo này, trời còn chưa sang, em là ồn gì thế…”
Trong tiếng đánh thức cố chấp của Nick, Hayreddin có hơi cáu mở mắt ra. Không có mùi thuốc sung, cũng chẳng có gió bão sấm sét đì đùng, bên ngoài chỉ có những bông tuyết khẽ rơi, cả con thuyền khẽ lắc lư, hết thảy đều rất bình thường.
Nick ngồi xổm bên giường lay lay cánh tay hắn, khuôn mắt đỏ hây hây đầy hưng phấn.
“Rốt cuộc em sao vậy hả?”
“Thuyền trưởng, hôm nay là Năm Mới!”
“Tôi biết rồi, nhưng đó không phải là lý do để em dậy sớm”.
“Hôm nay là ngày đầu tiên của Năm Mới! Chúc ngài Năm Mới vui vẻ!” Nick nhấn mạnh vào từ quan trọng nhất, cố gắng để Hayreddin hiểu ra ý đồ của nàng.
“…Em đánh thức tôi dậy từ khi trời còn chua sáng chỉ để nói một câu này thôi à? Lại muốn học bơi phải không?”
Thấy ám chỉ của mình không thành công, Nick đành phải nói thẳng yêu cầu: “Em cũng đã chúc ngài năm mới vui vẻ rồi, thuyền trưởng có nên thể hiện gì đó không?” Nàng xòe tay ra trước mặt ông chủ.
Hayreddin nhấc tay xoa xoa huyệt Thái Dương: “Cầm bao lì xì Giáng Sinh mới được có một tuần, kết toán tiền thưởng cuối năm còn chưa đến ba ngày, con nhóc ch.ết tiệt nhà em lại mất trí nhớ à?”
KHuôn mặt Nick thản nhiên nói: “Nhưng, nhưng hôm này là ngày đầu năm, là một năm mới, không giống với năm cũ mà!”.
“Không giống? Vậy để tôi tính thử xem một năm em đã có bao nhiêu lì xì rồi nhé: Giáng Sinh, Phục Sinh, lễ Tình Nhân, lễ Hiến tế Eid al – Adha, ngay cả lễ Phật Đản em cũng muốn! Những thứ đó thì thôi không nói, nhưng sao còn cả ngày lễ Tạ Ơn đó!”.
Nick chớp chớp đôi mắt vô tội nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề ở chỗ, lễ Tạ Ơn phải đến năm 1620, khi con thuyền Mayflower( ) cập bến Châu Mỹ thì mới có, nhưng cái ngày ch.ết tiệt hôm nay chỉ là Nguyên Đán năm 1518!” Hayreddin gân xanh gồ lên: “Ai đã nói với em về mấy ngày lễ vớ vẩn ấy vậy hả?”.
“Thỉnh thoảng lại có một người gõ bàn phím mấy thứ này, đều là do cô ấy nói”. Nick hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm, sau đó lại vô sỉ nói: “Trước một trăm năm thôi mà, điều này càng chứng minh thuyền trưởng là nhà lãnh đạpp nhìn xa trông rộng, hùng tài đại lược, mưu kế sâu xa, đề phòng chu đáo ư”.
“Lì xì, lì xì, phát lì xì!” Nick nhảy qua nhảy lại trên giường, sau đó tiếp tục kéo cánh tay hắn: “Dậy đi, đậy đi mà! Mọi người đều đang đợi ngài ở bên ngoài kia kìa!”.
“Còn cả mọi người nữa?!” Lúc này Hayreddin mới tỉnh, mạch máu não như sắp nổ tung.
Mọi người chen vai thích cánh trong phòng thuyền trưởng, ai cũng mang vẻ mặt rất hung phấn “hôm nay phải chém đẹp ôm chủ”. Hayreddin lạnh lung đi tuần một lượt:
“Karl?”.
“Tôi muốn gửi một túi đặc sản nho nhỏ về quê cũ, năm mới đến rồi, chuyển phát lại tăng giá”. Tóc Vàng thành thật giải thích.
“Eney?”
“Tôi, tôi muốn mua một ít đồ ăn vặt…” Sói Đất đỏ bừng mặt lén lút nhìn Nick: “Phiếu giảm giá bánh ngọt phát lễ Giáng Sinh dùng hết rồi”.
“Victor? Cậu cũng thiếu tiền đến nỗi muốn cả bao lì xì hả?” Hayreddin kinh hãi nhìn anh chàng bác sĩ.
“Không, tôi chỉ đến xin nghỉ phép ba ngày mà thôi”. Victor cằn nhằn: “Lên thuyền mấy năm rồi mà chẳng có được một kỳ nghỉ nào cả, ngày nào cũng bận rộn muốn ch.ết. Hơn nữa, tôi muốn khiếu nại nạn phân biệt giới tính trong công việc, tại sao con nhỏ khốn khiếp kia tháng nào cũng có ba ngày nghỉ có lương, còn chúng tôi lại không có?”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Tại sao chỉ có đội trưởng có ngày nghỉ!”
“Thuyền viên nam cũng vất vả lắm mà”.
Trong lúc quần chúng kích động, Hayreddin lại nổi cáu, cười lạnh nói: “Muốn nghỉ? Được lắm, sinh thử một đứa cho tôi xem! Sinh được con thì nghỉ dưỡng thai, nghỉ đẻ, ghỉ cho con ßú❤ gì tôi cũng cho hết, mỗi ngày đều là năm loại bảo hiểm xã hội( ) một quỹ ở nhag gấp ba tiền lương!”.
Lời vừa dứt, cả đám hải tặc cùng chìm vào im lặng.
Không dễ kiếm lời từ ông chủ tư bản đâu.
Đúng vào lúc mâu thuẫn giữa ông chủ và nhân viên lên đến đỉnh điểm, mặt biển đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm của đạn phảo. Một tay thủy thủ xông vào phòng thuyền trưởng hét to: “Quân Tây Ban Nha tấn công bất ngờ! Quân Tây Ban Nha tấn công bất ngờ!”.
Hayreddin nghi ngờ nói: “Dạo này anh trai em rất an phận mà, hôm nay sao thế?”
Nick lắc đầu, sau đó liếc nhìn thuyền trưởng như thể đăm chiêu lắm: “Không biết, không chừng là bởi ông ta không phát lì xì đầu năm nên quân đội bạo loạn?”
Hayreddin bơ luôn nàng.
Hắn vuốt cằm trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên bật cười, vỗ vỗ tay lên giọng nói: “Được rồi, xem ra phúc lợi đầu năm đã dâng đến tận cửa, ta không lấy cũng không được. Mọi người cầm súng lên, hôm nay phải bắt Charles lì xì cho chúng ta!”.
“Charles phát lì xì!”
“Đi lấy lì xì thôi hú hú!”
Đám hải tặc kích động hẳn lên, vung nắm đấm xông ra khỏi cửa. Nick cũng mang lưỡi hái sau lưng bừng bừng hung phấn nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nháy mắt, phòng thuyền trưởng đã trống trơn, Victor phẫn hận giậm chân: “Đáng ch.ết! Mỗi lần đánh trận là phòng y tế liền kín người hết chỗ, lát nữa tôi lại càng không được nghỉ ngơi”.
Hayreddin cười nói: “Năm đó không phải cậu nói muốn một công việc thật bận rộn, bận đến nỗi khiến cậu không còn thời gian rảnh rỗi để nhớ gì nữa đấy à? Sao nào, quên hết rồi?”
“Trí nhớ của ngài tốt quá nhỉ! Nhớ được hết cả những chuyện tầm phào xưa cũ ấy!”.
“Ừ, tôi nhớ hôm đó cũng vào tầm này, tuyết vẫn còn rơi”. Hayreddin vuốt cằm, hứng trí nhớ lại: “Cậu ở trong một cửa tiệm cắt tóc cũ nát ở Florence, mặc một chiếc áo sơ mi rách, run lẩy bẩy vì lạnh…”.
Mùa đông năm 1511, Florence lạnh một cac h bất thường, tuyết lớn đã tích dày đến bốn tấc mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Sắc trời ảm đạm, những, những bông tuyết to như lông ngỗng rào rào không ngừng rơi xuống, trên đường cũng không có một bóng người.
Lúc này đã quá chạng vạng, hầu hết cửa hang trong thành phố đều đã đóng cửa, nhưng ở một con hẻm chật hẹp bên bưc tường thành, co một tiệm cắt tóc nhỏ vẫn còn ánh đền dầu leo lét. Tiệm cắt tóc này chả có gì khác biệt so với những tiệm cắt tóc khác, mặt tiền bẩn thỉu ẩm ướt, biển hiệu cũ nát viết mấy chữ xiêu vẹo “Tiệm cắt tóc Balak”. Chỉ có một cái gậy tín hiệu màu đỏ, trắng, xanh dương xem kẽ nói rõ thợ cắt tóc tiệm này còn kiêm cả bác sĩ ngoại khoa.
Ở vào thời đại này, bác sĩ ngoại khoa có địa vị vô cùng thấp kém, còn xa mới bằng được bác sĩ nội khoa và bác sĩ da liễu, thậm chí địa vị của họ còn chẳng bằng bác sĩ thú y. Chỉ có người cùng khổ mới tìm đến bác sĩ ngoại khoa kiêm thợ cắt tóc để chữa bệnh mà thôi, vì tất cả mọi người đều biết, bác sĩ ngoại khoa thường chỉ có thể dung dao cạo râu làm khách hàng chảy máu, hoặc dung kìm nhổ hỏng răng thôi.
Lễ Giáng Sinh vừa qua, năm mới lại sắp đến, đoán chừng sẽ còn không còn khách hàng nào đến nữa, chủ tiệm cắt tóc đã trở về nhà vui vầy với vợ con từ sớm, chỉ để lại anh chàng thợ cắt tíc thuê ở lại trông coi tiệm.
Những con thú hoang hú lên trong cơn gió lạnh ngoài cửa, trong phòng không có chậu than, anh thợ cắt tóc trẻ tuổi Victor lạnh run lẩy bẩy. Trên người anh ta chẳng có lấy một cái áo khoác, chỉ đầnh bọc mình trong chiếc áo choàng dung cho khách cắt tóc để chắn gió. Dưới lớp áo choàng là chiếc áo len cũ rách, dưới nữa là chiếc áo sơ mi lanh để mặc vào mùa hè. Tất và giày đã thủng nhiều đến nổi có muốn vá cũng chẳng vá nổi, anh ta chỉ đành học theo trí tuệ của người nghèo, dung những mảnh vải nát bươm quấn quanh giày như những dải bang để giữ ấm.
Ở trong con hẻm chật hẹp này, kiểu ăn mặc khốn khổ ấy nhìn ở đâu cũng thấy, không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua nếu ai đó để ý nhìn kỹ, sẽ thấy chất liệu ban đầu của chiếc áo sơ mi anh chàng thanh niên mặc vốn rất tốt, chỉ là giặc giũ trường kỳ khiến nó trở thành màu xám trắng thô sờn.
Victor đọc sách dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu lờ mờ, thị lực của anh ta vốn không tốt, làm việc trong môi trường thế này quá lâu lại càng khiến nó trở nên tồi tệ đến mức không dí sát mắt vào trang giấy thì không nhìn thấy gì. Nhưng cho dù là vậy, Victor vẫn rất trân trọng tia sáng ít ỏi ấy, chủ tiệm Balak chỉ để lại một ounce dầu hỏa, có lẽ tầm bảy rưỡi sẽ dùng hết, đến lúc ấy, ngay cả sự an ủi hư ảo đến từ tro[ng cuốn sách cũng chẳng còn, anh ta chỉ có thể co ro trong đau khổ trên chiêc giường cứng chịu đựng suốt đêm mà thôi.
Điều này quả thực cũng đáng phàn nàn, mùa đông nào mà những người nghèo trong thành không trải qua như vậy, chí ít chàng thanh niên này còn biết chữ, có thể đọc sách ở một nơi có mái bốn phía có tường.
Có lẽ mùa đông này mình sẽ ch.ết vì viêm phổi mất. Victor nghĩ.
Mình sẽ không ngừng ho khan, nôn ra máu, sau đó rời xa cái thê giới tồi tệ này trong một trận sốt nghẹ kéo dài và những cơn đau tức ngực. Victor cười tự giễu, trong cái thế giới anh ta đã từng ở, viêm phổi là một căn bệnh rất thời thượng. Một căn phòng với chậu than nóng hừng hực, tuyết rơi phiêu diêu bên ngoài cửa sổ, người khẽ ôm ngực ho khan hai tiếng, sau đó, trên chiếc khan lụa sẽ dính một búng máu – có biết bao thi nhân tro[ng xã hội thượng lưu yêu mến cảnh tượng đẹp đẽ mà thê lương ấy. Nhưng giờ khắc này, anh ta chỉ cảm thấy mệt mỏi và lạnh lẽo đến thấu xương.
Tuyết rơi rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió, bên ngoài không có tiếng chạy nhảy la hét của lũ trẻ con, cũng không có những tiếng leng keng của khi những chiếc bánh xe ngựa xe la alwn qua, nếu như không quan tâm đến vấn đề nhiệt độ, đây vẫn là một khung cảnh phù hợp để đọc sách. Victor tự an ủi, dùng ngón tay tê cóng khó khan lật một trang sách.
Đúng vào lúc ấy, trên lớp tuyết ngoài cửa vang lên âm thanh sột soạt, một người giẫm lên lớp tuyết dày phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, bước vào con hẻm nhỏ.
Từ bên trong cánh cửa gỗ lắp một tấm kính thủy tinh nhỏ cho du có lau thế nào cũng vẫn bẩn, Victor nhìn thấy bên ngoài có một bóng hình cao lớn mặc áo choàng dài màu đen, đội một chiếc mũ ba sừng đang đi tới trong màn hoa tuyết đầy trời. Người đàn ông tay giữ mũ, vạt áo khoác bay phần phật trong gió. Gió giật và tuyết rơi nhiều không khiến hắn thất thiểu vấp váp, bước chân hắn vẫn vô cùng ổn định, cứ như thể đang đi trên quảng trường đầy gió và nắng ấm.
“Sao lại có khách giờ này?” Victor buồn bực hỏi. Mùa đông vốn dĩ là mùa tiệm cắt tóc kinh doanh ế ẩm, lúc nước đóng thành băng thì chả có mấy người đàn ông nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà đi cạo râu cả.
Theo tiếng chuông đinh đang vang lên, cánh cửa gỗ liền được mở ra.
Vị khách này có than hình đẹp đẽ rắn chắc, bờ vai rộng, eo hẹp, dáng người rất cao, gần như sắp chạm vào trần nhà thấp tè. Hắn mặc một chiếc áo khoác pha len thủ công rất tinh tế, một hàng nút bạc may dọc từ trên xuống, dưới chân đi một đôi bốt màu nâu cao đến đầu gối, tuy rằng bị nước tuyết làm bẩn, nhưng nửa trên vẫn bóng loáng.
Người đàn ông bỏ chiếc mũ rất phong cách xuống, nhanh nhẹn gạt gạt số tuyết vương trên người đi. Hắn có một mái tóc đỏ rực như lửa cháy, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn với làn da nâu, không quá hai mươi lăm tuổi. Cửa tiệm vốn dĩ đã rất nhỏ, lại them một người đàn ông cao lớn cả người rét buốt, cả căn phòng liền trỏ nên chật chội.
“Gã nhà giàu mới nổi ch.ết tiệt, mái tóc đỏ ch.ết tiệt”. Victor long thầm bất mãn.
Cho dù quần áo mặc có đẹp hơn thế, anh ta đã có thể đoán ra được đẳng cấp của đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên, người đàn ông này không có khí chất nhàn nhã trang nghiêm của giới quý tộc, mà cả người toát ra hơi thở xâm lược đầy nam tính giống lũ cướp biển. Đáy long Victor dâng lên cảm giác chán ghét, đối phương giàu có, mjanh mẽ mà linh hoạt, mái tóc đỏ đại diện cho khát vọng và sức sống tràn đầy, còn mình thì sao, nghèo khổ, xanh xao, yếu ớt, giống như một hồn ma thảm hại.
Chưa nói câu nào, Victor đã ghét đối phương rồi. Anh ta khoanh tay, lạnh nhạt nhìn vị khách mới đến, dường như đang nói: Gã nhà giàu mới nổi kia, đến cái tiệm nhỏ này làm gì?
Trong những ngày đặc biệt nhu năm mới thế này,, nhân viên ở cửa tiệm nào cũng đều sẽ nói vài câu khách sáo như “Năm Mới vui vẻ, Chúa phù hộ cho ngài”, nhưng thái độ không thân thiện của Victor lại khá đặc biệt. Người đàn ông đánh giá một luojt, chỉ cười cười nói:
“Chào buổi tối, hôm nay trời lạnh thật”.
HẮn tiện tay cởi áo khoác, treo mũ áo lên đằng sau cửa.
Cánh cửa gỗ đóng cạch một tiếng, tấm kính thủy tinh duy nhất cũng bị che mất. Trong tiệm hay trên đường đều chẳng có ai, Victor đột nhiên thấy hơi sợ, thầm nghĩ có nên nói dối hắn ta rằng tiệm đã đóng cửa rồi không. Anh ta còn đang do dự, người đàn ông tóc đỏ đã ngồi luôn xuống, thoải mái dựa vào lưng ghế, vạch vạch mấy đường lên mặt:
“Này, cạo râu cho tôi đi”.
Người đàn ông này ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, râu cũng chỉ mới nhú một tầng mỏng, xem ra vốn không cần người khác giúp. Nhưng ai trả tiền người đó là đại ca, Victor bất đắc dĩ chỉ đành cởi áo choàng ra nhóm lò đốt lửa, đun nóng nước đã đóng thành băng trong chiếc chậu nhỏ bằng đồng. Than củi trong sọt đều có đầy đủ, nhưng nếu không có khách, dù trời lạnh hơn thế, anh ta cũng không được dùng.
Khăn đã nóng, miết lưỡi dao cạo sáng bóng lên một dải vải da dài, Victor im lặng chuẩn bị. Thợ cắt tóc không thể nói chuyện với khách đã coi như thất trách một nửa, vậy mà người đàn ông tóc đỏ này lại không hề lộ vẻ bất mãn, tự mình gợi mở chủ đề trước, Victor trả lời bằng vài từ đơn âm tiết.
“Mà này, Florence mấy năm rồi không có tuyết rơi, năm nay lạnh thế này đúng là ngạc nhiên thật”.
“Ừ”.
“Xưởng dệt cũng bị sập do tuyết tích dày rồi, nghe nói có không it người ch.ết?”.
“Vậy à?”.
“Nếu như có một bác sĩ giỏi, biết đâu sẽ cứu them được vài người nữa”.
“Ồ”.
Victor vắt khô chiếc khan thấm nước nóng, đắp lên gò má vuông vức rắn chắc của vị khách. Đột nhiên, người đần ông tóc đỏ thò cánh tay ra tóm lấy tay Victor, cẩn thận quan sát anh ta một lúc. Ngón tay trắng xanh thon dài bị tổn thương do giá lạnh và làm việc vất vả đã sung đỏ nứt toác ra, hình dáng đẹp đẽ trước kia chỉ còn thấy mơ hồ.
Victor ra sức rút cổ tay về, không biết thời tiết lạnh hay điều gì khác khiến thân thể anh ta run lẩy bẩy.
Người đàn ông kéo chiếc khan xuống để lộ miệng, cười khẽ nói: “Xem ra cậu thực sự không thích nói chuyện”.
“Vậy tôi kể chuyện cười cho ngài nghe nhé”. Vicor lấy chiếc khăn nóng về, miết con dao cạo sáng bóng, cẩn thận thao tác trên khuôn mặt người đàn ông.
“Từng có một người thợ cắt tóc tay nghề rất cao làm việc ở bến cảng, có một ngày, một quý ngài hải tặc đến cửa, hung ác nói với anh ta: ‘Thằng nhãi kia, mày qua đây cạo râu cho tao, nếu dám làm xước mặt tao, thì tao sẽ vặn đầu mày’. Anh thợ cắt tóc nhỏ bé có hơi sợ, nhưng lại không thể không phục vụ hắn, chỉ đành miết dao, cẩn thận từng tí một cạo râu cho tên cướp biển”.
Victor dùng giọng điệu bình tĩnh để kể chuyện, cạo sạch nửa mặt bên phải của người đàn ông rồi, lại chuyển qua bên trái.
“Có lẽ là do trời quá lạnh, ngón tay anh thợ cắt tóc tê cứng, không cẩn thận cạo xước mặt quý ngài hải tặc. Quý ngài hải tặc nhắm mắt nằm đó, vẫn không biết mặt mình đã chảy máu”.
“Sau đó thì sao?” Người đàn ông tóc đỏ hung phấn lắng nghe bèn hỏi: “Hắn ta có vặn đầu thằng nhãi đó không?”.
Ngón tay Victor linh hoạt nhanh chóng cạo sạch nửa bên trái, lại di chuyển lưỡi dao xuống cằm và cổ của người đàn ông tóc đỏ.
“Không. Anh thợ cắt tóc nhỏ nghĩ thầm: ‘Lát nữa hắn ngồi dậy nhìn vào tro[ng gương sẽ phát hiện ra vết thương, dù sao mình cũng không sống nổi, chi bằng liều một phen’. Anh ta tranh thủ lúc cạo râu ở dưới cằm đã cắt đứt cổ tên kia chỉ bằng một dao. Đầu của quý ngài cướp biển rơi lông lốc xuống dất, lăn đi lăn lại trên sàn nhà tro[ng tiệm cắt tóc”.
Đúng vào lúc ấy, Victor dí con dao cạo lạnh lẽo vào yết hầu vị khách tóc đỏ, không di chuyển tiếp nữa.
Những bông tuyết xoay tròn bay xuống từ trên thiên không, lặng lẽ rơi xuống đất cùng thi thể của những đồng bạn tuyết trắng khác. Tiệm cắt tóc rất yên tĩnh, qua một lúc lâu, người đàn ông tóc đỏ vỗ tay bôm bốp:
“Quá tuyệt, đúng là một câu chuyện hay!”.
Giọng điệu người đàn ông rất thoải mái, khóe miệng man theo nụ cười, ngay cả nhịp hô hấp cũng không hề thay đổi. Còn Victor lại sợ hãi đến trắng bệch cả môi. Đột nhiên, cổ tay cầm dao của anh ta bị một bàn tay to lớn tóm chặt. Trời nghiêng đất ngả chỉ trong nháy mắt, cả người Victor đã bị đè xuống sàn bùn bẩn ẩm ướt lạnh lẽo.
Con dao rơi xuống ngay bên cạnh, Victor còn chưa chạm được vào một miếng thịt nhỏ nào của người đàn ông, đối phương chỉ dùng một tay đã có thể khiến anh ta không thể nhúc nhích.
“Tôi đoán cậu không thường xuyên kể câu chuyện cười này thì phải?” Người đàn ông cười khẽ nói: “Lúc cắt cổ họng, tay không được run, tinh thần phải tập trung”.
“Ngài! Ngài rốt cuộc muốn làm gì?” Cánh tay bị bẻ quặt ra sau lưng một cách rất kỹ thuật, chỉ hơi giãy giụa thôi sẽ đau nhói, Victor không muốn kêu cứu, nghèn nghẹn hỏi.
“Đầu tiên, tôi đúng là một tên cướp biển, tên tôi là Reis Pasha, mọi người thường gọi tôi là Hayreddin. Hôm nay tôi tới đây không phải để cạo râu, mà là vì trên thuyền đang thiếu một bác sĩ ngoại khoa có tài, tôi nghe nói tiệm cắt tóc Balak ở con hẻm góc phía Tây thành phố có một ứng viên rất thích hợp, nên mới đội tuyết chạy tới đây mời. Cậu là bác sĩ Victor Franz đúng chứ?”.
Victor im lặng vài giây rồi buồn bực nói: “Bỏ tôi ra”.
Hayreddin lập tức thả cánh tay anh ta ra, nở nụ cười thân thiện đỡ anh ta dậy.
Victor không khách khí chút nào đẩy tay hắn ra, giận đùng đùng phủi những hạt bụi dính trên người đi.
“Dựa vào đâu mà ngài cho rằng tôi sẽ vô duyên vô cớ gia nhập toán cướp biển của ngài? Ngài nên biết rằng những người như ngài sẽ bị bắt giữ rồi xử tử, không cần phải xét xử”.
“Ha ha, dựa vào lớp viền đăng ten một thước hai đồng bạc florin trên tay áo sơ mi của cậu, tuy chúng có hơi cũ, còn là đồ mùa hè nữa chứ”. Hayreddin cười nói: “Tay của cậu rất đẹp, cậu không phải là kiểu lớn lên trong cuộc sống lao động vất vả. Còn câu chuyện về anh thợ cắt tóc, tôi đã nghe đến một trăm lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy ngữ pháp trôi chảy, biểu đạt thanh lịch uyển chuyển như vậy”.
Victor siết chặt nắm tay, anh ta đã cắt cái đường viền đăng ten ch.ết tiệt đó từ lâu rồi, nhưng vì trời đông lạnh giá, anh ta lại khâu bọn chúng vào, chỉ là để cổ tay được bảo vệ them một chút thôi.
“Kinh tế gia đình đột nhiên sa sút à? Hay là phạm lỗi bị đuổi đi?” Hayreddin cẩn thận quan sát nét mặt của Victor, sau đó phán chắc nịch: “Xem ra là vế sau rồi”.
“Có liên quan gì đến ngài sao?!” Victor hỏi lại đầy chanh chua khắc nghiệt, anh ta vốn dĩ chỉ muốn nói bằng giọng thờ ơ.
“Tuy rằng không quá lễ phép… nhưng tôi thấy hiện giwof cậu sống cũng chẳng dễ chịu gì”. Hayreddin dùng thái độ thản nhiên nói: “Một khi thành viên của xã hội thượng lưu rơi xuống tầng đáy, sẽ rất khó tìm được một công việc phù hợp có thể diện để nuôi sống bản thân mình. Ở chỗ này thở ngắn than dài lãng phí cuộc sống, chi bằng thử tìm một cơ hội làm giàu khác xem? Không biết chừng còn có thể quay lại cho gia tộc của cậu một cái tát cũng nên?”.
“Có lẽ tôi đã chấp nhận cuộc sống mang tính trừng phạt này như một lẽ đương nhiên rồi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện không biết chừng?”. Victor lạnh lung đáp.
“Ôi bác sĩ à, hãy thành thật với bản thân mình chút đi!” Hayreddin giơ tay, chỉ vào chiếc áo choàng treo ở đằng sau cửa, nói: “Lúc tôi vừa bước vào, ánh mắt cậu phẫn hận gần như muốn chọc thủng quần áo của tôi, mà chúng chẳng qua chỉ đính thêm một hàng cúc bạc vô tội mà thôi”.
Victor mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch đứng nguyên trên đất.
“Các thuyền viên tuy rằng thô dã nhưng vô cùng kính trọng bác sĩ, chỉ cần cậu có bản lĩnh thực sự, bọn họ sẽ tôn sung cậu ở vị trí thứ hai sau Thượng Đế”. Hayreddin ôn hòa nói: “Còn về đãi ngộ, tôi không bảo đảm cậu sẽ quay về được với cuộc sống trước kia, nhưng chí ít nhũng ngày thời tiết lạnh lẽo thế này, cậu có thể đi tất len ấm áp, uống trà nóng hổi. Ở lại trong cái hang chuột này, cậu vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được”.
Thân hình gầy yếu của Victor thoáng run rẩy, đôi mắt màu xám ngập hơi nước, dường như sẽ bị những áp lực nặng nề chưa từng phải chịu đựng trong suốt một năm qua đè bẹp bất cứ lúc nào.
Hồi lâu, anh ta nói bằng giọng thì thầm đầy tuyeejy vọng: “Tôi không có cách nào rời khỏi Florence, bọn họ luôn theo dõi tôi”.
“Ai? Gia tộc của cậu sao?” Hayreddin cau mày nói.
“Cứ mỗi bốn giờ sẽ có người quan sát tôi, đảm bảo tôi vẫn sống cuộc sống bi thảm”. Victor cắn môi nói: “Lần gần đây nhất là vào lusv bảy giờ tối, vẫn thấy xuất hiện”.
Đúng vào lúc ấy, tháp chuông cao cao nằm ở trung tâm thành phố truyền đến tiếng chuông báo giờ trầm thấp vang xa.
Lớp tuyết yên tĩnh bên ngoài cửa lại đón tiếp một người khác đang phát ra tiếng sột soạt khi đi đường”.
“Ngài đi đi”. Sắc mặt Victor trắng nhợt thảm hại: “Không ai có thể chống lại được bọn họ, ngài chỉ là một vị khách đêm nay đến cạo râu mà thôi”.
“Xem ra là thứ cần cung cấp cho bác sĩ không chỉ là một tách trà nóng, mà còn là tị nạn chính trị nữa”. Hayreddin thoải mái nói, hắn bẻ ngón tay của cả hai bàn tay cùng một lúc, khiến chúng nó phát ra những tiếng kêu răng rắc.
“Không! Ngài không biết bọn họ là ai đâu!” Victor khẽ kêu lên hoảng hốt, nhưng người đàn ông tóc đỏ còn chẳng thèm mặc áo khoác đã thẳng lưng đẩy cửa bước ra màn tuyết bay đầy trời.
Sau một hai câu thì thầm khe khẽ, ngoài cửa truyền ra âm thanh trầm đục khi nắm đấm nện vào cơ thể, tiếng nôn mửa và cả rên rỉ, Victor sợ hết hồn đứng đờ người ra. Gã cướp biển không khiến anh ta phải đợi lâu, chưa đến nửa phút sau, Hayreddin đã kéo một gã đàn ông đang ngất xỉu vafotro[ng tiệm cắt tóc, ngoại trừ mái tóc đỏ rối tung vì gió thổi, trên người hắn không có bất cứ dấu vết của cuộc ẩu đả nào.
Dưới ánh mắt sợ hãi hoảng loạn của Victor, Hayreddin nhấc chân đạp lên cánh cửa, sau đó nhanh nhẹn lục soát khắp một lượt từ trên xuống dưới gã đàn ông. Trong một túi tiền phồng to, hắn phát hiện ra gia huy của một gia tộc mà bất kỳ ai ở Florence cũng biết.
“Tấm khiên vàng quả cầu đó, cậu là người của nhà Medici?” Hayreddin huýt một hồi sáo, lại dùng ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn về phía Victor.
“… Đúng vậy”. Victor cắn môi đáp: “Tôi đã nói với ngài ngay từ đầu rồi, ngài không nên giẫm vào đống bùn này”.
“Cậu thật là cố chấp!”.
Hayreddin thở dài như thể bó tay, sau đó nheo mắt lại nghĩ ngợi. Victor tưởng rằng gã cướp biển nhất định sẽ bỏ cuộc thôi, nhưng ai ngờ mọi chuyện xảy ra sau đó lại khiến anh ta không tưởng tượng nổi.
Hayreddin vung tay, “rắc rắc” hai tiếng vặn gãy cổ gã đàn ông kia, đơn giản như bẻ cổ một con gà mới nở.
Hắn phủi phủi tay, mỉm cười với anh chàng bác sĩ đang trợn mắt há mồm nói: “Vũng bùn này tôi giẫm vào rồi, chó săn đã ch.ết, hiện giờ cậu bắt buộc phải đi theo tôi thôi!”.
“Ngài! Ngài!” Victor sợ run cả người, nói không thành câu. Chuyện đã ra nông nổi này đồng nghĩa với việc anh ta đã đặt một chân lên thuyền hải tặc, không thể nào từ chối được nữa.
“Nếu như cứ bốn giờ sẽ có một nhóm người tới thì chúng ta càng phải tranh thủ thời gian, suy cho cùng, cướp biển vào thành phố đi dạo một vòng rồi trở ra cũng phí mất chút sức lực”, Hayreddin nhanh nhẹn lột chiếc áo khoác của người ch.ết ra, đưa cho Victpr: “Chúng ta phải đội tuyết ra ngoài thành thôi”.
Đưa tay gạt phắt chiếc áo choàng đi, khuôn mặt Victor đầy vẻ chán ghét: “Cho dù có ở trần xông vào tuyết, tôi cũng không bao giờ mặc cái thứ quần áo bẩn thỉu này!”.
“Cậu cũng thật kén chọn”. Hayreddin cau mày bất lực. Nhưng đoán từ cái mùi này, hắn cũng không thể phủ nhận sự thực rằng tên kia đã uống rượu, sau đó lại còn nôn một số thứ lên người.
“Được rồi, cậu lấy áo của tôi đi vậy”. Hayreddin đứa áo khoác của mình cho Victor: “Nhìn dáng vẻ của cậu này, chắc chưa ra khỏi thành đã đông cứng bên đường rồi”.
Victor nhận chiếc áo khoác màu đen xem ra có vẻ sạch sẽ, chần chừ khoác lên người.
“Đây là mùi gì vậy?” Anh ta nghi ngờ hỏi.
“Thuốc lá, thuốc súng, gỗ thong và sơn”. Hayreddin cười nói: “Là mùi của thuyền đấy, cậu có thể làm quen với môi trường làm việc sớm một chút”.
Cánh cửa gỗ của tiệm cắt tóc Balak lại mở ra một lần nnuwax, những cơn gió điên cuồng cuốn những bông tuyết gào thét lao tới, xung quanh là một mảng trắng xóa, nhìn không thấy đường.
Victor quấn mình thật chặt trong chiếc áo khoác, lẩm bẩm: “Thật không biết tôi đã mắc phải tội gì, mà lại chạy trốn theo một gã hải tặc bạt mạng giữa thời tiết khỉ gió này”.
Cho dù chỉ mặc áo len ở trong, Hayreddin cũng không vì thời thiết mà thấy lạnh, hắn đội chiếc mũ ba sừng đầy phong cách lên đầu, cười nồng nhiệt:
“Không phải thú vị lắm sao? Trời tuyết rơi là thời tiết thích hợp nhất để bỏ trốn đấy!”.
Thành phố Florence, khi gió vẫn đang điên cuồng gào thét, nhà quý tộc trẻ tuổi Victor Franz Medici đã đi theo một gã cướp biển tóc đỏ biến mất trong đêm mưa tuyết.