Chương 20
"Cảm ơn anh vì đã đồng hành cùng em" Phaedra nói "em không hi vọng mọi người đàn ông có thể thú nhận mọi thứ anh ta làm. Sự sáng suốt của anh khi nói về những phản ứng của ông ta đã thực sự giúp em rất nhiều".
"Kể từ khi cô quyết định đưa ra một loạt các câu hỏi tôi không muốn để cô tự giải quyết chúng một mình". Elliot nói: "Nghe cô miêu tả buổi gặp mặt với Needly tôi thấy rằng những gã đó không hề đế ý gì nhiều tới những băn khoăn nghi ngờ trong lòng cô, và điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả".
"Needly không hề tức giận, anh ta thậm chí còn cười em, chẳng thể có gì nguy hiểm ở đây cả."
Tuy nhiên chắc hẳn đã có một sự khinh bỉ đáng kể trong tiếng cười của ngài Needly, sự kinh bỉ cho cô và cả mẹ của cô. Đó là một cuộc gặp mặt chóng vánh tại văn phòng ngày hôm kia. Nhà bán đồ cổ đầu tiên được Matthias phong tặng, ngài Needly, trong già hơn, lịch thiệp uyên bác và kiêu ngạo. Ông ta đã làm việc rất nhanh với cô để giải đáp những thắc mắc về đồ trang sức đá chạm.
"Một kẻ lật lọng", ông ta nói, cặp môi nghiêm nghị bĩu ra tỏ vẻ căm ghét và khinh bỉ. "Tôi đã nói với cô ta khi cô ta mang nó đến chỗ tôi, và cô ta không thèm quan tâm đến ý kiến của tôi ngoại trừ việc tìm kiếm tôi với duy nhất một mục đích. Cô ta tranh cãi với tôi như thể cô ta quen hàng tá các chuyện gia về lĩnh vực này. Quý bà Artemis vĩ đại đã bị lừa như là một con bé nhà quê. Và giờ đây con gái bà ta mang đến tôi đúng hòn đá quý ấy và nói với tôi rằng cô ta muốn phủ nhận sự thật. Không còn nghi ngờ gì cả đó chính là vì sự thật khiến cô ta trở thành một con ngốc."
"Điều cuối cùng mà ngài cười nhạo không nhằm ám chỉ những lời bóng gió về những nghi ngờ của ngài" Elliot nói. "Tôi biết điều đó rất quan trọng với ngài, nhưng tôi đề nghị ngài hãy thận trọng
Họ đi dọc phố tìm đến địa chỉ mà có lần Phaedra đã tìm ra. Địa chỉ họ cần tìm không xa những văn phòng của Nhà xuất bản Langton tên Paternoster là mấy.
Elliot không hé răng nửa lời về những hoạt động kinh doanh đá quý khi anh đến, và anh cũng không thể hiện bất kỳ sự không thoải mái nào khi gặp cô ở đó. Cô nghi ngờ rằng việc anh không lấy đi những phần quan trọng của tập bản thảo ba đêm trước đây đồng nghĩa với sự chấp nhận chờ đợi ngày xuất bản của tập hồi ký. Có thể anh vẫn tin rằng sẽ cung cấp đủ chứng cớ để chứng minh sự trong sạch của gia đình mình và cô sẽ giữ lời hứa đưa cho anh những gì anh mong muốn.
Cô hi vọng rằng anh có thể làm được điều đó bởi cô không muốn mây đen che khuất hạnh phúc của họ. Mấy ngày vừa qua thật yên bình, thậm chí ngọt ngào hơn cả những tuần lễ họ cùng nhau bên Italia. Giờ đây sự vui vẻ và tình bạn của họ chứng tỏ rằng cảm xúc say đắm vẫn còn tồn tại ngay cả khi cô đã quay trở lại Anh. Cô hạnh phúc nhận ra điều đó. Thậm chí kết quả những điều tr.a của cô về mẹ cô cũng không thể làm lu mờ niềm hạnh phúc đó.
Cửa hàng sách của Thornton là một cửa hàng loại nhỏ nằm trên một dãy phố hẹp gần bảo tang Anh. Vết tích của thời gian bao phủ lên những ô kính cửa sổ tưởng như một hang động chứa đầy những sách.
"Tôi đã làm một vài cuộc điều tra" Elliot nói. "Anh ta có một quá khứ không lấy gì là sáng sủa. Người ta nói rằng anh có một người cha gốc Anh và mẹ gốc Ý. Anh ta đã từng học tập tại Blologna. Rất khó có thể bác bỏ được một điều bởi bất cứ ai đã từng gặp anh ta đều nói anh ta có vẻ là người có học"
"Nếu anh ta là người lai Ý, anh ta đang ở vị trí có thể dễ dàng tiếp cận những vật đang tồn tại ở nơi này" Phaedra nói.
"Có lẽ cô đã tìm thấy đúng người. Không giống như Needly, danh tiếng của người này là không thể phủ nhận. Chỉ có vài lời đồn thổi"
Họ đi vào cửa hàng. Sự yên lặng và bóng tối bao trùm lấy họ. những giá sách cao chạm trần nhà, tất cả đều được bọc trong những bìa sách cũ. Có nhiều dấu vết chứng tỏ rằng đây là một thư viện rộng lớn với rất nhiều những chồng sách còn cao hơn cả đầu của Phaedra.
Bóng của họ đổ dài trên góc tường phía xa xa. Bóng một người ra từ đằng sau một bức tường đầy những sách và đi về phía họ. Người chủ cửa hàng xuất hiện mỉm cười chào đón những vị khách. Elliot tiến lại và mở cánh cửa sổ để đón ánh sáng, những mong ánh sáng ấy chiếu vào người đàn ông họ đang rất muốn tìm hiểu.
Nigel Thornton là một gã bán sách cũ và ẩm móc. Trông anh ta có vẻ không quá ba mươi dù nhìn bề ngoài anh ta trông khá tuyệt với áo choàng hợp thời trang, mái tóc đen của anh ta rất có thể che giấu việc anh ta còn già thêm mấy tuổi nữa. Tuy nhiên, anh ta vẫn còn quá trẻ so với những gì Phaedra tưởng tượng.
Với những ấn tượng về sự trẻ trung của anh ta, cô như cảm thấy sự tươi trẻ và cường tráng tỏa ra từ thân thể người đang đứng trước mặt mình. Một khi những ký ức về sự sung mãn của Artemis đã trôi xa, liệu cô có thể tìm thấy sự thay thế từ một chàng trai trẻ trung hơn?
Anh ta chào đón họ một cách nồng nhiệt nhưng luôn cố gắng thể hiện cho họ biết rằng họ đang đi quá sâu và làm gián đoạn những vấn đề quan trọng mà anh ta muốn dành riêng cho họ.
Đôi mắt màu nâu của Thornton dò xét Elliot rồi ngay sau đó nhìn chằm chằm và đung đưa trước mặt Phaedra như ngầm thông báo rằng chính cô là nguyên nhân khiến mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp.
"Ngài Elliot, quý ngài mà tôi ngưỡng mộ, phải chăng ngài đang đi tìm thêm tư liệu cho một cuốn từ điển mới. Chúng tôi có những ấn phẩm tốt nhất về lịch sử La Mã và có thể sẽ cung cấp những đầu sách mới cho ngài nếu ngài muốn".
"Tôi nghĩ rằng thư viện của Easterbrook đã đầy đủ các đầu sách rồi. Và quý cô đây là người cần tìm hiểu thêm về những thứ có trong thư viện của ông. Cô chỉ quan tâm đến một câu chuyện cụ thể, chứ không phải là toàn bộ các quyển sách ở đây. Tôi chỉ là kẻ hộ tống của cô".
Thornton chấp nhận điều đó nhưng mí mắt dưới của anh ta không giấu nổi sự thất vọng rằng sẽ chẳng có một khoản lời béo bở nào chiều nay cả.
"Cho phép tôi giới thiệu quý cô Phaera Blair," Eliiot nói, "Tôi nghĩ anh biết mẹ cô ấy".
Ánh sáng lọt ra từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh ta. Cô chăm chú quan sát sự thụ động của anh ta. Đôi mắt nâu của anh ta chiếu những tia nhìn yếu ớt nhưng rất lâu vào khuôn mặt của cô. Và anh ta quan sát cô một niềm say mê thấy rõ.
"Tôi biết đến mẹ của cô như một quý bà hào phóng. Tuy nhiên thật đáng tiếc khi tôi không hiểu mẹ cô sâu sắc đến độ có thể kể những câu chuyện liên quan đến bà cho cô nghe."
"Tôi thì lại được nghe rất khác, thưa ông Thornton. Tôi được biết là ông đã thường xuyên lui tới chỗ mẹ tôi, đặc biệt là những năm cuối đời bà".
Anh ta nghiêng mình gật đầu, không hiểu để bày tỏ sự đồng ý hay điều trái ngược. Tuy nhiên nó ám chỉ rằng anh sẵn sàng cho những tranh luận sắp tới.
"Tôi cũng được biết rằng những năm trước đây ông không chỉ kinh doanh sách, thưa ông Thornton".
"Thậm chí ngay cả bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn quan tâm đến một số mặt hàng khác"
Phaedra rút từ trong túi ra một viên đá quý trang sức và đặt nó lên trên đỉnh chồng sách nơi ánh sáng ngoài cánh cửa chiếu thẳng vào. Nó đẹp lung linh giữa chồng sách dày, giữa bóng tối như một biểu tượng của nghệ thuật xa xỉ.
Anh ta dán mắt vào viên đá. Và những tia nhìn chứng tỏ rằng anh ta đã nhận ra nó. Một cảm xúc thoảng qua trong lòng anh giống như lớp sóng tình cảm đập dồn vào bức tường biển. Anh ta bắt đầu cười nhưng đã ngăn được cơn bốc đồng trước khi chúng vượt qua cái giới hạn mong manh, buồn thảm đó.
"Anh đã từng bán hay đưa cho bà Artemis Blair viên ngọc này chưa?" Elliot hỏi.
"Đó là câu chuyện mà ngài quan tâm đấy ư? Câu chuyện về viên đá quý?"
"Đúng thế" Phaedra nói.
"Tôi tiếc rằng không thể giúp gì cho cô được".
Tất nhiên anh ta có thể. Cô biết điều đó. "Bởi chắc anh đã nhận ra nó".
Anh ta nhẹ nhàng cầm viên ngọc lên rồi xem xét kỹ càng. Ngón tay anh ta miết trên những đỉnh nhỏ nhất của viên đá. "Nó là của bà ấy".
"Tôi đã được những chuyên hàng đầu cho biết rằng nó không phải hàng thật".
"Tôi cũng tin là như vậy, tuy nhiên trông nó vẫn rất đẹp và được làm rất công phu".
Vào thời điểm này cô không còn quan tâm xem nó đẹp đến độ nào nữa. "Có phải mẹ tôi đã lấy nó từ chỗ của anh?"
"Nếu tôi nói là bà ấy đã làm như vậy có nghĩa là tôi thừa nhận tôi đã nói dối cô. Nhưng nếu tôi nói bà ấy đã không lấy nó từ chỗ tôi chắc chắn cô sẽ không tin tôi".
"Đó là bởi nó đơn giản không chỉ là sự dối trá" Elliot nói "Tôi đã được nghe nói rằng vài năm trước đây có một vụ việc gì đó liên quan tới những đồng tiền xu".
Thornton thở dài: "Những đồng tiền xu ấy tôi có được nhờ một nguồn rất chắc chắn. Nếu không tôi đã bán chúng đi vì sự an toàn và tính chất xác thực của chúng. Những cuộc mua bán thế này chứa chấp đầy những hiểm nguy, và những người sưu tầm sẽ được nghe thấy những điều mà họ muốn nghe. Đó là lý do tại sao tôi thích những quyển sách cũ".
"Đó cũng là những điều xảy đến với viên đá chạm này? Mẹ tôi đã được nghe thấy cái mà bà muốn nghe?"
"Tôi không thể biết được liệu bà ấy có nghĩ nó là hàng thật hay không? Nhưng có vẻ đúng là như vậy".
Anh ta trả lại viên đá nạm cho Phaedra. Trong thoáng chốc tay họ chạm vào nhau và dường như anh ta ngập ngừng không muốn bỏ tay ra.
"Nếu cô có ý định bán nó, hãy nói cho tôi biết".
"Anh sẽ mua nó hay tiếp tục bán nó cho kẻ khác?"
Anh ta quay mặt đi giấu cơn xúc động trong góc tối của chồng sách "Tôi sẽ mua nó bởi nó đẹp, và bởi đó là của bà ấy".
"Anh nghĩ thế nào?" Phaedre hỏi Elliot khi hai người đang đi dạo trong bảo tàng Anh khi tâm trí cô đang hướng về cuộc nói chuyện với Thornton.
"Cô nghĩ thế nào?"
" nghĩ chính là anh ta. Anh ta đã làm tất cả và thừa nhận chúng. Nếu anh không nói em biết đó là một sự gian lân, anh ta đã nói cho chúng ta biết tất cả rồi. Đó là một lỗi lầm và em không thể hài lòng chừng nào anh ta còn chưa nhận rằng mình phạm tội. Nhưng cung cách anh ta nhận ra viên đá, từ ngữ anh ta nói dù có cố thận trọng cũng chỉ ra rằng anh ta biết mẹ em đã sở hữu chúng và bà nghĩ đó là hàng thật".
Cô mong đợi phản ứng của Elliot nhưng chỉ có sự im lặng.
"Vậy anh đang nghĩ gì vậy?" Cô nhắc lại lần nữa.
"Ta nghĩ cô đã có câu trả lời rồi, nhưng nó có vẻ khá giống với những gì cha cô đã kết luận".
"Khác như thế nào?"
"Nigel Thornton không phải là một tên vô lại lợi dụng và ăn cắp những tình cảm yêu mến của mẹ cô cũng như mưu toan những điều gian dối khủng khiếp. Anh ta đã yêu Artemis và ta nghĩ đến giờ anh ta vẫn còn yêu".
Lời nhận xét và quan sát của anh khiến cô ngạc nhiên. Cô không muốn đồng ý với anh. Nó không khớp với những gì mà bố cô đã miêu tả về một tên chuyên xỉa vào chuyện của người khác trong bức tranh tại cuốn hồi ký của ông. Nó xua tan sự căm hận của cô đối với những việc mà mẹ cô đã làm. Nếu có thêm một người đàn ông khác yêu mẹ cô, sự việc càng lúc càng phức tạp.
Chỉ cô nghi ngờ rằng Elliot đã đúng. Khi Thornton nhìn thấy viên đá chạm không khí trong quầy bán sách đã thay đổi hẳn. Những hồi ức và cảm xúc theo viên đá đó quay về trở nên rõ rang hơn bao giờ hết.
"Nếu anh ta yêu bà ấy, em sẽ không nên ghét anh ta phải không?"
"Câu chuyện nào cô thích, Phaedra? Rằng một người đàn ông quyến rũ mẹ của cô với mục đích lợi dụng những mối liên hệ với bà, lôi kéo bà phạm tội và hủy hoại cuộc đời bà? Đó là câu chuyện sau cùng bà làm với cuộc đời của mình. Hay một câu chuyện nói về việc mẹ của cô đã yêu một gã đàn ông trẻ hơn rất nhiều. Anh ta không quan tâm đến những thứ anh ta mua được hoặc cũng có thể đưa cho bà một dụng cụ thao tác mà không quan tâm đến giá trị xác thực của nó. Nhưng ta không tin rằng người đàn ông ấy lạm dụng mẹ của cô một cách có chủ tâm".
"Em rất khó có thể tin được rằng bố em lại sai trong vi đánh giá về tính cách của Thornton và động cơ của anh ta".
"Bố của cô đã để tuột mất tình yêu của đời mình, tuột mất lý do để ông ấy tồn tại vào tay một địch thủ trẻ hơn ông rất nhiều. Ông sẽ dễ dàng cho rằng mẹ cô đã mù quáng. Thật khó để ông có thể nhìn sự việc một cách khách quan".
Anh nói tựa như không hề có chút nghi ngờ nào về những việc xảy ra. Lẽ ra cô phải cảm thấy Nigel Nornthon là một người khó hiểu, nhưng Elliot đã lại chứng tỏ cho cô biết rằng những cảm xúc của anh ta chỉ là xúc động của một kẻ đang yêu.
"Nếu em bán cho anh ta viên đá quý ấy, anh ta sẽ lại bán nó như những món đồ cổ khác mà thôi. Anh nói rằng có một vài thắc mắc liên quan tới công việc kinh doanh của anh ta. Nếu đúng vậy chắc chắn rằng anh ta đã lợi dụng mẹ em".
Anh nắm tay cô và kéo cô vào góc phòng. "Liệu có quan trọng với cô đến thế khi tin vào điều đó không Phaedra? Cô đã nói tại Naples rằng cô có thể hiểu được nếu mẹ cô có người yêu mới. Nếu người đàn ông đó yêu mẹ của cô, việc nên làm sẽ là dễ dàng chấp nhận chứ không phải phủ nhận nó phải không?"
Cô không biết phải nói gì với anh. Có muôn vàn lớp sóng băn khoăn đang dồn dập trong trái tim cô chỉ bởi những lời giải thích thật giản đơn đó. Và Elliot dễ dàng nắm bắt được điều đó.
"Ta nghi ngờ rằng nếu có ai đó đã kiểm tr.a công việc kinh doanh của Thornton hẳn sẽ thấy nhiều điều mập mờ khó hiểu. Nhưng trên thực tế không có những kiến nghị sai lầm". Elliot nói. "Như anh ta đã nói, những người sưu tầm đồ cổ chỉ nghe được những điều họ muốn nghe. Ta chắc chắn rằng anh ta rất biết cách khai thác điểm mạnh này mà không cần trở thành một kẻ lừa đảo. và với viên đá chạm kia, nếu cô bán nó cho anh ấy ta tin rằng anh ta sẽ giữ nó lại. Anh ta sẽ giữ nó đến lúc ch.ết như một kỷ vật còn lại của mẹ cô".
Cô đã quan sát Nigel Thornton lúc anh ra đang đứng tại cửa hiệu sách - người đàn ông trẻ hơn mẹ cô tám tuổi, trông thật tự tin và điển trai. Cô quan sát không chỉ một lần cách anh ta trìu mến nhìn viên đá nạm cũng như cách anh ta nói về mẹ của cô.
Ôi Chúa ơi, có thể là Elliot đã đúng. Điều đó cũng lý giải tại sao không bạn bè nào của mẹ cô biết được tên người tình của bà. Thornton quá trẻ đến nỗi bà đã phải giấu kín anh ta bởi không muốn ai nghĩ anh ta là một kẻ
"Một bí mật với kết cục mới tầm thường và đáng xấu hổ làm sao". Cô lẩm bẩm.
Elliot vòng tay qua vai cô, ôm cô thật chắc như thể động viên: "Cô có thất vọng không?"
Sự giận dỗi người tình đã chấm dứt vào tuần trước, tuy nhiên những lời buộc tội của cha cô vẫn ngự trị thẳm sâu trái tim cô. Có lẽ là bởi cô muốn một ai đó sẽ phải chịu trách nhiệm về cái ch.ết của mẹ cô và cha cô đã góp phần tạo ra một phương pháp cho cô thực hiện điều đó, để vùi dập những điều tốt đẹp nhất mà một tình yêu tự do có thể đem lại.
Cô đã bỏ lại sau lưng cơn thịnh nộ cuối cùng mà cô mang tới Naples. Nigel Thornton không phải là mẫu người chính trực, nhưng anh ta cũng không phải là hạng tính toán hẹp hòi. Artenis có lẽ đã thất vọng trong việc tìm hiểu sự thật liên quan đến viên đá chạm. Nhưng không có vẻ là điều đó đã đánh gục cô.
Cô đưa tay tìm lại viên đá chạm đang nằm trong túi. Có lẽ cô sẽ đưa nó cho Nigel Thornton bởi cô biết rằng hình bóng mẹ cô vẫn nằm trong tim của anh ta.
***
"Anh có thể quay trở lại cuộc sống đáng thất vọng của anh, Christian. Không có sự trốn chạy theo tình nhân, không có xung đột và các cuộc đọ kiếm. Caroline đã chấp nhận ý kiến của em trong vấn để này" Nam tước Hayden Rothwell nói đầy chắc chắn, tự tin như thể đã tin chắc rằng thế giới đều phải cúi đầu tuân lệnh những sở thích của anh ta. Phaedra nghi ngờ rằng giả định mà anh ta tự tô vẽ ra luôn luôn chỉ là giả dối.
Anh ta đưa ra một tuyên bố khi đang ngồi phía bên kia của chiếc bàn. Bữa tiệc tối nay do anh ta và Alexia tổ chức bé hơn tưởng tượng của Phaedra rất nhiều. Bữa tiệc chỉ vẻn vẹn có ba anh em nhà Rothwell, Alexia và chính Phaedra.
Khi Alexia gửi thư mời cô, cô đã định từ chối. Alexia va Hayden đã quay về cách đây vài ngày và có thể họ đã biết được những điều liên quan đến hồi ký của bố cô. Nếu đúng như vậy chắc chắn cô không được họ thật lòng chào đón. Tuy nhiên giờ đây cô lại nghi ngờ khả năng đó. Có thể họ vẫn chưa biết. Nhưng dù sao thì Easterbook cũng đã biết rồi. Cách đối xử của anh ta với cô có thể vẫn rất đúng mực, thậm chí là hòa nhã nhưng đã mấy lần cô bắt gặp ánh mắt sắc cạnh của anh ta nhìn cô. Thật chẳng khác gì con diều hâu nhìn một con chuột.
"Với tư cách một người đàn ông, tôi nghi ngờ việc liệu ngài có thật sự hiểu rõ vấn đề đang xảy ra hay có thể cảm thông và hiểu rõ khiếu hài hước vẫn thường thấy của anh tôi hay không", Easterbrook đáp lại sự quả quyết của Hayden. "Tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu biết rằng vợ của ngài cũng tham dự, hoặc chí ít là gật đầu đồng ý với ngài".
Mặt Alexia đỏ dần lên trước lời đề nghị của Easterbrook, cô không biết phải về phe chồng của cô hay tìm cách thỏa hiệp với chồng của mình.
Đến giờ Phaedra vẫn còn ngạc nhiên về việc Alexia và Hayden yêu nhau. Alexia đã kết hôn vì những lí do rất thực tế và sau đó dường như đã đánh mất trái tim của mình. Phaedra sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ra một câu chuyện như vậy, đặc biệt là tình yêu của Alexia với người đàn ông đang được nói đến.
Ngài Hayden rất điển trai, đó là điều chắc chắn. Nhưng anh ra lạnh lùng và khắc nghiệt. Không giống như Elliot, cách ứng xử và tính cách của anh ta không làm cho bộ mặt nhà Rothwell trở nên nổi bật. Tuy nhiên, Alexia luôn khăng khăng rằng mọi người đã không biết bản chất thật của anh ta.
"Christian, anh đã gieo những hạt mầm bất hòa giữa vợ chồng họ". Elliot nói. "Nếu Alexia lựa chọn việc không về cùng một phe với chồng, cô ấy đã làm như vậy. Nữ chủ nhân buổi tiệc của chúng ta sẽ không ngần ngại nói ra những suy nghĩ của mình nếu cô ấy cho đó là cần thiết".
Alexia ngầm bày tỏ sự biết ơn của mình tới sự can thiệp kịp thời của Elliot. Phaedra không nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người rất tốt đẹp. Cả ba anh em nhà họ đều rất coi trọng Alexia. Điều đó gây ấn tượng mạnh với cô và giúp cô thấy thoải mái hơn trong bữa tiệc. Cô không bị đối xử như người ngoài ngay cả trong bàn ăn và ở ngoài xã hội. Trong thư mời, Alexia đã nài nỉ cô đến dự bữa tiệc. Và sau đó hai người đã có một cuộc nói chuyện bí mật trong phòng tranh trước khi cô ra về.
"Thật là vớ vẩn hết sức" Easterbrook nói. "Hayden thậm chí đã không để tâm xem vợ của anh ta đã rời bỏ vị trí trung lập của mình hay chưa. Anh ta biết rằng những người phụ nữ sẽ biết về những người cùng giới hơn cánh đàn ông chúng ta. Điều gì đang sai khiến cô vậy, Alexia, để cô cho rằng Caroline đã bị đe dọa, hay là cô ta đang âm mưu một mưu đồ nào đó".
"Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của người khác, thưa ngàiEasterbrook". Phaedra nói. "Và cũng không phải mọi phụ nữ đều nghĩ theo một cách giống nhau. Alexia đã quá nhạy cảm để hiểu về những suy nghĩ của một cô gái trẻ bị sửng sốt chỉ bởi một tước hiệu".
Cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Easterbrook. Ông ta nhìn cô một cách chăm chú đến nỗi cô gần như phải ngồi hẳn xuống ghế.
Elliot đi đến cứu nguy. "Tôi nghĩ rằng điều chúng ta cần quan tâm không phải là những suy nghĩ của Caroline, mà là suy nghĩ của dì Hen. Ở dì thậm chí còn ẩn chứa nhiều điều đáng kinh ngạc hơn cả con gái của dì".
"Chính xác" Alexia nói. "Người mà ta cần chú ý phải là dì Henritta. Chúng ta đã có một bước tiến dài trong phát hiện này".
Hayden thay đổi chủ đề. Những người đàn ông tiếp tục thảo luận, Phaedra và Alexia im lặng và giữ vững phong thái rất phụ nữ của mình như ngầm khẳng định sự có mặt của họ trong bữa tiếc.
Elliot nhận thấy điều đó nhưng anh không phản ứng lại. Anh ít nhiều cảm thấy lạc lõng trong buổi tối hôm nay. Kể từ khi anh nhìn thấy cô trên chiếc xe ngựa bên ngoài anh đã trở nên thật khác lạ. Cô phát hiện ra rằng anh đang nhìn mình y như lần anh và cô ở phòng ngủ của cô tại Naples, như thể anh đang cố thu lại hình ảnh của cô thêm một lần nữa trong giới hạn mà anh có thể.
Có lẽ bữa tiệc đã gây ảnh hưởng đến anh. Cô đã hoàn toàn chiếm lĩnh thế giới của anh tối nay, hoặc chí ít cũng là cô cố vờ trở thành một người khác lạ, chỉ trừ bộ váy xanh mà cô đang mặc trên người. Sẽ chẳng có ích lợi gì khi cố gắng tỏ ra nhu mì và giản đơn. Và có lẽ cô đã bị đày đọa trước khi khiến Easterbrook hoặc phải kính sợ hoặc sẽ có thể dọa nạt được cô.
Bữa ăn kết thúc, Alexia mời cô quay lại phòng vẽ. Cánh cửa đóng vào để lại những người đàn ông cùng rượu nho đỏ và xì gà. Phaedra băn khoăn lo lắng liệu họ có đang bàn bạc về phẩm hạnh của Caroline hay không, hay ít ra là vấn đề rất đáng được lưu tâm: cuốn sổ hồi ký của cha cô.
"Mình rất biết ơn khi cậu đã nhận lời mời của mình đến dự bữa tối ngày hôm nay". Alexia nói. Cô ngồi ngay bên cạnh cô trên chiếc ghế trường kỷ. "Mình rất lấy làm tiếc khi đã để Hen ở lại Aylesbury nhưng chỉ bởi một điều".
Nói cách khác, Hen không muốn sự xuất hiện của Phaedra và đã không cùng ngồi ăn một bàn với cô. "Và mình rất sung sướng khi không có cô ấy tham gia cùng buổi nói chuyện của chúng ta".
"Cậu có thấy bữa ăn đó tuyệt không, mìnhbiết rằng Easterbrook có thể đã..."
"Mình thấy nó thật tuyệt". Cô trả lời. Cô nhận thấy mối liên hệ của anh em nhà Rothwell. Cô gần như ghen tỵ với Elliot, hơn lúc nào hết cô hiểu được sức mạnh của giọt máu đào trong bất kỳ cuộc chiến nào liên quan đến lòng trung thành và danh dự.
"Mình rất lấy làm vui mừng khi nhận thấy cậu đã hoàn toàn trở thành một thành viên trong gia đình đó như thế nào. Mình chưa từng bao giờ thấy được mối quan hệ gắn bó giữa cậu và họ nhiều như tối nay. Cậu chắc chắn đã tìm được một gia đình thực sự như cậu sinh ra từ chính mái ấm đó vậy. Mình nghĩ rằng bất kỳ người đàn ông nào trong buổi tiệc cũng sẵn sàng đặt vợ mình sang một bên để bảo vệ cậu và đứa trẻ".
Alexia đỏ mặt. "Họ đều đang mê mẩn Mình phải không? Thật ngọt ngào làm sao cách Elliot nói chuyện với Mình khi tôi gặp anh ấy ngày hôm nay. Mặc dù Mình thắc mắc liệu chuyến thăm thú Italia có phải là điều anh thích thú hay không Mình vẫn thấy anh ta gần như mất trí. Mình có cảm tưởng anh ấy không thấy phiền lòng chút nào nếu được ở lại một mình thay vì ở giữa đám đông trong một buổi tiệc".
Người đàn ông đang được nhắc đến đó bước vào phòng tranh. Anh xuất hiện không hề có chút gì là điên cuồng, thậm chí trông có vẻ thật nghiêm trọng và quyết đoán.
"Alexia, hãy tha thứ cho tôi. Nhưng tôi muốn nói chuyện riêng với cô Blair một lúc. Cô có phiền không nếu tôi lấy mất của cô chỉ trong thoáng chốc? Cuộc nói chuyện không thể trì hoãn được nữa".
Lông mày của Alexia khẽ nhướn lên. Cô liếc nhìn Phaedra một cách đầy bí ẩn. "Tôi hi vọng sẽ được biết nội dung của cuộc nói chuyện".
"Chắc chắn rồi. Không có vấn đề gì cả. Tôi sẽ đi đến thư viện".
"Đừng có tự làm khó mình như thế. Những người khác sẽ quay về đây nhanh chóng. Cô Blair, có lẽ một cuộc dạo chơi trong vườn sẽ thích hợp với cô. Chúng ta có thể trò chuyện trong lúc tận hưởng hương thơm của những loài hoa nở muộnể ý thấy sự thích thú của Alexia khi nghe Elliot đề xuất với Phaedra một điều như thế. Cô chấp nhận lời mời, trong đầu chỉ nghĩ về lý do tại sao Elliot lại đề nghị một cuộc nói chuyện riêng tư bất thường như vậy.