Chương 37: Như nhìn thấy chú chuột đang đuổi theo Đại Công tước (4)
Như Kyle đã nói, đêm hôm nay thật dài.
Khu chợ như chưa từng tụ tập, không khí nhộn nhịp bùng lên tựa như một ngọn gió Bắc.
Những ngọn nến trong tay lũ trẻ đung đưa trong gió thổi, và những tiếng sụt sịt nho nhỏ thoát ra từ những người đang lau nước mắt trong bóng tối.
Đó là một đêm đen. Đêm khi niềm khao khát mà họ cố chôn vùi ban ngày, mượn bức màn đen tối mà bộc lộ một cách lặng lẽ.
Tôi bỏ lại khúc gỗ đang cháy và nhìn Kyle mắt đang nhắm nghiền. Tại sao khuôn mặt vô cảm đó trông còn buồn hơn là khóc?
Đó là một đêm dài mà hai giờ cảm thấy như một ngày.
*
Tôi ngồi trong lồng chuột, nhìn chằm chằm vào cửa sổ hệ thống với vẻ mặt nghiêm túc.
Bên dưới tấm biển ghi [Góc yêu thương~❤️], những món đồ quen thuộc đang được bày ra. Không, ngay cả những món đồ không quen thuộc cũng xếp trước mặt tôi. Giao diện thường có màu xanh mờ, bằng cách nào đó đã chuyển sang màu hồng.
"Hệ thống mới update à? Sao tôi không để ý?
Khi tôi dùng tay lật từng trang, hệ thống hiện ra trong đầu tôi như thể tôi vừa mới thức dậy.
[ ( ‾﹃ ‾)]
Này, này, đừng ngủ. Ngươi thức cả đêm à?
Tôi đã nghĩ về điều này trước đây, nhưng có vẻ nó có sở thích kỳ lạ là bắt chước con người. Như mệt mỏi, tức giận hay xấu hổ.
"Nhờ vậy, tôi còn không có thời gian để buồn chán, nên cũng khá hay."
Khi tôi cười, hệ thống nhấp nháy một biểu tượng cảm xúc khác.
[(づ ‾//‾)づ]
Một biểu tượng cảm xúc bàn tay liên tục trỏ vào một nơi.
Tôi nhìn kỹ vào nơi mà biểu tượng cảm xúc đang chỉ vào. Một banner nhỏ và một vật phẩm được đặt bên dưới nó.
"Ngươi thậm chí đã làm banner để đặt cái này vào à?
Nó đẹp quá mức cần thiết.
Tôi từ từ mở mắt ra và nhìn vào cái banner mà hệ thống đã tạo ra suốt đêm dài. Nếu không nhìn thì nó sẽ buồn mất.
Hãy xem nào. Cái gì đây...
- Jjii...... (Sao lại là cái này...?)
[Hôm nay là ngày Valentine! Hãy lan tỏa tình yêu đến liên kết định mệnh của bạn!]
Này.....
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ hệ thống với khuôn mặt ngớ ngẩn. Nếu có thời gian để làm trò ngu học này, ngươi nên làm một cái gì đó hữu ích hơn! Ngươi có biết ta làm việc vất vả để kiếm phép màu cho cái này à?
Tôi bắt chéo chân và chỉ tay vào cửa sổ hệ thống.
Tôi thà lấy bánh quy còn rẻ hơn! Lần này cần đổ bao nhiêu máu để mua cái này đây!
[(>
Hệ thống hiện lên một biểu tượng cảm xúc co người lại.
....Ngươi đang thất vọng à?
Thật đáng tiếc vì ngươi đã vất vả để hoàn thành.
Được rồi. Công sức của ngươi là đáng ngưỡng mộ. Nó có thể là một món đồ tốt. Có thể là một vật phẩm đưa vào túi đồ, có thể mang nó đi khắp nơi và sử dụng khi cần.
"Hãy kiểm tr.a qua nào."
Tôi đã kiểm tr.a thông tin chi tiết của món đồ [Sô cô la hạnh nhân] được viết bằng tay.
Hạnh nhân hảo hạnh nhất, sữa mới vắt và ca cao được trồng ở nơi đầy nắng... Kết hợp tất cả, nó rất ngon. Thông tin đi kèm là [Nó làm cho người ăn cảm thấy tốt hơn!].
- Jjiek. (Ra đây.)
[ ɛ=ɛ=ɛ= ┌(° □° ;)┘]
Tôi tung một cú đá dữ dội vào cửa sổ hệ thống, khiến nó bỏ chạy. Ngươi muốn ta mua cái này với giá 43 tim à? Có khác gì cắt cổ người mua đâu!
Trong khi tôi đang chạy quanh nhà hamster trong cơn giận, cánh cửa phòng làm việc đã được đóng chặt mở ra.
Tất nhiên, đó là Kyle.
Mặc dù trông anh ấy có vẻ đỡ mệt mỏi hơn hôm qua nhưng sắc mặt anh vẫn không được tốt cho lắm. Có phải vì lo lắng không? Có vẻ như không có bất kỳ vết thương nào.
Tôi dừng lại và gọi hệ thống.
"Này hệ thống"
Cái hệ thống chập chờn ở xa bay đến gần, nói [(◉_◉)? ]. Tôi thở dài thườn thượt và kiểm tr.a số tim còn lại của mình.
Còn 60.
"Ta sẽ đưa ngươi thêm 10 tim nữa, vậy nên hãy cho thêm vài thứ vào socola."
Hệ thống hiện lên một biểu tượng cảm xúc trông giống như xoa cằm. Ngươi học cái đó ở đâu. Cửa hàng này mở được một thời gian rồi, nhưng đã lâu rồi tôi mới đắn đo như này.
"Không có gì đặc biệt lắm, chỉ cần cho một cái gì đó như giảm mệt mỏi. Ta sẽ đưa thêm mười cái nữa."
Tôi mở mắt và nhìn vào hệ thống. Biểu tượng cảm xúc gật đầu coi như chịu thua xuất hiện cùng dòng [Loading...... ] Một cửa sổ bật lên.
Kyle đến chỗ tôi. Tôi bình tĩnh trèo lên bàn tay đang đưa ra của Kyle và ngước nhìn anh ấy.
Ngài cũng là con người, vậy nên hẳn đã rất khó khăn.
Tuy nhiên, vì anh ấy là thủ lĩnh của đoàn hiệp sĩ và là Đại Công tước cai trị phương bắc, anh sẽ không thể than phiền.
Vì vậy, ngay cả những lúc như thế này, tôi...
- .......
Uh...uh, được rồi. Hôn tôi đi.... Đừng ăn lông của tôi
"Hôm nay trông ngươi cũng dễ thương đấy, Cashew."
Sau khi hôn được mười phút, Kyle vuốt lại bộ lông rối bù của tôi và nói.
Bằng cách nào đó, tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Có lẽ là do tôi chưa được hôn trong một thời gian. Không chỉ cảm thấy lâu hơn bình thường mà còn rất khó thở. Tôi nằm úp mặt vào lòng bàn tay anh với hồn như bay ra khỏi cơ thể.
Rồi như để an ủi tôi, tôi nghe được một tin vui bất ngờ.
"Ta đã tiêm một thứ lạ vào cơ thể ngươi trước đây. Xin lỗi vì những gì đã xảy ra sau đó. Sẽ không có chuyện như vậy trong tương lai. Cậu ấy nói rằng tiêm quá nhiều ma lực sẽ không tốt cho ngươi."
- Jjiik! (Chính là nó! Nghĩ đúng lắm!)
Tôi bật dậy và ngồi thẳng. Sau đó, như thể để khen ngợi, tôi vỗ ngón tay cái anh bằng bàn chân trước nhỏ bé của mình. Đúng rồi, đúng rồi. Nghe lời là tốt.
"Ngươi cũng nghĩ thế sao? Đúng vậy, cho dù ma thạch chậm xuất hiện, cơ thể ngươi cũng không có gì không ổn, cho nên chờ đợi chính là đáp án. Đừng lo lắng, ta có thể đưa ngươi đến chỗ pháp sư hoàng gia nếu cần thiết. Ta sẽ cứu ngươi bằng bất cứ giá nào."
Tôi lo lắng về sự sống của ngài, v à ngài lo lắng về sự sống của tôi.
Tôi quay đầu lại để kiểm tr.a cửa sổ hệ thống nổi bên cạn hKyle.
Khoảng thời gian sống còn lại của Kyle, khoảng một tháng rưỡi.
Tôi không biết anh ấy sẽ gặp vấn đề gì, nhưng có vẻ như chắc chắn sẽ có một biến cố lớn trước khi mùa này kết thúc.
*
"Điện hạ."
Tôi đứng trước cửa phòng Kyle và hắng giọng một cái.
Lạ thay, đứng trước cánh cửa này có thể tạo ra sự căng thẳng. Nếu có sự khác biệt, đó là trước đây tôi đã lo lắng vì mắc lỗi, nhưng hôm nay tôi lo lắng vì xấu hổ.
Quá trình xử lý của hệ thống nhanh hơn dự kiến. Trong 10 phút Kyle hôn tôi, nó thêm thứ tôi yêu cầu và tăng giá.
Thành thật mà nói, tôi ước nó sẽ quên tăng giá, nhưng có một vạch đỏ và số 53 được viết ở trên.
Vì thế, tôi chỉ còn lại 7 trái tim như máu của mình. Có thời điểm khi trước có hơn 100...
Tôi lắc đầu và gõ nhẹ. Sau đó, giọng nói của Kyle bảo tôi vào từ bên trong.
"Là ngươi."
Kyle tháo kính ra và nhìn tôi.
Tôi đến gần anh ấy ở bàn làm việc, nắm chặt hộp sô cô la giấu sau lưng. Anh đợi tôi với nụ cười dịu dàng.
Đừng cười như thế, kỳ lắm.
Tôi chìa hộp sô cô la đã giấu sẵn ra, phớt lờ vành tai nóng bừng. Dù làm vẻ mặt khó hiểu nhưng anh vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.
"Cái này là cái gì?"
"Ngài mở ra đi."
Kyle tháo dải ruy băng màu hồng được buộc cẩn thận và mở hộp.
Thật ra tôi không nhìn trước bên trong, nhưng có những viên sô cô la tròn màu hồng, trắng và đen lấp đầy hộp, và ở giữa...
"......"
"......"
Này. Hệ thống.
Này. Sao không ra đây đi hả?
"Có phải ngươi tự làm không?"
".....Ah. Ừ thì. Cái đó....đúng. Là tôi..."
Trên trái tim sô cô la lớn, những từ được viết lên bằng bút sô cô la.
Gửi Điện hạ thân yêu nhất của tôi, Kyle. ( ꈍᴗꈍ)
Tôi cảm thấy sự thôi thúc muốn đấm vài cú vào cái đầu đang đau nhói của mình.
Tại sao tôi không kiểm tr.a chứ? Tại sao tôi lại mù quáng mà đưa luôn chứ? Đáng lẽ phải kiểm tr.a trước bên trong!
Bàn tay nắm chặt run lên. Nếu được quay lại, nhất định tôi sẽ không để hệ thống thích làm gì thì làm. Phải tự cản bản thân hoặc túm cổ áo rồi đấm vào bụng.
Ngài biết bên trong tôi đang hỗn loạn thế nào không? Kyle cẩn thận nhìn miếng sô cô la một lúc lâu trước khi nhặt một viên tròn và cho vào miệng.
"Ta không biết là ngươi giỏi làm tránh miệng đấy."
"Bằng cách nào đó, tôi giỏi mấy thứ như vậy."
"Nhưng tại sao lại đột nhiên đưa ta sô cô la?"
"....Nơi tôi sống, hôm nay, chúng tôi tặng số cô la cho người mà chúng tôi đánh giá cao hoặc tôn trọng. Đó không phải là một việc lớn lao, nhưng khi nhìn vào lịch, tôi chợt nghĩ về nó.....Ah. Nó giống như một sự kiện truyền thống được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, vì vậy xin hãy chấp nhận."
Thật xấu hổ, vì vậy câu nói dài hơn mà không có lý do.
Khi tôi nói xong những lời lảm nhảm của mình, người đàn ông nãy giờ vẫn lắng nghe lặng lẽ nhặt viên tròn lên và lần này cho vào miệng tôi.
"Vậy thì ta cũng nên đưa cho ngươi. Có phải là ngày 14 tháng 2 không? Ta sẽ ghi nhớ."
"...."
Anh ấy bật cười.
Đó là nụ cười thoải mái nhất mà tôi từng thấy. Làm sao ngài có thể cười như thế khi khuôn mặt ngài trông lạnh lùng hơn bất kỳ ai khác?
Tôi nới lỏng nắm đấm và ngồi sụp xuống. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch và tiếng ghế bị đẩy ra, nhưng tôi không thể ngẩng đầu lên.
Có phải tim đập nhanh hơn thuộc trong số những lợi ích của sô cô la không? Hay, tim tôi đang loạn lên vì xấu hổ đây?
Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim mình đập.
Sô cô la anh đưa cho tan chảy trong miệng. Thứ này ngọt đến bất thường, có lẽ đó là điều làm tôi cảm thấy lạ.
Chắc chắn là vậy rồi.