Chương 41: Tối như trong lồng chuột (1)

Vừa đến ngôi làng, tôi liền dừng lại ở một thương hội, đóng gói kỹ đồ cùng tiền bạc, gửi đến một nơi gần Hoàng thành.
Tôi muốn shipper giao đến tận tay tôi, thậm chí còn sẵn sàng trả thêm tiền cho họ, nhưng gặp phải Kyle sẽ quá mệt mỏi. Tôi đã chọn phương án tốt nhất tiếp theo.


[Thương nhân Castanets chịu trách nhiệm di chuyển mọi thứ đến từng điểm. Cậu sẽ tìm thấy hàng tại điểm mình muốn!]
(Yep, shoppee chắc luôn)


Nhờ có sự hướng dẫn của hệ thống, tôi đã không phải mất số tiền mà Kyle đã rất vất vả mới có được. Thoạt nhìn, kể là một hay hai xu, thì lãng phí tiền bạc là một việc không nên.
"Nhân tiện, ở đây cũng có mấy thứ này à.
Giống như dịch vụ chuyển phát nhanh ấy.


Kể từ đó, khi tôi lang thang khắp nơi, thời gian "Biến hoá" đã hết trước khi tôi nhận ra. Tôi đã nghĩ về việc này trước đây, nhưng thời gian thực sự là tiền bạc.
- Jjii.
Thời gian cho bản sao hamster cũng đã hết. Khi tôi nhìn Cashew khác biến mất như tuyết, tôi cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.


Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi?
Khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn đang ở trên toa xe chạy lạch cạch. Xung quanh tối om do phủ vải đen lên
- Chii (Ôi)
Chứng say xe.
Khi tôi dựa vào tường, thứ mà tôi nghĩ là tấm vải đen chuyển động. Có vẻ như Kyle đang ôm cái lồng.
"Ngươi có ổn không? Cashew."


- Jjiik.... (Trông tôi có ổn không…)
“Ngươi cũng thấy mệt sao? Khi ở với cậu ấy thì vẫn ổn mà. Dù sao, điều này cũng giống Shu.
Tôi có thể làm gì? Bên trong là cùng một người mà.


available on google playdownload on app store


Kyle đưa tay vào. Dù sao, nghĩ rằng điều này sẽ tốt hơn là ở trong cái lồng thô cứng, tôi nhảy vào lòng bàn tay của anh ấy.
Mặc dù có nhiều vết chai nhưng vẫn ấm và mềm.
"Chắc chắn lạ tốt hơn nhiều."
Tôi cuộn tròn và nhắm mắt lại.


Sẽ không thể giữ một con hamster mọi lúc cho đến khi Đại Công tước bận rộn đến lâu đài hoàng gia, vì vậy tôi nên ngủ đủ giấc khi nằm trên lòng bàn tay của anh ấy.
Rắc, rắc.
Chiếc xe lắc lư, suốt những ngày đi từ Bắc vào Nam, từ đông sang xuân.
*


Khi đến lâu đài, thật ngạc nhiên, giá trị kì diệu mà tôi có đã là 30%.
- Jjik. (Việc này có ổn không?)
“Đừng lo lắng quá, Cashew. Nếu những kẻ đó quý trọng mạng sống của mình, chúng sẽ không làm thổ phỉ nữa.”
– Jjiik. (Tôi đoán vậy.)
Toàn bộ câu chuyện là như thế này.


Trên đường đến lâu đài hoàng gia, tôi dừng lại ở một vài ngôi làng, nhưng bầu không khí ở một ngôi làng đặc biệt ảm đạm.
Khi tôi hỏi những người lính về điều đó, họ nói rằng thường xuyên có những vụ cướp xuống làng hay ăn cắp tiền và hàng hóa.


Thật không may, đó là một ngôi làng nhỏ giữa Blake và thủ t, còn là một nơi nghèo nàn, vì vậy không ai có thể giúp đỡ. Tệ hơn nữa, không cướp được đồ nào đáng giá, vì vậy sự tàn bạo của bọn cướp ngày càng trở nên tồi tệ hơn.


Bởi vì tình huống này, như lẽ tự nhiên, người dân không hoan nghênh người ngoài cho lắm.
Tôi không có đủ thức ăn đ ể chia cho người khác, và tôi thường mệt mỏi với những tên cướp đó, đã để lại việc này cho người khác.


Và Kyle, người hiểu được tình huống, đã giải quyết tất cả chúng cùng một lúc và rõ ràng.
Bằng nắm đấm.
“Đây là con đường nhanh nhất để đến lâu đài hoàng gia, vì vậy liệu Shu có gặp rắc rối chứ?”
- Chiji. (Tôi ở đây.)


Theo nghĩa đen luôn. Kyle đánh bại băng cướp thống trị ngôi làng chỉ bằng nắm đấm...
Lũ cướp, những người bị ăn hành vừa đủ để không ch.ết, đưa cho Kyle tất cả tài sản của chúng và chạy trốn lên núi.


Nghe nói khi chúng trở lại làng một lần nữa, chúng sẽ không để yên, tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của lũ người đó, nhưng tiếc là không thể nhìn được gì từ chỗ này.


Chà, tôi ước gì ngài thủ tiêu chúng luôn đi. Thành thật mà nói, chúng không chỉ ăn cắp mà còn là những kẻ giết người
“Họ nghĩ ta đã giúp họ.”
(Dọn rác hộ vợ và được +1 respect, một công đôi việc)
- Jjik. (Hiểu lầm có lợi cũng tốt mà.)


Anh ấy có vẻ lo lắng ngay cả sau khi cho tôi rất nhiều tiền. Chà, đúng là sẽ rất phiền nếu đụng phải cướp ở khắp mọi nơi.
Dù sao, dù sao đó cũng là một điều tốt.


Thật tốt khi dân làng được an toàn, Kyle vui vì bớt một mối lo lắng, và tôi thích việc tôi có thêm giá trị thần kỳ nhờ một việc không có trong nguyên tác.
Tôi không biết nhiều về điều này, nhưng có vẻ như cái tên Kyle Jane Meinhardt khá là đáng sợ đối với những người bên ngoài thành Blake.


Tôi không biết rõ việc anh bị đuổi hoàng cung và đến phương Bắc... …. Nhưng với sự cố này, nỗi sợ hãi sẽ biến thành ngưỡng mộ và những lời truyền miệng bắt đầu tăng lên, vì vậy, số lượng phép màu tăng lên đáng kể.


Hơn nữa, bất cứ khi nào anh ấy ghé qua nhà trọ, dường như có tin đồn lan truyền rằng anh có tính cách ấm áp, công bằng với những con vật nhỏ và người nghèo vì sử dụng thức ăn rẻ tiền cho thú cưng của anh.
“Trời đã trở nên rất ấm áp hơn, vì vậy ra hít thở không khí trong lành đi.”


Kyle mở rộng cửa sổ toa xe. Tôi ngó đầu ra và đánh hơi.
Gió ấm dần khi đi xuống phía nam, và còn có thể ngửi thấy hương hoa khi đi dần về thủ đô. Đế chế Meinhardt là nơi mùa xuân đến rất nhanh và những bông hoa đã nở rộ ngay cả trong tháng Ba.
Đính hôn trong mùa hoa nở, thế là tốt.


Mặc dù giữa đối phương không có nhiều tình cảm lãng mạn.
"Ngươi có chán không?"
Kyle nhẹ nhàng hỏi. Tôi đá mạnh vào môi anh chàng đang định hôn tôi.


Tất nhiên là không rồi. Tôi đã không thể sử dụng "Biến hoá" trong vài ngày rồi và tôi chỉ là một con chuột đồng. Tôi thậm chí sẽ quên rằng tôi còn là người mất.
“Khi cậu ấy giữ lồng, ngươi im lặng suốt thời gian đó mà không than vãn nhỉ…"


Than vãn ư? Đừng dính cho tôi mấy từ dễ thương như vậy. Ngài nghĩ ngài biết tôi bao nhiêu tuổi sao.
“Đừng quá lo lắng. Cậu ấy sẽ trở lại trong một vài ngày. Năm ngày? Không, đó là một người siêng năng, vì vậy cậu ấy có thể quay lại sau bốn ngày nữa.”


Như Kyle đoán, ngay cả tôi thể hiện là một người siêng năng trong khoảng ba ngày... Thì có nghĩa là tôi phải vẫn sống với con vật lông lá, 100% là chuột hamster này thêm ba ngày nữa.
"Thật là nhàm chán, nhàm chán quá."
Khi tôi càu nhàu, chiếc xe ngựa từ từ dừng lại. Cuối cùng tôi cũng đến được điểm đến.


Tôi lắc đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con đường chính lót gạch trắng đủ cho một hoặc hai chiếc xe ngựa đi qua, và một khu vườn đầy hoa xuân bao quanh nó.
Có những thiết bị chiếu sáng, thứ đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, như thể chúng được dát vàng.


"Tôi e rằng có nơi nào đó còn không được một phần của thủ đô."
Hào nhoáng một cách thái quá.
Nơi đây bắt mắt nhất trong số những lâu đài hoàng gia sang trọng, lộng lẫy hơn bất kỳ cung điện cổ tích nào mà tôi từng thấy trong đời.


Lâu đài Blake không phải là nhỏ, nhưng thực sự là không thể so sánh với nơi này.
"Quá xa để ngóng từ đây."
Cho tôi ra, cho tôi ra đi.
Tôi nhanh chóng nắm lấy các ngón tay của Kyle bằng cả hai chân và treo lơ lửng. Đừng đặt tôi trong nhà của hamster, để tôi ở trên tay ngài đi. Cm


"Được rồi. Đi cùng ta nào."
Kyle nhìn tôi như thể anh ấy sẽ ch.ết vì sự dễ thương, rồi cẩn thận cầm tôi trong tay.
May mắn thay, có rất nhiều người đang chờ đợi bên ngoài, vì vậy thay vì hôn hay xoa tôi, anh ấy đặt tôi vào túi trước của áo khoác.
Tôi hào hứng nhìn quanh.


“Kính chào Đại Công tước Blake.”
Sen đang dẫn đầu các cô hầu gái.
Ban đầu, cô ấy vốn có ấn tượng gọn gàng và thô sơ, nhưng vì cô đang mặc một chiếc váy đơn giản, cô ấy thực sự trông giống như một tiểu thư xuất thân từ một gia đình quý tộc.


Khi Sen, với mái tóc nâu buộc cao, vén gấu váy và cúi người chào để thể hiện sự kính trọng, Kyle cũng nhẹ nhàng cúi đầu.
“Cảm ơn vì sự hiếu khách.”
“Đã lâu không gặp, thưa Điện hạ.”
"Được rồi."
Biểu hiện của Kyle dịu lại.
"Cô có khỏe không?"


Sen đáp lại với một nụ cười nhỏ.
“Sao có thể không khoẻ trong lâu đài hoàng gia chứ? Đây là nơi mọi thứ nên tràn ngập sức sống.”
Vẻ mặt của Sen rất bình tĩnh khi cô ấy nói điều đó, thay vì hạnh phúc ấm áp, nó lại tỏa ra một cảm giác lạnh lùng.


Kyle nhún vai thay vì trả lời như thể anh đã hiểu. Có lẽ đó là vì quá khứ bị đày đến vùng đất lạnh giá sau khi làm không tốt trong lâu đài hoàng gia.
“Chà, nhiều hơn ta nghĩ đấy.”
Sen che miệng với vẻ hối hận, và nhanh chóng xin lỗi.
"Xin lỗi."
“Cô không làm gì sai cả.”


Sự im lặng khó xử kéo dài trong một lúc. Sen lấy đầu ngón tay xoa nhẹ vào gáy tôi rồi nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười với một biểu cảm mà tôi biết.
“Ngài còn mang theo Cashew nữa sao?"
“Ta nghĩ mình cần gặp các pháp sư của lâu đài hoàng gia.”
"Ồ, nó có ổn không?"
"Không có bệnh."


“Vậy thì tôi mừng rồi. Còn Shu thì sao?”
Cô nhìn quanh. Tất nhiên, nếu có người mà tôi mong chờ, nhưng người đó không ở trong số những người đang dỡ hàng xuống xe sẽ rất thất vọng.
“Cậu ấy về quê rồi. Nhưng sẽ sớm đến thôi. Ta muốn cho cậu ấy một phòng cạnh phòng của ta.”


“Tôi đã làm điều đó rồi. Còn về Cashew... Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ vào ngày mai, đừng lo lắng."
"Được rồi. Làm ơn."
Sau đó, Sen đi về phía lâu đài với dáng đi điềm tĩnh.


Kỹ năng hướng dẫn phòng hoặc sai bảo người giúp việc khá ổn. Những người giúp việc dường như cũng không làm khó được Sen.
"Cô sẽ quen dần thôi."
Chà, cô ấy là một người thông minh, vì vậy không cần lo nghĩ nữa.
Chia tay Sen xong, chúng tôi bước vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn.


Nội thất sang trọng và tầm nhìn toàn cảnh thực sự trái ngược với phương Bắc. Có lẽ vì từ trước đến nay tôi đã quen với miền Bắc, có cảm giác như mình đang ở nước ngoài.
Tôi có nên nói kĩ hơn không? Một trong những điều làm tôi không quen là bên ngoài cửa sổ không có tuyết.


“Chắc hẳn ngươi đã gặp rất nhiều khó khăn khi đến đây, vì vậy hãy ăn một ít thứ này trước đã.”
Kyle đặt tôi xuống chiếc khăn tay đã được gấp lại và lục lọi trong túi. Hạt hướng dương và lạc rang, cá minh thái, vịt xé… Không, ngài thậm chí đã mang đống này?


Khi tôi đang gặm đồ ăn, mộ t bàn tay tiếp tục vuốt ve trán và lưng tôi. Thôi đi, chuột cũng biết ngại đấy.
Dẫu vậy, quen rồi nên tôi không nỡ từ chối. Dường như tình cảm của anh, thứ mà anh thể hiện bằng cả cơ thể mình, đã trở nên tự nhiên trước khi tôi biết điều đó.


Sau khi no bụng, tôi ngước nhìn anh ấy, Kyle nhấc tôi lên và hôn lên trán tôi năm lần trước khi đặt tôi xuống ngay giữa giường.
“Tối nay ngủ ở đây. Mọi thứ ngươi cần sẽ sẵn sàng vào sáng mai."
Jjik. (Tôi không quan tâm vì tôi thuộc tuýp người ngủ như ch.ết dưới mọi điều kiện.)


Tại sao ngài không yêu cầu một chiếc giường cho hamster? Một mình tôi không cần phải sử dụng chiếc giường lớn như thế này, tôi còn chưa bằng nắm tay...
"Chờ một chút."
Tại sao tôi lại sử dụng chiếc giường này một mình?
Clack.


Kyle tháo thanh kiếm khỏi lưng và ôm lấy nó. Sau đó là âm thanh của áo giáp leng keng... - Ngài không định dựa lưng vào giường trong khi cầm kiếm chứ?
Ngài ngủ như vậy? Thật sao?
"Ngủ ngon."
Anh khẽ nói và nhắm mắt lại.
- ......
Tôi nhìn anh ấy với ánh mắt hơi phức tạp khi anh ấy cố gắng ngủ mà không cử động.


Tôi hiểu.
Kyle không tin bất cứ ai ở đây. Chính tại đây, chúng đã giết ch.ết mẹ anh một cách thảm thương và ném anh ta đến vùng đất lạnh giá khi còn nhỏ. Mạng sống của anh ta không chỉ bị truy đuổi mà còn phải vượt qua nhiều chướng ngại vật ch.ết người.


Vì vô số ký ức đó, anh ấy không cò ln yếu đuối như trước nữa, và dù không ai có thể đối xử bất cẩn với anh ấy, anh cũng không thể buông lỏng.


Vì có những thứ khắc sâu trong não bộ ăn mòn con người ta lâu hơn ta tưởng. Ngay cả khi bạn nghĩ rằng bạn đã vượt qua tất cả, tôi biết rất rõ rằng những ký ức vẫn ùa về trong tâm trí bạn một cách vô thức.
".....Tôi muốn quay lại sớm."


Tôi muốn ở bên anh như Shu chứ không phải Cashew. Ít nhất anh sẽ không cảm thấy cô đơn trong hoàng cung rộng lớn này.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng, khắc khổ và cô đơn của Kyle một lúc lâu trước khi nhắm mắt lại. Tôi cầu mong thời gian trôi nhanh hơn một chút.






Truyện liên quan