Chương 53: Không thể nào, tôi đã bắt được một con Hamster (4)
Lời đề nghị quá bất ngờ và đột ngột đến nỗi tôi thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ.
"Nếu ngươi là khách của Hoàng tử, thì cũng là một vị khách quan trọng của lâu đài hoàng gia, vì vậy ta muốn đối đãi ngươi thật tốt. Cậu ta cũng chưa bao giờ mang theo người của mình trước đây. Điều đó khiến ta tò mò rằng ngươi là người như thế nào."
Đây là đề nghị của Đại Hoàng tử, người đang thay mặt hoàng đế bị bệnh xử lý hầu hết công việc quốc gia. Không có lý do gì để từ chối, và thực tế là tôi không cảm thấy có lý do gì để từ chối.
Cuộc chiến bắt đầu bằng việc xác định kẻ thù.
Mặc dù Lorenz hiện tại không phải là kẻ thù của Kyle, nhưng hắn ta là người có thể dễ dàng bị lợi dụng hoặc lợi dụng vì lợi ích của mình. Giống như gửi một cái đèn hỏng đến lâu đài Blake.
Tôi đã gặp Belial vài lần nên tôi có thể đoán được tính cách của anh ta ở một mức độ nào đó...... Còn Lorenz thì sao?
[Bề ngoài trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng lại mềm yếu và rụt rè so với anh em mình.]
Không có thêm thông tin.
Điều này có nghĩa rằng đây là một nhân vật không được đánh giá cao trong bản gốc (Trái tim mùa đông). Hoặc có thể đã được đề cập sâu hơn một chút trong nửa sau. Tất nhiên là tôi bỏ dở giữa chừng và chưa đọc đến.
"Tôi............"
Sau khi do dự một lúc, tôi định trả lời đại loại như "Tôi phải vào ngay, nhưng nếu ngài không phiền."
"Shu."
Kyle nắm lấy bàn tay tôi và giữ chặt.
Như thể anh không muốn để tôi đi.
Giống như đang lo lắng vậy.
"Tôi vẫn còn thời gian hôm nay........."
Đó là những lời tôi nói với Kyle.
Tôi đặt tay mình lên tay anh ấy và vỗ nhẹ. Bàn tay đầy sẹo và vết chai của anh vẫn tuyệt vọng nắm chặt tay tôi.
"Ngày mai chúng ta đi dạo nhé. Tôi có thể dành cho ngài bốn giờ đồng hồ. Không phải rất nhiều sao?"
Vẻ mặt hờn dỗi của Kyle dịu đi đôi chút trước những lời đó. Có lẽ anh ấy đang cố gắng tôn trọng hành động của tôi nhiều nhất có thể.
"Ngươi luôn viện đủ mọi lý do để biến mất."
"Tôi nghĩ đến ngài rất nhiều. Thật cảm động phải không? Bây giờ, xin hãy buông tay ra."
Kyle vẫn tỏ ra không hài lòng nhưng cuối cùng cũng buông. Có vẻ như dạo này tôi bỏ anh ấy lại hơi nhiều. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng cũng là vì Kyle cả thôi.
Lorenz quan sát chúng tôi suốt thời gian qua với đôi mắt thích thú. Sau đó, khi tôi bước đi khỏi Kyle, hắn lại đưa tay ra cho tôi.
"Vậy là đồng ý chứ?"
"Ừ, như ngài đã thấy đấy."
"Được rồi, đi thôi."
Cảm giác bàn tay đeo găng mỏng tiếp xúc với bàn tay tôi hơi đáng sợ.
"Hãy bảo trọng."
Kyle cố tình nói to một chút.
Có lẽ anh cố tình nói này vì lo ngại Lorenz có thể làm điều gì đó ngu ngốc. Khuôn mặt tưởng như nghiêm túc nhưng lại mang nét lo âu.
Thay vì nhìn lại, tôi vẫy tay. Có hơi xấu hổ khi phải trưng ra khuôn mặt cố nhịn cười của mình, nên hãy gặp lại vào ngày mai.
*
"Ngươi có vẻ khá độc đáo."
Lorenz nói khi đang đi dạo trong khu vườn của cung điện chính. Hắn đột ngột chuyển đề tài sau một tràng giải thích về cách bố trí cung điện và các loại hoa.
"Ngài nghĩ vậy sao."
Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng thật là tầm thường nếu hắn đưa tôi đến đây chỉ để nói điều quá hiển nhiên.
"Ta đang muốn nói là ta cảm thấy có điều khác lạ ở ngươi."
Tôi đoán vậy.
Trước hết, tôi không chỉ có vẻ ngoài kỳ lạ, mà còn là người duy nhất được Kyle Jane Meinhardt mang đến.
Đúng không nhỉ? Tôi cũng được Sen Lande, người sẽ đính hôn với Belial vào ngày mai mời mà. Mặc dù chỉ là một thường dân và một ma thuật gia.
Hơn nữa, tôi không quen với văn hóa ở đây. Chắc hẳn là không tự nhiên khi tôi hành động vụng về trong mọi việc.
"Một cảm giác không đồng nhất............"
Tôi lặng lẽ nhìn những bông hoa nở thành chùm.
Khí hậu miền Bắc lạnh quanh năm, việc những bông hoa rực rỡ chỉ nở ở nơi ấm áp làm tôi có cảm giác lạc lõng. Khi tôi nhìn bông hoa này một cách lúng túng, Lorenz hẳn cũng đang nghĩ như vậy.
"Ta đoán là vì ngươi đến từ một vùng đất băng giá."
Lorenz mỉm cười nhẹ nhàng và đáp lại.
"Đại công tước Blake cũng là người sống ở vùng lạnh. Tuy nhiên, cậu ta khác ngươi."
Vậy thì sao, ngài đang muốn nói gì vậy? Mấy người quý tộc cứ thích vòng vo, khiến người nghe mất kiên nhẫn thật.
"Ồ, có thể là do tôi không biết gì cả."
Mặc dù tôi đã tốt nghiệp đại học, nhưng đống kiến thức ấy hẳn sẽ không dùng được cho nơi này.
Lorenz chắc hẳn đã nhận ra tôi không muốn trả lời nghiêm túc, nhưng vẫn kiên trì.
"Ngươi đến từ nước ngoài à?"
Tôi đến từ một thế giới khác, có sao không? Ngài đã từng nghe đến Hàn Quốc chưa?
"Nói vậy cũng được."
"Điều đó có nghĩa là nguồn gốc của ngươi không rõ ràng."
Dù sao, ngài cũng dần bộc lộ rồi. Tỏ ra hiền lành nhưng lại cứng đầu. Ngài nghĩ ngài đang tọc mạch vào chuyện của ai vậy.
Tuy nhiên, Lorenz không trực tiếp sử dụng quyền lực của mình. Ít nhất là đến giờ. Hắn ngồi quay lưng về phía tôi và chờ tôi trả lời câu hỏi. Nếu ngài gây áp lực lên tôi bằng cách sử dụng thân phận Hoàng tử, tôi sẽ trả lời vì danh tiếng của Kyle.
Con người này này khá quỷ quyệt và nguy hiểm. Hắn ta giả vờ như chỉ muốn đứng ngoài quan sát, nhưng đó là để gây tiếng tốt.
Những lúc như thế này...Giả ngu là phương án tốt nhất.
"Bởi vì kí ức của tôi không rõ ràng."
Không còn cách đối phó nào tốt hơn được nữa. Thật thuận tiện biết bao nếu chỉ cần nói rằng "tôi không biết" và xem người kia định cạy miệng tôi kiểu gì.
Đó cũng là phương pháp tôi sử dụng nhiều nhất trong đời sống của mình. Nói rằng bạn không biết những gì bạn không biết cũng như nói rằng bạn không biết những gì bạn biết. Điều đó làm cho cuộc sống dễ dàng hơn.
"Họ đưa tôi đến Blake khi tôi không mất ký ức và không nơi nào để đi. Vì vậy, tôi không biết rõ về nơi đó. Cho dù tôi có hành động thô lỗ, tôi hy vọng Hoàng tử sẽ hiểu cho. Tôi hẳn là một tên ngốc đến nỗi ngay cả Kyle Điện hạ cũng phải lo lắng."
Nghe có giống tôi là một tên ngốc không để ý đến trách nhiệm chung không?
Đúng như dự đoán, Lorenz, người đã quen với cách nói xoay vòng, mỉm cười. Hắn không thực sự tin những gì tôi nói, nhưng dường như vẫn sẵn sàng bỏ qua.
"Có rất nhiều người ở miền Bắc thiếu thốn thứ gì đó."
"Liệu một người có mọi thứ có còn bận tâm đến việc sống ở vùng đất lạnh giá đó không? Những người không cần phải lao động vất vả sẽ đến vùng đất màu mỡ và sống một cuộc sống sung túc."
Tôi ước gì chúng ta không coi sự thiếu thốn của ai đó là thứ gì đó quá tầm thường.
"Tôi sẽ không nói là nơi đó thoải mái, nhưng tôi vẫn có tình cảm. Với cả Blake và Đại Công tước điện hạ."
Đây là sự chân thành.
Tôi thích nơi đó.
Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, và Đại công tước vừa đáng sợ vừa hiền dịu. Tôi cảm thấy yêu mến toàn bộ bầu không khí của nơi này, nơi sẽ không nương tay với những con quái thú đã phá hoại nhà của họ, nhưng đồng thời cũng để yên cho những con thú đó nếu chúng chỉ muốn sống.
Đối với một vùng đất mà một người đã cống hiến cả cuộc đời mình để xây dựng, nó thật tuyệt vời, đến mức tôi chắc chắn muốn nói điều đó với người trân trọng và yêu mến mảnh đất đó nhất.
"Thú vị thật."
Lorenz nói như đang đọc thuộc lòng.
Lúc này tôi chỉ muốn chạy đi. Bây giờ thế là đủ rồi, tôi đoán tôi sẽ dừng lại ở đây.
"Có gì thú vị với một người đã có tất cả như ngài chứ?"
"Ồ, không phải miền Bắc."
"Hả?"
Có tiếng nước gần đây.
Trước khi kịp nhận ra điều đó, chúng tôi đã đi dạo quanh khu vườn và trở về chỗ cũ. Trong khoảng sân nhỏ dẫn vào phòng tiệc có một đài phun nước với thiết kế cầu kỳ, từ đó dòng nước trong xanh chảy ra.
"Ngươi nói ngươi không nhớ gì, nhưng lại gắn bó với vùng đất cằn cỗi đó."
"Cái gì."
Mong ngài nói một cách dễ hiểu. Ai đó làm ơn bật dịch ngôn ngữ quý tộc đi.
["Miền Bắc là một nơi tầm thường."]
Hệ thống hiện lên để làm công cụ dịch cho tôi.
"Nhưng. Đối với người sẽ trở thành Hoàng đế, những người đó tưởng như thật tầm thường và nghèo khổ."
Vì vậy, tên này là người chúng ta không thể sử dụng.
Nếu muốn phát triển một đất nước, trước tiên phải chăm sóc những người nghèo và thiếu thốn. Làm sao hắn có thể hành động như thể có điều gì khác biệt giữa họ và một con người bình thường tình cờ sinh ra đã là con của Hoàng đế?
"Như tôi đã nói trước đây, đó là một nơi tốt. Có lẽ vì khó sống nên tất cả kẻ xấu đều ch.ết cóng vào đầu giờ tối."
Tôi nhìn thấy một con côn trùng bay nhỏ đang bay dưới ánh đèn. Tôi chỉ tay về hướng đó và nói đùa.
"Ở đây ấm áp quá. Khi thời tiết quá ấm, cỏ mọc lên nhiều và côn trùng gia tăng".
["Thật đáng sống vì không có ai như ngài."]
Không, không cần dịch đoạn đó.........
Nhưng đó là đúng là vậy. Dịch tốt lắm.
[(✿´ᴗ`✿)]
"Xem ra ngươi chỉ đơn giản đã quên đi quá khứ. Có lẽ trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì không tốt sao?"
["Ta đoán đầu óc ngươi không tệ."]
"Thoải mái đúng không? Có vẻ não tôi ghi lại được điều gì đó khó chịu và tự xóa nó đi. Tôi chắc chắn sẽ sống rất lâu, Hoàng tử. Vì vậy, đừng quá lo lắng nếu tôi thỉnh thoảng hành động như một kẻ ngốc và hỏi ngài điều tương tự lặp đi lặp lại."
["Thỉnh thoảng tôi xóa những dữ liệu vô dụng. Bao gồm cả ngài."]
"Ha ha, ahaha."
Đột nhiên, Lorenz mỉm cười rạng rỡ. ...... Ngài đang cười gì vậy? Đừng cười. Bởi vì tôi không thích đâu.
"Được rồi, vậy là Kyle thích ngươi. Đây là người đặc biệt đối với Đại công tước......"
Có phải là do tâm trạng của tôi không? Đôi mắt màu rêu của hắn ta dường như sáng lên một cách nguy hiểm. Bất giác, tôi do dự và lùi lại một bước.
Lorenz nhẹ nhàng nhìn quanh, nhún vai và bước một bước về phía tôi.
"Ta tự hỏi sẽ như thế nào."
["Từ giờ trở đi, ta sẽ kiểm tr.a ngươi"]
Không không. Ta hiểu câu đó. Đúng hơn, việc giải thích không còn quan trọng lúc này!
"Ta nghĩ ngươi có thể cho ta những gì ta muốn."
Ngài định làm gì? Tại sao lại đến gần? Hãy từ từ và nói với nhau bằng lời được không.
Lorenz bước một bước lại gần tôi. Đó là một khoảng cách gần đủ để tôi thấy khó chịu. Tôi lùi lại, đổ mồ hôi, nhưng Lorenz chỉ mỉm cười và tiến đến.
Hắn đang muốn gì?
"Có thể ngươi là điểm yếu của Kyle Blake?"
Tôi chưa kịp phản ứng thì cánh tay của Lorenz đã duỗi thẳng về phía tôi. Đột nhiên, vai tôi bị đẩy mạnh và cả cơ thể ngã về phía sau.
"Ah........."
Tầm nhìn của tôi bị đảo lộn. Khi tôi quay một vòng, bầu trời tôi mơ hồ nhìn thấy hoàn toàn đen kịt, không có sao hay mặt trăng. Sau đó, một dòng nước trong xanh đổ xuống trước mắt tôi......
Không thể nào.
Tôi bị đẩy và ngã xuống thác nước.