Chương 5-1

Editor: Cogau
Hàn Băng kéo tay Ngưng Tuyết, đưa nàng trở lại Dạ Tịch Lâu hắn ở.
Vừa đến Dạ Tịch Lâu, trong lòng Ngưng Tuyết bắt đầu lo lắng, không phải Hàn Băng muốn cho nàng uống thuốc sao? Tại sao lại đưa nàng tới Dạ TịchLâu? Chẳng lẽ Hàn Băng còn muốn cùng nàng...


”Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Hàn Băng nhìn kỹ Ngưng Tuyết, phát hiện tâm thần nàng bất an.
”Không có, không có, ta đâu có suy nghĩ chuyện gì đâu.”


Những lời này rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, cả khuôn mặt Ngưng Tuyết đều đỏ,bởi vì nàng phát hiện mình hiểu lầm Hàn Băng, ở trên bàn trong sảnh,thật sự có một chén thuốc chờ nàng.


Ngưng Tuyết ngu ngốc! Hàn Băng thật sự chỉ muốn mình uống thuốc thôi, lòng dạ đâu có ác độc như vậy. Nàng thầm mắng mình.


”Không nghĩ gì sao đột nhiên mặt lại đỏ lên vậy?” Nhìn hai gò má Ngưng Tuyếtđỏ lên bất thường, Hàn Băng đột nhiên hiểu ý Ngưng Tuyết nghĩ đến, hắntà tứ nói nhỏ ở bên tai nàng: “Có phải vẫn còn nhớ sự việc đó không?”


”Ngươi đừng nói bậy, ta không có nghĩ thế!” Ngưng Tuyết mắng, nàng không muốn cho Hàn Băng biết nàng thật sự nghĩ như vậy.
”Nếu không nghĩ như vậy, thì nhanh uống xong chén thuốc trên bàn đi.”


available on google playdownload on app store


”Thật sự phải uống sao?” Ngưng Tuyết cau mày, xa như thế mà nàng đã thấy mùithuốc rất khó ngửi, lại còn muốn nàng uống hết chén thuốc khó ngửi nàynhất định nàng sẽ nôn hết ra đấy.


”Ngươi cho rằng ta đang đùa với ngươi à?” Hai tay Hàn Băng khoanh lại trước ngực, hắn không để choNgưng Tuyết lừa gạt như vậy được.
Ngưng Tuyết bưng chén thuốc trên bàn lên: “Nhưng... Thuốc này có lẽ rất đắng, màu lại đen đen, thật là khủng khiếp.”


Cô nàng này! Lại đem thuốc mà hắn tốn biết bao thiên tân vạn khổ, tìm kiếm khắp nơi coi như độc dược, đúng là chà đạp lên tâm ý của hắn mà!
”Ta nói phải uống là phải uống.”
”Ghét... “ Ngưng Tuyết bĩu môi.


Nàng hận nhất là Hàn Băng ngày ngày đều ép nàng uống thuốc, nàng cũng không phải là người bị bệnh.


Nét mặt không thích uống thuốc của Ngưng Tuyết khiến Hàn Băng cảm thấy đáng yêu, nàng thật sự là nữ nhân đáng yêu nhất mà hắn từng gặp, chỉ cái nét mặt bĩu môi thôi cũng làm cho hắn cảm thấy vui vẻ rồi.


Hàn Băngduỗi tay ra nâng mặt Ngưng Tuyết cho miệng mở ra chút: “Đừng có làm loại vẻ mặt này, cũng không phải là ta ép ngươi uống thuốc độc.”
”Thuốc đắng như vậy, uống vào cho dù không ch.ết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.”


”Sẽ không ch.ết, không cho nói lời như thế.” Hàn Băng nghiêm mặt lại: “Trước tiên uống thuốc vào, bằng không thì đừng có nghĩ rời khỏi nơi này.”
”Nghiêm túc như vậy làm gì.” Ngưng Tuyết lầm bầm, chỉ đùa một chút cũng không được nữa.
”Ngươi nói cái gì?”


Hàn Băng chợt nhíu mày, Ngưng Tuyết thở cũng không dám thở mạnh, không thểlàm gì khác hơn là gương mặt khổ sở, ngoan ngoãn mà uống thuốc.
”Ưmh... “ Thật là đắng nha!
Ngưng Tuyết chịu không nổi, hỏi: “Đây là thuốc gì, sao lại đắng hơn thuốc ta uống lúc trước vậy?”


”Không nên hỏi nhiều như vậy.”
Hàn Băng nghiêm nghị nhìn Ngưng Tuyết, không hề nói đùa với nàng. Hắn kéo tay của nàng, dẫn nàng đi tới bên giường.
”Ngươi muốn làm gì?” Ngưng Tuyết sợ hãi hỏi.


Vẻ mặt nghiêm túc đó, làm nàng nhớ tới sáng nay hắn tàn bạo và vô tình với nàng, nỗi sợ hãi bỗng chốc lan khắp toàn thân nàng, không lẽ nàng lạibị hắn cường bạo ư!?


”Ngoan một chút!” Gương mặt tuấn tú của HànBăng lạnh lùng, nghiêm cẩn nói: “Thuốc này không thể so với trước đâyđược, bây giờ ta muốn vận công để cho ngươi hấp thu toàn bộ thuốc vừauống xong thuốc, bằng không chỉ với một chút công sức của ngươi muốn hấp thu toàn bộ thuốc này, chỉ sợ ngươi luyện mười năm công phu cũng chưalàm được.”


Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Băng, Ngưng Tuyết không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe lời, hai người ngồi xếp bằngtrên giường, để Hàn Băng vận công vì nàng.
¤¤¤


”Tạisao! Tại sao nàng là nữ nhân của Hàn Băng?” Long Quân Vĩ ngửa mặt lêntrời điên cuồng hét lên, oán hận trời cao không công bằng với hắn.
Bởi vì Hàn Băng có thể là Nhị Hoàng Huynh của hắn - Long Quân Diệp.


Long Quân Diệp là con trai của người mà phụ hoàng sủng ái nhất, chẳng nhữngtướng mạo khôi ngô tuấn tú, bản thân võ công lại cao cường, nếu khôngphải là ngôi vua của Triều đình đã do người con trưởng kế thừa, chỉ sợPhụ Vương cũng sẽ truyền ngôi cho hắn mà thôi.


Nhưng nhiều nămtrước đây, Nhị Hoàng Huynh tự dưng mất tích, sau đó tin tức do Đại Hoàng huynh điều tr.a khắp nơi có được, biết Hàn Băng là Đảo chủ Đảo Hàn Băngcó khả năng là nhị hoàng tử mất tích nhất.


Long Quân Vĩ giọngkhàn khàn nói: “Từ nhỏ đến lớn, Phụ Hoàng đặc biệt sủng ái đối với NhịHoàng Huynh, những thứ này ta có thể không so đo, nhưng tại sao ngay cảnữ nhân chúng ta yêu thương đều cùng một người chứ!?”
Buồn bực kìm nén trong ngực không chỗ phát tiết, Long Quân Vĩ tung quyền lên cây hoa đào.


Thân cây to lớn bị hắn đánh không ngừng lung lay, hoa đào nở trên ngọn câybay lượn đầy trời rơi xuống, trước cảnh cánh hoa đào bay lượn đầy trênkhông trung rất mỹ lệ đó, Long Quân Vĩ như nhìn thấy tiểu tiên nữ độnglòng người vậy, từng cánh hoa bay xuống như nhẹ nhàng cười với hắn...


”Tiểu tiên nữ, nếu ta gặp ngươi sớm một chút, ngươi cũng sẽ không là nữ nhâncủa Nhị Hoàng Huynh, ngươi sẽ là của ta đấy... Vĩnh viễn đều là củata......” Long Quân Vĩ chán nản dựa vào cây đào.


Cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ đến, tung hoành chiến trường mặt không đổi sắcBình Tây Vương như hắn đây, giờ lại vì một nữ nhân mà nhụt chí thế này!


Chỉ nghĩ đến tiểu tiên nữ hắn yêu, bị Ngũ Hoàng Huynh của hắn thân mật ômvào lòng... Đầy bụng ghen tuông xông lên ngực ùn ùn làm cho hắn sắpthở không nổi, hắn không muốn thấy loại sự tình này phát sinh!


”Không được! Ta không thể cứ trơ mắt nhìn toàn bộ xảy ra như vậy được, ta muốn thay đổi mọi thứ!”
Tinh thần phấn chấn lên, Long Quân Vĩ cởi bỏ ra tâm tình vốn sa sút đi, âmthầm hạ quyết định, cứ coi như tiểu tiên nữ là nữ nhân của Nhị HoàngHuynh, thì hắn cũng muốn nghĩ cách thay đổi sự thật.


Hắn cảm thấy tiểu tiên nữ cũng có cảm giác với hắn, bằng không thời điểm vừa rồi hắn hôn nàng, động tác chống cự nàng cũng không có như vậy.


Hắn cóthể điều chỉnh tâm tình của mình, không để ý nàng đã là nữ nhân của NhịHoàng Huynh, chỉ cần nàng nguyện ý đi theo hắn, hắn cũng có thể vứt bỏtất cả giống như Nhị Hoàng Huynh của hắn vậy, chỉ dắt theo nàng, tới nơi không ai biết, sống một cuộc sống chỉ có hai người bọn họ với nhau...


Lần nữa tỉnh lại, ánh mắt của Long Quân Vĩ lóe ra hy vọng sáng rỡ, hắn nhất định sẽ đưa nàng đi!
※※※
Trong đêm khuya yên tĩnh.
Tiếng sóng biển rì rào, êm ái theo gió truyền tới.


Vừa mới vận công hao tổn tinh lực, khiến Ngưng Tuyết mệt mỏi ngủ thật say,gương mặt nàng sáng trong như ngọc, hai má hồng hào xinh đẹp lạ kỳ, dung nhan vốn tái nhợt đã không còn thấy nữa.
Hàn Băng tựa vào bên người Ngưng Tuyết, nhìn sắc hồng trên gò má nàng, hắn hài lòng nhếch môi cười khẽ.


Xem ra, toa thuốc hắn dùng lần này đối với thể chất hư hàn của Ngưng Tuyết, hiệu quả trị liệu không hề sai.


Nhưng hiệu quả của thuốc quá mạnh, thân thể Ngưng Tuyết từ trước đến giờ lạimảnh mai, có thể không thể chịu đựng được hiệu quả mãnh liệt như vậy,nên mới mệt mỏi ngủ say. Nhưng tính chất của thuốc này rất đặc biệt, nếu uống thuốc này vào, trong vòng sáu canh giờ phải đoạn tuyệt nam nữ hoan ái nếu không dược tính mãnh liệt của thuốc sẽ xông lên lục phủ ngũtạng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đối với người uống thuốc.


Màthân thể yếu đuối của Ngưng Tuyết lúc này, sẽ chỉ bởi vì không chịu nổimà ch.ết bất đắc kỳ tử. Hàn Băng biết rõ dược tính của thuốc này, nên cho dù hắn khát vọng Ngưng Tuyết đến đâu, cũng sẽ không vào thời khắc nàymuốn ăn nàng.


Hắn phủ phía dưới, khẽ hôn đôi môi mềm mại củanàng, nàng cứ như vậy không hề phòng bị vẫn ngủ say ở bên cạnh hắn,nhưng bởi vì nàng uống thuốc, hắn chỉ có thể kìm nén lửa dục cháy hừnghực trong cơ thể, lại không thể làm gì với nàng.


Nhớ lại giaohoan cùng Ngưng Tuyết, Ngưng Tuyết ở phía dưới hắn thở gấp ngâm nga, vừa cuồng dã lại mãnh liệt triền miên, làm cho hắn vô cùng dư vị.


Nhưng cá tính Ngưng Tuyết kiêu căng, làm hắn cảm thấy rất phiền toái và không hiểu, hắn vốn không muốn hung dữ như vậy với Ngưng Tuyết, nhưng nànglạnh giọng cự tuyệt, làm cho hắn mất đi lý trí, làm hắn trở nên cuồng nộ vô tình gây tổn thương thân thể, trái tim của nàng.


Hắn khàngiọng ở bên tai nàng kể: “Tiểu Ngưng Tuyết, ngươi có biết không, ta vìngươi, hao hết toàn bộ tâm sức, tìm thuốc khắp nơi để có thể kéo dàitính mạng cho ngươi.”


Hàn Băng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài như lụa của Ngưng Tuyết, cảm nhận những sợi tóc trơn mềm này lượn lờ ở giữa các ngón của hắn.
”Ngươi biết ta vì ngươi làm nhiều việc, bỏ ra công sức nhiều như vậy, không biết ngươi sẽ báo đáp ta thế nào đây?”


Ngưng Tuyết ngủ say sưa, môi son trơn bóng hé mở nhưng không phát ra tiếng nào.
Hàn Băng duỗi ngón tay vẽ lên đôi môi đỏ tươi này, cứ như vậy thâm tình nhìn nàng, cả đêm chưa chợp mắt đến tận rạng sáng.


Ngoài cửa sổ xuyên qua chút tia sáng, Hàn Băng nghĩ ngợi, Ngưng Tuyết sẽ chưa tỉnh lại ngay đâu, sao không đi xem Sở Thương một chút nhỉ?
Hắn chợt đứng dậy, kéo chăn gấm lên đắp cho Ngưng Tuyết, tiến về phía Vô Minh cư.
¤¤¤


Hành lang u ám không ánh sáng chính là lối đi thông duy nhất từ Vô Minh Cưđi ra hai bên trên vách đá, cũng chưa bố trí đuốc chiếu sáng, từ cửa vào tối đen nhìn vào bên trong, thật không nhìn ra con đường tối đen hunhút này chính là lối đi thông Vô Minh Cư, hay là lối đi thông xuống địangục nữa!


Hàn Băng cầm nến, dựa vào ánh nến yếu ớt, bước đi.
Sau khi đi một đoạn đường ngắn, đường đi chia ra làm hai ngã, hắn men theocon đường quen thuộc đi tới, bách chuyển thiên hồi, sau khi đi hết đoạnđường quanh co ngoắt ngoéo là tới một chỗ chim hót hoa thơm ngay giữasơn cốc.


Chẳng ai ngờ được, đảo Hàn Băng người người sợ hãi Vô Minh cư, lại là sơn cốc tuyệt trần thế này.


Sơn cốc này không nhỏ, nhưng bốn phía đều là núi cao dốc đứng, một số váchnúi gần như thẳng đứng, người bình thường muốn vào trong sơn cốc này,trừ phi đi theo con đường quanh co ngoắt ngoéo vào, nếu không thì khôngthể vào theo vách núi cao vây quanh Vô Minh Cư.


Hàn Băng cất bước đi theo con đường nhỏ đi vào rừng trúc phía trước, bởi vì Vô Minh Cưđược xây dựng ngầm bên dưới, trong rừng trúc này.


Trúc được trồng cao ngút bốn phía Vô Minh Cư, có thể ánh sáng xuyên qua sơn cốc bị trúc che kín, chỉ có mấy phần ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, cả tòa Vô Minh Cư có vẻ u ám quỷ dị; cũng vì vậy, nơi này mới gọi là “Vô Minh Cư“.


Đại sảnh Vô Minh Cư cửa không đóng, cứ rộng mở như vậy, Hàn Băng còn chưađi tới cửa, đã thấy Sở Thương cau mày, ngồi ở trên ghế, một mình tự róttự uống.


Ngày hôm trước khi Hàn Băng mới vừa quay về đảo, từngtới thăng người bạn tốt đã lâu không gặp này, nhưng lúc ấy Sở Thươngkhông ưu phiền như bây giờ.


”Mới một ngày không gặp thôi, sao lại buồn rầu thế?” Đã lâu không thấy bộ dạng ưu phiền của Sở Thương, khôngbiết lần này là vì chuyện gì đây? Hắn có chút ngạc nhiên.


SởThương ngẩng đầu, trên khuôn mặt cao ngạo này rõ ràng có bớt hình rồng,và một vết sẹo dài kinh khủng, từ bên trái kéo qua tới nửa khuôn mặt bên phải. Trừ vết sẹo dài nổi bật đó, trên gương mặt còn có mấy vết sẹo nhỏ rõ ràng; Trong thiên hạ, Sở Thương có vẻ ngoài vốn hết sức khôi ngô,nhưng bởi vì trên mặt thêm những vết sẹo, gương mặt tuấn tú không còntươi như trước nữa, khuôn mặt lạnh lùng trái lại lại làm cho người tacảm thấy u ám sợ sệt.


Sở Thương xem thường nhún vai, vẻ ưu sầuvừa rồi không còn thấy nữa: “Mới thời gian đầu ta rất nặng lòng, rấtnhiều chuyện đối với ta mà nói đã rất tổn thương.” Hơn nữa kể từ sau khi tàn tật, lại càng không muốn để cho người ta có cơ hội làm tổn thươngnên hắn càng khép lòng.


”Nếu như không muốn nói, thì thôi.”
”Sao ta lại không muốn nói, chẳng qua chỉ là chuyện vặt, nên cũng không tiện nhiều lời thôi.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng lời này hiểnnhiên làm cho người ta có cảm giác giấu đầu hở đuôi.


Sở Thương đứng lên, đi tới trước tủ trúc lấy ra một cái ly cho Hàn Băng.
Thân hình Sở Thương cao to, khi bước đi thì chân trái hơi cà nhắc. Nhưng hắn là một người võ công cao cường dù chân trái tàn tật cũng không cản trởcử động của hắn.


Hàn Băng nhận lấy cái ly Sở Thương đưa tới, tự rót một ly rượu cho mình.


”Thật chẳng có việc gì là tốt.” Thấy bầu rượu rỗng đầy bàn, cũng biết SởThương tâm phiền ý loạn nên uống nhiều rượu: “Sáng sớm tới đây chỉ thấyngươi uống rượu, không phải là trắng đêm chưa ngủ, một mình uống rượuđến tận sáng đấy chứ?”


Những lời này thật là chính xác.
”Trắng đêm uống rượu cũng chỉ là sở thích của ta.” Tuy bị nói trúng, nhưng hắn vẫn nhún nhún vai, thái độ thờ ơ như cũ.
Sở Thương rót một ly mời Hàn Băng, nói: “Rượu muốn bỏ là không thể nào, không uống rượu, ta lại càng không ngủ được.”


”Ngươi tự hành hạ mình như vậy, ta chẳng biết làm thế nào.” Hàn Băng lắc đầumột cái, hắn và Sở Thương hai người tâm đầu ý hợp, hắn khuyên giải SởThương không dưới mấy chục lần rồi, nhưng lại chẳng cách nào làm cho SởThương kiêng rượu được.


”Ngươi không phải lo lắng thay ta, rượuđối với ta không phải là hành hạ.” Sở Thương cô nồng, ngay sau đó nghiêm nghị hỏi: “Sẽ không có việc gì mà tự nhiên tới tìm ta, có chuyện gì xảy ra sao?”


”Hôm qua nhận được mật báo, nghe nói trước đó vài ngàyĐại Hoàng huynh của ngươi và Tam Hoàng đệ lên thuyền ra biển, bọn họtưởng ta chính là ngươi, cho nên muốn đến Đảo Hàn Băng tìm tung tích của ngươi... “ Hàn Băng vừa nói, vừa quan sát nét mặt Sở Thương.


”Sau đó thì sao?” Sở Thương không nhanh không chậm hỏi, bình tĩnh uống rượu trong tay của hắn.
”Nhưng ở trên biển gặp phải bão, hiện tại chỉ biết có Đại Hoàng tử bình yên vô sự trở lại Trung Nguyên, còn Tam Hoàng tử sống ch.ết không rõ... “


Nghe đến đó thì nét mặt Sở Thương hơi thay đổi, nhưng cũng chỉ thoáng quarồi biến mất. Có lẽ trong lòng hắn, vẫn còn để ý đến những người đóchăng.
”Không lo lắng vì mất tích của Tam Hoàng tử sao?” Hàn Băng thử hỏi.


”Sẽ thì như thế nào? Không thì sao?” Sở Thương buồn rầu cười một tiếng, vết sẹo trên mặt cũng thay đổi theo biểu cảm của gương mặt, chỉ cần khẽđộng càng vặn vẹo kinh khủng hơn.”Ngươi không phải là không biết, tađã là một tên phế nhân như vậy, đừng để cho họ tìm được ta... thìngược lại trái tim ta mới nhẹ nhõm...”


Nhiều năm trước, hắn bị nữ nhân mình yêu nhất hãm hại, không cách nào chống cự bị nàng dồn éprơi trong biển rộng. Vốn tưởng rằng lần đó là ch.ết chắc, nhưng không ngờ trôi dạt theo sóng biển đến đảo Hàn Băng, khi hắn được Hàn Băng cứu lên thì đã thoi thóp rồi.


Hắn bị thương quá nặng, vết thương lớn nhỏ đầy trên mặt và trên người, những vết thương đó chẳng những máu thịt be bét, mà lại còn lẫn cả cát, lại ngâm trong nước biển quá lâu; cho nêncoi như Hàn Băng có thể cải tử hồi sinh, cứu hắn một mạng, nhưng khôngcách nào khôi phục khuôn mặt vốn có của hắn.


Tai nạn trên biểnlần đó, làm Sở Thương chẳng những không còn dung mạo tuyệt thế mà ác hơn là làm cho chân trái của hắn đi cà nhắc, ngay cả y thuật cao minh củaHàn Băng cũng không trị hết.


Nguyên là Nhị Hoàng tử cao cao tạithượng của Triều đình, mà bây giờ gương mặt thì đầy vết sẹo, chân tráitàn phế thì thật là kinh khủng mà! Hắn sao có thể tiếp nhận thay đổi lớn như vậy chứ! Hơn nữa kẻ đầu xỏ gây ra chuyện này lại là nữ nhân hắntừng yêu nữa!






Truyện liên quan