Chương 11: Hồi 11
Tiểu Phong gật đầu đáp :
– Đúng vậy. Tôi nên đi là hơn. Có điều, tôi bỏ đi như thế này, lòng tôi cảm thấy còn thiếu cô nương một món gì như nợ, như tình, như ơn, như nghĩa!
Mắt Lưu Tiểu Huệ đầy tràn lệ ngọc, nàng nói :
– Không chàng đừng nên nghĩ ngợi. Lúc tôi cứu chàng không phải vì chàng, mà thật ra là vì một người khác.
– Người yêu cô nương?
– Chắc thế.
– Người ấy đã ch.ết rồi?
– Đúng vậy đã ch.ết rồi.
Nàng nói lẩm bẩm :
– Cũng giống hệt như chàng, người bị cha tôi dùng mũi chĩa nhọn đâm vào lồng ngực, cứ một mũi lấy theo một miếng thịt, máu tuôn xối xả!
Giọng nói của nàng biến thành những tiếng thét như điên như ngây :
– Tôi thấy máu từ các miệng vết thương ở lồng ngực trào phun ra lại thấy cả những miếng thịt dính theo mũi chĩa rơi xuống... rơi xuống trên mặt đất. Cha tôi dùng độc hình ấy cho đến lúc chàng ch.ết đi sống lại, rồi còn đem ra ngoài biển khơi...
Kể đến đây, Lưu Tiểu Huệ rú lên những tiếng cười rũ rượi giống như nàng nhớ đến việc đã qua, cực kỳ kinh hoàng.
Tiểu Phong hỏi :
– Vì sao cha cô nương lại giết người yêu của cô nương?
Nàng cười bằng một giọng gay gắt, nói :
– Chỉ vì một người đàn bà. Người đàn bà ấy nói với cha tôi là tôi yêu chàng trai nọ, chớ thật tình chàng trai nọ chẳng yêu tôi một mảy may! Vì người đàn bà ấy mà chàng trai tôi yêu đó dám cả gan liều lĩnh ăn cắp cuốn “Thanh Long kinh” là vật báu vô giá trấn sơn của phái Đông Hải của cha tôi làm Giáo chủ! Chàng trai ấy bị người bắt được, chiếu theo luật lệ của môn phái mà trị tội!
– Do đó, chàng trai ấy bị đâm nát lồng ngực mà ch.ết?
– Đúng thế!
– Chàng trai ấy chỉ vì một người đàn bà?
– Nó tên là Tăng Thục Linh, ngoại hiệu là Ngọc Phi Diệp, nữ chúa của bang Thất Hùng!
Lòng dạ, đầu óc Tiểu Phong đều rúng động. Chàng buộc miệng hỏi :
– Thất Hùng Bang?
Lưu Tiểu Huệ gật đầu, Tiểu Phong sực nhớ lời ân nhân đã qua đời của mình là Tinh Nhãn Nhiếp Hồn có một đồ đệ tên là Giang Vân Tông cũng đầu hàng làm môn đệ của Thất Hùng Bang. Chừng như Giang Vân Tông cố tâm ăn cắp một cuốn sách Tinh Nhãn Nhiếp Hồn ghi chép kỳ lưỡng về võ công tuyệt học của trọn đời ông ta vào đó, không khác người yêu của thiếu nữ này đều bị Ngọc Phi Diệp dụ dỗ bằng sắc đẹp mê hồn của nó chăng?
Nghĩ đến khoản ấy, vẽ mặt Tiểu Phong hiện đầy oán giận. Chàng hỏi :
– Ngọc Phi Diệp người ra làm sao?
– Theo thiên hạ trầm trồ thì sắc đẹp dường thể Tiên trời giáng xuống trần gian. Còn tôi thì chưa từng ngó thấy!
Tiểu Phong nói :
– Tiểu Phong tôi nếu quả thật không ch.ết tôi quyết vì nàng trả thù.
– Làm gì nữa! Người yêu tôi đã thành người thiên cổ, vĩnh viễn tôi không mong gì được gặp lại chàng ớ kiếp này.
Tiểu Phong nghe lưu Tiểu huệ nói, lẳng lặng một chập. Chàng thở ra nhè nhẹ nói :
– Cô quả thật là một thiếu nữ bất hạnh trên đời! Dầu sao cám ơn cứu mạng của cô đối với tôi. Mãi mãi tôi ghi chặt vào tim óc. Mong rằng sau này chúng ta còn có phen gặp gỡ.
Nàng cười phơn phớt. Tiếng cười buồn bã làm sao.
Liền đó nàng nói :
– Thôi đi, đi! Chúc chàng mạnh giỏi, khuyên chàng thận trọng giữ mình.
– Cô nương về nhà được vui vẻ. Tôi cũng chúc cô được mạnh khỏe, lấy thời gian làm thang thuốc trị vết thương lòng.
Hai người nói với nhau những lời từ giã, thân mật, quyến luyến không khác một đôi nhân tình. Thật ra cả hai mới biết sơ qua, chỉ trong một lúc tạm thời ngắn ngủi.
Canh cánh bên lòng. Tiểu Phong không thể nào quên người con gái bất hạnh ấy, hơn nữa không thể nào chàng quên người đã cứu sống mạng mình. Chỉ một khắc giây ấy đủ khiến cho nàng ôm ấp mãi mãi vào lòng một kỷ niệm của một đêm!
Chàng lẳng lặng ngó nàng, tay cầm thanh “Độc Long kiếm” lên quay mình bước đi. Chàng bồn chồn trong dạ như vừa được một cái chi, lại cũng như mất một cái chi.
Xuống khỏi dốc núi, Tiểu Phong bước đi lững thững. Chàng nghĩ còn nhiều việc. Mối thâm cừu của cha mẹ, mối thù của ân nhân chưa trả đặng. Thế mà suýt nữa chàng đã bị ch.ết trong tay Lãnh Diện Vong Hồn.
Nghĩ đến gió, chàng nghiến chặt hai hàm răng, mắt rực rực hung quang, bắn tủa ra những tia lửa oán thù rùng rợn. Chàng nhận rõ sở dĩ mình bị bắt là hoàn toàn do một tay Mông Diện Thần Nữ!
Nhân đó mà chàng lại nghĩ đến Bắc Yêu. Bởi động cơ nào thúc đầy mà Bắc Yêu liều mạng vào tận “Địa bảo” giúp chàng một tay? Phải chăng không ngoài bảy chữ thần bí trên bảy đồng tiền?
Bỗng nhiên chàng vụt nhớ tới lời của Bắc Yêu đã nói là mình đã tìm ra bí mật mười bốn chữ trên mười bốn đồng tiền.
“Vạn lý hải dương thiên trùng sơn, hận tợ thanh sơn ái tợ phong”
Bắc Yêu đến “Địa bảo” là vì bảy chữ trên bảy đồng tiền mà nàng tin còn ở trong mình chàng. Nhưng nàng tìm ra bí mật của mười bốn chữ trên mười bốn đồng tiền kia là nhờ đâu?
Tiểu Phong nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc rộn ràng. Lúc nghĩ đến việc kia, chàng lại nhớ đến lời của Lê Thiết Thoại nói với mình là phải lên tận Cửu Hoa sơn! Lê Thiết Thoại căn dặn thế nào cũng cần đi ngay! Thế mà hiện giờ bao mối thù chưa trả, mọi việc nào cũng phải làm xong. Suýt nữa chàng lại bỏ mạng là khác. Nếu như chàng ch.ết rồi, thì làm sao dám thấy mặt cha mẹ chàng cùng với Tinh Nhãn Nhiếp Hồn ở nơi chín suối?
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chàng quyết định phải lên đường đi Cửu Hoa sơn ngay.
Phỏng như chú chàng đã ch.ết thật, thì chàng thâu liệm thi hài của người, kế đó chàng đi tìm kẻ thù đòi các món nợ máu.
Không do dự, chàng vươn mình theo mé trước mặt, chạy thẳng.
Đêm đã tàn. Vừng ô đã sáng tỏ một phương trời!
Chạy suốt một đêm không ngừng nghỉ, chàng nghe trong người đã mệt, lại đói. Tạm dừng giây lát, chàng hái mấy nắm sim rừng ăn đỡ lòng.
Tìm một cây cao rậm rạp có chảng ba, chàng leo lên nằm đánh một giấc nghỉ lưng!
Không biết ngủ chừng bao lâu, thình lình tai chàng vụt nghe tiếng thét lanh lảnh xé tan bầu không khí êm đềm dội đến đánh thức chàng tỉnh hẳn dậy.
Theo chỗ phát ra tiếng ấy, Tiểu Phong phóng mắt nhìn theo. Chàng trông thấy cách chỗ mình ẩn núp chẳng bao xa có một bóng người, từ trên một đỉnh núi rơi vút xuống như tên, giữa hai sườn núi đâu lưng lại, không khác một đường chẹt giữa hai tấm vách đá cheo leo.
Tiểu Phong bảo thầm :
– “Đỉnh núi này cao có trên vải trăm trượng sao lại có người nào đánh nhau trên đó! Người này phải chăng bị đánh rớt xuống hố sâu?”
Nghĩ như thế xong Tiểu Phong tung mình bay vụt theo giữa hai bên sườn núi đâu lưng đó. Chàng có hành động ấy không vì một mục đích nào khác hơn là tánh háo kỳ thúc giục!
Tiểu Phong đến chỗ hai sườn núi ấy ngước mắt nhìn xem. Chàng thấy khoảng trống giữa hai sườn núi ép lưng vào nhau, dựng đứng song song, rộng chừng vài trượng. Chàng dừng chân lại, phóng mắt nhìn vào bên trong khoảng trống đó. Hình thể giống như một cái động!
Trước cửa động có chừng ba chục cây tùng bách, cành lá rậm rạp xanh um.
Tiểu Phong băng mình vào trong cửa động.
Chàng vừa vào bên trong rừng tùng, chợt trông thấy cảnh vật trước mắt biến đổi khác hẳn. Nhìn ra phía trước, chàng thấy cả rừng tùng, mênh mông vô tận, ngó ʍút̼ con mắt chẳng biết đâu là cùng.
Tiểu Phong giựt mình cả kinh. Chàng không sao có thể tưởng tượng nổi là chỉ đó vài chục cây tùng bách thế đó mà lại bày thành một trận thế tuyệt vời!
Chàng không dám bước tới nữa, mắt nhìn mãi mà không sao hiểu mấy cây trong khoảng trống đã xếp theo kỳ trận bát quái hay là Cửu Cung?
Tiểu Phong định bụng thối lui ra không ngờ mắt chàng nhìn lại mé sau, con đường hồi nãy chàng lọt vào đã bít lối vì khoảng trống đâu chẳng thấy chỉ thấy một dãy rừng xanh bát ngát không bến không bờ.
Chàng không nghi ngờ chút nào nữa cả. Chàng lọt vào một trận lạ, chỉ có điều không sao nghĩ nổi, trong động núi này lại có người bày trận như vậy?
Một ý nghĩ nảy sanh, Tiểu Phong bảo thầm trong bụng :
– “Chắc chắn là giữa khoảng chẹt của hai vách núi này có cái chi cực kỳ bí mật bên trong. Chẳng vậy bày trận để làm gì?”
Chàng là một thanh niên cứng đầu chẳng biết sợ là gì, nên chạy ngang qua khoảng trống đó.
Thình lình...
Tiểu Phong kêu “á” một tiếng thất kinh hồn vía. Chàng nhìn thấy một tử thi đã thối nát, nằm sóng sượt trên mặt đất. Chàng tự hỏi :
– “Tại sao trong thế trận này lại có tử thi?”
Nhìn sơ qua một hồi, chàng chạy lại gần xem thử, khi còn cách ba bước, chàng thấy một tử thi nữa.
Tính ra suốt đường, có vài mươi tử thi như vậy. Có cái đã hư mục chỉ còn là đống xương trắng. Cũng có cái vừa mới ch.ết. Chàng định chắc đây là những người mắc kẹt trong trận không tìm được ngã ra mới ch.ết một cách quái gở thế ấy.
Tiểu Phong chạy gần nửa ngày trời, vẫn không kiếm được miệng động.
Chàng ngạc nhiên kinh hãi, bụng bảo dạ :
– “Thế này rồi ta cũng lại bị bỏ xác một cách oan uổng trong trận này sao?”
Với ý nghĩ ấy, Tiểu Phong quýnh quáng trong lòng. Chàng bậm môi cố lấy sức chạy, chạy luôn một hồi, may sao lại chạy lọt ra được phía ngoài khu rừng xanh ấy.
Chàng đưa tay lên vuốt những giọt mồ hôi lạnh thấm ướt cả mặt mày, tự nói :
– Hú hồn! Ta trải qua một phen cực kỳ nguy hiểm.
Liền đó chàng ngước mắt nhìn con đường chẹt giữa hai sờn núi, bề sâu độ chừng mười trượng, Tiểu Phong liền chạy vào trong đó.
Xuyên qua khỏi khoảng đường chẹt, chàng nhìn thấy những hòn đá dựng liền nhau như những quản bút, cao đến vài ba trăm trượng. Phía bên trong có một cái hang nhỏ. Trong hang có một cái hồ nhỏ.
Tiểu Phong đang hết sức lấy làm lạ lùng tại sao trong hang lại có hồ. Bỗng nhiên chàng thấy dưới hồ có một người nổi lên.
Chàng không khỏi khiếp sợ trong lòng.
Người này, theo chàng nghĩ có lẽ là người ban nãy bị rơi xuống hố mà chàng đã trông thấy chẳng sai!
Rảo mắt ngó quanh một vòng, bất giác chàng sợ hãi đến rởn óc cùng mình!
Chung quanh bờ hồ xương khô chất đống thành gò.
Chàng không hiểu tại sao lại có nhiều xương khô quá cỡ như thế!
Ở trên chót gành đá là cái gì? Người nào ở trên đó?
Tiểu Phong bèn phóng mình tới bên hồ, thấy người nổi lên trên mặt nước đó tuổi còn trẻ măng, nhiều lắm là cỡ hai mươi cái xuân trở lại. Dường như hắn đã uống đầy nước hồ nên sình trướng mà ch.ết.
Chàng nói thầm trong bụng :
– “Trên gành đá này chắc có giống gì đó. Ta phải lên tận nơi xem thư mới được! Ở đó làm sao lại có người quá đổi tàn bạo đá người rơi xuống hồ, bỏ thây trong hồ như thế này.”
Chợt đâu...
Một giọng cười “khẹt khẹt khẹt” hết sức quái gở vọng vào tai. Tiểu Phong lắng tai nghe kỹ thì tiếng cười phát ra từ trong hang nhỏ...
Cùng lúc với những tiếng cười rùng rợn vọng tới, khiến người nghe đến phải mọc óc cùng mình. Đã có vài mươi bóng người, nhanh như chớp nhoáng nhảy xuống mặt hồ chụp vào cái thây nọ.
Tiểu Phong thất kinh vội lùi lại sau một bước. Chàng vừa ngước mắt nhìn, bất giác càng bay bổng, mất vía hơn nữa.
Mắt chàng trông thấy mười mấy người lội xuống mặt hồ chụp cái tử thi nọ, toàn thể là những quái nhân vô cùng kinh khiếp, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, hình thù gớm ghê, như yêu tinh!
Tiểu Phong vừa khiếp sợ vừa nghĩ thầm: “Sao bên trong hang này lại có lắm người kỳ quái thế ấy?” thì nghe những tiếng cười “khèn khẹt” vang lên. Cặp mắt của Tiểu Phong mở to như hai cái lục lạc, xem mấy chục người ấy chụp cái thây nọ để làm gì?
Chàng chỉ thấy sau khi vớt được tử thi lên rồi, cả bọn giành nhau xé nát từng miếng vụn. Xương còn y nguyên mà thịt thì dồn chung một đống.
Trông thấy tình hình rung rợn ấy Tiểu Phong chưa ngớt nghĩ suy, thì nghe những tiếng khẹt khẹt ấy lại vang lên. Mấy chục người ấy xúm vào ăn tươi một lúc hết sạch đống thịt.
“Trời ơi! Đây là một bọn ăn thịt người.”
Tiểu Phong quá sợ suýt nữa ngã sụm xuống ch.ết giấc.
Ăn hết thịt da, bọn người ấy “xơi” luôn bộ đồ lòng. Còn xương thì vải xuống hồ. Dường như đã no nê, thỏa thích cả bọn người cười lên những tiếng “khẹt khẹt” dị kỳ.
Thình lình bọn chúng chợt nhìn thấy có mặt Tiểu Phong tại đó nên cũng sửng sốt.
Tiểu Phong sợ hãi đến cực điểm, mình toát đẫm mô hồi lạnh, cứ bước thụt lui ra sau mãi không ngừng.
Những trận cười “khẹt khẹt” lại vang dậy lên, biến cái hang nhỏ ấy thành nơi khủng bố không sao tả hết! Tiếp theo những tiếng cười quái dị, bọn người ấy cứ sấn bước gần vào hướng Tiểu Phong.
Chàng bụng bảo dạ rằng :
– “Hay bọn họ ăn còn chưa no? Bắt mình ních luôn cho đủ bữa? Chừng như vậy thật!”
Không dám đứng yên, Tiểu Phong cứ đi thụt lui từng bước một, mắt không dám rời mấy chục người quái gở nọ.
Không khí khủng bố căng thẳng đến cực độ!
Bỗng nhiên...
Tiểu Phong dừng hẳn chân lại. Tay rút thanh “Độc Long kiếm” miệng nạt to :
– Bọn bây bước tới nữa, thử xem!
Thấy ánh sáng đen ngời của thanh “Độc Long kiếm” bọn người quái gở ấy không dám sấn tới nữa!
Vút tít thanh Độc Long kiếm trên tay, Tiểu Phong quát hỏi :
– Bọn mi là người nào?
Không một tiếng đáp. Chúng chỉ có cặp mắt sâu hóm, lườm lườm những tia máu đỏ, ngó chầm bẩm vào mặt chàng.
Thình lình...
Năm người quái gở đi trước bật to những tiếng cười “khẹt khẹt”, rồi tung bay lên như tên bắn, nhảy chụp vào mình Tiểu Phong. Cái thế chụp của năm người này mau lẹ tuyệt luân.
Tiểu Phong cả sợ, nhận biết chúng là những nhân vật có võ công tuyệt thế!
Tiểu Phong vung liền một nhát kiếm, quát hỏi :
– Bọn mi muốn ch.ết hả?
Ánh kiếm ngời ngời bốc lên hơi lạnh buốt xương, Tiểu Phong không dám khinh thường, sử dụng một chiêu cao diệu nhất của “Huyền Thiên kiếm pháp”.
Thế kiếm chém tới độc hiểm ghê gớm. Như thế mà cả năm người này phớt mình lách qua tránh khỏi, đủ biết thân pháp của bọn chúng cao đến mức nào!
Tiểu Phong sợ điếng cả người. Chàng tự nghĩ võ thuật của bọn quái nhơn này cao siêu tột độ nên kiếm pháp của chàng dù lợi hại vô song vẫn cũng không chạm được vào mình bọn chúng. Mặt chàng xanh mét như tàu lá.
Năm người ấy lại cười khẹt, nhằm phía Tiểu Phong ép tới.
Chàng thối lui một bước, quát bảo :
– Bọn mi mà sấn tới ta lấy mạng không tha!
Một tay cầm kiếm tay, một vận chưởng đợi chờ. Mặt chàng hầm hầm sát khí.
Những tiếng cười “khẹt khẹt” quái gở nổi lên. Cả năm người ấy không hẹn nhau mà cùng vọt tới, vừa chụp vừa tấn công vào Tiểu Phong một chưởng!
Tiểu Phong hét to một tiếng, tay mặt chém ngang một kiếm, tay trái đánh luôn một chưởng “Thiên Huyền dương công”!
Ngay lúc ấy người trong bọn năm người quái gở ấy nhảy vọt chẳng khác sao băng, nhằm ngay phía sau lưng chàng chụp tới. Cả năm người này dường như chẳng xem mạng sống là gì cả, cứ chụp tới liền liền mạnh như sấm sét.
Nghe sau lưng có một luồng gió lạnh ào tới, Tiểu Phong chém tạt một ngọn “Độc Long kiếm” ngược lại phía sau lưng.
Không ngờ bả vai chàng đau buốt lên.
Quay người như chớp ngó lại. Chàng chợt thấy người họ đã chụp rách cả áo lẫn thịt, thành một lỗ.
Nhưng cũng chính ngay lúc ấy một tiếng rú thê thảm vang động tứ bề.
Người quái gở đã chụp trúng bả vai chàng cũng bị một nhát kiếm của chàng chém ch.ết té nằm trên vũng máu!
Bọn quái gở nọ vội vàng thối lui lại sau, trố mắt nhìn vào tử thi của người bị Tiểu Phong chém ch.ết đó.
Bả vai đau nhức, máu tươi nhỏ giọt, Tiểu Phong nghiến răng trợn mắt nạt :
– Ta với bọn mi không oá. Cừu. Cớ sao bọn mi quyết giết ta? Nếu bọn mi mà không biết phải trái với ta, thì ta nói thiệt một lời là sẽ giết ch.ết không còn mạng đa.
Ngoài tiếng nạt vang như sấm của Tiểu Phong bốn phía đều lặng lẽ như tờ.
Mấy chục người quái gở ấy nhìn chàng giận dữ không mở miệng thốt ra một tiếng.
Chỉ vì Tiểu Phong đã giết hết một mạng nên cả bọn quái nhân ấy càng hung dữ hơn. Bọn chúng không khác nào một lũ quỷ đói, cứ nhìn phía Tiểu Phong sấn bước ép tới mãi.
Chàng lo lắng thầm :
– “May là có năm người quái này liều mạng mà mình đối phó còn hết sức khó khăn. Nếu như cả mấy chục quái nhân ấy cùng xông vào một lượt, chắc chắn là mình bị chúng giết ch.ết không sai!”
Mồ hôi toát dầm trong mình, tay vung thanh “Độc Long kiếm” miệng chàng vẫn nạt bảo :
– Bọn mi sấn vào liệu xem.
Lẹ không chi bằng, cùng một lúc mười quái nhân nọ tung vọt tới chụp mạnh vào mình Tiểu Phong. Cả mười quái nhân cùng ra tay một lượt oai thế dữ dội như núi lở sóng trào.
Tiểu Phong tay kiếm tay chưởng cùng đẩy tới một lúc.
Nếu lấy võ công mà luận thì chàng vẫn đủ sức đối phó với mấy chục quái nhân này, chỉ vì thấy bọn chúng quá đỗi hung ác dã man nên lòng chàng đâm ra hoang mang, khiếp sợ mới rối loạn thân pháp.
Giờ đây bị mười quái nhân ấy cùng chụp tới một lúc, làm cho Tiểu Phong quýnh chân tay, những động tác của chàng chẳng còn chiêu thức nào cả.
Mười quái nhân nọ dường thể đã được huấn luyện kỹ càng nên chúng phối hợp với nhau rất có quy củ. Chỉ có ba người tấn công còn bảy người kềm chế Tiểu Phong.
Chàng dầu võ công có cao siêu tới đâu, bị cái lối tấn công phối hợp của một thứ võ công tuyệt học nào đó đã rèn luyện cho đám quái nhân này cứ một người đánh thì một người kèm nên không sao thắng bọn chúng được. Chàng mệt đến nỗi hào hển thở gần hụt hơi.
Chỉ thoáng mắt, mười quái nhân này bỗng nhiên thối lui bao vây Tiểu Phong vào giữa. Liền đó mười quái nhân khác nhảy vào thay thế tấn công lập thành một thế trận. Mười quái nhân sau tấn công còn mãnh liệt hơn quái nhân trước.
Tự nghĩ hôm nay khó thoát đám người quái gở này, Tiểu Phong chỉ cương quyết ch.ết sống với bọn chúng mà thôi. Chàng nghiến răng tung vọt người lên cao đánh liền một chưởng. Tiểu Phong dùng chưởng này tới mười thành công lực nên tin chắc sẽ có người ngã lăn ch.ết tươi, không ngờ chưởng phong của chàng ào ào như gió lộng mà chẳng trúng nhằm một người nào cả.
Lần này Tiểu Phong mới kinh sợ đến mất cả tự tin. Chàng nghĩ thầm :
– “Sao bọn người quái gở này lợi hại quá đỗi? Trong lúc mau lẹ cực kỳ như thế mà cả mười người đều có thể né tránh không trúng một ai sao?”
Trí óc chàng vụt nhớ đến chiêu cuối cùng của “Huyền Thiên kiếm pháp” là “Phi Kiếm Thương Nhân”. Chàng nhứt định sử dụng ngay chiêu ấy.
Một tiếng rống dội lên, một quái nhân đánh tới một chưởng.
Thừa thế chưởng của đối phương, Tiểu Phong bắn vọt mình lên cao, thanh “Độc Long kiếm” trong tay chàng nháy lên một màu ánh sáng đen huyền chĩa ngay vào quái nhân đánh tới chưởng ấy.