Chương 52: Rời xa
Quá khứ tua lại một lần nữa. Minh Triết lại thấy bóng dáng Tử Thiên của mấy năm trước ở đây. Anh bơ phờ mệt mỏi. Dưới mắt đã có quằn thâm sâu lắng, muốn khuyên cũng khuyên không được. Chỉ tranh thủ chút thời gian anh ở công ty mà quản chuyện ăn uống của anh thôi
Còn về nhà, nằm trên giường, ngủ được hay không là phụ thuộc vào anh. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, hắn sẽ cho anh uống thuốc an thần để ngủ. Tử Thiên suốt ngày không nói câu nào, ngay cả cuộc họp mà lúc nào cũng mang đầy tiếng la hét của anh cũng chẳng màng, công văn thì có chăm chú đọc qua để rồi kí tên cái roẹt
Kì Thiên Ân kia thì như thói quen cũ, vẫn đến làm phiền anh. Nhưng hôm nay anh đã dặn bảo vệ, không được cho cô ta vào cổng dù thế nào đi nữa. Vẫn là để anh một mình thì tốt hơn. Trừ thời gian làm việc, anh đều thẩn thờ như người mất hồn
Đã nhiều ngày rồi hắn vẫn không liên lạc được với Thiếu Tấn đã tiểu Phong. Mặc dù biết bọn họ có thể đang cố lẩn tránh hắn nhưng hắn vẫn không thể nào làm ngơ được. Cứ như vậy chẳng khác nào lấy dao đâm ch.ết anh đi
- TỬ THIÊN.....Tử Thiên..... - từ khi vừa bước khỏi cửa thang máy đến khi vào phòng anh, Minh Triết điên cuồng gọi tên tìm kiếm. Cuối cùng cũng nhìn thấy anh, anh lại đang thu tầm mắt nhìn mông lung ngoài cửa sổ - cậu tỉnh lại đi, tiểu Phong đi rồi kìa....
- Đi? Đi đâu? - nghe đến tiểu Phong, thần kinh anh liền hoạt động trở lại. Giọng anh vì đã lâu không nói, lại có chút khàn khàn. Anh đưa mắt nghi hoặc
- Đi Lôn Đôn rồi. Cùng với họ Thiếu kia, đã đi mấy ngày rồi đó. Cậu.... - nghe tin động trời này, hắn lập tức chạy đến báo cho anh biết. Nếu không phải hôm nay đi lấy giấy khám sức khỏe định kì, hắn lại vô tình nghe y tá nói bác sĩ Thiếu đã chuyển công tác sang Lôn Đôn, có lẽ cũng sẽ không dò hỏi ra được việc này
- Đi Lôn Đôn? - Tử Thiên vô thức lặp lại. Tại sao lại đi? Ở đây không tốt sao? Chẳng lẽ không nhìn thấy mặt anh còn chưa đủ, muốn rời xa anh, đoạn tuyệt với anh như Kì Thiên Ân từng làm với anh. Bỏ đi mà không nói một lời nào
Minh Triết lập tức đưa anh đến bệnh viện. Chỉ sợ lúc này đây nếu để anh lái xe, e rằng sẽ gây ra tai nạn mất. Xe vừa dừng lại, Tử Thiên liền lao ra ngoài như con thú dữ, Minh Triết cũng vội vàng đi theo anh
Nửa tiếng đồng hồ, đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Minh Triết vẫn vô thức đi theo canh chừng anh, đau đớn nhìn anh tự dằn vặt mình
- Cô, cô nói cho tôi biết, Thiếu Tấn hiện đang ở đâu?
- Cô có biết địa chỉ của Thiếu Tấn không?
- Bác sĩ Thiếu công tác ở đơn vị nào cô biết không?
Gặp bất kì y tá hay bác sĩ nào, anh cũng chỉ hỏi những điều đơn giản đó. Như một người mất trí, Tử Thiên tự hành hạ bản thân. Giọng nói hỏi đến khàn đặc, đôi mắt anh cầu khẩn vô cùng thảm thiết, chỉ mong có một chút thông tin gì đó. Anh không muốn mình lại chìm trong cảm giác lạc lõng, dường như tất cả đều bỏ rơi anh, đều quay lưng với anh
Nhưng đều vô vọng, ai ai cũng lắc đầu, còn có người muốn đưa anh vào phòng bệnh, cũng may có hắn ngăn lại. Tiểu Phong bỏ đi, hắn cũng rất lo lắng, bạn thân của hắn tổn thương, hắn cũng rất đau lòng. Cả 2 người, hắn đều rất coi trọng. Hắn không muốn bất kì ai phải đau khổ cả
Tử Thiên đi loanh quanh bệnh viện như một người điên. Hết bám lấy người này lại níu lấy người khác. Càng hỏi, anh càng tuyệt vọng hơn, nhưng anh cũng không muốn đánh mất tia hi vọng cuối cùng này. Anh đã để cô như ý muốn, cô muốn tự do rời đi, anh cũng không cản, nhưng chỉ xin cô đừng bao giờ rời khỏi tầm hiểu biết của anh. Để anh vẫn còn biết rằng cô tồn tại ngay cạnh mình cho dù không gặp mặt nhau
Tử Thiên dường như đã quên mất tiếng cười khẽ của cô bên tai. Anh chỉ nhớ nụ cười xấu hổ của cô khi bị anh trêu chọc. Tất cả những hình ảnh đó cứ tồn đọng trong tâm trí như lưỡi dao lam, đâm vào đã đau, rút ra còn đau hơn vạn lần
- Tử Thiên..... - Minh Triết cuối cùng cũng chịu không nổi, giữ người anh lại
- Cô y tá..... - nhưng Tử Thiên dường như không quan tâm mấy, anh vẫn hồ đồ đi lung tung
- TẠ TỬ THIÊN, ĐỦ RỒI!
.....
- Tại sao?
Mãi một lúc lâu, Tử Thiên mới chịu buông lời. Anh mím chặt môi mỏng của mình, không thể tin nổi bản thân lại có lúc trở nên yếu đuối như vậy. Anh vốn tưởng mình rất thông minh, rất biết thông cảm, cũng rất bao dung với cô. Nhưng đơn thuần, anh chỉ ích kỷ. Anh chỉ muốn đến đón cô về nhà, chỉ muốn cô hạnh phúc bên anh một cách nhẹ nhàng. Lại không biết mọi chuyện đã đi quá tầm với của anh
Anh đấm mạnh vào tường. Mà thực chất cũng chẳng có lực là mấy. Bây giờ người anh yếu khô. Hơn nữa cũng lười biếng trút giận. Anh đã tự giận bản thân mình quá lâu rồi. Chẳng còn gì có thể giận được nữa. Chỉ cần cô đứng trước mặt, anh sẽ thành tâm xin lỗi cô, sẽ xin cô quay lại. Nhưng nếu như cô đi mất dạng rồi, anh sẽ không biết cô đang ở đâu nữa, làm sao có cơ hội làm lành đây
- Tử Thiên....Tử Thiên.....anh nói dối em.....anh không biết em nghĩ sao......tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa
- Không, không..... - anh lắc đầu nguầy nguậy. Không đúng! - Tiểu Phong, tiểu Phong, em đừng đi. Nghe anh nói đã. Anh sai rồi, anh thật sự không có gì với Kì Thiên Ân nữa. Xin em....đừng đi mà.....
Tử Thiên chới với, chạy về trước, nhưng càng chạy, tại sao cô lại càng rời xa anh. Ánh mắt cô có biểu hiện chán ghét anh, không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Lời nói của cô cũng rất cay độc. Cô không phải muốn bỏ mặc anh nữa chứ
Giật mình tỉnh dậy. Thì ra chỉ là một giấc mơ. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Tử Thiên tỉnh dậy trên giường trong phòng mình. Chiếc giường quen thuộc mà đơn độc. Anh lấy chiếc khăn lạnh trên đầu mình ra. Nhìn đồng hồ, đã hơn 8h tối. Anh không nhớ là hôm nay mình đã làm gì
- Cậu tỉnh rồi hả? - Minh Triết ăn uống thả ga dưới nhà xong rồi mới lên đây. Thấy anh cứ loay hoay như người ngốc thì phì cười - có thấy đói bụng không?
- Một chút - đúng là anh đang rất đói. Tay còn có dịch truyền - rốt cuộc có chuyện gì?
- Trời đất, cậu không nhớ gì thật à? - hắn kéo ghế ngồi - cậu ngất lúc đang họp, dọa mình sợ muốn ch.ết, đã hôn mê 2 ngày rồi. Cơ thể ốm yếu, ăn uống đã không đầy đủ, ngủ còn chập chờn không đúng giấc - từ lúc vào bệnh viện trở về, anh đã như vậy rồi
- Vậy à..... - anh vò đầu cười nhạt. Đúng là anh đã quá lơ là bản thân rồi. Mà hai ngày qua rồi, nếu tính đến bây giờ đã gần nửa tháng rồi anh không có gặp cô. Đã lâu vậy rồi sao?
- Đừng có vô trách nhiệm với bản thân thế nữa. Bây giờ, mình có chuyện quan trọng hơn muốn nói với cậu đây..... - Minh Triết bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn anh. Có thể, đây là đòn đánh mạnh nhất đối với Tử Thiên