Chương 37
Edit: 笑顔Egao.
Bữa cơm tối Thẩm Đình uống canh chim bồ câu, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu thu dọn đồ đạc, Cố Triều Ngạn dặn cậu không cần mang quá nhiều đồ, nhưng chưa nói tới phải ở lại mấy ngày, cậu thành thạo nhét thú nhồi bông đầy một nửa valy, một nữa còn lại xếp đây đồ ăn, chỉ để lại một góc rất nhỏ xếp quần áo.
Thìa ăn cơm cũng mang theo, nếu không phải không còn chỗ nhét, cậu có khả năng còn muốn mang cả chăn bông theo, còn tiện may mang theo hai viên đá.
Cố Triều Ngạn chờ cậu thu dọn xong mới kiểm tra, nói: “Cái gì không nên mang thì đừng mang.”
Thẩm Đình suy nghĩ nửa giây, lấy quần áo bên trong ra.
“Đồ chơi không cần mang, đồ ăn lại càng không cần.”
“Nhưng mà buồn ngủ!”
Thẩm Đình trả lời một cách nghiêm túc trịnh trọng: “Thú bông muốn đi ngủ cùng với em!”
Cố Triều Ngạn không vui: “Ồ, thú bông ngủ chung với em, thế anh ngủ với ai?”
“Anh cũng ngủ cùng em, không cần tranh giành đâu.”
“Tranh cái gì mà tranh… Còn có đồ ăn vặt, một túi cũng không được mang.”
“Vậy chúng ta ăn cái gì?”
“Ở nhà em có ăn đồ ăn vặt thay cơm không?”
“Ừm… Không có…”
“Lấy hết ra, đến nơi lại mua.”
“Dạ…”
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai mười giờ lên máy bay.”
Lúc sắp ngủ Thẩm Đình lăn vào trong ngực Cố Triều Ngạn, dùng mười ngón tay bám vào hắn thật chặt không buông, Cố Triều Ngạn đoán cậu đại khái đang sốt sắng, ở một số việc nhỏ Thẩm Đình có cách biểu đạt của riêng mình, cậu có lúc thẳng thắn, có đôi khi lại chỉ có thể âm thầm phát sầu.
“Không cần sốt sắng, Đình Đình, giống lần trước anh mang em đi khám thôi, chẳng mấy chốc là xong.”
“Rất nhanh sao?” Thẩm Đình không tin: “Nhanh bao nhiêu? Nhắm mắt một cái là xong sao?”
“Không thể nào, làm gì có ai làm được nhanh thế.”
“Em không khỏe mạnh sao? Ca ca.”
Hai mắt Thẩm Đình bỗng trở nên chua xót, cậu cảm thấy có thể là do mình buồn ngủ, cậu dụi dụi mắt, dùng mu bàn tay gạt nước mắt đi: “Tại sao em phải đi bệnh viện? Em sợ đi bệnh viện, không muốn đi bệnh viện.”
“Anh không muốn lừa em, Thẩm Đình.”
Cố Triều Ngạn nằm trong bóng tối thở dài, hắn che chở Thẩm Đình, muốn tận lực bù đắp cho đứa trẻ này những năm tháng thiếu hụt cảm giác an toàn hắn đã từng bỏ lỡ, nhưng hắn biết chỉ dựa vào điều này là chưa đủ, hắn cảm thấy nếu không nhận được một đáp án hoàn chỉnh, Thẩm Đình vĩnh viễn không thể trở thành một “con người” độc lập chân chính mà tồn tại.
Nếu như quả thực không thể chữa khỏi, hắn chấp nhận, nhưng hắn tin tưởng tương lai hắn có thể dạy Thẩm Đình rất nhiều thứ, Thẩm Đình học rất nhanh, nhất định có thể hiểu được.
Nếu như có thể chữa khỏi, như vậy càng tốt.
“Không phải em không khỏe mạnh, chỉ là anh hi vọng… Anh hi vọng em có thể nhớ lại càng nhiều chuyện trước kia, những chuyện… những chuyện em nhớ không ra, em không cảm thấy hiếu kỳ sao?”
“Không hiếu kỳ.”
Thẩm Đình oan ức: “Không nhớ ra được, đầu rất đau… Không muốn nhớ.”
“Chúng ta đi chính là để tìm ra nguyên nhân em đau đầu, như vậy sau này cho dù em nhớ không ra cũng không sao, ít nhất sẽ không còn đau đầu nữa.”
“Đi khám bác sĩ có thể khỏi sao?”
“…. Rất khó nói… Vì ai cũng không thể chắc chắn…”
“Vậy tại sao còn phải đi khám?”
“……”
Cố Triều Ngạn ngẫm nghĩ một lát, không nghĩ ra được đáp án nào ổn thỏa, hắn ấn đầu Thẩm Đình vào lồng ngực mình: “Vân là đi ngủ đi…”
Thẩm Đình: “Ừm.”
Bác sĩ hẹn trước trùng hợp là người quen của Cố Triều Nhiên, mấy ngày trước nghe Cố Triều Ngạn chuẩn bị mang Thẩm Đình đi khám, cô chuyên môn gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia, sau đó còn nói với Cố Triều Ngạn nếu không phải cô đang đi nghỉ phép với chồng trên đảo, cô cũng rất muốn đi cùng Thẩm Đình.
Cố Triều Ngạn hỏi tại sao, cô đáp: “Bời vì không phải Đình Đình muốn làm bạn của em bé nhà chị hay sao?”
Cố Triều Ngạn không còn lời nào để nói, không thể làm gì hơn là nói sang chuyện khác, ví dụ như cô gọi điện cho vị bác sĩ kia nói những gì.
Cố Triều Nhiên ở đầu kia điện thoại lườm nguýt một cái: “Kiến thức chuyên ngành, có nói cậu cũng chẳng hiểu.”
Cố Triều Ngạn lập tức cúp điện thoại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Triều Ngạn đánh thức Thẩm Đình, ăn xong bữa sáng, hai người cùng lên máy bay sang Hồng Kông.