Chương 37: Tim Nóng Tâm Lạnh
Trên thuyền bồng bềnh, Gia Hỷ mỗi sớm đều nhìn qua cửa sổ xem phong cảnh hai bên bờ, nàng quyết định không thêu thùa hay viết chữ, sợ sẽ tổn hại đến mắt.
Văn Nhược Nhan cũng im hơi lặng tiếng, vốn chung phòng với một Phùng Bạch Thảo vừa chín tuổi, không có nói chuyện gì được. Trên thuyền lại một Hiên Đại tiểu thư danh giá, trừ bỏ Phùng Bạch Thảo thì ai cũng là chân chính thiên kim. Cho nên Văn Nhược Nhan cảm thấy bản thân tự ti.
Hôm nay thuyền dừng lại ở Thanh Thủy trấn một ngày, mục đích tiếp thêm nhu yếu phẩm, tranh thủ lúc này, Gia Hỷ muốn ra ngoài mua ít đồ chơi mới lạ. Nàng sáng sớm liền đi xin phép lão phu nhân đi chơi. Lão phu nhân cũng không khó dễ gì, bảo nàng đưa theo Phùng Bạch Thảo, lại cử mấy người đi bảo vệ. Không nhắc gì đến Văn Nhược Nhan.
Phùng Gia Hỷ ngẫm nghĩ Hiên Đại tiểu thư ở trong thuyền lâu cũng thực buồn chán, mới đến trước buồng gõ cửa. Tì nữ của Hiên Đại tiểu thư liền mời nàng vào trong.
Gia Hỷ ngồi trên tháp nhỏ cạnh cửa sổ, thuyền dừng lại cho nên hơi chòng chành, không khí tràn ngập đàn hương. Gia Hỷ thầm khen một tiếng:
- Hiên tiểu thư thật thanh nhã!
Hiên Liên Tĩnh Tú lấy khăn che miệng mỉm cười, cử chỉ đoan trang cao quý:
- Để Phùng tiểu thư chê cười, hôm nay ngày nắng đẹp, là muội muốn ra ngoài?
Gia Hỷ gật đầu, ngẫm ở phủ còn một Nguyễn Tĩnh Hoa, trên thuyền có một Hiên Liên Tĩnh Tú, đều là tú nữ, cốt cách cao cao tại thượng, vốn luôn được yêu chiều bảo vệ, nâng niu như trân bảo. Cuộc sống hoàn mỹ đến thế, sao lại muốn vào cung:
- Hiên tỉ có muốn cùng đi?
Hiên Liên Tĩnh Tú đứng dậy, xiêm y đỏ sậm nổi bật làn da trắng như sứ, mắt to mũi nhỏ hàng mi cong vút, đích thực là mỹ nhân. Mỗi bước đi vẫy tay của nàng đều thanh cao quý phái, cảm giác còn hơn Nguyễn Tĩnh Hoa mấy lần. Dù gì mẫu thân nàng ta cũng là Huyện chúa, ngoại tổ mẫu cũng là chân chính Quận chúa. Dòng máu hoàng tộc không sai đi đâu được.
Hiên Liên Tĩnh Tú cho người đổi hài, tư thế thoải mái:
- Hôm nay có lẽ Liên Thành Hầu gửi thư đến, ta cũng muốn đến dịch trạm (trạm ngừng trên đường bộ) để xem thử.
Lên bến thuyền, Hà ma ma nhanh chóng đi thuê xe ngựa, sau đó từ từ di chuyển. Thanh Thủy trấn tuy nhỏ nhưng cực kỳ nổi tiếng về hương liệu. Bởi thế, người đi xa thường dừng lại đây mua quà. Vả lại bây giờ đã sang tháng bảy, thuyền cũng chỉ thêm một tuần mười ngày nữa là đến Thần Đô.
Dịch trạm nằm gần cổng thành, Hiên Liên Tĩnh Tú không xuống xe, nhận thư xong liền muốn đến trà quán, Gia Hỷ cũng mệt. Vả lại Phùng Bạch Thảo còn nhỏ ngồi xe nhiều nên ê ẩm người. Bởi thế các nàng nhanh chóng đi đến trà lâu gần nhất.
Hiên Liên Tĩnh Tú cốt cách đại thiên kim, lại cao ngạo về nhan sắc nên lười biếng ra ngoài. Người hầu nàng ta hiểu ý, vội đi tìm các tiệm hương liệu nổi tiếng nhất đề nghị chưởng quỹ đem hàng hóa mới mẻ đa dạng đến trà lâu. Công cuộc mua sắm của Gia Hỷ nhẹ nhàng đi hẳn.
Hiên Liên Tĩnh Tú ngồi trong nhã gian chăm chú đọc thư, xong xuôi mới ngắm qua các loại hương liệu, đại khái chọn mỗi thứ một vài món, Gia Hỷ hiển nhiên đã chọn lựa xong từ lâu. Hiên Liên Tĩnh Tú ngắm nhìn Gia Hỷ, tranh thủ đánh giá một chút.
Phùng Gia Hỷ vốn không phải đại mỹ nhân gì, nàng tuy diễm lệ nhưng tính cách lại gần gũi, bản thân không đủ kiêu ngạo của đại gia tộc. Có chút nhàn nhã lười biếng lại không quá đoan trang quyền quý. Hiên Liên Tĩnh Tú thâm tâm linh cảm về Liên Thành Hầu, nàng cảm thấy so với muội muội mình, Hầu gia nhìn Phùng Gia Hỷ với ánh mắt ấm áp hơn rất nhiều. Có điều hôn sự cùng Hiên Liên Tử Tâm là Liên Thành Hầu tự mình cầu thân. Quả thật, Hiên Liên Tĩnh Tú có chút khó hiểu.
Hiên Liên Tĩnh Tú nhấp một ngụm trà, trà thì thường thường nhưng mang hương hoa nhài rất đậm, cũng tàm tạm:
- Phùng muội có tham gia đại tuyển?
Gia Hỷ lắc đầu, tư thái ưu nhã:
- Hai năm trước muội chưa đủ tuổi, thân thể lại yếu ớt, đành phải bỏ lỡ!
Hiên Liên Tĩnh Tú mỉm cười ý nhị, Phùng gia cũng chẳng phải danh môn thế gia lớn lao gì, tuy một tước Hầu từ thời lão nhân gia, nhưng lại không được tập ấm. Cho nên dù là đại tiểu thư nhưng Phùng Gia Hỷ có vắng mặt cũng không gây động tĩnh gì lớn.
Hiên Liên Tĩnh Tú vuốt vuốt lá thư, tựa hồ vô tình phiếm chuyện:
- Liên Thành Hầu sắp cùng xá muội tổ chức hôn lễ! Dự là cuối mùa đông năm nay, trước năm mới một chút.
Nhanh như vậy sao, trong lòng Gia Hỷ tựa hồ có chút mất mát, vốn cũng không quá thân thiết, những ngày qua nàng đều tự cho rằng Liên Thành Hầu quan tâm đến nàng, mới đưa thuyền đến, nghĩ lại, cũng chỉ tự mình đa tình.
Gia Hỷ hướng đối mắt trong xanh lên, môi vẽ một nụ cười:
- Vậy thì chúng mừng Hiên nhị tiểu thư cùng Hầu gia!
Hiên Liên Tĩnh Tú hơi nghi hoặc khi biểu cảm Gia Hỷ không sơ xuất gì, nàng ta cũng mỉm cười:
- Lần này quả thực may mắn đi, Hoàng thượng ban hôn, xá muội cũng có một tước phong Huyện chúa, gia mẫu cũng sắc phong Quận chúa. Hầu gia tăng thêm một phẩm trở thành Thành Hầu. Còn Hoa Tần nương nương cũng trở thành Quý Tần.
Đều là chuyện tốt, Gia Hỷ tỏ vẻ vui mừng. Tuy vậy trong thâm tâm nàng mang mấy phần buồn bực. Bản thân nàng cũng chẳng rõ vì sao lại để tâm đến Thành Hầu nhiều như vậy. Người ta bây giờ đã sắp có thê thử đi. Sau khi chọn lựa xong hương liệu, trời cũng đã trưa, các nàng quay lại thuyền. Chuẩn bị chập tối tiếp tục lên đường.
Thoáng chốc đã đến kinh thành. Phùng Đại lão gia trực tiếp đưa người ra bến thuyền đón lão phu nhân hồi phủ. Hiên Liên Tĩnh Tú cũng từ biệt, lên xe ngựa Dụ Bá phủ - ngoại tổ nàng ta. Hàn thị sau mấy tháng tĩnh dưỡng thân thể đã ổn định. Nhàn nhạt đón tiếp lão phu nhân. Cũng cẩn thận đánh giá Văn Nhược Nhan.
Đến giữa buổi sáng thì quay về phủ.
Gia Hỷ qua loa tắm rửa, nhanh chóng thay một bộ trung y mát mẻ rồi lên giường nằm. Bây giờ đã trung tuần tháng tám, chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh thần nàng. Gia Hỷ cảm nhận độ êm ái giường nệm quen thuộc. Mọi cực nhọc dần dần tan biến. Mùa thu sắp đến, khí trời cũng dịu dần, trong phòng bây giờ cũng không còn cần băng khối nữa.
Gia Hỷ yên tĩnh ngủ một giấc.
Vịnh Đan ngồi bên hành lang, nàng cảm nhận trời dần lạnh, bản thân cũng rảnh rỗi nên may một chiếc áo lót trong cho tiểu thư đỡ lạnh. Hà ma ma đem ghế ra ngồi cạnh. Miệng cười không khép được:
- Chủ tử có tin vui!
Vịnh Đan ngừng mũi kim lại:
- Tiểu thư vừa về, sao có việc gì vui lớn được?
Hà ma ma nhìn quanh:
- Gần bên cạnh hoa viên đang xây một viện mới, nghe nói là dành cho tiểu thư.
Vịnh Đan nửa tin nửa ngờ:
- Ma ma nghe ai nói?
- Là tam tiểu thư, tam tiểu thư bảo là Triệu Thiếu giám đích thân lựa chọn từng khối gỗ một đưa đến. Nghe nói phải gấp rút trước sinh thần của tiểu thư.
Vịnh Đan càng nghe càng tò mò:
- Viện có rộng không?
Hà ma ma dang tay thành một sải dài:
- Rất rộng! Nghe nói có một chính viện hai thiên viện. Có dãy nhà hạ nhân và cả phòng bếp.
Vịnh Đan trố mắt nhìn, cuối cùng nhịn không được liền kéo tay Hà ma ma đứng dậy:
- Đi! Ta cùng ma ma đi xem. Tiểu thư vừa ngủ cũng chưa thức giấc đâu.
Gia Hỷ mở mắt chỉ thấy mấy tia nắng chiều lấp ló sau rèm, nàng hắng giọng, ôm lấy chăn lười biếng gọi:
- Vịnh Đan!
Nàng nhắm mắt thêm chút nữa, không có tiếng trả lời, Gia Hỷ trở người dậy:
- Vịnh Đan!
Có lẽ Vịnh Đan đến phòng bếp nhận cơm chiều, Gia Hỷ xỏ chân vô hài, trời chiều lạnh lẽo, nàng lấy một chiếc áo choàng mỏng khoác lên, đi ra gian tiếp khách:
- Ma ma!
Vẫn không có động tĩnh. Lúc này từ ngoài cửa một nô tì mặc áo xanh tiến vào. Nhìn qua cũng có thể thấy đây là một nô tì tam đẳng. Nàng tiến đến:
- Tiểu thư có gì sai bảo ạ?
Gia Hỷ chăm chú đánh giá tì nữ này, y phục xanh nhạt viền đậm, ăn mặc coi như kín kẽ đoan chính, trên tóc cài đơn sơ một trâm bạc gọn ghẽ không lòa xòa, bàn tay tuy thô ráp nhưng bộ móng lại sạch sẽ trắng phau. Gia Hỷ ngồi xuống ghế:
- Vịnh Đan cùng Hà ma ma đâu?
Tì nữ kia mắt không nhìn lên cẩn thận đáp:
- Hồi tiểu thư, khoảng nửa canh giờ trước đã ra khỏi viện rồi ạ!
Gia Hỷ xoa xoa mi tâm, ngủ nhiều trời chiều sẽ nhức đầu:
- Bình thường ngươi làm gì?
- Nô tì chăm sóc hoa cỏ trong sân.
- Ngươi là người của viện mẫu thân?
Tì nữ kia lắc đầu:
- Dạ không, nô tì đặc biệt làm trong nhà ấm, khi hết việc mới đến các viện chủ tử bón cây tỉa lá.
Gia Hỷ gật đầu, lại hỏi:
- Ngươi có biết chải tóc?
Tì nữ kia hơi kích động nhưng không biểu lộ gì quá đáng:
- Nô tì có biết một chút.
Gia Hỷ hài lòng nhìn biểu hiện nàng ta, thong thả đi vào trong bàn phấn:
- Vậy thì rửa tay đi rồi giúp ta chải một kiểu tóc.
Vịnh Đan cùng Hà ma ma cười nói quay về, đúng là viện đang xây dựng thật đẹp đi, vô cùng tinh xảo. Cả hai tiến vào trong thì thấy một tì nữ lạ mặt đang giúp tiểu thư chải tóc.
Biết là chủ tử thức dậy mà không có ai hầu hạ bên cạnh thật không đúng. Hà ma ma và Vịnh Đan biết sai, đều hành lễ rồi im lặng đứng một bên.
Gia Hỷ vuốt kiểu tóc mới, búi lỏng một bên trong nhàn nhã lười biếng, phía sau thả món tóc dài đen, càng tăng thêm nét nhu mì. Ngoài cài đôi bộ trâm ngọc bích cùng một nhành hoa lụa xanh nhạt khảm trân châu cũng không thêm gì. Thanh nhã xinh đẹp. Gia Hỷ ngắm đi ngắm lại càng thấy hài lòng, mới tùy ý lấy một đôi hoa tai bạc khảm hồng ngọc đưa ra:
- Cái này là thưởng cho ngươi!
Tì nữ kia thụ sủng nhược kinh, vội vã quỳ xuống:
- Tạ ơn Đại tiểu thư!
- Ngươi tên gì?
Tì nữ kia nén nét mừng rỡ trong ánh mắt, run run trả lời:
- Nô tì là Bối Lan.
Gia Hỷ nhìn Hà ma ma cùng Vịnh Đan, âm trầm nói:
- Từ nay Bối Lan sẽ là nhất đẳng nha hoàn hầu hạ bên người ta. Ma ma đến nói với Tứ phu nhân một tiếng, Vịnh Đan thu xếp giường bên cạnh em để Bối Lan chuyển đến.
Vịnh Đan há miệng sửng sốt nhưng không dám phản bác gì, nàng không rõ là tiểu thư thích tài chải tóc của Bối Lan hay là đang cảnh cáo nàng. Vịnh Đan chỉ biết hành lễ tiếp nhận.
Bối Lan sau khi cảm tạ Gia Hỷ liền theo Vịnh Đan đến chỗ ở mới, lại được Hà ma ma đưa đi nhận y phục nhất đẳng.
Gia Hỷ nhìn theo bóng dáng khuất xa của mấy người họ, lòng khó chịu vô cùng. Người của nàng không đủ thông minh không đủ khôn khéo lại càng không tinh tế. Chỉ có lòng trung là chưa đủ.