Chương 42: Thơ Xuân Đối Tình (thượng)
Trời chiều, Gia Hỷ thay y phục chuẩn bị đến Thái Hòa điện. Cung nữ đợi sẵn bên ngoài khách phòng im lặng dẫn đường, Gia Hỷ chậm rãi đi loanh quanh hơn hai khắc mới tới nơi.
Thái Hòa điện tường vàng ngói vàng được chạm trỗ tỉ mỉ tinh tế, từng mái ngói uốn cong khảm phù điêu hình rồng nổi lên bần bật. Mỗi một cung điện trong Cấm Thành đều là tuyệt tác nghệ thuật lẫn kiến trúc, nữ nhân cổ đại chỉ luẩn quẩn cổng trước không ra cổng sau không tới thì làm sao có thể không bị cám dỗ một khi đã đặt chân vào đây.
Gia Hỷ nhìn một lượt xiêm y bản thân, xanh thiên thanh thêu hoa sen hồng dưới tà áo chạm quá gối, chân váy màu hải đường xếp ly mềm mại chấm gót chân linh động phiêu dật theo từng bước đi uyển chuyển.
Gia Hỷ có thể không phải là nhan sắc nổi bật nhất, nhưng phong thái ung dung cao lãnh của nữ nhân hiện đại, đã ăn sâu vào xương cốt nàng tỏa ra khiến xung quanh ai nấy đều tự hổ thẹn mình. Nàng kiêu ngạo không luồn cúi trước hoàng quyền, nàng không khúm núm kinh hãi bởi cảnh vật dát vàng dát bạc nơi đây. Thế giới nàng từng sống, cái gì mà không có, tòa nhà cao chừng nào, to lớn chừng nào nàng vô cùng quen thuộc. Huống hồ trước kia chưa xuyên qua, nàng cũng thường hay mua vé vào Tử Cấm Thành ngắm nghía.
Gia Hỷ đến vị trí của mình, nàng vén váy dài cẩn thận ngồi xuống. Một cung nữ dâng trà lên, Gia Hỷ nhìn khoảng sân rộng có hai luồng nước chảy song song dẫn ra Liên Tâm trì. Các Công chúa, Quận chúa, Huyện chúa...đang trò chuyện từng tốp năm tốp ba. Mấy Thế tử, Vương tử, Quận công,...cũng náo nhiệt cười đùa.
Gia Hỷ không nhập vào bọn họ, nàng vốn không thân thuộc với ai. Vừa rồi nàng cùng Châu Quận chúa đã gây ra náo động không nhỏ, tốt nhất vẫn nên yên phận.
Tiếng thái giám hô to:
- Lệ phi nương nương đến!
Bên ngoài ồn ào hành lễ, Gia Hỷ cũng vội vàng đứng dậy khụy chân quy củ. Châu Lệ phi lướt tà váy hồng đậm ngang qua nàng liền dừng lại:
- Ngươi có phải là Thục Trinh Huyện chúa?
Gia Hỷ không ngẩng mặt lên, giữ nguyên tư thế lại khụy chân thêm sâu:
- Thần nữ Huyện chúa Phùng thị ra mắt Lệ phi nương nương. Nương nương vạn an!
Châu Lệ phi miệng hơi mỉm cười, giọng điệu vô cảm:
- Ngẩng mặt lên.
Gia Hỷ hướng mắt nhìn xuống, cẩn trọng ngước cao gương mặt. Châu Lệ phi muốn biết dung mạo nàng quả thật không có gì lạ. Châu Tích không phải vì nàng mà gây họa cho Phùng Hoa Thường sao, nay Huy Quận công lại vì nàng mà to tiếng cùng Thịnh Vương, Châu Lệ phi không tò mò mới có quỷ.
Châu Lệ phi ngắm thật lâu gương mặt thanh tú trắng ngần trước mắt. Má đỏ hồng, môi anh đào mọng nước, chiếc mũi cao nhỏ nhắn cùng với hàng mi rất dài rất dày. Châu Lệ phi ngắm Gia Hỷ gần một khắc, Gia Hỷ cũng đã đứng ở tư thế nửa quỳ này từng ấy thời gian.
Tiếng nam tử bên ngoài mang theo ý thương tiếc vọng đến:
- Nương nương, Huyện chúa buổi trưa đã kinh sợ, bây giờ hành lễ lâu như vậy thật không tốt.
Gia Hỷ không nhìn cũng biết người đang giải vây cho nàng chính là Thịnh Vương. Nàng hướng hắn hành lễ:
- Tham kiến Vương gia!
Châu Lệ phi tựa tiếu phi tiếu, tiến dần về vị trí bản thân:
- Vương gia là thương hoa tiếc ngọc hay trách bản cung làm khó với Huyện chúa?
Thịnh Vương cười cười, không chú tâm đáp lại:
- Vốn sợ nương nương đứng nhiều không tốt, lại lo cơ thể Huyện chúa yếu ớt có bề gì nương nương lại mang tiếng hà khắc.
Châu Lệ phi an vị rồi mới nhìn Gia Hỷ:
- Ngồi đi, tránh để người khác nghĩ rằng bản cung khó dễ với ngươi!
Gia Hỷ thở một hơi nhẹ nhõm:
- Tạ ơn nương nương! Tạ ơn Vương gia!
Thịnh Vương đỡ Gia Hỷ ngồi xuống ghế, tuy nàng hơi nghiêng người tránh tiếp xúc da thịt thân thiết, nhưng vẫn cảm nhận được làn hơi ấm nóng phả vào cổ mình. Ánh mắt có chút lưu luyến của Thịnh Vương khiến nàng phát hoảng.
Ngoài cửa, lần lượt Phan Hiền phi, Lan Thục phi, Giang Đức phi cũng đưa theo các Hoàng tử, Hoàng nữ đến. Trong điện lại ồn ào hành lễ một hồi.
Lúc này Huy Quận công xuất hiện, hắn vội vàng ba bước thành hai đẩy Thịnh Vương ra xa một chút, sấn đến đối diện Gia Hỷ, khẩn trương hỏi:
- Nàng không sao chứ? Có chỗ nào không ổn không?
Gia Hỷ trong lòng thập phần chán ghét nhưng ngoài miệng vẫn phải giữ thái độ ôn hòa:
- Tạ Quận công hỏi thăm, ta không sao, vừa rồi nghỉ ngơi đã khỏi hẳn.
Huy Quận công còn muốn nói thêm đã nghe Thịnh Vương trào phúng:
- Châu Quận chúa còn chưa có một lời hỏi thăm đâu Hoàng đệ!
Bấy giờ trong sảnh đã gần như đầy đủ người, chỉ thiếu Hoàng thượng cùng hai vị Vạn Quý phi và Tương Hoàng Quý phi. Cho nên câu trào phúng của Thịnh Vương khiến mọi người có chút chú ý.
Tuy Hoàng thượng chưa chính thức ban hôn, nhưng hôn sự giữa Châu Quận chúa cùng Huy Quận công đã chắc chắn mười mươi. Nay trước mặt Châu Quận chúa, Huy Quận công lại quan tâm nữ tử khác, đây có phải là hạ thấp uy danh Châu Quận chúa cũng như coi thường Châu gia hay không.
Huy Quận công có ngu ngốc cũng còn chút suy nghĩ. Hắn không nói gì được, lại không muốn đến hỏi han Châu Dư Lộ, đang dùng dằng thì nghe công công hô to:
- Thái tử điện hạ đến!
Huy Quận công mừng như bắt được vàng, vội thân thiết đi lại cạnh Thái tử:
- Đại Hoàng huynh!
Thịnh Vương đáy mắt sắc lạnh qua loa chào hỏi, trực tiếp bỏ qua lễ nghi:
- Điện hạ!
Hai tiếng tôn xưng khác nhau đã cho thấy mức độ mối quan hệ. Huy Quận công cùng chiến thuyền với Thái tử. Còn Thịnh Vương biểu hiện xa lạ lại không nhún nhường kia chính là muốn bỏ qua tình cảm thủ túc mà đối đầu.
So với Thịnh Vương, Thái tử gầy hơn, màu da cũng xanh xao hơn, mí mắt hơi sụp vì mất ngủ hoặc lao lực quá độ. Trong kinh thành từng có lời đồn Thái tử vô cùng háo sắc, tâm sinh tướng là như vậy, Gia Hỷ cẩn thận đánh giá.
Khách mời đã đến đầy đủ, quá đông đúc, quá choáng ngợp, hương phấn son nước hoa trên người nữ tử, hương áo xống tỏa ra từ nam nhân, hương của các lò đồng thoang thoảng trong không khí, cả hương trà hương rượu trộn lẫn với nhau, đầu óc Gia Hỷ ong ong khó chịu.
"Hoàng thượng giá lâm!"
"Quý phi nương nương giá đáo!"
Tiếng hô của công công vang vọng sảnh đường. Người người đều vội vàng quỳ xuống:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
- Quý phi nương nương vạn phúc kim an!
Trên ngai rồng một giọng nói uy nghiêm nhưng trầm ấm vang lên:
- Ngồi đi!
Sau tiếng tạ ơn, các Hoàng tử Hoàng nữ, Vương Công quý tộc trở về trạng thái ban đầu. Không khí trong điện cũng không quá ồn ào nữa. Hoàng thượng nói mấy câu đại khái chúc mừng ngày lễ, quốc thái dân an, rồi bắt đầu khai tiệc. Mỹ thực được dâng lên, có tiếng chạm đũa lách cách.
Thịnh Vương mỉm cười đứng dậy:
- Phụ Hoàng, nhi thần nhân tiết Cửu Trùng này hứng chí làm đôi câu đối muốn kính tặng người!
Hoàng thượng hướng đôi mắt tinh anh đen trắng phân minh trìu mến nhìn Thịnh Vương:
- Nhị Hoàng nhi tâm tư chu đáo, dâng lên đi!
Thịnh Vương phất tay, từ bên ngoài, Lữ Định Ân cùng một thủ hạ khác mở to bức tranh thủy mặc họa cảnh giang sơn tươi đẹp vẽ trên nền vải trắng đưa đến, có viết một vế đố, nét chữ rõ ràng tươi đẹp, có uy lực lại có mềm mại. Gia Hỷ thầm khen trong lòng, Thịnh Vương quả thực tài năng, không hổ là người con mà Hoàng thượng thương yêu nhất.
"Trung hiếu hữu chân truyền, niệm tổ quốc, niệm đồng bào, khởi nhẫn thiên nhai di lão phụ".
Vế còn lại vẫn trống. Vạn Quý phi im lặng từ đầu đến giờ mới mở miệng:
- Xem ra Vương gia vốn chỉ viết được nửa phần, dâng lên Hoàng thượng là đòi nửa phần còn lại?
Thịnh Vương cười, nhìn Hoàng thượng có ý ủy khuất:
- Phụ Hoàng xem, vốn dĩ tiết Cửu Trùng để làm thơ ngắm trăng, nhi thần muốn định góp vui, nào ngờ mẫu phi làm bẽ mặt!
Vạn Quý phi cười ưu nhã, Hoàng thượng cũng cười lắc đầu, cuối cùng mới nói:
- Đã vậy theo ý con, ai đối được vế sau thì Trẫm trọng thưởng!
Trên điện xôn xao lên hẳn, có mấy người đưa lên câu đối được Hoàng thượng chuẩn, nhưng không ai khiến Hoàng thượng hài lòng. Không khí từ cô động chuyển sang tranh tài văn chương bàn luận hứng thú.
Gia Hỷ nhìn Thịnh Vương, hắn đúng thật biết lấy lòng Hoàng thượng. Câu đối này không quá khó, bởi thế ai cũng đối được, nghĩ ra được, khiến cuộc thi thố vui vẻ vô cùng, không thể nào tẻ nhạt.
Đợi một khoảng thời gian không ai lên tiếng, Giang Đức phi đứng dậy:
- Thần thiếp nghĩ ra được một ý, nhưng tài sơ học thiển, không biết Hoàng thượng có nhã hứng?
Giang Đức phi là người phía nam, cũng là phi tử duy nhất người miền nam trong hậu cung Vĩnh Nguyên Hoàng đế. Năm xưa khi nàng mới vào cung, phụ thân chỉ là quan ngũ phẩm, xuất thân có phần thấp kém. Nhưng từ khi Thất Hoàng tử ra đời, mẫu bằng tử quý, nàng một đường dễ dàng lên đến Tứ phi.
Hoàng thượng biết tài học của Giang Đức phi không tới đâu, nhưng câu đối đơn giản, liền để nàng ta vui vẻ:
- Chuẩn! Trẫm từ rất lâu chưa nghe ái phi trổ tài.
Giang Đức phi xấu hổ cười cười:
- Anh hùng vô ấn bản, diệc ngoan dân, diệc nghĩa sĩ, quản giao sử bút thuộc danh gia.
Thịnh Vương vỗ tay, Hoàng thượng đang ngẫm nghĩ cũng khen một tiếng:
- Hảo! Ban thưởng!
Giang Đức phi vui vẻ tạ ơn, mắt nhìn sang bên kia Thất Hoàng tử, nàng không rõ vì sao Thất Hoàng tử lại có thể biết được hôm nay Thịnh Vương dâng lên câu đối gì mà chuẩn bị trước. Thất Hoàng tử không giống các Hoàng tử còn lại, tính tình nhút nhát đơn thuần lại hiền hậu, chưa bao giờ có ý định tranh ngôi. Kể cả tranh thủ sự sủng ái của phụ hoàng hắn cũng không hề.
Vạn Quý phi đưa khăn tay lên che miệng. Trận đối văn này Thịnh Vương đã làm rất tốt. Thịnh Vương có thể ra một câu đối khó thật khó, sau đó để Cửu Hoàng tử giải đố, giúp Cửu Hoàng tử mau chóng nâng cao danh tiếng.
Nhưng Thịnh Vương đã không làm như vậy. Châu Lệ phi tuy cùng chiến tuyến, nhưng tình huynh đệ thâm cung thật sự không tồn tại. Chẳng phải Thái tử cùng Thịnh Vương cũng là huynh đệ ruột hay sao? Không thể tin tưởng chính là vạn lần không tin tưởng.
Thịnh Vương để Thất Hoàng tử biết trước đề đố, vì hắn chắc chắn Thất Hoàng tử không đủ khả năng trình bày trước đông người. Giang Đức phi sẽ thay con trai làm điều đó. Với Giang Đức phi nhà mẹ không thế lực hắn không quá để tâm. Hoàng thượng thấy Giang Đức phi vui vẻ, tinh thần cũng cao hơn, lại càng đánh giá hắn rộng lượng hào phóng không có tâm kế.
Hoàng thượng nâng ly rượu lên miệng, như vô tình nhìn về Gia Hỷ:
- Thục Trinh Huyện chúa lần đầu đến dự yến, ngồi ở vị trí nào!
Gia Hỷ điềm tĩnh tiến ra giữa sảnh, hành lễ:
- Thần nữ Huyện chúa Phùng thị ra mắt Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vạn Quý phi nhìn sang Hoàng thượng:
- Phùng gia dạy dỗ nữ nhi rất tốt, quy cũ hữu lễ!
Hoàng thượng cũng gật đầu đồng tình, lại nói:
- Ái phi khen đúng, đỡ Huyện chúa đứng lên!
Quang Từ công công tiến đến đỡ hờ tay Gia Hỷ:
- Huyện chúa thong thả!
Gia Hỷ hơi nhấc tà áo:
- Tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn nương nương khen ngợi.
Hoàng thượng ôn tồn, Phùng Triều đang là Binh bộ Thượng thư, vị trí trung lập, chưa phò trợ ai. Nếu như đích nữ có chút quan hệ với Thành Hầu thì thứ nữ lại sắp làm thiếp Thịnh Vương. Tuy vậy cả hai Hoàng tử này đều đã được ban hôn, từ đây đến cuối năm đều tổ chức hôn lễ.
Đối với Thái tử, tuy Vương Hoàng hậu đã tạ thế nhưng họ ngoại Vương Kỳ Hầu cũng không yếu kém. Họ Vương không giữ chức quan trọng yếu nào trong triều, có điều học trò Vương Kỳ Hầu rất nhiều, rải rác khắp các bộ. Tốt nhất Phùng Triều vẫn nên trung lập, nếu hắn ủng hộ Thái tử, sợ rằng Thái tử sẽ không nương tình mà trừ diệt những Hoàng tử còn lại.
- Thịnh Vương đã đại diện nam nhân ra câu đối. Khanh có thể thay mặt nữ tử ra đề đối tiếp theo!
Gia Hỷ thi lễ nhẹ nhàng, tư thái yểu điệu:
- Thần nữ không dám thay mặt chư vị nương nương cùng các Công chúa, Quận chúa ở đây. Thịnh Vương học rộng tài cao cảm khái giang sơn đất nước, trung thần nghĩa sĩ. Thần nữ ngày ngày khuê phòng nên chỉ có suy nghĩ nữ nhi thường tình.
Gia Hỷ hơi dừng lại, thấy mi mắt Hoàng thượng hơi nhướng lên mới nói tiếp:
- Liễu ám hoa minh xuân chính bán!
Câu của nàng vừa tả cảnh sắc mùa xuân lại hàm ý tình cảm lứa đôi kín đáo tế nhị. Câu đối này cũng rất dễ dàng, chỉ có bảy từ ba ý mà thôi!