Chương 55: Nhất Hổ Tử Thương (thượng)
Mi Châu.
Hầu phủ.
Vạn Quý phi nằm trên tháp dài, bộ móng tay đã mài giũa cẩn thận đang được một cung nữ quỳ dưới chân sơn son phủ bụi vàng lấp lánh.
Hổ Phách đứng cạnh bên chậm rãi dùng kiềm bạc tách vỏ hạnh nhân để vào đĩa sứ riêng, nhỏ giọng:
- Nương nương có tính toán gì?
Vạn Quý phi thổi thổi bàn tay, phất tà áo cho cung nữ kia lui ra, thong thả cho một quả hạnh nhân vào miệng:
- Vương gia đâu?
Hổ Phách hơi nhìn ra cửa:
- Khi nãy Huỳnh Kiện công công có báo rằng Vương gia đã đến trang viên cưỡi ngựa rồi ạ!
- Xa không?
Hổ Phách lắc đầu:
- Nô tì cũng không rõ!
Vạn Quý phi hơi lo lắng:
- Đây là đất của Thành Hầu, ngươi phải nhắc nhở Vương gia cẩn trọng. Loại chuyện ch.ết người không xảy ra được nhưng gãy tay gãy chân trúng độc hủy dung đều có thể!
Thịnh Vương đi vào giữa câu nói của Vạn Quý phi, hắn vẫn nguyên phục trang cưỡi ngựa, trên người dù giữa trời đông vẫn lấm tấm mồ hôi:
- Mẫu phi quá lo lắng rồi! Nhi thần không phải cơ thể lành lặn đứng đây sao?
Vạn Quý phi dịu dàng:
- Con đấy! Có thiên tử nào một chân một mắt không? Con vẫn nên cẩn trọng, đây đâu phải là kinh thành!
- Nhi thần biết rồi! Nhưng lâu ngày không vận động chân tay thật không quen.
Vạn Quý phi không nói gì nữa, Thịnh Vương cởi áo choàng nhìn Hổ Phách:
- Chuẩn bị nước tắm, bản Vương ở lại dùng cơm trưa!
Thịnh Vương lười biếng đi vào tịnh phòng, Hổ Phách phân phó người xong cũng quay lại hầu hạ Vạn Quý phi:
- Nương nương!
- Ngươi nghĩ kế sách hôm trước của bản cung có dùng được?
Hổ Phách hơi mím môi:
- Cái khó nhất là tìm người, kiếm đâu ra một nữ nhân khiến Thành Hầu không nghi ngờ ở Mi Châu này cơ chứ!
Vạn Quý phi xoa xoa mi tâm:
- Ra đường vớ đại tất nhiên không được, mua nữ nhân thanh lâu thì rất dễ bị phát hiện. Ngươi cố gắng đến mấy vùng núi gần Liên Thành xem sao?
Hổ Phách đắn đo một chút nhưng cũng gật đầu. Ai bảo trước khi đi Hoàng thượng kiểm tr.a người cực kì gắt gao, nương nương mới không cho thân tín theo trà trộn.
Vạn Quý phi toan tính trong ngày đại hôn, Thành Hầu trúng dược mà điên loan đảo phượng với nữ nhân khác. Cái này chính là trọng tội, nhẹ thì coi thường thánh nhan, nặng thì khi quân phạm thượng. Đây là mối hôn do Hoàng thượng ban, lại đích thân di giá đến chủ hôn. Thành Hầu trúng kế, nhất định không trở mình được.
Thịnh Vương ngâm mình trong bồn tắm, hương thảo dược thoảng lên dễ chịu, hắn thả người thư thái, làn hơi nồng đậm tinh dầu bạc hà len lỏi vào từng chân tơ kẽ tóc.
Lữ Định Ân đã gửi thư hồi báo, Phùng Gia Hỷ tạm thời an toàn. Hôn sự nàng không dễ bị áp đặt nữa. Nhưng nàng đã cập kê, không bao lâu nữa phải xuất giá, Thịnh Vương thật sự khó chịu, hắn chỉ muốn bản thân một bước thành Hoàng đế, nạp nàng vào cung.
- Huỳnh Kiện công công, chuẩn bị y phục, bản Vương nhớ ra chiều nay có hẹn với phụ Hoàng đánh cờ!
Qua ngọ thiện, Thịnh Vương nghỉ trưa lại viện Vạn Quý phi, nghe cái kế sách có chút thâm độc, hắn cau mày:
- Nơi đây ngoài chúng ta thì ai có lá gan có khả năng hãm hại hắn! Dù mẫu phi có thành công, phụ Hoàng cũng sẽ nghi ngờ!
Vạn Quý phi điềm tĩnh:
- Mẫu phi hơn con bao tuổi, chuyện này nếu Hoàng thượng có nghi ngờ con thì đã sao? Một Thành Hầu thanh danh hư hỏng, Hoàng thượng sẽ không muốn con phải chịu tội theo. Huống hồ, con cũng biết Hoàng thượng luôn thiên vị con cơ mà. Nếu không nhờ con anh tuấn thông minh, mẫu phi cũng không thể lên đến vị trí này!
Thịnh Vương không nói gì, mẫu phi hắn nói không phải không có lý, chỉ là thường ngày, loại kế sách có chút tiểu nhân này, hắn không quen làm:
- Tùy mẫu phi vậy! Nhi thần phải hầu cờ phụ Hoàng!
Thịnh Vương dọc theo hành lang đến thư phòng, hắn đi một mình, quan sát núi giả hồ nước trong phủ, cảnh sắc Mi Châu mùa đông không quá tệ, khí trời ít lạnh, trong vườn nở đầy mai vàng, mai trắng, nhưng tuyệt nhiên không có hồng mai như ở kinh thành.
Thịnh Vương đến trước cửa phòng đã nghe âm thanh vui vẻ bên trong phát ra, hắn mỉm cười nhìn Quang Từ Đại Tổng quản:
- Phiền Tổng quản báo với phụ Hoàng rằng bản Vương đã đến!
Quang Từ công công mời người vào, Thịnh Vương âm thầm quan sát cách bài trí, thư phòng chẳng có gì ngoài một bàn giấy dài, một giá sách lớn, trên tường không treo chữ không câu đối, trên bàn có mấy tờ giấy luyện thư pháp đang viết dỡ, một vài bức tranh có lẽ đã vẽ xong được cuộn lại.
Hoàng thượng ngồi trên tháp, phía dưới có đôi hàng ghế, Thành Hầu nhìn thấy Thịnh Vương liền đứng dậy.
Thịnh Vương cung kính hành lễ:
- Phụ Hoàng! Nhi thần đến trễ!
Hoàng thượng xoay xoay vòng ngọc trên tay, ôn nhu:
- Con ngồi đi!
Thành Hầu vẫy tay để cung nữ đem lên trà nóng:
- Hoàng huynh dùng thử!
Thịnh Vương đưa tách trà ngang mặt, hương thơm tinh tế lướt qua mũi hắn:
- Thật đặc biệt! Có hương hoa đào quả đào thì phải?
Hoàng thượng gật đầu:
- Đây là trà quý do Hiên Tri Châu dâng đến. Xem ra cũng không tệ.
Thịnh Vương mặc tử y tím sẫm thường ngày, trung y đen tuyền thêu chỉ vàng nổi lên họa tiết kì lân trên cổ áo, thắt lưng cũng chỉ đeo duy nhất một mảnh ngọc bội "Hoàn Nhan" chứng tỏ thân phận Hoàng tử. Trông cao ngạo uy dũng lại có chút gian hùng.
Thành Hầu bạch y như tuyết, để lộ cổ áo bên trong thẫm đỏ thêu chim hạc bằng chỉ bạc. Trên người ngoài ngọc bội còn có túi hương hồng lăng được may tỉ mỉ. Tỏa ra khí chất thanh lịch tao nhã lại vô cùng mị hoặc.
Cả hai ngồi đối diện nhau, cũng đối nghịch hai cực âm dương, như đêm với ngày, như lửa với nước. Tuy vậy, bề ngoài, vẫn một mảnh huynh đệ tình thâm.
Hoàng thượng khoan khoái uống trà nhìn Thịnh Vương nói:
- Lăng Mặc biết không, thường ngày Lăng Thần thường xuyên luyện chữ vẽ tranh, kỹ thuật tinh tế xem ra không kém con đâu!
Thịnh Vương cười cười:
- Nhi thần lười biếng, chỉ chăm chăm chạy vào cung tìm chỗ chơi, nào siêng năng như hoàng đệ!
Thành Hầu nhàn nhạt cười, ý của Thịnh Vương không phải muốn nói bản thân tài hoa thiên bẩm, có lười biếng vẫn hơn người khác hay sao.
Thành Hầu với tay lấy một cuộn tranh trên bàn:
- Hoàng huynh thông tuệ xem qua, đệ chỉ chủ yếu vẽ mỹ nhân hoa cỏ, chẳng thể họa nổi mấy bức giang sơn họa đồ như huynh!
Thịnh Vương hừ nhẹ trong lòng, Đế Vương không có tình phụ tử, Thành Hầu cố ý nói hắn thích vẽ tranh giang sơn, không khác gì tố cáo hắn mưu đồ đoạt vị, tâm địa bất minh.
Thịnh Vương đưa tay đón lấy cuộn tranh, từ từ mở ra. Trong tranh hiện lên hình ảnh một tiểu thư khuê các áo lụa mềm mại dải tơ như đang múa. Tóc nàng búi gọn, kim bộ diêu rung rinh, gương mặt nhìn thẳng tươi cười trong sáng thanh tân.*
Tim Thịnh Vương nảy lên một nhịp, hắn siết tay góc giấy, cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng vang lên:
- Không giống!
Thành Hầu tựa tiếu phi tiếu:
- Huynh biết đệ họa người nào?
Hoàng thượng nhìn qua bức tranh có chút tò mò xen lẫn thích thú:
- Trông rất quen thuộc, nhưng Trẫm không đoán ra được, rốt cuộc là mỹ nhân phủ nào khiến cả hai Hoàng tử của Trẫm đều mê mẩn?
Thịnh Vương cười hòa nhã:
- Hoàng đệ thật sự họa không giống lắm, nên phụ hoàng mới không nhận ra. Để nhi thần làm lại sơ sài một bức vậy!
Thịnh Vương tiến đến bàn mực, trên đó đã có sẵn giấy bút các loại, hắn vén tay áo, dáng điệu phong nhã mà khoa trương.
Thành Hầu hơi siết tay, Thịnh Vương đời trước là một đấng tài hoa, đời này cũng như vậy, những chuyện xuất khẩu thành thơ vung bút nên tranh Thịnh Vương đều có thể làm được. Sống lại lần nữa, bản thân Hoàn Nhan Viên Hạo hắn có cố gắng mài dũa hết sức, cuối cùng cũng chỉ đứng ngang bằng.
Kiếp trước hắn thường ghen tị vì sao phụ hoàng lại yêu thương Thịnh Vương như vậy, đến tận lúc mất mạng, hắn vẫn không hiểu bản thân thua kém những gì, để phụ hoàng sinh ra hắn lại chán ghét hắn như thế.
Nhưng sống lại đời này hắn đã rõ, Thịnh Vương tài hoa trong mắt phụ hoàng chính là thành thục những gì phụ hoàng thích thú nhất, say mê nhất và làm được tốt nhất.
Thịnh Vương như một bản sao của phụ hoàng hắn, phong lưu, đào hoa, nổi danh tài tử khiến bao thiếu nữ si mê, dường như không màn chính sự, yêu thương mẫu phi, hòa hợp quần thần. Đấy, tất cả những điều đấy đều chính là tính cách của phụ hoàng hắn từ khi còn là một Thất Thân Vương chưa lên ngôi cữu ngũ. Thịnh Vương giống y hệt, ai lại không thích một người giống hệt mình, kế thừa mình.
Cũng bởi vậy, cho nên Thịnh Vương có làm nhục thứ nữ Phùng Thượng thư, Hoàng thượng cũng đơn giản cho qua. Nếu đổi lại người đó là một Hoàng tử khác, chắc chắn đã bị phạt. Như Huy Quận công gây rối trên Hòe viên, tuy nằm ngoài khuôn viên kinh thành, vẫn bị cấm túc, tước quyền tự do ra vào cung cấm. Đấy chính là sự khác biệt rõ ràng giữa yêu quý và không yêu quý.
Thành Hầu mím môi nhìn bức họa mới hoàn thành một nửa. Tiếng Hoàng thượng sang sảng:
- Đấy! Vị trí đấy nên đậm hơn một chút! Ha ha...
Cùng là cầu thân, Huy Quận công muốn ban hôn với Phùng Gia Hỷ, Hoàng thượng nhất định sẽ cho rằng ủy khuất tiểu thư danh môn mà không chấp thuận. Nhưng nếu Thịnh Vương cầu tình một cái Trắc phi, Hoàng thượng có lẽ còn tự thân đến chủ hôn. Cùng là Hoàng tử, ai chiếm được tâm Đế Vương thì chính là kẻ thắng.
Thịnh Vương nhìn ánh mắt âm lãnh của Thành Hầu, phủi tay:
- Đệ xem, có giống không?
Người trong tranh tóc búi hơi lỏng chừa ba phần xõa sau lưng, tóc chỉ có mấy đóa hoa lụa, không cài trâm, nàng không múa, gương mặt ngại ngùng che quạt, ánh mắt hướng xuống, điệu bộ có chút nhàn nhã, có chút lười biếng, lại có chút chán ghét.**
Thành Hầu thấy cổ họng dâng lên một trận đắng:
- Rất giống!
Hắn không thể phủ nhận, hắn chỉ mới gặp mặt nàng mấy lần, không thể ghi tâm tạc cốt từng nét mặt, từng cái chau mày. Nàng với hắn xa xôi quá, khoảng cách vạn dặm khiến trí nhớ hắn cứ mơ hồ dần.
Thịnh Vương nở nụ cười ngạo mạn của kẻ thắng, dâng tranh lên:
- Phụ hoàng, đây là Thục Trinh Huyện chúa. Nhi thần ở kinh thành thường xuyên gặp nàng nên nhớ rõ dung mạo hơn hoàng đệ! Nàng đúng là một mỹ nhân!
Hoàng thượng gật đầu, tấm tắc khen ngợi màu sắc trong tranh, lại nói:
- Anh hùng khó thoát, thêm mỹ nhân đời sống thêm thi vị! Thục Trinh Huyện chúa có lẽ là người đặc biệt, đều khiến các Hoàng tử của Trẫm nhớ đến.
Hoàng thượng nhìn sắc trời, cũng không còn sớm nữa:
- Xem ra kì nghệ phải để hôm khác thi thố, hai con ở lại dùng thiện cùng Trẫm!
- Tạ phụ hoàng!
Hoàng thượng ra phòng ngoài, nơi nhà bếp đang chuẩn bị đưa thức ăn lên. Thành Hầu cuộn tranh lại, hắn ngắm rất lâu bức tranh Thịnh Vương vừa họa.
Khi hắn ngẩng mặt lên đã thấy ánh mắt sắt lạnh của Thịnh Vương.
Thịnh Vương tiến đến cạnh hắn, thì thầm:
- Hoàng đệ không biết, nàng không thích búi hết tóc lên, cũng lười biếng cài trâm vì nặng nề! Hơn hết, nàng còn thích đánh tì bà những khúc sầu ca!
Thịnh Vương cười nhạt bước đi, bản thân Thịnh Vương cũng tự hỏi rằng mình đang ghen ư? Hắn biết những điều này qua miệng Lữ Định Ân, hắn nào thân thiết với nàng như thế, hắn muốn chọc tức Thành Hầu. Vì sao hắn làm vậy, hắn cũng không rõ, có lẽ, hắn đã thật sự tương tư nàng!
Thành Hầu sững người lại, nhìn theo bóng vị hoàng huynh kia. Phùng Gia Hỷ, nàng làm việc cho Hầu gia hắn, sao lại thân mật cùng tên Hoàn Nhan Viên Thuyết đó. Lò than bạc đang cháy phừng phừng, Thành Hầu vứt bức họa của Thịnh Vương vào đó, nhìn lửa dần nuốt trọn những màu sắc.
Hắn nhanh chóng lấy lại phong thái, rồi cất bước theo Hoàng thượng.
____________________
(*)Tranh Thành Hầu:
(**) Tranh Thịnh Vương: