Chương 57: Nhất Hổ Tử Thương (hạ)
Thành Hầu đón nhận mọi ánh mắt nghi ngờ lẫn tò mò với phong thái thản nhiên vô tội:
- Nương nương, đây là đại hôn của bản Hầu, nương nương có thể cho rằng bản Hầu đem chuyện tốt đời người một lần ra tự hạ uy danh bản thân? Bản Hầu nào vô sỉ như vậy?
Vạn Quý phi ánh mặt quật cường:
- Ở cả Mi Châu này ngoài ngươi ra ai còn có lá gan làm hại Thịnh Vương chứ?
Thành Hầu giễu cợt nhìn, Vạn Quý phi một đời chưa bao giờ thua mưu dưới tay mẫu phi, nay trở thành bại tướng bởi hoàng tỉ hắn, tư vị này không dễ nếm:
- Nương nương, sao người cứ khẳng định hoàng huynh bị bản Hầu ám hại? Trong lòng nương nương đang có quỷ, suy bụng ta ra bụng người?
Vạn Quý phi lắp bắp:
- Bản cung...không...Hoàng thượng minh xét!
Quang Từ công công đặt tay lên nam oa kia, không còn nhịp thở, nhưng toàn thân vẫn ấm nóng, chứng tỏ chưa ch.ết bao lâu:
- Hoàng thượng, thi thể thật sự rất mới, có lẽ chưa được một canh giờ!
Thịnh Vương cúi gầm mặt, cay đắng nói:
- Phụ hoàng, nhi thần sai rồi! Phụ hoàng ban tội!
Vạn Quý phi lay lay vai Thịnh Vương, gương mặt hoảng hốt cực độ:
- Lăng Mặc, con nói cái gì vậy? Con không làm gì hết sao lại phải nhận tội? Lăng Mặc, nói cho phụ hoàng biết, con không hề liên can đến nam oa kia đi!
Thịnh Vương hơi siết tay Vạn Quý phi, nhưng vẫn giữ nguyên ý định:
- Phụ hoàng, gây náo loạn trong ngày đại hôn của hoàng đệ, con sai rồi!
Vĩnh Nguyên Đế nhìn con trai mình yêu quý nhất đang chật vật quỳ trên mặt đất, xung quanh tuy quan viên mệnh phụ đều cúi đầu không dám bàn luận, nhưng chắc chắn hiện tại câu chuyện này đã truyền ra khắp Mi Châu, nói không chừng, vài ngày nữa thôi, cả kinh thành đều biết rõ.
- Nghịch tử!
Thịnh Vương rơi nước mắt, lời nói của Hoàng thượng như dao sắt cứa từng nhát vào tim hắn. Thịnh Vương gằn gằn giọng nói:
- Hoàng đệ. Làm hỏng ngày vui của đệ là lỗi do ta không tốt! Hoàng đệ đại lượng bỏ qua!
Thành Hầu âm lãnh cười:
- Hoàng huynh, chuyện cũng đã xảy ra, làm lớn chính là mất đi uy nghiêm Hoàng thất. Đệ không muốn hoàng huynh khó xử. Đệ không trách cứ gì huynh.
Hoàng thượng mi tâm cau chặt, giọng điệu cũng mệt mỏi dần:
- Hoa Quý Tần đâu? Hòa Huệ Huyện chúa có sao không?
Thành Hầu hơi tiến lên một chút:
- Phụ hoàng, buổi sáng Tử Tâm cảm thấy thân thể khó chịu nên mẫu phi đã đưa nàng đến viện Đại hoàng tỉ thoáng mát hơn nghỉ ngơi rồi ạ!
Hoàng thượng gật đầu:
- Tốt! Sắp xếp tân phòng mới! Hôm nay vất vả rồi, tất cả lui đi!
Đám quan viên mệnh phụ hành lễ ra về. Thịnh Vương và Vạn Quý phi vẫn quỳ trên sàn nhà mùa đông lạnh buốt. Hoàng thượng khó khăn lắm mới truyền được chỉ ý:
- Quang Từ công công, sắp xếp mùng năm tháng giêng hồi kinh gấp!
- Vâng, thưa Hoàng thượng!
Thịnh Vương biết đã đến lúc tự thân nhận bản án, trong lòng như có ai bóp nghẹt, lục phủ ngũ tạng sôi lên, thống khổ đau đớn.
Hoàng thượng xoay lưng ra cửa:
- Nhị Thịnh Vương Hoàn Nhan Viên Thuyết, thanh danh suy bại, làm người vô đức, tổn hại uy nghiêm Hoàng tộc, nay tước bỏ quyền hành đất phong Giang Châu, thuế thu giảm bảy phần. Vạn Quý phi Đông thị dưỡng tử không nghiêm, dung túng gây loạn, cấm túc ba tháng.
Vạn Quý phi trợn trừng mắt, hai tay ôm ngực, ngã xuống mặt đất trực tiếp ngất xỉu.
Thịnh Vương nuốt trăm cay vạn đắng vào lòng, cắn răng:
- Tạ phụ hoàng nhân từ!
Thành Hầu hành lễ, những người khác cũng quỳ xuống, đồng loạt:
- Hoàng thượng thánh minh!
Vĩnh Nguyên Đế rời đi, đoàn hầu cận cũng tiếp bước, Vạn Quý phi nhanh chóng được đưa về viện mời Thái y chẩn trị. Thịnh Vương một mình giữa căn phòng trống, sắc trời tối dần. Hắn hét lên tuyệt vọng.
Dưới ánh nến tù mù, Vĩnh Nguyên Đế hơi ôm đầu, thân thể tráng kiện tựa vào ghế bành gỗ.
Quang Từ công công cẩn thận đưa một bát sứ đến:
- Hoàng thượng, đây là thuốc an thần, Hoa Quý Tần biết người mất ngủ nên trễ rồi vẫn đem đến!
Vĩnh Nguyên Đế đỡ lấy, một ngụm uống hết, lại hỏi:
- Nàng đâu?
- Sau khi đưa thuốc liền quay về rồi ạ!
- Đã đến lại không dám gặp, nàng bao năm vẫn thế!
Hoàng thượng nhắm mắt hồi lâu đột ngột lên tiếng:
- Lăng Mặc thế nào rồi?
Quang Từ công công hơi ngạc nhiên, hôm nay Thành Hầu là nạn nhân, nhưng giờ phút này Hoàng thượng lại quan tâm đến Thịnh Vương, ông dè dặt trả lời:
- Hoàng thượng, Thịnh Vương vẫn đang quỳ trong tân phòng, rất thê lương!
Vĩnh Nguyên Đế thở dài:
- Từ khi Lăng Mặc được sinh ra tới tận bây giờ, Trẫm chưa một lần nói nặng với nó. Lăng Mặc thông minh hiểu chuyện, luôn cố gắng làm Trẫm vui lòng, Trẫm còn nhớ năm nó mười tuổi, tự làm một con diều tặng Trẫm, nó không cho hạ nhân giúp, chẻ tre đến đứt tay chảy máu...
Hoàng thượng chìm vào dòng hồi tưởng, Quang Từ công công không nói gì, vốn dĩ Thịnh Vương sinh ra vào thời điểm Hoàng thượng đã lên ngôi, tâm trạng vui mừng, hơn hết Vạn Quý phi khôn ngoan khéo léo không được sủng ái nhưng cũng không để thất sủng, mẫu bằng tử quý từ từ đi lên từng bước một.
Khi đó trong cung chỉ có Thái tử và Thịnh Vương, Thái tử thiếu tháng sinh non cơ thể đau yếu, nên Hoàng thượng thường ôm Thịnh Vương đùa giỡn nhiều hơn. Thịnh Vương mãi khi trưởng thành, được phong tước mới rời khỏi kinh thành, nhưng cũng chỉ là trên hình thức, một năm đã đến sáu tháng Thịnh Vương ngủ lại trong cấm cung.
Hoàng thượng mặc áo choàng ra trước cửa phòng, gió thổi rét buốt, ngày mai đã là giao thừa:
- Ngươi có nghĩ Lăng Mặc làm ra loại chuyện này?
Quang Từ công công hơi ngẩng người:
- Nô tài không dám bàn luận!
Hoàng thượng lắc đầu:
- Là binh lính không mơ thành Tướng quân không phải binh lính tốt. Song hổ phân tranh, nhất hổ tử thương. Lần này có lẽ do Quý phi bày mưu ám chước, nhưng Lăng Thần một kiếp tránh được mới tương kế tựu kế lên người Lăng Mặc.
Quang Từ công công cúi mặt, loại chuyện này có nghe cũng phải tự coi bản thân đã điếc rồi. Hoàng thượng hắng giọng:
- Ngươi đến tân phòng mời Thịnh Vương quay về nghỉ ngơi, dặn dò nó yên tâm, không có chuyện gì là Trẫm không hiểu được.
Quang Từ công công tuân lệnh thi hành, cùng mấy hạ nhân xách đèn lồng đỏ leo loét đi trong gió lạnh.
Bên kia Hầu phủ, Hoa Quý Tần đang trò chuyện cùng Đại Công chúa, Thành Hầu cũng ở đó, hắn chậm rãi uống từng hớp một canh gà ấm nóng:
- Nhiều năm như vậy mới có thể nhìn hắn thất thế, thật thống khoái! Hắn có là thần tiên cũng không thể nào đoán được khi hai ly rượu va vào nhau chính là lúc rượu có dược gây mê của đệ tràn sang ly hắn! Lời chúc của hắn thật đáng giá chứ!
Đại Công chúa múc thêm canh vào bát Thành Hầu, kiêu ngạo nói:
- Đông thị cũng có ngày hôm nay!
Thành Hầu cười không thành tiếng:
- Qua năm mới chắc chắn sẽ lập tân Hậu!
Hoa Quý Tần mím môi:
- Sao con biết?
Thành Hầu giảng giải:
- Mẫu phi nghĩ xem, Đông thị đang là Nhất phẩm Quý phi quản lý lục cung, lại làm ra chuyện hại mình hại người, trước giờ phụ hoàng sủng là sủng Hoàn Nhan Viên Thuyết chứ không phải sủng Đông thị. Hậu cung náo loạn, đại tang đã qua, phụ hoàng chắc chắn sẽ phải cân bằng thế cục triều chính.
Hoa Quý Tần rơi vào tầng tầng lớp lớp suy nghĩ. Đại Công chúa ôn nhu nắm lấy tay mẫu phi:
- Con sẽ tìm mọi cách đưa người long trọng hồi cung!
Thành Hầu nhớ lại kiếp trước, qua tháng tư tân Hậu được lập chính là Hiên Liên Tĩnh Tú, tỉ tỉ của thê tử hắn Hiên Liên Tử Tâm. Kiếp này so với kiếp trước không rõ có sai lệch gì, nhưng nếu đúng vậy, thì hắn có lợi thế vô cùng lớn.
Thành Hầu hơ tay lên lò than:
- Mẫu phi, tân Hậu có lẽ không nhiều thực quyền, cũng không xuất thân huân quý thế gia, mẫu phi cứ yên tâm.
Rèm treo khẽ động đậy nghe lanh canh, Linh Tê thi lễ bước vào:
- Tham kiến nương nương, Đại Công chúa. Bẩm Hầu gia, Nguyên thủ vệ có chuyện cần báo.
Thành Hầu gật đầu ra ngoài, Tuyệt Tâm đã đợi sẵn:
- Chủ nhân, Quang Từ công công đã mời Thịnh Vương về viện. Có lẽ lần này Hoàng thượng không thật sự đứng về phía người đâu!
Thành Hầu thở dài, kết cục này hắn đã đoán định được, nhưng tình cảm phụ tử của hắn ngày càng mờ nhạt đi, không phải vì Thịnh Vương, cũng không phải vì phụ hoàng, mà vận mạng liền đẩy con người ra xa nhau hơn.
Thành Hầu lạnh giọng:
- Bản Hầu biết rồi, không cần để ý đến hắn nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi đi!
Thành Hầu dợm quay vào phòng thì thấy Hoa Quý Tần đứng ở đó:
- Thê tử con đã đợi rất lâu, con nên cùng nàng viên phòng đi, ngày đại hôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ tủi thân!
Thành Hầu gật đầu, cùng Linh Tê đi đến phòng tân hôn mới. Trên đường đi, thấy vai Linh Tê dường như đang run rẩy, hắn ôn nhu nắm lấy tay nàng:
- Sao thế?
Linh Tê không kìm được một tiếng nén:
- Gia, người có thê tử sẽ không còn để mắt đến nô tì nữa phải không?
Thành Hầu mỉm cười, đáy mắt như có lửa ấm bao bọc:
- Đừng nghĩ nhiều, nàng trong phủ là một nửa tiểu thư, dù có hay không có phu nhân, nàng vẫn giữ nguyên địa vị. Trước mặt ai nàng là tì nữ bản Hầu không cần biết, đối với bản Hầu, nàng chính là Linh Tê!
Linh Tê ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, hai má nóng bừng, Thành Hầu đi một đoạn thì rẽ qua thư phòng:
- Nàng thông báo với phu nhân, bản Hầu rất mệt, đêm nay không thể đến được, cứ nói phu nhân nghỉ ngơi trước!
Linh Tê gật đầu, ánh mắt mong chờ:
- Nô tì hồi báo rồi sẽ hầu hạ Gia!
Thành Hầu lắc đầu, nhớ lại bức tranh mấy ngày trước Thịnh Vương họa Phùng Gia Hỷ, trong lòng dâng lên một trận chua nhè nhẹ:
- Không cần, bản Hầu muốn yên tĩnh, nàng xong việc cũng ngủ sớm đi!
Linh Tê cau mày, nhưng không mè nheo, nàng hiểu rõ chủ nhân của mình. Vội vàng vén váy đi đến phòng tân hôn.
Hiên Liên Tử Tâm nhàn nhạt đón tin không vui này, nàng cũng lờ mờ đoán được đã trễ thế này nếu Hầu gia không sang chính là không thể sang.
Hiên Liên Tử Tâm dịu dàng:
- Ta biết rồi, nói chàng cứ yên tâm, ta không sao, chuyện hợp cẩn giao bôi cứ để ngày khác, phu thê sống trăm năm đâu phải một giờ một buổi!
Linh Tê hành lễ ra về, tì nữ bên người Hiên Liên Tử Tâm tức tối nhìn theo:
- Phu nhân, người còn không biết ả ta là hồ ly tinh, ả ta trong phủ có viện riêng, có nô tì nào có viện riêng không chứ! Hầu gia chỉ thiếu một cái danh phận cho ả mà thôi!
Hiên Liên Tử Tâm bất giác ôm bụng, nàng không thể sinh hài tử, làm sao cấm cản phu quân có thiếp thất. Chỉ là ngày đại hôn thế này, có phải rất nhục nhã cay đắng không?