Chương 70: Một Mối Tương Tư
Sáng sớm, tiết trời tháng ba đã có chút hơi nóng, Gia Hỷ thay y phục gọn gàng chuẩn bị ra ngoài cổng thành phát chẩn.
Nạn dân do lũ quét và dịch bệnh đã ùa lên kinh thành, cổng thành hiển nhiên vẫn đóng chặt, nhưng bên ngoài, những lều tranh tạm bợ dựng tạp nham khắp nơi, kẻ đói khổ khốn cùng ăn cả rễ cây thịt chuột.
Vịnh Đan vấn cho nàng một búi đơn giản, cài một cây trâm hồng hoa điểm thúy* cùng đôi vòng tay song long ngoạm châu*. Gia Hỷ mở bọc lụa đỏ, vòng tơ vàng của Thịnh Vương vẫn còn nằm yên đó, nàng đeo vào rồi lại tháo ra.
Vịnh Đan mỉm cười:
- Tiểu thư, nếu người thích thì thêm một chiếc vòng cũng không sao mà!
Gia Hỷ đặt vòng lại bọc lụa, lắc đầu:
- Ta sợ người khác hiểu lầm!
Nàng xỏ hài lụa mùa hè* thêu đỏ, thong thả lên xe ngựa ra khỏi phủ. Vốn gạo phát chẩn được Thành Hầu hỗ trợ, người của Triệu Tử Đoạn cũng đã nấu cháo từ khuya, nàng chỉ cần đứng ra trông coi một chút.
Xe ngựa chầm chậm qua mấy cung đường, trên phố cười nói ồn ào, kinh thành dưới chân thiên tử, ai nấy đều tin rằng chẳng có gì chạm đến sinh mệnh họ được. Loại dịch bệnh kia là ông trời trừng phạt nên mười phần không thể lây lan tận đây.
Vịnh Đan nhỏ giọng:
- Hôm nay đại hôn của Huy Quận công, đường phố đông quá!
- Lũ quét tràn về, dịch bệnh bùng phát, Thịnh Vương vừa mới đỡ bệnh thì Huy Quận công đã cưới thê tử ngay, không rõ hắn cố tình hay vô ý nữa!
Dừng lại ở một bãi đất trống trước cổng thành, Gia Hỷ ngồi trong xe ngựa, nàng mang khăn che mặt, cửa sổ xe cũng chỉ hơi hé rèm, quan sát đoàn người giành giật nhau xếp hàng, giành giật nhau lương thực.
- Em cùng ta xuống đó!
Vịnh Đan hơi chần chừ:
- Tiểu thư, đoàn người thô lỗ, nhỡ làm tổn hại người thì sao?
Gia Hỷ lắc đầu, vốn nàng sinh ra ở hiện đại, không mang nhiều tư tưởng nặng nề phân biệt. Nàng lấy ra túi kẹo đường đưa Vịnh Đan giữ, hài mùa hè hơi thấp làm sương từ cỏ thấm ướt vớ chân.
Một đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi chạy đến:
- Tiểu thư tiên nữ, tiểu thư tiên nữ!
Gia Hỷ mỉm cười lấy kẹo trong túi chia ra một ít, tức thì trẻ con một đám đều kéo đến ầm ĩ xin kẹo, nàng hơi giật mình, lùi lại, Vịnh Đan cầm túi kẹo bị vây trong đám trẻ. Một tên vô lại trà trộn trong đoàn người va vào nàng, cảm giác rất nhanh bị lấy mất thứ gì đó.
Gia Hỷ hoảng hốt:
- Ngươi...Đứng lại...
Tên vô lại lẫn đi mất hút, nhanh như vậy, nàng không thể nào nhận dạng hắn được. Mà nạn dân không rõ bị ai kích động liền ào lên cướp lấy lương thực, Vịnh Đan bị đẩy đi mất hút trong dòng người. Gia Hỷ kinh hoảng, đúng như Vịnh Đan đã nói, nàng không nên ra khỏi xe!
Gia Hỷ lùi xa khỏi đám đông hỗn loạn để tránh va chạm, thuộc hạ của Triệu Tử Đoạn tuy nhiều nhưng hiện tại cục diện rối loạn không dễ khống chế. Cổng thành đã đóng, mà nàng chẳng cách nào đến gần để vào trong được. Xe ngựa cũng bị một nhóm người hung hãn cướp đi!
Thịnh Vương đứng trên đỉnh thành nhìn xuống, hắn thấy rõ hiện trạng của nàng, tuy vậy vẫn không vội vã.
Mạt Viện lại gần:
- Chủ nhân, đã hoàn thành!
Lầm lũi sau lưng Mạt Viện chính là tên vô lại móc túi bên dưới, người hắn gầy thấp nhỏ bé, gương mặt đầy vết sẹo ngang dọc, hắn trình ra một hầu bao thêu mẫu đơn, hai túi hương màu quả lựu.
Mạt Viện cung kính dâng lên, Thịnh Vương đổ ra khay gỗ, trong hầu bao ngoài một ít bạc vụn và ngân phiếu thì không có gì nữa. Hai túi hương chỉ chứa thảo dược linh tinh và bùa may mắn của Linh Sơn tự.
Thịnh Vương cau mày, thần sắc ngưng trọng nặng nề:
- Không còn gì?
Tên móc túi lắc đầu:
- Bẩm Vương gia, trên người Huyện chúa chỉ có bấy nhiêu!
Mạt Viện chấp tay:
- Chủ nhân! Liệu tin tức từ Lữ Công tử có chính xác?
Thịnh Vương nhìn xuống bóng dáng quen thuộc đang bị chen lấn giữa đám đông kia, giọng nói âm lãnh:
- Không thể sai được! Chính mắt hắn đã từng thấy nàng mang trên người. Tĩnh gia Ngọc phù ấy không phải ngọc bội đơn thuần, có nó là có thể điều động một lượng thảo dược vô cùng lớn!
Mạt Viện lo lắng:
- Vương gia, tối nay, thuộc hạ bí mật xâm nhập vào khuê phòng nàng tìm kiếm!
Thịnh Vương gật đầu:
- Cũng chỉ còn cách đó, vật quý như vậy hẳn nàng không dễ dàng mang trên người!
Mạt Viện vừa định lui đi thì nghe giọng Thịnh Vương lãnh đạm:
- Giữ đôi tay gã này lại, còn người thì cứ thả đi!
Mạt Viện kinh ngạc nhìn tên móc túi đang khúm núm:
- Chủ nhân!
- Vương gia! Tha mạng cho thảo dân! Thảo dân ngu dốt! Vương gia tha mạng!
Thịnh Vương nhàn nhạt cười:
- Bàn tay dơ bẩn của ngươi có thể chạm qua cơ thể Huyện chúa? Bản Vương cảm thấy kinh tởm thay nàng!
Mạt Viện không nói không rằng, lôi đôi tay tên móc túi lên tường thành, một đao đứt ngọt đến tận khuỷu. Máu phụt thành dòng, tên móc túi giãy đành đạch, binh lính vội vàng khiêng hắn xuống.
Vệt đỏ loang lỗ thấm xuống nền đá, Mạt Viện không kích động, Thịnh Vương tàn nhẫn thế nào đâu phải hắn chưa thấy. Nếu là người Vương gia chán ghét, ngay cả Vương phi đều bị đối xử không khác gì kỹ nữ mua vui. Còn nếu Vương gia đã để trong lòng, một sợi tóc của nàng cũng không được phép tổn hại.
Thịnh Vương rút khăn lụa, lau vết máu vừa bắn lên chiếc nhẫn phỉ thúy đeo ở ngón cái, vẻ mặt thản nhiên, cử chỉ tinh tế như trước mặt không có cảnh máu chảy đầu rơi.
Thịnh Vương phủi bụi mờ trên tà áo, thi triển năm phần công lực nhẹ nhàng từ tường thành cao trăm thước hạ xuống nơi Gia Hỷ đang chật vật.
Tà áo tím sẫm thêu hoa văn chìm phảng phất long diên hương thoáng qua chóp mũi Gia Hỷ, nàng kinh ngạc quay lại:
- Vương gia!
Thịnh Vương nhu hòa cười:
- Là ta!
Hắn nắm lấy tay nàng, một đường bảo bọc nàng thoát khỏi đám đông hỗn loạn, dừng chân ở bìa rừng.
Gia Hỷ thở hổn hển, gò má đỏ tươi:
- Tạ ơn Vương gia! Thân thủ người thật tốt!
- Nàng bất cẩn quá!
Gia Hỷ lắc đầu, nàng không nghĩ có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, sinh trưởng ở xã hội văn minh tân tiến, nàng đâu lường trước được sự manh động của nạn dân thời này.
Gia Hỷ lẩm bẩm:
- Giáo dục đúng là không phát triển mà!
Thịnh Vương cau mày khó hiểu, một hồi mới trả lời:
- Đi học nói thì dễ làm mới khó, một gia đình nông phu bình thường sao có thể nuôi nổi một kẻ đèn sách dài lưng tốn vải!
Tiếng ngựa hí vang bìa rừng, Mạt Viện kéo cương đến, hắn rời lưng ngựa hành lễ:
- Vương gia! Huyện chúa!
Gia Hỷ nhìn Mạt Viện một mình điều khiển cả đôi ngựa, nhất thời dâng lên ánh mắt ngưỡng mộ. Nàng hơi ngập ngừng ve vuốt bờm bạch mã, lại âu yếm sợ ngựa nổi giận.
Thịnh Vương nhếch môi mỉm cười, vòng tay ôm ngang hông Gia Hỷ, nàng chưa kịp cảm nhận đã thấy bản thân yên vị trên lưng ngựa.
Gia Hỷ hơi sợ hãi:
- Vương gia, ta không biết cưỡi ngựa đâu!
Thịnh Vương lên con ngựa còn lại, nắm lấy dây cương của nàng:
- Yên tâm, bản Vương không để nàng xảy ra chuyện!
Hắn chậm rãi dắt ngựa, dưới ánh nắng cuối xuân nhàn nhạt, đôi ngựa sánh bước cạnh dòng sông nhỏ, gió phất phơ vạt áo lơ lửng, tóc nhung mượt bay loạn giữa trời, mở ra một bức tranh huyễn hoặc.
Gia Hỷ thoáng nhìn nghiêng Thịnh Vương, hắn mải chỉnh cương ngựa không nhận ra, ngũ quan tạc tượng, mày như mực, môi như họa, mắt phượng lấp lánh phản chiếu đáy nước tháng ba.
Thịnh Vương ngẩng mặt, ngỡ ngàng cười:
- Nàng sao thế?
Gia Hỷ hơi giật mình, má đỏ dần lan đến tận mang tai, cắn môi bối rối hướng mặt về lòng sông cuồn cuộn sóng nước. Thịnh Vương cười khẽ, âu yếm ngắm nàng. Trắc phi? Nếu nàng chỉ là một Trắc phi thì quá sức thiệt thòi! Hắn muốn nàng đường đường chính chính trở thành Hoàng hậu, mặc phượng bào trong ngày đại hôn, vinh quang nắm tay hắn nhìn thiên hạ chúng sinh đang ngước mắt ngưỡng mộ.
Gia Hỷ rụt rè chạm dây cương, nàng chầm chậm điều khiển ngựa. Thịnh Vương thả lỏng tay ra, đi cách nàng một khoảng vừa đủ. Ngựa chậm rãi ăn cỏ, nhởn nhơ như ngắm cảnh. Gia Hỷ đập đập chân vào bụng ngựa, nó bắt đầu đi nhanh hơn, nàng vui vẻ quay lại nhìn đằng sau:
- Người xem!
- Nàng cẩn thận!
Gia Hỷ có chút háo thắng, ở hiện đại chỉ những ai thật sự giàu có mới nuôi được ngựa đua, hiện tại nàng đang cưỡi ngựa, thật sự muốn thử cảm giác làm đại gia! Nàng đập mạnh chân, thốc dây cương. Bạch mã không hiểu ý, lập tức co giò phóng nước đại.
Gia Hỷ hoảng hốt, tìm mọi cách kéo cương lại, nhưng ngựa không hiểu tiếng người, càng nghe nàng quát tốc độ càng lên cao.
Thịnh Vương bật cười, vốn dĩ ngựa được huấn luyện vô cùng kỹ càng, không dễ gì khiến chủ nhân bị thương. Hắn thuận chân lấy đầu ngựa bản thân làm điểm tựa, phóng nhanh lên lưng bạch mã của Gia Hỷ.
Nhận thấy quý nhân phù trợ đang ngồi sau mình, Gia Hỷ như bắt được vàng:
- Vương gia, giúp ta!
Thịnh Vương vẫn không nắm lấy dây cương:
- Gọi tên ta!
Gia Hỷ bối rối, Hoàn Nhan Viên Thuyết, cái tên này đâu phải muốn gọi là có thể gọi:
- Vương gia, tên người là quốc tính, sao ta có lá gan đó!
Thịnh Vương nâng cằm Gia Hỷ lên khiến nàng phải quay đầu lại, môi mỏng hắn nhếch lên:
- Ngoan cố! Nàng có lá gan để ngựa chạy loạn cơ mà! Bên dưới là sườn núi, tùy nàng suy nghĩ!
Khoảng cách giữa cả hai quá gần, nàng như nghe được hơi thở hắn nóng rẫy qua tai mình. Tóc nàng bay loạn trong không khí, quyện với tóc hắn mượt như nhung, cánh tay hữu lực của hắn giữ lấy nàng. Liếc mắt thấy sườn dốc thoai thoải, Gia Hỷ hít một hơi sâu, cắn môi nói:
- Lăng Mặc!
Nụ cười Thịnh Vương nở ra kiêu ngạo, một tay vẫn ôm ngang hông nàng, tay còn lại thuần thục siết dây cương. Bạch mã chạy dần chậm lại, rồi quay về đường cũ.
Hắn đỡ Gia Hỷ xuống ngựa, đáy mắt không giấu nổi thần thái thỏa mãn:
- Nghe thật êm tai, từ nay về sau, cứ gọi ta như vậy!
Gia Hỷ ngỡ ngàng, dây dưa với hắn, chính là rơi vào cuộc chiến đoạt vị không lối thoát. Cái mà nàng muốn, là một hôn phu một đời một lòng vì nàng. Nàng không mong ước trượng phu thời cổ đại này chỉ có một nữ nhân duy nhất. Nhưng ít ra, người đó phải toàn tâm toàn ý với nàng, đặt nàng lên đầu quả tim mà trân trọng.
Gia Hỷ lãnh đạm, quay người đi trước:
- Vương gia! Người muốn nói gì? Ta thật sự không hiểu!
Thịnh Vương bất ngờ nắm lấy tay nàng, hắn chạm vào đôi vòng vàng. Nàng không đeo trang sức hắn tặng, điều này, khiến hắn cảm thấy mất mát. Bàn tay hắn vô thức siết chặt cổ tay nàng lại.
Gia Hỷ thấy nhói đau, nàng vùng vằng:
- Vương gia!
Thịnh Vương mím môi:
- Nàng cứ gọi ta là Lăng Mặc!
Gia Hỷ im lặng, không đáp. Hắn là Nhị Hoàng tử cao cao tại thượng, thâm trầm khó đoán, đột ngột coi trọng nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng, luôn xuất hiện mọi khi nàng cần. Có trùng hợp quá không.
Gia Hỷ ngẩng mặt, môi vẽ một nụ cười:
- Vương gia, người không cần dụng tâm như vậy, nếu người muốn có sự ủng hộ của Binh Bộ, nhị muội muội ta thích hợp hơn! Nàng ta mới là trân bảo của phụ mẫu, của Phùng Thượng thư!
Thịnh Vương hờ hững cười, buông tay Gia Hỷ ra, đáy mắt hắn trở về vẻ lạnh lùng u linh vốn có. Hắn xốc lại vạt áo, giọng nói lãnh đạm:
- Trong mắt Thục Trinh Huyện chúa! Bản Vương đối với nàng chỉ như vậy thôi sao?
Gia Hỷ không đáp, lời nói vừa rồi của nàng tuy tàn nhẫn, nhưng đó là cách duy nhất giết ch.ết tâm tư hắn, cũng như ý niệm của nàng. Gia Hỷ lảng tránh ánh mắt nam tử đang chằm chằm nhìn mình, nàng hướng ra dòng sông lóa nắng.
Thịnh Vương một đường đạp thanh đến bìa rừng, nhàn nhạt hạ lệnh Mạt Viện:
- Chuẩn bị xe, đưa Thục Trinh Huyện chúa an toàn quay về!
_____________________
Truyện trước ta viết có 70 chương là hoàn, còn truyện này đến chương thứ 71 chỉ mới một phần ba. Thật sự ta rất vui khi các nàng đã biết trước kết cục mà vẫn ủng hộ ta viết chương mới.
Trâm Hồng hoa điểm thúy
Vòng song long ngoạm châu
Hài lụa mùa hè