Chương 40: Chất vấn ngoài ý muốn. (2)

Lý Đại Khí vừa mới ngồi xuống, vừa quay đầu, lại phát hiện người ngồi bên cạnh lại là Đô Bảo Chính Lý Văn Quý. Đầu y tê dại một hồi, muốn đi lại không có ý tứ, đành phải chào hỏi.


Lý Văn Quý lại xụ mặt, dường như không biết Lý Đại Khí người này. Y và huynh trưởng cũng bởi vì Lý Diên Khánh mà gần như trở mặt, trước là vì Lưu Thừa Hoằng, sau đó là cháu trai của y bị Lý Diên Khánh thay thế. Thế nhưng Lý Diên Khánh lại biểu hiện xuất sắc, chẳng khác nào đang đánh vào mặt Lý Văn Quý y.


Nếu không phải trên người y còn chức vụ Đô Bảo Chính, y mới không hào hứng tới tham gia hội chúc mừng cái gì. Lý Văn Quý lạnh lùng liếc qua Lý Đại Khí, hừ một tiếng, đứng dậy tới chỗ khác ngồi.


Lý Đại Khí quả thực xấu hổ. Đúng lúc này, chỗ cửa lớn truyền đến một hồi tiếng pháo nổ, có người hô to:
- Đến rồi! Đến rồi!


Lý Đại Khí cũng không đoái hoài tới xấu hổ cái gì, vội vàng đứng dậy nhìn tới chỗ cửa lớn. Đầu người trước mặt che tầm mắt của y, y dứt khoát đứng lên ghế gỗ, rướn cổ lên, cuối cùng nhìn thấy được con trai.


Chỉ thấy con trai Lý Diên Khánh và ba người khác được mười mấy tên hậu sinh dẫn tới cửa lớn, trên thân mỗi người đều treo hoa hồng lớn, đi tới phía trước mặt trong tiếng vỗ tay hoan hô lớn.


available on google playdownload on app store


Nước mắt của Lý Đại Khí không tự chủ mà chảy xuống. Y vừa gạt lệ vừa nhìn chung quanh. Lúc này y bỗng nhiên nghe thấy có người thấp giọng nói sau lưng:
- Ngươi kia chính là phụ thân của Khánh ca nhi!
- Dạy con có phép nha! Sinh ra một đứa kém không chịu thua kém như thế.


Trái tim Lý Đại Khí đập thình thịch, cũng không dám quay đầu, bên tai, mỗi chữ người phía sau nói y đều nghe được rõ ràng.


- Nghe nói trước kia là một cử nhân, về sau đắc tội Huyện Thừa, bị chỉnh rất thảm. Hiện giờ con trai lại không chịu thua kém rồi, ta cảm thấy vẫn là phụ thân giáo dục từ nhỏ thật tốt!


- Nói đúng, nếu ta cũng có thể dạy dỗ con cái giống như hắn, nói không chừng con ta cũng có thể đoạt được giải nhất toàn huyện.


Sống lưng Lý Đại Khí chậm rãi dựng thẳng lên. Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên y nghe được có người tán dương sau lưng mình, mà không phải đâm sau lưng y mắng y là Lý Tróc Đao, điều này khiến cảm xúc của y phập phồng, vô cùng kích động.


Điển lễ khánh công mãi đến giữa trưa mới kết thúc, mọi người dần tản đi. Lý Đại Khí lại bị Tộc trưởng kêu tới, giới thiệu với hai gã đại thân thôn quê khác, Vương Vạn Hào và Thang Liêm.


Trên thực tế họ đã sớm nhận biết, chỉ là chuyện đã qua không tiện nhắc lại, mọi người cũng giả bộ lần đầu gặp mặt. Vương Vạn Hào và Thang Liêm liên tục tán dương Lý Diên Khánh thông minh, khen ngợi Lý Đại Hữu có phương pháp dạy con, cũng nhiệt tình mời cha con họ lúc rảnh rỗi tới phủ làm khách.


Cuối cùng mọi người về nhà mình, Lý Đại Khí trông thấy con trai dắt một con lừa chờ mình ở cổng học đường, trong lòng y nóng lên, bước nhanh tới.
- Cha, con lừa này thế nào?
Lý Diên Khánh vỗ con lừa cường tráng bên người cười nói.


Con lừa này là phần thưởng của hắn, không chỉ con lừa, mỗi người còn được hai mươi quan tiền thưởng, thu hoạch tương đối khá.
Lý Đại Khí sờ đầu co ntrai, lại đánh giá con lừa một cái cười nói:


- Con lừa này không tồi, là lừa ba phấn Đức Châu, thân hình cường tráng cao lớn, tại hiệu lừa ngựa ít nhất bán được mười lăm quan tiền.
- Về sau con lừa này liền cho cha thay đi bộ.
Lý Đại Khí vội vàng khoát tay:
- Ta không cần, vừa vặn con cưỡi nó đến trường!


- Con đi học đường mới ba dặm đường, con và Lý Nhị Lý Tam đi trên đường chơi với nhau, lại nói học đường cũng không có chỗ buộc lừa, cha cưỡi nó tới huyện là tốt nhất.
Lý Đại Khí thấy con trai hiếu tâm, liền vui mừng đáp ứng. Y dắt lừa cười nói:


- Chúng ta tới thị trấn mua đồ ăn, sau đó về nhà!
- Cha, Đại Hắc khỏe không?
- Đại Hắc đương nhiên khỏe, hôm qua lại bắt được một con chồn bụng lớn. Hồ đại nương rất vui mừng, thưởng cho nó một cái bánh bao lớn.
- Nhà của chúng ta thì sao? Hẳn là đã sửa xong rồi chứ!


- Đã sửa xong rồi, nhiều hơn một gian phòng so với ban đầu, cha đặc biệt lưu lại cho con, về sau có phòng của mình, còn mua đồ dùng trong nhà…
Hai cha con vừa nói vừa đi, dắt con lừa đi tới thị trấn.


Cha con Lý Đại Khí vừa trở lại cửa thôn, tiếng pháo nổ lại vang lên lần nữa. Bảo Chính Lý Chân mang theo người toàn thôn ra đón, quả thực khiến Lý Diên Khánh vừa ngạc nhiên vừa cảm động, hắn vội vàng tiến tới cảm ơn mọi người.


Hồ đại thúc hàng xóm lại mang theo mười hậu sinh trực tiếp khiêng hắn lên, người toàn thôn cùng vỗ tay hoan hô. Lý Chân giơ ngón tay cái lên nói với Lý Đại Khí:
- Lần này Khánh ca nhi tranh mặt mũi cho thôn chúng ta!
Cố tam thẩm bên cạnh cướp lời nói:


- Đúng vậy nha! Hôm nay ta tới thị trấn mua đồ, chủ quán nghe nói ta là người thôn Lý Văn, liên tục khen ngợi nữa, còn bán rẻ cho ta. Đều là Khánh ca nhi khiến chúng ta vẻ vang. Đại Khí à! Trước kia đại tẩu có lỗi với ngươi, nói mấy lời khó nghe, ta xin lỗi ngươi!
Lý Đại Khí vội khoát tay:


- Không có! Không có! Tất cả mọi người đối với ta rất tốt.
Lý Đại Khí nhìn thấy từng khuôn mặt nhiệt tình, y giơ cao tay ôm quyền nói:


- Cảm tạ các vị hương thân, Khánh nhi vẫn luôn nhận được mọi người chiếu cố, Đại Khí vô cùng cảm kích, về sau nếu như Khánh nhi có thành tựu, nhất định sẽ hồi báo trong thôn, mọi người xin tới hàn xá ngồi một chút!


Đám hương thân vỗ tay ầm ầm, vây quanh cha con Lý Diên Khánh đi tới nhà mới của họ. Lý Diên Khánh vừa đi tới trước cửa nhà, Đại Hắc liền vẫy đuôi vọt tới, lập tức khiến chủ nhân nhỏ ngã nhào. Nó kích động liên tục ɭϊếʍƈ lên mặt hắn, mọi người cười to, đi theo Lý Đại Khí tiến vào sân, lập tức lấp đầy sân.


Hồ đại nương mang theo nàng dâu tới giúp đỡ, đun trà đưa nước cho mọi người. Lý Diên Khánh cũng mở bao ra, chia bánh kẹo điểm tâm và hạt thông, dưa ngọt mua trong huyện ra cho mọi người. Lý Đại Khí quả thực vui mừng trong lòng, dứt khoát bỏ ra mấy quan tiền chia cho bọn nhỏ. Mọi người cười đùa vui mừng, thậm chí có hai gia đình tranh nhau muốn kết thông gia với Lý Đại Khí, chọc cho mọi người cười vang từng đợt.


Ồn ào một canh giờ, người trong thôn mới dần tản đi. Hồ Thịnh vỗ mạnh bả vai Lý Đại Khí cười nói:
- Có con trai như vậy, thực khiến người ta kiêu ngạo!
Lý Đại Khí hai mắt đỏ bừng, lau nước mắt nói:
- Nếu như Vân Nương vẫn còn sống, nàng hẳn sẽ vui mừng rất nhiều.


Hồ đại nương bên cạnh vỗ tay một cái:
- Đại Khí, ngươi nhắc ta mới nhớ, buổi sáng cha vợ ngươi đã tới, vừa vặn ngươi không có mặt, hắn bảo ngươi tìm thời gian mang Khánh ca nhi tới chỗ hắn ngồi một chút, họ nhớ Khánh nhi đấy!


Sắc mặt Lý Đại Khí hơi trầm xuống, lúc trước nhạc phụ đối đãi với cha con gã thế nào, hiện giờ gã còn nhớ rõ ràng, hiện tại thấy Khánh nhi có chút tiền đồ, liền nhớ tới cháu ngoại.
Hồ Thịnh khuyên gã:


- Dù sao họ cũng là nhà đại hộ, chịu chủ động cúi đầu, đã rất khó được. Đại nói Khánh ca nhi cũng nên tảo mộ cho mẹ nó, đúng không? Oan gia nên giải không nên kết, xem mặt mũi mẹ Khánh nhi, chuyện đã qua đừng để trong lòng.






Truyện liên quan