Chương 20: Tiếng Mèo Kêu

Edit: Mộc Tử Đằng
“Bảo mẫu?” tr.a Dịch Quang nghe xong một lúc lâu cũng không phản ứng lại.
Trình Tư Miên cười đùa: “tr.a Dịch Quang, đừng giả bộ, anh cố ý đúng không, dụ dỗ con gái người ta về nhà.”


“Ai nói tôi cố ý! Tiểu Miên Miên tôi cũng vì muốn chăm sóc cô nên mới nuốt ngàn cay đắng mang Hiểu Hiểu về.” tr.a Dịch Quang nhìn sang Tô Hiển Ngôn rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Hiển Ngôn nói thuê một người phụ nữ, tôi nào biết nói đến bảo mẫu!”


Trong con ngươi Tô Hiển Ngôn là vẻ bất đắc dĩ, nhìn về phía Trình Tư Miên nói: “Cô cảm thấy thế nào?”
Trình Tư Miên nhún nhún vai: “Ngược lại tôi không có vấn đề gì, dù sao nhân tình này tr.a Dịch Quang sẽ thay tôi thanh toán.”
“Vậy là được.” Tô Hiển Ngôn nói xong thì đi lên lầu.


“Hiển Ngôn, khoảng thời gian này Hiểu Hiểu ở đây nha.”
Tô Hiển Ngôn hơi dừng bước chân: “…Tùy.”


Diệp Hiểu Hiểu không chỉ thanh thuần khiến người ta hài lòng, mà còn đặc biệt hiền lành, cô ấy và tr.a Dịch Quang có tính tình khác biệt nhau rất lớn. Vì vậy Trình Tư Miên càng nhìn cô ấy càng thuận mắt, cô gái này so với mấy người phụ nữ trang điểm đậm luôn nhìn chầm chằm vào Tô Hiển Ngôn như yêu nữ thì tốt hơn rất nhiều!


“Ăn cơm.” Diệp Hiểu Hiểu bưng món cuối cùng ra.
Trình Tư Miên nhìn một bàn đầy thức ăn thì trợn mắt há hốc mồm: “Chị Diệp, những món này đều là chị làm à?”
“Ừ, mọi người ăn thử xem có ngon không.” Diệp Hiểu Hiểu cởi tạp dề ra, cười nói: “Tôi xới cơm cho mọi người.”


available on google playdownload on app store


“Bảo bối, anh giúp em.” tr.a Dịch Quang lắc mông đi vào phòng bếp.
Trình Tần cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng thương tiếc cho Diệp Hiểu Hiểu, “Cô gái này sao lại gặp phải kẻ lăn lộn thủ đoạn đầy mình như tr.a Dịch Quang chứ.”


Trình Tư Miên mặc kệ ai thủ đoạn với ai, vội vàng ghim một miếng thịt kho. Sau khi cắn một cái, ánh mắt cô phát sáng lên: “Ngon quá!”
Tô Hiển Ngôn cười nhàn nhạt trước biểu cả khoa trương của cô.


Trình Tư Miên nói: “Tô Hiển Ngôn anh mau nếm thử đi, cái này còn ngon hơn gắp trăm ngàn lần mấy món chú tôi nấu nữa.”
Khóe miệng Trình Tần giật giật, duỗi tay ra đập cô một phát: “Cháu dám chê chú.”


Trình Tư Miên che đầu, bực bội nói: “Cháu nói thật mà, nếu không chính chú ăn thử đi.”
“Cháu!”
Trình Tần cũng nếm thử, sau đó anh ta không nói gì nữa, so với anh ta…tốt hơn một chút, ừ, một chút.


Sau khi bữa ăn bắt đầu, Trình Tần nhìn Trình Tư Miên ăn hết miếng thịt này đến miếng thịt kia, ăn không ngừng nghỉ, anh ta đùa giỡn: “Cả nồi thịt đều bị cháu ăn hết rồi! Tay đang bị thương còn gắp nhanh như vậy!”
Trình Tư Miên liếc anh ta một cái: “Tay trái cháu dùng nĩa, nĩa có thể cắm thịt.”


“Chỉ giỏi kiếm cớ, sao không ăn rau xanh vào?” Trình Tần ghét bỏ nói, “Ăn cơm!”
Trình Tư Miên không để ý tới anh ta.
“Trình Tư Miên, nghe lời chú cô đi, ăn rau vào.” Tô Hiển Ngôn gắp một đũa rau bỏ vào chén cô, “Ăn nhiều thịt không tốt cho cơ thể.”


Trình Tư Miên giả bộ đáng thương nhìn về phía Tô Hiển Ngôn. Còn anh không dao động chút nào, chỉ vào chén cô, lạnh nhạt nói: “Ăn hết.”
Trình Tư Miên giật giật khóe miệng, đấu tranh một lúc, “Ồ..”


tr.a Dịch Quang vừa gắp thức ăn cho Diệp Hiểu Hiểu vừa cười nhạo Trình Tần, “Nhìn người ta chút đi, có nhiều sức uy hϊế͙p͙ hơn, cậu làm chú còn không bằng Tô Hiển Ngôn đâu.”
Trình Tần ăn một miếng: “Vậy tôi để cho Hiển Ngôn làm chú con bé đi.”


“Cháu mới không cần!” Trình Tư Miên đột nhiên lớn tiếng nói.
Những người ngồi trên bàn đều đồng loạt dừng lại động tác trên tay, tr.a Dịch Quang nghi hoặc nhìn cô: “Cô kích động như vậy làm gì.”


Trình Tư Miên nghẹn lời: “Tôi, tôi, tôi yêu thích chú! Chú tốt như vậy không ai có thể thay thế được!”
Lần này đổi lại là Trình Tần kinh ngạc: “…Cháu lên cơn gì vậy.”


Trình Tư Miên nhìn anh ta cười hì hì, duỗi tay ra nắm lấy cánh ta anh ta: “Chú chính là chú mà, máu mủ tình thâm sâu đậm, làm sao có thể nói đổi liền đổi được.”
Trình Tần ho khan một cái: “Cháu thôi đi.” Tuy là nói như vậy nhưng miệng không khỏi cong lên một nụ cười.”


Trình Tư Miên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trộm liếc mắt nhìn Tô Hiển Ngôn, trong con ngươi anh vẫn là vẻ bình tĩnh thường ngày, không hề bị ảnh hưởng. Ừ, đây chính là một nữa kia tương lai của cô, làm sao có thể thành chú được.


Có Diệp Hiểu Hiểu ở nhà, mấy ngày nay sinh hoạt của Trình Tư Miên rất tốt.
Ăn ngon ngủ ngon, còn có người giúp cô tắm.
Một buổi tối ngày nào đó.


Trình Tư Miên đọc sách mỹ thuật ở trong phòng, quyển sách này là tr.a Dịch Quang cho cô, bên trong quyển sách là hình nhân vật truyện tranh, hoạt hình hoặc nhân vật trò chơi, từ lần trước cô xem tr.a Dịch Quang vẽ liền nổi lên sự say mê, bây giờ cũng không có việc gì nên nghiên cứu một chút.


“Hử..Cái này tên gì nhỉ?” Trình Tư Miên nhìn vào một bức vẽ, suy nghĩ hồi lâu: “Là trò chơi NPC?” Hình như không phải…” Trình Tư Miên cầm sách lên, định đến phòng tr.a Dịch Quang hỏi thử, bởi vì với tính tình của cô, một vài thứ trong lúc ngẫu nhiên cô không nhớ tên sẽ rất muốn biết. Vì vậy cô gõ cửa phòng tr.a Dịch Quang. Mà cửa cũng bởi vì cô gõ nhẹ một cái liền bị đẩy vào trong một chút, Trình Tư Miên ngẩn người, không khóa cửa?


Cửa mở ra một khe hở, Trình Tư Miên đang muốn mở miệng gọi tên anh ta, đột nhiên cô nghe được âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng mèo kêu, a a*, làm cho lòng người ngứa ngáy.
(*a a: Tớ không biết dùng từ nào để hình dung đúng nữa TT^TT)


Cô theo bản năng nhìn vào trong khe cửa, vì nhìn thấy hình ảnh bên trong nên cô nhất thời sững lại tại chỗ.


Da thịt trắng nõn kề cận nhau, ửng hồng kiều diễm. Người phụ nữa bị người đàn ông ôm vào trong ngực, thân thể cong thành một độ cong đẹp mắt. Cô ấy hơi ngữa đầu, biểu cảm vừa thống khổ vừa vui thích….


Trình Tư Miên ý thức được âm thanh như tiếng mèo kêu vừa rồi chính là phát ra từ trong miệng Diệp Hiểu Hiểu.
Cô nhất thời không tiêu hóa được, vào lúc này, sau lưng đột nhiên có một cái bóng bao phủ lên người cô, sau đó mắt cô bị một đôi tay che lại.


Sự ấm áp bủa vây, lòng bàn tay mịn màng dán sát vào mắt cô.
Âm thanh rên rĩ yếu ớt dường như vẫn còn quanh quẩn, mà Trình Tư Miên cũng biết được người phía sau là ai…
Anh rất nhanh kéo cô đi, Trình Tư Miên vội vàng cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh.


Tô Hiển Ngôn duỗi tay ra qua vai cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó anh khom người để tầm mắt của mình ngang bằng với cô: “Trình Tư Miên.”
Trình Tư Miên chạm vào ánh mắt anh, cô nhanh chóng lắc mạnh đầu: “Tôi không thấy gì cả.!”


Tô Hiển Ngôn khẽ cau mày, nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi qua hành lang dài, rời khỏi chỗ không thích hợp này.


“Khụ, thật sự tôi không thấy gì.” Trình Tư Miên tựa vào bên tường, vẻ mặt chột dạ cố trấn định lại. Hơn nữa, hình ảnh mà cô thấy chỉ nhỏ bằng lỗ kim, vả lại cô cũng không phải chưa từng xem qua…


Nhưng vấn đề ở đây là, hình ảnh xấu hổ đó cũng bị Tô Hiển Ngôn nhìn thấy! Anh nhìn thấy cô đang nhìn cảnh xuân! Thật xấu hổ vô cùng…
Mà một bên khác, Tô Hiển Ngôn nhíu mày, đột nhiên có chút hối hận khi cho phép tr.a Dịch Quang để cô gái đó ở lại.


“Tô Hiển Ngôn, mới vừa rồi anh giúp bọn họ đóng kín cửa sao?” Trình Tư Miên nói xong mới phát hiện ánh mắt Tô Hiển Ngôn nhìn mình có hơi quái dị, vì vậy vội nói thêm: “Tôi sợ lát nữa chú sẽ đẩy cửa vào, chú vào phòng anh ta toàn không gõ cửa! Nếu nhìn thấy thì xấu hổ lắm.”


“Trình Tần có thể giác ngộ điều này.”
“À…” Đúng là vậy, biết trong phòng còn có người phụ nữ khác sao lại tùy tiện xông vào.
“Cô đến phòng cậu ta làm gì?” Tô Hiển Ngôn hỏi.


“Tôi, tôi đi hỏi một vấn đề.” Trình Tư Miên bất đắc dĩ nói: “Ai mà biết lại thấy cái không nên thấy, tôi thấy tr.a Dịch Quang cũng quá…cũng không đóng cửa.”
Tô Hiển Ngôn gõ đầu cô một cái: “Con nít không được nhìn lung tung.”


“Ai là con nít.” Trình Tư Miên ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Tôi đã sớm trưởng thành rồi.”
“Trưởng thành? Còn hai năm nữa mới đúng, còn nói không phải con nít.” Tô Hiển Ngôn buồn cười nhìn gò má mủm mĩm của cô, rất tự nhiên duỗi tay ra nhéo một cái.


Anh nhướng mày, cảm giác tốt đến không tưởng tượng nổi.
Trình Tư Miên tức giận một trận, cô không thích anh nói cô là con nít! Không biết có phải do bị chọc giận hay không, cô mang lửa giận quay đầu cắn mạnh vào tay anh.


Trình Tư Miên chỉ nhất thời kích động, Tô Hiển Ngôn cũng không phản ứng kịp. Anh vẫn còn đang duy trì tư thế véo mặt cô, mà cô há miệng thuận thế cắn lấy ngón tay anh…


Răng không dùng bao nhiêu lực, nhưng lại cắn chặt ngón tay của anh, Tô Hiển Ngôn hơi ngẩn ra một lúc, theo bản năng cử động ngón tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô, ấm áp, ẩm ướt.
Trình Tư Miên mơ màng trường mắt nhìn, sau khi phản ứng lại thì lui về sau một bước.


Ngón tay của anh trượt ra khỏi miệng cô, đầu ngón tay ươn ướt, dính đầy nước bọt của cô.
Trình Tư Miên vừa rồi nhìn tr.a Dịch Quang và Diệp Hiểu Hiểu cũng không đỏ mặt, nhưng mà lúc này mặt cô ửng hồng lên, cô cảm giác một màn vừa rồi rất…gợi tình.


Trình Tư Miên không dám nhìn sắc mặt của Tô Hiển Ngôn, ngẩn người mấy giây rồi hỏa tốc chạy về phòng mình!
Tô Hiển Ngôn nhìn người nào đó bỏ chạy khỏi hiện trường, chậm rãi dời ánh mắt về phía ngón tay bị cắn, con ngươi trở nên sâu thẩm, không rõ đang nghĩ gì.


Đêm qua Trình Tư Miên không ngủ ngon, lúc tỉnh dậy trong nhà chỉ còn một mình Diệp Hiểu Hiểu.
“Tư Miên, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trình Tư Miên nhìn cô ấy một cái, vô tình nhớ đến hình ảnh không hợp với thiếu nhi ngày hôm qua, rồi lại nhớ đến cô cắn ngón tay Tô Hiển Ngôn..


Cô ho khan vài cái thanh thanh giọng: “Bọn họ, đi làm hết rồi à?”
“Đúng vậy.” Diệp Hiểu Hiểu nói: “Trên bàn có bữa sáng, em ăn đi.”
“Cảm ơn.”


Trình Tư Miên ăn sáng, nghĩ đến mấy chuyện hỗn loạn trước kia của tr.a Dịch Quang. Thật ra thì trải qua khoản thời gian sống chung này, cô cảm thấy Diệp Hiểu Hiểu là người rất tốt, nhìn thái độ Diệp Hiểu Hiểu đối với tr.a Dịch Quang, chắc chắn là thích thật lòng.


“Chị Diệp, chị yêu nhau với tr.a Dịch Quang khi nào vậy?” Trình Tư Miên vừa cắn bánh mì vừa hỏi.
“À? Cái này à..” Diệp Hiểu Hiểu ngượng ngùng cười một cái: “Đại khái là hai tuần trước.”


“Hai tuần?” Trong lòng Trình Tư Miên xúc động, tr.a Dịch Quang đúng là quá thủ đoạn, “Vậy ,vậy chị đồng ý đến đây, không chê phiền phúc sao?”


“Không chê, mọi người đều là bạn của anh ấy thì cũng là bạn của chị thôi.” Diệp Hiểu Hiểu nói: “Hơn nữa, chị là giáo viên, chị cũng giống em, đang có kỳ nghỉ không làm gì.”
“Chị à giáo viên?”
“Ừ, chị dạy ở trường tiểu học.”


Trình Tư Miên uống một ngụm sữa bò, cẩn thận suy nghĩ rồi hỏi: “Chị Diệp, tr.a Dịch Quang có đối xử tốt với chị không?”


“Anh ấy à, rất tốt.” Mặt Diệp Hiểu Hiểu đầy hạnh phúc, “Rất tốt bụng, rất dịu dàng, hơn nữa mọi chuyện đều rất chu đáo, anh ấy còn luôn làm nhiều việc khiến chị ngạc nhiên vui mừng.”
“Ồ, vậy, hai người mới quen nhau chưa lâu, mà…hiểu nhau sao?”
Diệp Hiểu Hiểu ngẩn người: “Hử?”


“Không có gì…” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút quyết định không cần phải quan tâm đến mấy chuyện hỗn loạn này của tr.a Dịch Quang, cô cười một cái: “Chị Diệp, bánh mỳ này ăn ngon quá.”
Diệp Hiểu Hiểu mơ màng: “À? Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”


*Tiếng mèo kêu: Thật ra tên truyện là “Ửng hồng” nhưng tớ ấn tượng với hình dung tiếng mèo kêu của Miên Miên quá nên đổi tên chương luôn.
Sau này nếu các cậu nhìn thấy phía sau tên chương có dấu “*” nghĩa là tên chương đó tớ tự đặt.






Truyện liên quan