Chương 58: Ngoại truyện 1
Edit: Mộc Tử Đằng
Sau khi Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên kết hôn được một năm thì sinh Tô Trầm Nghiệp, Trình Tư Miên còn đặt cho Tô Trầm Nghiệp một cái nhũ danh vang dội là Nhục Nhục (Thịt thịt). Nguyên nhân thứ nhất là do tiểu thiếu gia lúc sinh ra rất nặng, theo như lời bác sĩ nói thì cậu nhóc là người béo nhất trong đám nhóc được sinh ra cùng ngày. Nguyên nhân thứ hai là do Trình Tư Miên thích ăn thịt…
Cái nhũ danh Nhục Nhục này được Tô Trầm Nghiệp giữ kín như bưng sau khi lớn lên. Câu nhóc cảm thấy chỉ có người không đáng tin cậy là mẹ mới đặt được cái tên cũng không đáng tin cậy như vậy, nhưng đây chỉ là lời cậu nói thầm trong lòng mà thôi, nếu như nói ra ngoài chắc chắc sẽ bị cha cho ăn đòn.
Nhưng khá may mắn là khi cậu đang sống với cái tên không muốn nhớ lại đó, thì có duy nhất một điều kiến cậu nhóc được an ủi là ông cố là người đặt tên cho cậu, cái tên vô cùng nghiêm chỉnh.
Lúc Trình Tư Miên đang có thai, Tưởng Vân Lam đã đặc biệt bay từ Mỹ về chăm sóc cho cô, Tưởng Vân Lam thường xuyên sờ bụng cô với vẻ mặt lo lắng, nhìn cô gác chân ngồi xem tivi mà không hề lo âu gì, “Tư Miên, mẹ vẫn cảm thấy con còn chưa trưởng thành đã sinh còn rồi, haiz, con tự chăm sóc được mình sao.”
Đây là lần thứ ‘n’ Trình Tư Miên an ủi mẹ mình, “Mẹ, con trong mắt mẹ không đáng tin cậy như vậy sao, con đã hai mươi mấy tuổi rồi mà.”
Tưởng Vân Lam cười vài tiếng, “Ồ…hai mươi mấy tuổi à.”
Tuy là ngoài miệng nói như vậy nhưng bà cũng không xem nhẹ dáng vẻ con gái bảo bối của mình như con nít quấn lấy con rể mỗi ngày, hầy, nhìn tiểu Tô tựa như đang chăm sóc hai đứa bé.
Sau đó, hàng loạt động tác của Trình Tư Miên đã chứng minh suy đoán của Tưởng Vân Lam không sai chút nào.
Một ngày nào đó, Trình Tư Miên đang thay tả cho bạn nhỏ Nhục Nhục một tuổi.
“Này..A! Nhục Nhục, con không được nhúc nhích! A! Con đừng có cứng đầu ị phân ra cả bên ngoài..Được rồi được rồi, mẹ sẽ thay cho con một cái tả khác..A!” Rốt cuộc đến tiếng kêu lần thứ bảy thì Tô Hiển Ngôn bưng một ly cà phê đi ra khỏi thư phòng.
Anh nhìn cô vợ bé nhỏ của mình đang bận rộn thay rả cho con trai thì cười nhạt một tiếng, dịu dàng lan đến đáy mắt. Tô Hiển Ngôn đặt ly cà phê xuống rồi kéo cô vợ bé nhỏ vào trong ngực mình, anh gác cằm lên bả vai cô, nhẹ giọng nói, “Anh dạy em.”
Trình Tư Miên mím môi, thả lỏng tay ra, sau đó cô thấy đồng chí Nhục Nhục đột nhiên ngoan ngoãn lại, để mặc cho Tô Hiển Ngôn từ tốn thay tả mà không ị phân hay tiểu ra ngoài nữa.
“..Thằng nhóc thúi, chỉ biết bắt nạt mẹ.” Trình Tư Miên dở khóc dở cười ôm Nhục Nhục lên, Tô Hiển Ngôn cũng thuận tiện ôm một lớn một nhỏ vào trong lòng.
“Quan sát kỹ khi nãy anh làm thế nào rồi chứ, lần sau em cứ làm thế Nhục Nhục sẽ không nhúc nhích nữa.”
Trình Tư Miên mếu máo, “Tô Hiển Ngôn, anh còn bận hơn em nhưng sao anh đối phó với chuyện thế này so với dì mới tới còn tốt và nhanh hơn vậy.”
Tô Hiển Ngôn buồn cười, “Em kiên nhẫn quan sát là biết ngay thôi.”
“Được rồi..Em phải học thật tốt, nếu không sẽ không phải là người mẹ tốt.” Trình Tư Miên nghiêm túc nói.
Tô Hiển Ngôn nghiêng đầu hôn lên gò má cô một cái, “Không sao, mẹ không lợi hại thì còn cha ở đây.”
“Không được, sau này nếu con dính anh thì phải làm sao.”
“Càng dính anh không phải em càng yên tĩnh hơn à.” Tô Hiển Ngôn nói, “Nhưng mà con trai sau này lớn lên cũng sẽ không dính cha mẹ nhiều đâu.”
Trình Tư Miên hừ một tiếng, “Ai đã nói Nhục Nhục nhà em có người mẹ như em nhất định sẽ rất dính em, sau này em phải nuôi dưỡng Nhục Nhục thành người ngọc thụ lâm phong, phóng khoáng, trở thành chiếc áo bông nhỏ của mẹ.”
Tô Hiển Ngôn không nhịn được bật cười, “Vậy còn anh thì sao, anh có áo bông nhỏ không?”
Trình Tư Miên suy nghĩ một chút, “Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha, nhưng mà chúng ta không có con gái.”
Tô Hiển Ngôn hơi dừng lại, nhẹ nhàng kéo Trình Tư Miên lại rồi cúi đầu hôn xuống môi cô, Trình Tư Miên bị bất ngờ không kịp phòng bị, trong ngực còn đang ôm bạn nhỏ Nhục nhục.
“Khoan, khoan đã, không thích hợp cho thiếu nhi nhìn.”
Tô Hiển Ngôn dừng lại, rũ mắt nhìn nhóc con của bọn họ đang chớp chớp đôi mắt to tròn, “…”
Cuối cùng Tô Hiển Ngôn kéo Trình Tư Miên vào phòng, đặt người bạn nhỏ vào giường dành cho em bé rồi xoay người lại ôm vợ yêu của mình, “Tư Miên, tạo ra một cái áo bông nhỏ đi.”
“A? Uhm…”
Tô Hiển Ngôn dồn sức tạo ra một cô con gái, cuối cùng ông trời cũng cho ước nguyện của anh thành sự thật, đứa thứ hai sinh ra đúng là một cô con gái. Nhưng vị công chúa nhỏ này không biết có phải giống tính tình của Trình Tư Miên hay không, mà từ nhỏ đã là một cô nhóc không sợ trời không sợ đất, gây họa khắp nơi.
Nhưng cô nhóc rất thông minh, biết mình gây họa thế nào cũng sẽ bị mẹ mình dãy dỗ một trận nên khi gây chuyện nhỏ liền chạy đi tìm bà ngoại, còn chuyện lớn thì tìm ông cố. Công chúa nhỏ từ nhỏ đã biết mình có ông cố che chở, nên không sợ gì cả. Về phần tại sao không đi tìm cha, à..bởi vì cha cưng chiều mẹ hơn bất cứ ai nên mẹ mà nổi giận chắc chắn cha sẽ để mặc mẹ không đi qua.
Hôm nay tập đoàn Tô thị tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập.
Đã chuẩn bị tiệc lớn còn mời đến không ít nhân vật có mặt mũi. Những người lớn ở bên ngoài bận rộn xã giao, lũ nhóc ở trong phòng chơi đùa với nhau.
“Này, cá cược xem người tiếp theo đến là chị cả con của cô em hay là chị nhỏ, nào đặt liền tay đặt liền tay.” Tô Trầm Niệm ngồi cạnh một cái bàn kiểu châu Âu, phấn khích gọi mọi người tham gia cá cược. Những đứa trẻ ở đây đều theo cha mẹ đến, cũng có hiểu biết nhất định với cô nhóc Tô Trầm Niệm này. Còn con của Tô Duẫn Đông, Trình Tần và tr.a Dịch Quang đều thân thiết với Tô Trầm Niệm, cơ hồ đều ngủ cùng giường mà lớn lên.
Con trai của Tô Duẫn Đông liếc cô nhóc một cái, “Chuyện nhàm chán.”
“Đừng nói nhiều, ai thua sẽ cởi truồng chạy bên ngoài một vòng!” Tô Trầm Niệm hô to lên nói.
Ngoại trừ Tô Trầm Nghiệp có thói quen liếc nhìn em gái nhà mình ra thì những người khác đều kinh ngạc dù ít dù nhiều, lần đánh cuộc này quá lớn rồi đó, bên ngoài khách khứa ngồi đầy ra đó, nếu cởi truồng chạy thì xấu hổ ch.ết mất!
Con trai Trình Tần ho khan một cái, “Cậu tuyên bố rút lui.”
Tô Trầm Nghiệp cũng lắc đầu, tuy cậu nhóc chỉ lớn hơn mấy đứa nhóc ở đây một hai tuổi nhưng lại có dáng vẻ của người lớn, “Mấy đứa đều là con nít cởi truồng chạy cũng không sao, anh đã lớn rồi, anh không chơi.”
“Đúng vậy, Tô Trầm Niệm à cậu có thể như người bình thường được không.” tr.a Húc Nghiêm tám tuổi đẹp trai vô cùng, trên mặt đầy khinh bỉ nói.
“Này này này, Tiểu Húc Nghiêu à, có phải cậu không dám chơi đúng không, sợ thua đúng không?” Tô Trầm Nệm hừ hừ.
tr.a Húc Nghiêu đỏ mặt, “Nói bậy gì chứ, làm sao tớ lại sợ thua! Tớ chỉ cảm thấy đặt cược cái này quá nhàm chán.”
“Trời, cậu chính là sợ thua cởi truồng chạy chứ gì.” Tô Trầm Niệm từ trên cao nhìn xuống tr.a Húc Nghiêu, trên mặt là sự khinh thường non nớt, Tô Trầm Niệm mười tuổi so với tr.a Húc Nghiêu tám tuổi trước mặt đúng là chiều cao chiếm ưu thế lớn.
“Tớ mới không sợ thua đó, chơi thì chơi, không phải là xem ai may mắn hơn à, may mắn của tớ luôn luôn tốt, không sợ cậu đâu.” tr.a Húc Nghiêu không phục.
“Được, chơi đi.” Tô Trầm Niệm cười gian, “Còn mấy anh nữa, ai cũng phải chơi, nếu không sau này chuyện gì cũng không được tham gia.”
Tô Trầm Nghiệp suy nghĩ một chút, “Vậy anh đi trước đây, dù sao sau này anh cũng không tham gia mấy trò chơi con nít của mấy đứa.”
“Anh! Anh dám đi sao! Anh mà đi sau này em sẽ không để ý đến anh nữa!” Tô Trầm Niệm lập tức uy hϊế͙p͙ anh trai mình.
Tô Trầm Nghiệp làm sao chịu được khi em gai yêu dấu nói không để ý tới mình, do dự một lúc liền quay lại ngồi xuống.
“Được rồi, bây giờ mọi người bắt đầu đặt cược đi, à…em đặt trước, em cá là Chu Lương Ý sẽ tới trước, còn các anh thì sao?” Tô Trầm Niệm nghiêm túc nói.
Con trai Tô Duẫn Đông nói nhỏ với Tô Trầm Nghiệp ngồi bên cạnh, “Anh, em đoán là cứ đặt theo em ấy là tốt nhất, em ấy muốn chơi nhất định là có âm mưu.”
Tô Trầm Nghiệp gật đầu, “Tất nhiên, em ấy đã tính toán rồi, chắc chắn tr.a Húc Nghiêu sẽ bị lừa.”
“tr.a Húc Nghiêu, mau đặt đi.” Bình thường có chơi cái gì mọi người đều đứng về phe Tô Trầm Niệm, nhưng tr.a Húc Nghiêu thì khác, lần nào cũng luôn đối nghịch với cô nhóc này, vì vậy lâu ngày cô nhóc Tô Trầm Niệm này cũng có thói quen chỉnh tr.a húc Nghiêu.
tr.a Húc Nghiêu chắc chắn sẽ không chọn giống Tô Trần Niệm, cho nên cậu nhóc hừ hừ nói, “Vậy thì tớ chọn Lương Hạ.”
“Được! Còn các anh thì sao, mau chọn nhanh nào.” Tô Trầm Niệm nhìn những người còn lại.
Mọi người đều nhất trí nói, “Chu Lương Ý.”
“Này, vì sao các cậu không chọn giống tớ.” tr.a Húc Nghiêm bất mãn nói.
Tô Trầm Niệm nói, “Tiểu Húc Nghiêu, cậu cũng có thể chọn giống tớ mà.”
“Tớ mới không thèm nghe cậu, tớ và cậu không giống nhau.”
“Được rồi, vậy thì chờ xem ai thắng.”
“Hừ.” tr.a Húc Nghiêu hừ lạnh, “Tớ không tin mình thua.”
Sau đó mấy phút, mọi người trong phòng đều khẩn trương nhìn chằm chằm ra cửa lớn, nhưng trừ tr.a Húc Nghiêu ra, những người khác hoặc ít hoặc nhiều giả vờ bình tĩnh. Tô Trầm Nghiệp bất đắc dĩ liếc nhìn thấy mắt em gái nhà mình sáng lên, một lần nữa cậu nhóc mặc niệm cho tr.a Húc Nghiêu, em gái cậu chắc chắn đã nói qua trước với hai người kia rồi, âm mưu mà, đây đều là âm mưu cả…
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, vào lúc này trong vườn hoa rốt cuộc cũng xuất hiện hai bóng người.
Mắt Tô Trầm Niệm sáng lên, tr.a Húc Nghiêu thấy người đến thì vội vàng chạy lên kéo tay hỏi, “Bạn là Lương Hạ đúng không? Bạn là Lương Hạ!”
Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn sinh một cặp song sinh, cho nên tr.a Húc Nghiêu mới hỏi như vậy.
Cô nhóc bị cậu kéo tay chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, vô cùng lạnh lẽo nói, “Buông tay.”
“À.” tr.a Húc Nghiêu bối rối.
Cháu gái nhà họ Chu tuy dáng vẻ giống nhau như đúc nhưng tính tình thì trái ngược nhau hoàn toàn, người có tính tình lạnh lẽo hơn so với chị gái lém lỉnh chính là em gái Chu Lương Ý, còn người thường hay vui đùa và gây họa với Tô Trầm Niệm chính là chị gái Chu Lương Hạ. Lúc này, người trước mắt có biểu cảm này, thể hiện thái độ này thì không ai khác chính là em gái Chu Lương Ý.
Mặt tr.a Húc Nghiêu đỏ lên, Tô Trầm Niệm đã cười to ở sau lưng, “Tra! Húc! Nghiêu! Cởi! Truồng! Chạy!”
Ở phòng bên ngoài, Chu Lương Hạ ôm Trình Tư Miên một cái, rồi nắm tay Chu Lương Ý, chờ cho cuộc cá cược của Tô Trầm Niệm kết thúc mới nói, “Mợ, bọn con vào tìm em gái chơi ạ.”
“Được, hai đứa đi đi.” Trình Tư Miên cười cười, chỉ hướng đi cho Chu Lương Hạ, “Bọn nhóc đều trong đó…Khoan?”
Trình Tư Miên ngẩn người, “Đây là…”
Cô chỉ thấy con trai của tr.a Dịch Quang và Diệp Hiểu Hiểu mang vẻ mặt buồn rầu đi ra. Còn con gái Tô Trầm Niệm của mình thì hô lên ở phía sau, “Mau chạy đi tiểu Húc Nghiêu, chạy một vòng là xong thôi. Này ,chúng ta mau ra ngoài để cổ vũ cho tiểu Húc Nghiêu đi.”
Tô Hiển Ngôn đang trò chuyện với bạn bè cũng nghe được tiếng cười đùa cực kỳ thảm thiết của con gái mình. Anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn, ngay lập tức sững sốt.
Tất cả mọi người nhìn heo ánh mắt của anh, liền kinh ngạc đến ngây người. Còn tr.a Dịch Quang và Diệp Hiểu Hiểu thì hóa đá luôn rồi. Cậu nhóc không mặc quần, đang lấy tay che phía trước chạy như bay kia chẳng phải là con trai nhà bọn họ à….
tr.a Húc Nghiêu chạy một vòng, lấy tốc độc nhanh nhất của cậu để chạy cho hết, lúc này người lớn mới lấy lại tinh thần, sau đó biến thành dở khóc dở cười.
Trình Tư Miên nhìn Tô Trầm Niệm cười không còn hình tượng gì ở đó, trong lòng đã đoán ra đại khái, không cần nói cũng biết nhất định là do con nhóc này bày trò quỷ rồi.
tr.a Húc Nghiêu chạy xong thì lấy tốc độ ánh sáng biến mất khỏi nơi đó, Trình Tư Miên vừa định đi lên giáo huấn Tô Trầm Niệm một chút đã bị Tô Hiển Ngôn kéo cô lại.
Trình Tư Miên nhịn xuống nói, “Tô Trầm Niệm đúng là càng ngày càng biết chơi rồi!”
Trình Tần đứng một bên cười chảy nước mắt, “Đám nghịch ngợm này buồn cười quá, chơi máu như vậy à, sau này Húc Nghiêu lớn lên chắc hối hận muốn ch.ết.”
tr.a Dịch Quang đúng một bên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói, “Không có cách nào dạy con, không có cách nào dạy con mà.”
“Cậu đừng nói cái này, cậu có dạy cỡ nào khi gặp phải con nhóc Tô Trầm Niệm kia cũng bó tay thôi.” Trình Tần nói.
Mọi người gật đầu đồng ý.
Tô Hiển Ngôn cười đầy ý vị sâu xa, có cảm giác kiêu ngạo về con gái cực phẩm của mình. Trình Tư Miên đỡ trán, con gái của cô nhất định không phải giống cô đâu, không giống tí nào…