Quyển 1 Chương 132: 30.2

Không lâu lắm một đám người hắc y nhân vây quanh xe ngựa của bọn họ, xem ra là muốn đánh chặn đường đây!


"Ngươi ở bên trong, không muốn đi ra ngoài sao!" Nếu dựa theo hơi thở ở bên ngoài, chỉ có một người là cao thủ tuyệt đỉnh, kém hắn không bao nhiêu, những người khác đều là cấp bậc ám ảnh, thậm chí không bằng ám ảnh. Nhưng là nhân số rất nhiều, nếu dùng chiến thuật biển người, bọn họ cũng không thể chống đỡ được bao lâu, cho nên vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc.


Nói xong đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị nàng bắt được tay: "Hiên Viên Ngạo, nếu như đánh không lại, ngươi đi đi, ta không sao!"


Nàng biết thực lực của Hiên Viên Ngạo, nếu như không có gánh nặng là nàng, muốn thoát thân tuyệt đối không có vấn đề gì! Nàng vốn muốn cùng ch.ết với Thương Thương, cho nên vào lúc này, nàng không thể liên lụy Hiên Viên Ngạo, người bằng hữu này!


Hắn cầm ngược lại tay của nàng, trong đôi mắt rét lạnh kia tràn đầy thâm tình: "Vũ Văn Tiểu Tam, Bổn vương biết đối với nàng mà nói, Bổn vương chỉ là bằng hữu của nàng mà thôi. Nhưng nàng là người duy nhất mà ta yêu sâu đậm, dù Bổn vương ch.ết, cũng sẽ không bỏ nàng một mình mà rời đi!"


Nói xong buông tay nàng, vững vàng đi ra ngoài, lưu lại một mình nàng ngơ ngác ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng bách vị tạp trần¬(1).
"Ngạo Vương Gia, mục tiêu của chúng ta không phải là ngài, cho nên mời tránh ra!" Người thủ lĩnh áo đen kia mở miệng, che mặt, trong cặp mắt kia còn hàm chứa ý cười.


available on google playdownload on app store


Ám ảnh nhảy xuống xe ngựa, đứng ở bên người Hiên Viên Ngạo. Trong lòng giận mình đi quá nhanh, không mang theo nhiều người.
"Nực cười, ngăn cản xe ngựa Bổn vương, còn nói mục tiêu không phải là Bổn vương?" Lạnh giọng mở miệng, cặp mắt rét lạnh kia đã dính vào chút sát khí.


Người thủ lĩnh áo đen nhân nhanh chóng bước mấy bước lên phía trước: "Tại hạ không muốn đối nghịch với tam vương gia, lấy tiền của người, trừ hoạ cho người, cho nên hôm nay cần phải lấy tánh mạng của hi vương phi. Nếu tam vương gia không tránh ra, tại hạ sẽ không khách khí!"


"Nếu Bổn vương không đoán sai, các hạ là các chủ Thiên Vũ Các đúng không?" Lạnh lùng quét một vòng người trước mắt.
Thiên Vũ Các, chính là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ! Các chủ Đoạn Thiên Tầm là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.


Người áo đen kia sững sờ một lúc, rồi sau đó mở miệng cười: "Ánh mắt tam vương gia thật tốt!"


Hiên Viên Ngạo, hắn ngược lại từng có duyên phận vài lần với người này. Nhưng người để cho hắn ấn tượng tương đối sâu khắc, vẫn là vị vương phi kia của hắn, đáng tiếc đã mất mạng trong một trận hỏa hoạn rồi.


"Các hạ không muốn đối địch với bổn vương, lại không sợ hoàng thúc sao?" Thuộc hạ của hoàng thúc chính là hai trang tám các hai mươi mốt lầu, tất cả đều không phải là ngồi không.


"Hiện tại Hi Vương Gia sống ch.ết chưa rõ, nếu tại hạ không có đoán sai, sợ rằng đã mất mạng rồi?" Mở miệng cười, nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ngạo. Nếu đánh nhau, hôm nay Hiên Viên Ngạo tuyệt đối không thể gánh nổi vị hi vương phi thần bí đó.


"Vậy các hạ có thể nói cho Bổn vương biết là ai cho các ngươi đi đến lấy mạng của nàng không?" Rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho nàng?


Đoạn Thiên Tầm cười khẽ một tiếng: "Tam vương gia, ngài nên biết rõ quy củ của Thiên Vũ Các chúng ta. Dù phải ch.ết cũng không thể nói ra tên người ủy thác, tại hạ ngưỡng mộ ngài là một anh hùng, cho nên không muốn động thủ với ngài, cũng xin Tam vương gia không nên làm khó tại hạ!"


Ánh lạnh chợt lóe, thanh Quân Tử Kiếm liền xuất hiện trong tay của hắn, kiếm không động mà rét lạnh, một cỗ khí bén nhọn xơ xác tỏa ra từ trong thanh kiếm. Chỉ là kiếm khí đã để cho bước chân một vài sát thủ võ công không quá cao có chút không ổn định.


Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trong xe ngựa cũng cảm thấy khó chịu, dạ dày càng thêm không thoải mái, có chút buồn nôn.
Mở một góc màn nhìn lén ra bên ngoài, liền hít vào một hơi khí lạnh. Đặc biệt sao? Ở đây có ít nhất cũng sáu bảy trăm người đi, nàng đã đắc tội người nào hả?


Đoạn Thiên Tầm nhìn kiếm trong tay Hiên Viên Ngạo, trong nháy mắt trở nên thận trọng. Nếu hắn không đoán sai, đó là Quân Tử Kiếm! Võ công của Hiên Viên Ngạo vốn là so với hắn đã cao hơn một bậc, hơn nữa còn có thanh kiếm kia, chỉ sợ chính hắn cũng không phải là đối thủ của Hiên Viên Ngạo!


"Tam vương gia đã quyết định rồi sao?" Hắn không phải là đối thủ, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, hắn không tin Hiên Viên Ngạo có thể chịu đựng được!


"Rút kiếm đi!" Ba chữ, tỏ rõ thái độ của hắn, trong lòng biết hôm nay có thể chạy trời không khỏi nắng, nhưng đáy lòng không có ý nghĩ lui bước, ngược lại càng thêm kiên quyết hơn!
Vào lúc có một người mình muốn bảo vệ, đó là lúc hắn mạnh nhất!


"Tốt!" Đoạn Thiên Tầm cũng rút bội kiếm bên hông ra, một thanh Thí Huyết Kiếm cũng lấp lánh ánh sáng sắc bén. Mặc dù so ra vẫn thua kém ‘Quân Tử Kiếm’, nhưng cũng là một thanh kiếm có danh tiếng!
"Bổn vương có một chuyện muốn nhờ!" Đây là lần đầu tiên trong đời, Hiên Viên Ngạo hắn cầu xin người khác!


Đoạn Thiên Tầm tự nhiên cũng hiểu rõ: "Tam vương gia mời nói!" Đây là tôn kính đối với cường giả.
"Chỉ cần Bổn vương không ch.ết, ai cũng không thể tổn thương nàng!" Lời này, để cho bọn họ không thể đánh lén người bên trong xe ngựa.


"Được!" Chuyện này cũng không sao cả, Hiên Viên Ngạo không ch.ết hoặc không bị trọng thương, thì bọn họ cũng không thể giết ch.ết hi vương phi đó. Chỉ là hắn sẽ không giết Hiên Viên Ngạo! Đồng ý trước rồi nói sau.
"Xin mời!" Trong mắt phượng tràn đầy thận trọng.


"Xin mời!" Trong đôi mắt lạnh lẽo mang theo một ít cảm kích.
Kiếm quang lóe lên, hai người liền bắt đầu giao chiến, ánh kiếm tung bay, hàn quang hiện ra. Ánh kiếm màu trắng và màu đỏ giao nhau, sát khí bén nhọn chạy dài mấy dặm! Chỉ một thoáng mà phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang!


Vũ Văn Tiểu Tam là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ võ lâm chân chính giao chiến, trợn to cặp mắt nhìn tình hình chiến đấu ở bên ngoài. Bùn ở dưới đất bị nâng lên thành một trận lốc xoáy to lớn, bao bọc hai người kia ở bên trong. Gió lốc xoay tròn thật nhanh, nhanh đến nỗi không thấy rõ người ở bên trong.


Vậy mà lá cây vài trăm mét xung quanh đều bị tiêu diệt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn dư lại!
Sau một hồi lâu, lốc xoáy này biến mất không thấy gì nữa, một hắc y nhân che mặt với một nam tử mặc y phục lam sắc đang đứng trên mặt đất đã bị san bằng...


Hắc y nhân lảo đảo cước bộ, che cánh tay của mình. Trận chiến này, hắn đã là trọng thương, nếu không chữa trị thật tốt, cánh tay của hắn sẽ bị phế!
Nam tử lãnh ngạo áo lam vươn tay, lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nhìn hắn.
Thắng bại đã phân!


"Tam vương gia, tại hạ bái phục!" Đoạn Thiên Tầm mở miệng cười, tuy là thua, nhưng cũng không đại biểu hắn muốn buông tha lần ám sát này!
"Đa tạ!" Nói xong nhìn về phía một đám hắc y nhân phía sau hắn, trong lòng càng hiểu rõ hôm nay bọn họ chạy không thoát!


Bởi vì mới vừa đánh một trận, mặc dù hắn thắng Đoạn Thiên Tầm, nhưng vẫn bị thương nhẹ, tình hình này càng thêm bất lợi đối với bọn họ!
Một đám hắc y nhân nhào tới về phía bọn họ, tiêu sái xoay người một cái, mỗi một kiếm của Quân Tử kiếm sẽ lấy tánh mạng của một đám hắc y nhân.


Kiếm phong sở chỉ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Vậy mà, khi hắn vừa đánh bay một thân thể một đám hắc y nhân trước mặt, cũng chính lúc này, hắc y nhân đánh về phía xe ngựa!


Mắt sáng trợn to, không suy nghĩ nhiều liền nhảy về phía xe ngựa, đồng thời cũng bị người sau lưng hung hăng chém một đao vào bả vai, kêu rên ra tiếng, nhưng vẫn liều mạng tiếp tục bay về phía xe ngựa.
Ám ảnh thấy vậy lập tức đi lên ngăn lại đám người đang đuổi theo sau lưng...


Xe ngựa bị hắc y nhân kia đánh vỡ tung, Vũ Văn Tiểu Tam ở bên trong cũng bị ném ra ngoài...


Vũ Văn Tiểu Tam bị dọa đến hồn bay phách tán, gắt gao nhắm mắt lại, không dám đối mặt với đau đớn kế tiếp có thể gặp phải, nhưng lúc này đôi môi đỏ mọng không ý thức được mà phun ra bốn chữ: "Thương Thương, cứu ta!"


Một cánh tay sắt ôm lấy hông của nàng, đồng thời đã nghe được mấy chữ này. d Đôi mắt rét lạnh xẹt qua tia khổ sở, hắn đang ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại gọi tên của hoàng thúc!
Ôm nàng rơi xuống đất, một tay chống kiếm trên đất, bả vai đã bị máu tươi nhiễm đỏ.


Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam bình an rơi xuống đất, mới phát hiện thương thế của hắn: "Hiên Viên Ngạo, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì!" Mày kiếm nhíu lai thật chặt, có chút tự giễu mở miệng "Nữ nhân, xem ra nàng chọn hoàng thúc là đúng, ta thật sự không bảo vệ được nàng!"


Nghe hắn nói như thế, nàng vung một cái tát lên trên đầu của hắn: "Thôi đi, ngươi lề mề như vậy làm cái gì, nhanh đi đi, không cần phải để ý đến ta. Hiên Viên đế quốc cần ngươi, hoàng huynh ngươi và mẫu hậu ngươi đều cần ngươi, trở về đi thôi." Mà nàng, vốn là một cô hồn đến từ dị giới. Bây giờ Thương Thương đã không còn, nàng càng không có lý do gì để tiếp tục sống nữa.


"Bổn vương không đi! Muốn động đến nàng, trừ phi bước qua thi thể của Bổn vương!" Bám lấy kiếm đứng lên, nhìn lên đám người trước mặt. Thân hình sừng sững đứng vững vàng, ngăn ở trước người của nàng.


Một ám ảnh chém giết ở trong đám hắc y nhân, không để cho bọn họ đến gần Hiên Viên Ngạo.
Mà nàng nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng bách vị tạp trần, không biết nên nói những gì, nhưng vẫn khuyên hắn: "Hiên Viên ngạo, ngươi đi đi! Không cần thiết vì ta bỏ mạng ở nơi này!"


Lại nghe giọng nói lãnh ngạo của hắn truyền đến: "Khi đó, nàng ở bên ngoài khu rừng đã nói, nếu sau mười lăm ngày hoàng thúc vẫn không trở lại, nàng liền tái giá. Nếu như hôm nay, chúng ta có thể sống sót, hoàng thúc cũng không trở về nữa, như vậy mười lăm ngày sau, nàng liền tái giá với ta được không?"


Nàng đứng ngẩn người không trả lời, câu nói kia cũng chỉ là kỳ hạn nàng cho Hiên Viên Vô Thương.
Hắn mở miệng lần nữa: "Nàng yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ là bởi vì hoàng thúc đã dặn dò!" Bất quá vì ta muốn danh chánh ngôn thuận bảo vệ nàng...


"Được! Nếu như ngươi còn sống!" Nếu Thương Thương không trở về, nàng nhất định sẽ tự vẫn, có lấy hắn hay không thì có gì khác nhau đâu? Giờ phút này để cho hắn dấy lên chút ý chí chiến đấu cũng tốt.


Hắn vừa nghe, đưa lưng về phía nàng, lộ ra một nụ cười nhạt, lạnh giọng mở miệng: "Có câu này của nàng, cho dù ta phải ch.ết, cũng đáng giá!"
Nói xong nâng trường kiếm lên, lần nữa đọ sức với đám hắc y nhân kia...


Nhưng vào lúc này, Đoạn Thiên Tầm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, sững sờ một lúc, tại sao lại là nàng? Nàng còn sống sao?!
"Dừng tay!" Lớn tiếng mở miệng với thuộc hạ của mình, tất cả mọi người ngừng tay, không hiểu quay đầu lại nhìn hắn.


Đồng thời lúc này, Vũ Văn Hạo dẫn một đám người chạy tới.
Đoạn Thiên Tầm nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một lúc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, vung tay lên với thuộc hạ của mình: "Chúng ta đi!"
Nhưng một giây kế tiếp, đám người đó liền lọt vào vòng vây của một đám lính.
Chú thích:


(1) Bách vị tạp trần: trăm loại mùi vị






Truyện liên quan