Quyển 1 - Chương 37: Phủ tướng quân bị vương gia xem thường
"Vũ Văn Tiểu Tam! Ngươi. . . . . ." Mỗ vương gia tức giận sôi lên.
"Người ta làm sao ?" Vũ Văn Tiểu Tam tung đòn mê muội .
Hiên Viên Ngạo hung hăng thở ra một hơi, rồi sau đó mặt đầy sát khí tiến lên, hắn hôm nay nhất định cho nữ nhân này một chút giáo huấn!
Mỗ nữ xem dáng người của hắn , cách bản thân mình càng ngày càng gần, làm cho nàng đem tất cả sự tình quên tận lên chín từng mây!
Quên mất Hiên Viên Ngạo là kẻ thù , quên mất hắn là muốn giết nàng, trong đầu chỉ còn lại có "Soái ca" , "Mãnh nam" đang ra sức kêu gào. . . . . .
Gian nan nuốt một chút nước miếng, một câu nói vô ý thức thốt ra: "Hiên Viên Ngạo, ngươi dám lại qua, lão nương liền phi lễ ngươi!"
Những lời này thành công làm cho Hiên Viên Ngạo dừng chân lại, sắc mặt tối đen khẽ biến thành hơi có chút xanh trắng ! Nữ nhân này!
Nhìn tiếp ánh mắt của nữ nhân kia đang ở trên người hắn bắn phá, nước miếng ở bên trong miệng anh đào nhỏ còn có khuynh hướng tràn ra , cặp mắt đẹp kia càng có xu thế nhìn xuống , hắn nhất thời lạnh cả sống lưng , có cảm giác bản thân giống như một thiếu nữ con nhà lành đang đối mặt sắc lang !
Hắn hiện tại đang suy xét thật cẩn thận , có lẽ trước phải mặc cái quần !
Chợt , chỉ thấy nữ nhân kia chảy nước miếng vọt lại chỗ hắn , sau đầu mỗ vương gia xuất hiện một đàn quạ đen , phản xạ có điều kiện trong nháy mắt xoay người, lập tức chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng . Đem nữ nhân khủng bố kia nhốt lại ngoài cửa. . . . . .
Thế là chỉ còn lại Vũ Văn Tiểu Tam đứng nhìn phương hướng hắn vừa chạy đi tức thì thay đổi tuyến đường, xông ra ngoài cửa đi. . . . . . Oh yeah ! Toàn thắng! Rốt cục chạy mất rồi !
Mỗ vương gia trở lại phòng ngủ, nhớ tới hành vi ngây thơ của bản thân , sắc mặt xanh trắng chuyển sang xám ngoét. . . . . . Hắn thật sự là bị nữ nhân kia dọa mà ! Nhưng là phản ứng của hắn , thật sự là. . . . . . Mất mặt! Lại nghe tiếng bước chân chạy hướng ngoài cửa , nhất thời mặt liền đen, gầm lên giận dữ: "Vũ Văn Tiểu Tam!"
Chạy đến thật xa mỗ nữ nào đó nghe thấy một tiếng gầm lên này , rất là bất nhã móc móc lỗ tai, lẩm bẩm: "Bổn vương phi gần đây ráy tai hơi nhiều, không có nghe đến!"
Vui sướng hài lòng trở về phòng, liền gặp được nha hoàn rất sợ ch.ết bỏ rơi nàng !
Tiểu Nguyệt xoa xoa ánh mắt, không thể tin được tiểu thư nhà bọn họ cư nhiên còn sống trở về , cái mũi đau xót, đối với Vũ Văn Tiểu Tam chạy vội đến. . . . . .
"Tiểu thư, người đã trở lại. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Tiểu Nguyệt lo lắng gần ch.ết!" Mỗ thị nữ trong lòng mồ hôi lạnh liên miên, tiểu thư sẽ không đánh nàng đi?
Vũ Văn Tiểu Tam một cái nghiêng người, làm cho Tiểu Nguyệt từ bên người nàng lao qua, rồi sau đó xoay người, bay lên một cước, đá vào mông của nàng . . . . . . Tiểu Nguyệt bị một cước ngã gục, oan ức quay đầu lại, xem tiểu thư nhà nàng . . . . . .
Mỗ nữ cười lạnh một tiếng: "Tiểu Nguyệt, ngươi thực nghĩa khí a! Thấy tiểu thư nhà ngươi gặp rủi ro, quay đầu bỏ chạy , thật sự là tỷ muội tốt của ta !"
Một chũ "tốt " phảng phất là từ trong hàm răng nặn đi ra ! Tuy rằng là nàng cố ý đem nàng ta dạy dỗ thành nha hoàn phúc hắc , nhưng là phúc hắc của nàng ta dùng ở trên người Vũ Văn Tiểu Tam nàng, thật là khó chấp nhận!
Tiểu Nguyệt lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đi qua xoa bóp bả vai cho nàng, một mặt nịnh nọt: " Chẳng phải là biết tiểu thư nhà chúng ta không gì làm không được sao , nhất định có thể dưới ma trảo của vương gia trốn về , Tiểu Nguyệt sợ cản trở lão nhân gia ngài thôi !"
Lời này nói ra làm cho Vũ Văn Tiểu Tam sau đầu xuất hiện một chút mồ hôi , gần son thì đỏ gần mực thì đen sao? Tiểu Nguyệt nha đầu kia nói chuyện đều bắt đầu có tác phong của nàng rồi !
"Tiểu thư, chúng ta còn chạy hay không chạy?" Tiểu Nguyệt lập tức hỏi ra vấn đề mà nàng quan tâm nhất , gói đồ đều ở trong phòng với lại trên nóc nhà vương gia , tiểu thư hẳn là không nghĩ chạy đi?
"Ngã vào Hiên Viên Ngạo, bản tiểu thư hiện tại tâm tình sung sướng, không chạy!" Ha ha ha ha. . . . . . Đây là báo ứng vì dám hại Vũ Văn Tiểu Tam nàng!
"Tiểu thư, ngày mai là ngày thứ ba lại mặt , ngài nói vương gia nếu không đồng ý cùng ngài về tướng quân phủ làm sao bây giờ?" Tiểu Nguyệt hỏi ra lo lắng của bản thân, vốn vương gia liền thiên vị trắc phi, hôm nay lại bị tiểu thư ngã vào , chỉ sợ ngày mai sẽ cùng Nguyệt Vô Hà cùng nhau lại mặt.
"Hắn nguyện ý theo ta cùng nhau về phủ mới rộn lòng! Ta xem thấy hắn liền chán ghét!" Mỗ nữ không cho là đúng.
"Nhưng là tiểu thư, ngài là chính thất, nếu vương gia không chịu cùng ngài trở về, chỉ sợ sau này mọi người lại càng không đem ngài để vào mắt!" Tiểu Nguyệt nói cho Vũ Văn Tiểu Tam tình trạng mà các nàng sẽ phải đối mặt.
Vũ Văn Tiểu Tam mím mím môi, một bộ dáng đau lòng như ch.ết cha ch.ết mẹ : "Vậy bản tiểu thư cũng chỉ có thể mang theo hắn thôi !"
Sau đầu Tiểu Nguyệt xẹt qua một đám quạ đen , tiểu thư a, hiện tại vấn đề không phải là ngươi có nguyện ý mang theo hắn hay không , mà vấn đề là hắn có nguyện ý cùng đi với người hay không . . . . . .
Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, biết trong lòng nàng suy nghĩ, mỗ nữ cười rất đáng khinh : "Ngủ đi, sơn nhân tự có diệu kế!"(1)
Dứt lời xoay người đi vào phòng ngủ, để lại Tiểu Nguyệt tại chỗ sững sờ, tươi cười đáng khinh kia . . . . . . Nàng thật sự cảm thấy tiểu thư giống như biến thành một người khác !
Hôm sau. . . . . .
Sáng sớm, Tiểu Nguyệt liền điên cuồng gọi tiểu thư nhà nàng : "Tiểu thư, nhanh chút, nếu không dậy sẽ không kịp ~!"
"Làm sao ! Làm sao ! Muốn ch.ết!" Vũ Văn Tiểu Tam không tình nguyện mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đáng đánh đòn của nha đầu ch.ết tiệt kia , sáng sớm kêu la cái gì, ầm ĩ muốn ch.ết!
"Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, vương gia đã thông báo trắc vương phi chuẩn bị . Hắn muốn đi cùng trắc vương phi lại mặt, ngài nếu không dậy sẽ đến không kịp rồi !" Tiểu Nguyệt lập tức đem tin tức nàng tìm hiểu đến một hơi nói xong.
Trên giường mỗ nữ nào đó một cái giật mình, lý ngư đả đĩnh (2) ngồi dậy: "Nhanh chút giúp bản tiểu thư mặc quần áo! Chậm ta đánh ngươi!"
Trời ạ, cổ đại quần áo chính là rất khó mặc, mấy chục khối vải rách, hay dùng mấy cái dây lưng cột lấy, may mắn có Tiểu Nguyệt, bằng không trông cậy vào chính nàng mặc, vậy muốn tới ngày tháng năm nào!
Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc xong quần áo, rồi sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, lúc hai người thở hổn hển xuất hiện tại cửa, Hiên Viên Ngạo chính là đang đỡ Nguyệt Vô Hà chuẩn bị lên xe ngựa, trên đầu còn buộc lại một cái băng vải, hẳn là chỗ mà đêm qua bị gói đồ trong tay nàng đập vào . . . . . .
Hoàn hảo! Kém một chút sẽ đến không kịp rồi !
"Vương gia!" Mỗ nữ thâm tình khẩn thiết kêu lên .
Hiên Viên Ngạo đưa lưng về phía nàng một cái giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện một màn lúc nửa đêm hôm qua , xanh mặt chuyển qua xem tiện nhân kia : "Vương phi có việc?"
"Vương gia, hôm nay là ngày lại mặt , ấn theo lễ mà nói, vương gia phải cùng bổn vương phi lại mặt mới đúng ! Trắc phi muội muội để cho chính nàng trở về đi!" Vũ Văn Tiểu Tam chân thành tiến lên, ánh mắt còn có thâm ý khác ở trên người hắn bắn phá.
Quét một cái làm Hiên Viên Ngạo cả người không được tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: "Vương phi vẫn là tự mình trở về đi, bổn vương muốn cùng Hà nhi trở về!"
Tiếp cận Nguyệt Vô Hà là vì thiết kế thừa tướng, thật sự hắn hôm nay cũng có thể lấy lý do lễ chế để cự tuyệt , cùng Vũ Văn Tiểu Tam lại mặt. Nhưng là muốn hắn cùng tiện nhân này lại mặt, còn không bằng cho hắn một đao cho thoải mái !
"Ồ !" Vũ Văn Tiểu Tam ra vẻ thật thất vọng quay đầu, "Tiểu Nguyệt, vương gia không chịu, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình trở về!"
Tiểu Nguyệt đen mặt xem nàng, tiểu thư không phải nói sơn nhân tự có diệu kế sao? Cứ như vậy dễ dàng buông tha rồi hả ? Hiên Viên Ngạo cũng bị hành động khác thường của tiện nhân này mà cảm thấy kinh ngạc. . . . . .
Chợt , nghe nữ nhân kia lẩm bẩm: "Hừ, vương gia không chịu cùng người ta lại mặt, đều do phụ thân! Nếu hắn làm quan lớn một chút thì tốt rồi, hiện tại tốt lắm, hại người ta cùng phủ tướng quân đều bị vương gia xem thường, ngày thứ ba lại mặt đi cùng tiểu thiếp cũng không chịu đi cùng với người ta!"
Hiên Viên Ngạo nghe xong, mắt đẹp trợn to, hận không thể đi lên bổ cho tiện nhân này một phát , đây rõ ràng là uy hϊế͙p͙ hơn nữa rõ ràng là đang châm ngòi ly gián mà !
Tiểu Nguyệt cũng rất là đồng tình nhìn Hiên Viên Ngạo liếc mắt một cái. . . . . .
(1) Sơn nhân tự có diệu kế, ý bảo đừng lo ta đây đã có diệu kế, câu này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng (sơn nhân: người ở thâm sơn cùng cốc~ )
(2) Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .