Quyển 1 - Chương 91
Đả tự: webtruyen.com
Sáng sớm, Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, ở trên giường duỗi thẳng thắt lưng, lập tức có người đến để hầu hạ.
Nhìn nhìn a hoàn kia có sắc mặt không vui, trong lòng mỗ nữ cảm thấy khinh thường, tuy nói rằng nàng và Thương Thương đã như vậy, xem ra cổ nhân ở thời này quả thật có chút không đúng, mà dường như chuyện này có vẻ không liên quan đến cung nữ này đi?
"Thái hậu đâu rồi?" Còn kêu là mẫu hậu nữa, nàng cũng cảm thấy quá giả vờ giả vịt.
Sắc mặt cung nữ ấy lạnh lùng, mở miệng nói: "Thái hậu đang trông nom tam vương gia, đã căn dặn nô tì rồi, nếu vương phi tỉnh lại thì tự quay về vương phủ!"
"Trông nom tam vương gia? Tam vương gia có chuyện gì sao?" – Vết bỏng cũng có vẻ gần như sắp khỏi rồi mà!
Sắc mặt cung nữ ấy càng thêm khó coi: "Tam vương phi, xin thứ cho lão nô lắm miệng, tam vương gia đối ngài là một mảnh thực tình, vì sao ngài phải cùng Hi Vương Gia làm ra chuyện cẩu thả? Hôm qua tam vương gia bị Thái hậu đánh suýt nữa thì... Suýt nữa mất mạng, nếu không phải thần y tới cứu, chỉ sợ giờ phút này đã..."
Bà cũng là tâm phúc của Thái hậu, đồng thời chính là người đêm qua đi thỉnh cầu Hiên Viên Mặc, tuy rằng bản thân chỉ là một cung nữ nho nhỏ, nói như vậy mặc dù có khả năng bị mất đầu, nhưng mà không nói, bà đúng là nuốt không trôi cục tức trong lòng!
"Cái gì?" Thái hậu, cái lão yêu bà kia đến ngay cả nhi tử của mình cũng đánh? Bất chấp bà ấy nói "Chuyện cẩu thả" khiến nàng muốn đánh bà ta biết bao nhiêu, vẫn có chút nghi hoặc mà hỏi lại, "Có phải Thái hậu muốn giết ta không được, cho nên lấy con trai của bà ấy để trút giận hay không?"
Lời này suýt nữa khiến cung nữ đó tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi!
"Tam vương phi, là Thái hậu bắt tam vương gia bỏ ngươi, nhưng tam vương gia lại ch.ết cũng không bỏ, chọc cho Thái hậu giận, nên mới bị phạt roi!" Nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng, hận không thể xé nát cái thứ tam vương phi này! Tam vương gia chính là Long Phượng trong đám người, thâm tình như thế lại đổi được sự đối đãi như vậy, làm cho bà đã trông tam vương gia lớn lên từ khi còn nhỏ mà đau lòng không thôi!
"À, hiểu rồi!" – ch.ết cũng không bỏ, vậy thì chứng tỏ là ngày hôm qua Thương Thương đã không thành công, khó trách Thương Thương nói muốn chờ chuyện đế quốc Mông Man trôi qua rồi mới xử lý chuyện này, nhưng mà Hiên Viên Ngạo này cũng quá ngoan cố đi? Trên đầu đội chiếc nón xanh to như vậy mà hắn cũng không bỏ nàng, chẳng lẽ sự thù hận củahắn với nàng thật sự sâu như vậy sao?
"Tam vương phi, sao ngài thờ ơ như vậy?" Cung nữ kia không dám tin mà nhìn nàng, trên đời quả thật dường như có nữ tử ý chí sắt đá như thế này sao?
Vũ Văn Tiểu Tam liếc bà ta một cái: "Ta làm sao có thể thờ ơ, ta thật sự là hận ch.ết hắn đi được!Thời điểm cưới ta, hắn đã nói phải làm cho ta muốn sống không được, muốn ch.ết không xong, hiện tại không bỏ ta, không phải là vì muốn hung hăng hành hạ ta sao? Haiz, bổn vương phi mệnh thế nào mà khổ như vậy a!"
Cung nữ này hai mắt trợn ngược, bước chân lảo đảo vài cái, suýt nữa thì hôn mê! Vì sao Tam vương phi này lại nghĩ mọi người tưởng như vậy hư? tr.a tấn nàng? Đáng giá vì tr.a tấn nàng mà liên lụy đến tính mệnh của chính mình sao?
Nghĩ vậy liền tăng nhanh động tác mặc quần áo cho nàng, sớm tiễn bước ôn thần này đi!
...
"Ôi chao! Người đâu, người đâu, thỉnh ngự y, nhanh chút phái người đi thỉnh Hoàng đế, Ngạo nhi phát sốt rồi!" Thái hậu thấy hắn sắc mặt ửng hồng, vừa sờ cái trán, đúng là nóng kinh người.
"Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương... Bổn vương ch.ết cũng không thả nàng đi, ch.ết cũng không buông..."
"Không buông, không buông..."
...
Thái hậu thấy hắn đã phát sốt mà nói mê sảng, gấp đến độ nước mắt đều rớt ra, đau lòng muốn ch.ết, nắm tay hắn: "Ngạo nhi, Ngạo nhi, đều là lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu không nên đánh con mà, Ngạo nhi..."
Nước mắt ấy lộp bộp lộp bộp rơi xuống, cung nữ bên cạnh ngay lập tức tiến lên: "Thái hậu nương nương, ngài phải chú ý thân mình mới được, bọn hạ nhân đã đi thỉnh ngự y, tam vương gia cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì!"
...
Mộ Vân Dật nhíu mày, nói: "Tình huống thật nghiêm trọng, hắn không chỉ bị vết thương nghiêm trọng, mà còn có ý muốn ch.ết!"
"Cái gì?" Thái hậu nhất thời cảm thấy một cơn choáng váng mắt hoa, Ngạo nhi của bà, vương gia anh dũng nhất của đế quốc Hiên Viên, làm sao có thể có ý tìm ch.ết? Chớ không phải là do bà bức sao?
"Thôi, thôi, thôi! Việc này ai gia không quản, Ngạo nhi, chỉ cần con có thể hảo hảo tỉnh lại, ai gia sẽ không bao giờ quản việc này nữa! Tùy các người! Minh Châu, đi, đem đốt chiếu thư của ai gia đi!"
"Vâng!" Thái hậu viết chiếu thư như sau: "Khâm thiên giám đêm xem tinh tượng, nói rằng Tam vương gia và tam vương phi ngũ hành tương khắc, miễn cưỡng kết hợp sợ là có đại nạn. Đặc biệt tuyên bố hôn ước của hai người không có hiệu quả, từ đây nam các hôn, nữ các gả, hai người không còn liên quan!"
Hiện thời tính mệnh nhi tử của bà đang lúc một sớm một chiều (nguy hiểm), quyền thế, hiện tại bà cũng đã nhìn thấu rồi, là của ngươi sẽ là của ngươi, nếu không phải, cũng chớ cưỡng cầu! Nếu ngôi vị hoàng đế của Mặc nhi bắt phải đổi bằng mệnh của Ngạo nhi, sao bà có thể nào nhẫn tâm đây?
Huống chi Hiên Viên vô Thương đã sớm biết, nhưng vẫn không vạch trần ra, chỉ sợ cũng không có nhiều hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế lắm, hiện tại bà cũng chỉ có thể nghĩ vậy rồi!
Dung mạo trắng nõn của Hiên Viên Ngạo bởi vì sốt cao mà trở nên đỏ bừng, mày kiếm gắt gao nhíu vào với nhau, như là đang phải chịu sự thống khổ to lớn...
"Vũ Văn Tiểu Tam..."
"Nàng ch.ết tâm đi, bổn vương sẽ không thả cho nàng đi..."
...
"Thái hậu, tam vương phi hiện nay ở đâu?" Mộ Vân Dật nhíu mày mở miệng.
Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn nhìn hắn, có phần không hiểu, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Ở ẩm cung của ai gia, thần y cần tìm nàng làm gì?"
Nhìn nhìn người trên giường, trầm giọng lên tiếng: "Có lẽ chỉ có tam vương phi đến đây, hắn mới có một cơ hội sống!"
Trưởng Tôn Minh Tranh ngẩn ngơ, do dự một lát, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, dường như trong nháy mắt đau thương già đi mười mấy tuổi, run giọng mở miệng: "Đi thỉnh tam vương phi!" Rồi sau đó đứng lên, bước chân thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa...
Có lẽ bà đã già rồi, đã không quản nổi chuyện tình nhi nữ rồi! Thôi, thôi. thôi, bà già này trở về hậu cung bảo dưỡng tuổi thọ thôi: "Thần y, nhi tử của ai gia liền xin nhờ ngài rồi!"
Mộ Vân Dật gật gật đầu: "Ngạo là huynh đệ tốt của Dật, nhất định sẽ đem hết khả năng có thể!"
...
Vũ Văn Tiểu Tam đi đến cửa cung, đang muốn lên xe ngựa, chợt nhìn thấy một gã thái giám trong cung vội vội vàng vàng chạy ra: "Tam vương phi, tam vương phi, đợi chút..."
Dừng bước, có chút kinh ngạc quay đầu lại: "Chuyện gì vậy?"
"Tam vương phi..." Tiểu thái giám ấy mệt thở hổn hển đứng ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, "Tam vương phi, tam vương gia sốt cao không tỉnh, thần y nói sợ là chỉ có ngài mới có khả năng cứu được tam vương gia, cho nên Thái hậu phái nô tài đến triệu ngài đi qua!"
Hắn chỉ là một tên thái giám thô sử, cái chân chạy trong cung của Thái hậu, cho nên không hề hay biết đối với chuyện tình phức tạp ở bên trong, cũng bởi nguyên nhân như thế, cho nên vẫn rất là cung kính đối với Vũ Văn Tiểu Tam.
Chỉ có nàng mới có khả năng cứu được? Nàng cũng không biết y thuật thì cứu thế nào được? Chợt, trợn to hai mắt, nét mặt hoảng sợ nhìn thái giám kia: "Bổn vương phi có thể không đi hay không?"
Chẳng lẽ là chém ch.ết nàng để Hiên Viên Ngạo hả giận, thì bệnh của hắn sẽ tốt hơn?
"Hả?" Tiểu thái giám rất là khó hiểu nhìn nàng, tam vương gia đã trở thành bộ dáng đó rồi, sao mà tam vương phi giống như tuyệt đối không quan tâm nha? Còn không đi ư? - "Tam vương phi, đây là ý chỉ của thái hậu nương nương, không đi là kháng chỉ đó!"
Kháng chỉ tương đương với mất đầu! Khóe miệng mỗ nữ giật giật, khuôn mặt giống như quả mướp đắng (nhăn nhó): "Được rồi, vậy thì vào đi thôi!"
Co rúm cổ lại theo thái giám kia đi vào, trên đường chợt nghe tiểu thái giám ấy nói qua: "Tam vương phi, ngài nhanh lên một chút! Nhanh chút! Tam vương gia bị thương nặng như thế, trong hôn mê còn luôn luôn kêu tên của ngài, ngài vẫn là mau một chút đi! Ai..."
Tiểu thái giám này chỉ hận không thể trực tiếp kéo nàng chạy thôi! Tốc độ này thật sự là quá chậm rồi!
Điều này khiếnVũ Văn Tiểu Tam trong lòng càng hoài nghi. Cho ta xin một chữ X đi! Khẳng định là Hiên Viên Ngạo này giả bộ bất tỉnh, sau đó ở "Trong mộng" cố ý kêu quỷ, chính là muốn kích Thái hậu nhảy dựng lên chém nàng!
...
Bước vào tẩm điện, nhìn thấy nam tử kia nằm ở trên giường, toàn thân Vũ Văn Tiểu Tam đều choáng váng! Đây là cái tên Hiên Viên Ngạo lạnh băng băng đó sao? Đây là cái đồ Hiên Viên ngạo hễ lên cơn tức giận là giơ chân nhấc tay muốn giết nàng sao?
Cứ vậy mà nằm ở trên giường, đôi mắt lạnh lẽo nhắm chặt, dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo đỏ như lửa, mồ hôi lạnh một giọt một giọt dọc theo giữa trán trượt xuống, thấm vào trong tóc dài đen như mực, xem ra không phải là giả bộ bị bệnh a!
Nhìn nhìn Mộ Vân Dật ở bên có thần sắc phức tạp, nhíu đôi mi thanh tú mở miệng: "Ta phải làm thế nào để cứu hắn? Ta đâu biết về y thuật!"
"Ngạo đã có ý muốn ch.ết, nhưng lại luôn kêu tên của ngươi, cho nên ta suy đoán chỉ có ngươi mới có thể cho hắn ý chí muốn sống!" – giọng nói hờ hững vang lên, nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột của hắn! Ngạo là huynh đệ tốt của hắn, mệnh đang một sớm một chiều, hắn có thể nào không vội đây!
"Không phải là ngươi muốn cùng hắn liên hợp mưu lại hại ta chứ?" Vũ Văn Tiểu Tam một mặt phòng bị nhìn hắn.
Bước chân Mộ Vân Dật lung lay vài cái, vô cùng im lặng bước đi ra cửa: "Cứu hay không cứu, tùy ngươi đấy!"
Híc, nhìn nhìn bóng lưng của hắn. Không phải là muốn giết nàng sao? Quay đầu, đi đến bên giường của Hiên Viên Ngạo, thăm dò qua cái trán của hắn. Nóng quá! Đang muốn lùi về sau, cổ tay của nàng đã bị một cái bàn tay to hữu lực bắt được: "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương không thả cho nàng đi... Không buông! ch.ết cũng không bỏ..."
Khóe miệng giật giật. Trời ơi, bệnh thành như vậy, còn nhớ rõ trói buộc cô nãi nãi của ngươi sao, chẳng lẽ thù hận giữa hai bên đã sâu đến tình trạng này rồi hả?
"Cái kia, Hiên Viên Ngạo, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, không cần phải túm lấy ta như vậy!" Nói xong định rút bàn tay của mình ra, lại bị hắn cầm thật chặt, siết có chút bị đau
"Vũ Văn Tiểu Tam, đừng nghĩ bỏ được bổn vương, cả đời này nàng cũng đừng nghĩ..." thanh âm mỏng manh lại kiên định vang lên.
"Ta biết rồi, ta đã biết rồi! Ngươi có thể trước buông tay ra được hay không!" Làm cái gì vậy, cánh tay cũng sắp bị túm đứt rồi!
"Vũ Văn Tiểu Tam, không cần phải rời khỏi bổn vương có được không?... Không cần rời bỏ ta đi..." Hắn từ từ nhắm hai mắt mơ mơ màng màng nói xong, thì có một giọt lệ trong vắt theo khóe mắt chảy xuống.
Ngơ ngác nhìn khóe mắt hắn trượt xuống một giọt nước mắt, đây... Đây là tình huống gì vậy?
Đây là con người thường bày mưu nghĩ kế, duy ngã độc tôn - Hiên Viên Ngạo sao? Giờ phút này, hắn yếu ớt giống một đứa trẻ, yếu ớt khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
"Hiên Viên Ngạo..." Nhỏ giọng lên tiếng, lòng thầm cảm thấy có sóng gió nan nguy, có người có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đây là tình huống gì được không?
Hắn khép chặt hai tròng mắt, không có nửa điểm dấu hiệu muốn thanh tỉnh, nhưng vẫn gắt gao túm tay nàng, thế nào cũng không buông ra: "Vũ Văn Tiểu Tam... Kỳ thực... Kỳ thực bổn vương thích nàng... Nàng không nên đi cùng hoàng thúc có được không..."
"Oành!" Một tiếng vang như một đạo Thiên Lôi, đánh trúng cái đầu của nàng. Hắn nói hắn thích nàng? Nàng cuống quít đứng lên, hung hăng muốn rút bàn tay của mình ra. Hắn sao có thể thích nàng? Bọn họ rõ ràng là kẻ thù mà! Nếu hắn thích nàng, vậy...
Nàng càng cuồng, hắn lại túm càng chặt, siết, như là đang chịu đựng nỗi đau đớn thật lớn: "Bổn vương sẽ không buông tay... Tuyệt đối sẽ không buông tay!"
"Hiên Viên Ngạo, ngươi nổi điên làm gì!" Nàng thật sự có chút nổi giận, dùng sức hất ra...
"Phốc..." Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, nhuộm đỏ quần áo trong màu trắng...
"Này!" Vũ Văn Tiểu Tam vừa thấy liền sốt ruộtnóng nảy, muốn đi ra ngoài gọi người, lại bị hắn cầm lấy không thể động đậy, “Đừng nên rời khỏi ta... Không nên rời bỏ ta... Cầu xin nàng, không nên rời bỏ ta..."
Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay! Nàng cảm thấycái người Hiên Viên Ngạo mỗi ngày muốn giết nàng kia, so với bộ dáng hiện tại khả ái hơn nhiều! Có lẽ trong lúc bất tri bất giác, nàng đã coi hắn như bằng hữa của mình!
Ngồi vào bên cạnh giường của hắn, an ủi hắn: "Được, sẽ không bỏ đi!" – Điều đó là không có khả năng!
Hắn nghe xong lời này, tựa hồ an tâm hơn, mi mày giãn ra, môi mỏng lạnh như băngkhẽ cong lên một nụ cười của trẻ con: "Hoàng thúc... Nàng là của ta, ai cũng không đoạt được..."
"Được! Được! Được rồi! Ai cũng không đoạt được!" Trước hết để an ủi tốt người này xong hãy nói sau.
Cái này hắn mới yên tâm, khóe môi cong lên một nét cười, say say ngủ.