Chương 36: Lựa chọn
Đứng một bên, Bạch Hiểu Tình thần sắc không rõ nhìn hai người, nàng biết hai người kia lập trường không giống nhau, thế nhưng không đến mức giống như bây giờ ở trên đường cái gây gổ đi.
Ngạch, tuy rằng nói tranh cãi ầm ĩ là có điểm quá đáng, nhưng là châm chọc khiêu khích vẫn đúng đi, bọn họ hai người một bên là thái tử, một bên là Vương gia, chẳng lẽ đều không cố kị thân phận của mình sao?
"Hoàng huynh, hiện tại chúng ta là ở ngoài cung, như vậy có chút hơi quá đáng."
Xem bộ dáng Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Việt chỉ biết, hôm nay hắn cùng Triệu Tử Tu tuyệt đối là muốn gây hấn.
Ghé mắt nhìn Bạch Hiểu Tình một cái, thật là rất đẹp, cũng rất có khí chất, nhưng Triệu Tử Việt không rõ, mĩ nhân khác so với nàng chỗ nào cũng có, có khí chất cũng không ít, nhưng thái tử hoàng huynh vì sao cứ phải đối với nàng cố chấp.
"Không biết lục hoàng đệ có thời gian hay không, huynh đệ chúng ta đã lâu không thấy, không bằng đi uống chén trà, ôn chuyện cũ?"
Tuy rằng Triệu Tử Hằng trong giọng nói đầy thương lượng, nhưng vẻ mặt của hắn là nói cho Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình, hôm nay bọn họ không thể không đi.
Hơn nữa hành vi của Triệu Tử Hằng cũng minh xác nói cho Triệu Tử Tu, hiện tại hắn đối Bạch Hiểu Tình là nhất định chiếm cho được, mặc kệ Triệu Tử Tu đều không ngăn được quyết tâm của hắn.
Thấy uy hϊế͙p͙ của Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu lạnh lùng cười, hồi đáp, "Nếu thái tử hoàng huynh đã có hảo ý, như vậy bổn vương liền cung kính không bằng tuân mệnh, Bạch Hiểu Tình, chúng ta hảo hảo bồi thái tử " ôn chuyện cũ"!"
"Lục hoàng đệ thỉnh, Bạch cô nương xin mời!" Triệu Tử Hằng hướng tới một bên trà lâu vừa chìa tay, làm một tư thế thỉnh, liền dẫn đầu đi vào trà lâu.
Cho tới nay, Triệu Tử Hằng đều không cho rằng Triệu Tử Tu là đối thủ, tuy rằng nói hắn nhận hết sủng ái của phụ hoàng, nhưng là vì tư chất không tốt, hơn nữa tàn nhẫn thị sát, chẳng phải một người thích hợp làm hoàng đế nhân.
Ở trong lòng Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu căn bản không phải là uy hϊế͙p͙.
Nhưng hiện tại bởi vì Bạch Hiểu Tình xuất hiện, cho tới nay cục diện bế tắc đã bị đánh vỡ như vậy, Triệu Tử Tu tựa hồ rất nghe lời Bạch Hiểu Tình
"Chưởng quầy, một bình “yên vân”, đưa đến phòng riêng của bản cung." Bởi vì là khách quen, cho nên Triệu Tử Hằng ở có một phòng riêng ở đây, vì tránh không muốn cùng người khác ngồi chung.
“ Dạ, tiểu nhân đã biết."
Theo Triệu Tử Hằng đi tới phòng của hắn, Bạch Hiểu Tình đánh giá hết thảy, cuối cùng vừa lòng gật đầu, nơi này hoàn cảnh thật sự rất tốt.
Một cái bàn vuông vài chén trà, ngoài cửa sổ là cảnh đẹp, trên tường họa mai, lan, trúc, cúc, trong phòng hương cũng nhàn nhạt, như có như không, tất cả những thứ này đều thật thích hợp cho phẩm trà.
Kiếp trước Bạch Hiểu Tình tuy rằng là sát thủ, thế nhưng cũng là người rất thích trà, thích nhất chính là, thời điểm không có chuyện gì thưởng thức một ấm trà, không cần quá thơm, chỉ cần thơm nhàn nhạt, tẩy đi mỏi mệt cùng áy náy trong lòng nàng.
Rất nhiều người cho rằng sát thủ đều là lãnh khốc vô tình, nhưng có ai từng nghĩ tới, cái gọi là lãnh huyết vô tình đều là vì do bị buộc phải giết người mà có, nếu có thể, ai lại nguyện ý tự làm tay mình nhiễm máu?
"Bạch cô nương thích nơi này?."
Xem Bạch Hiểu Tình có chút thất thần, Triệu Tử Hằng nhẹ giọng hỏi, thậm chí trong thanh âm đều mang theo ôn nhu chính hắn cũng không nhận thấy được.
Bạch Hiểu Tình vẫn chưa trả lời vấn đề của Triệu Tử Hằng, mà là nhàn nhạt nói một câu, "Hiểu Tình đến là vì Vương gia, Hiểu Tình thích hay không cũng không quan trọng."
Câu nói đầu tiên đem lập trường bản thân nói rõ, Bạch Hiểu Tình là rõ ràng cự tuyệt lời mời chào của Triệu Tử Hằng, mặc kệ nói như thế nào, hiện tại nàng đã lựa chọn lưu lại bên người Triệu Tử Tu, liền không muốn giúp trợ Triệu Tử Hằng.
Hơn nữa hiện tại Triệu Tử Tu cũng quả thật khiến nàng có chút đau đầu, không biết nên đối mặt thế nào nữa.
Bạch Hiểu Tình biết Triệu Tử Tu chấp nhất, mỗi ngày buổi tối đều chờ ở cửa, vốn nàng không nghĩ đi quản hắn, nhưng nhìn hắn càng ngày càng tiều tụy, vẫn là động lòng trắc ẩn, để cửa phòng mở, cho hắn xem liếc mắt một cái rồi trở về nghỉ ngơi.
Nhưng nàng tựa hồ là xem nhẹ trình độ da mặt dày của Triệu Tử Tu, nàng để cửa mở, hắn liền trực tiếp ở lại phòng bản thân mà ngủ, hai ngày đầu nàng bị điểm ngủ huyệt thật không biết, sau này cũng là dần dần biết được, mà hiện tại...
Tựa hồ là biết bản thân biết hắn mỗi đêm ngủ ở trong phòng, Triệu Tử Tu thậm chí ngay cả huyệt ngủ của nàng cũng không điểm.
Nghe được câu trả lời, Triệu Tử Tu có chút ít yên tâm, xem ra trong khoảng thời gian này đứng ở ngoài cửa phòng không uổng phí, ít nhất hiện tại Bạch Hiểu Tình đã không còn cự tuyệt hắn. Mà Triệu Tử Hằng lại thay đổi sắc mặt, thậm chí trong thần sắc đều mang theo hận ý rõ ràng đến nỗi khiến người ta không thể bỏ qua.
"Bạch cô nương, ngày ấy chuyện bản cung nói, hôm nay có thể hay không có thể cho bản cung một câu trả lời thuyết phục?"
Không cam lòng!
Tuy rằng thái độ của Bạch Hiểu Tình đã rõ ràng, hắn vẫn không tin, bản thân trực tiếp hỏi, nàng còn có thể cự tuyệt.
"Thái tử, bổn vương còn ở nơi này, ngươi liền muốn cướp người của bổn vương, chẳng lẽ thái tử cho bổn vương là người ch.ết sao!?"
Xem ra Triệu Tử Tu thật phẫn nộ rồi, Bạch Hiểu Tình đã rõ ràng cự tuyệt, Triệu Tử Hằng hắn còn không rõ sao!?
"Lục hoàng đệ, ánh mặt trời là của mọi người, không ai có thể độc chiếm!"
Một người ấm áp như vậy, ở cái nơi âm lãnh như hoàng cung mọi người đều không muốn mất đi, dù sao trên thế giới này người có thể cho bọn họ ấm áp thật sự không nhiều lắm!
"Kia cũng vậy, những lời này, chẳng lẽ là quà đáp lễ thái tử hoàng huynh cho bổn vương."
Xem khuôn mặt của Triệu Tử Hằng, Triệu Tử Tu lửa giận là càng thêm lớn, hắn không rõ, bản thân đến cùng là đắc tội hắn lúc nào, vì sao chỉ cần là của chính mình hắn đều muốn cướp đi
Kỳ thực Triệu Tử Tu không biết là, Triệu Tử Hằng là ghen tị, bởi vì thân phận địa vị mẫu phi, phụ hoàng không sủng ái, khiến Triệu Tử Hằng đối Triệu Tử Tu có một loại oán hận nói không nên lời, hận không thể đưa hắn bầm thây vạn đoạn!
"Chuyện này cần phải hỏi ý kiến Bạch cô nương một chút đi, dù sao đây là việc của Bạch cô nương."
Một câu nói đơn giản vô cùng, làm Triệu Tử Tu không thể phản bác, nhưng hắn lại không muốn Bạch Hiểu Tình trả lời, dù sao trước đó vài ngày hắn làm chuyện như vậy vẫn khiến nàng trong lòng có chút khúc mắc, hắn có chút sợ Bạch Hiểu Tình một mạch theo Triệu Tử Hằng rời đi.
"Thái tử điện hạ, Hiểu Tình chẳng qua là hộ vệ mà thôi, làm gì phải chấp nhất như thế, hơn nữa khế còn bán mình của ta còn ở trong tay Lệ Vương điện hạ, cho nên kỳ vọng của thái tử điện hạ chỉ sợ là không thể thực hiện."
Đối với nam nhân giảo hoạt âm ngoan này, Bạch Hiểu Tình cho tới bây giờ đều không có hảo cảm gì.
Tuy rằng nói khế ước bán mình này nọ thật đúng là không có, nhưng vì thoát khỏi Triệu Tử Hằng dây dưa, nàng cũng không phải để ý làm ra một cái khế ước giả.
Trong nháy mắt, lời nói của Bạch Hiểu Tình khiến Triệu Tử Hằng thay đổi sắc mặt, hắn thế nào đều thật không ngờ cô gái này cuối cùng vẫn chọn ở lại bên người Triệu Tử Tu, ở lại bên cạnh nam nhân tàn bạo kia, điều này sao có thể!
"Thái tử hoàng huynh đã có đáp án, vậy bổn vương cùng Bạch Hiểu Tình đi trước."
Khóe miệng mang theo tươi cười vừa lòng, mặc kệ cuối cùng là vì cái gì, nhưng Bạch Hiểu Tình vẫn là lựa chọn cùng bản thân không có rời đi, đối với Triệu Tử Tu mà nói như vậy là đủ rồi.
"Hừ! Các ngươi cho rằng nơi này là chỗ nào, các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao?"
Rốt cục, Triệu Tử Việt cũng phẫn nộ, hắn không rõ, Triệu Tử Tu có chỗ nào tốt, mà khiến nữ nhân kia không nhìn tới thái tử hoàng huynh, lại toàn tâm toàn ý đi theo bên người của hắn.
"Vốn cho rằng Thái tử điện hạ cùng Thành vương điện hạ là thật tâm mời chúng ta đến uống trà, cũng không nghĩ đến lại là một hồi Hồng Môn Yến, hôm nay lời này của thành vương điện hạ, nếu nháo đến kinh thành mọi người đều biết, không biết sẽ có hậu quả gì?"
Ngữ khí của Bạch Hiểu Tình tuy rằng nhàn nhạt, nhưng mỗi một chữ, mỗi một câu nói ra, đều có vẻ kiêu ngạo.
Xem Bạch Hiểu Tình như vậy, Triệu Tử Tu hơi yên tâm, hoàn hảo, nàng vẫn là Bạch Hiểu Tình, cũng không bởi vì sự tình ngày đó mà thay đổi tính tình.
Mà Triệu Tử Việt lại là triệt để thay đổi sắc mặt, hắn nói như thế nào cũng là một Vương gia, làm sao có thể để một hộ vệ nho nhỏ chỉ vào mũi mắng.
Hướng tới phía sau liếc một cái, Triệu Tử Việt nhìn hai người, trong mắt toàn là ngoan độc.