Chương 70: Ai đang nói dối

"Bọn họ không phải nói người trong thành đều bị thiêu sống sao, vậy ta thành toàn bọn họ." Triệu Tử Tu ánh mắt mang theo chút huyết sắc, hận không thể đem những người đó rút gân, "Ám vệ!"


Hắn không phải nói người trong Bình thành toàn bộ đều bị thiêu sống sao, hắn không phải nói hắn lúc đó cũng ở trong thành sao, như vậy hắn không phải cũng nên bị thiêu sống cùng người trong thành!


"Tử Tu, đủ rồi, cứ như vậy, ta thật sự sẽ thành hồng nhan họa thủy, đây chẳng qua chỉ là một ít lời đồn đãi mà thôi, nếu ngươi thật sự làm như vậy, không phải vừa vặn trúng kế đối phương sao, biến lời đồn đãi thành thật, đến lúc đó sẽ chỉ làm thái tử vui vẻ."


Bạch Hiểu Tình biết rõ, nàng biết nhất định đây là kế hoạch của Triệu Tử Việt, hiện tại bọn họ tựa hồ đã cảm giác được nàng đối với Triệu Tử Tu rất quan trọng, cho nên bắt đầu lợi dụng nàng, bọn họ đoán Triệu Tử Tu tuyệt đối sẽ không khống chế được!


Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình nói không sai, nhưng hắn chính là chịu không nổi người khác chửi nàng, mặc kệ là ai, Bạch Hiểu Tình là dạng người gì, hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ hơn, đem một nữ tử như nàng vu tội thành một yêu nữ, hắn tuyệt đối không thể tha thứ!


"Yên tâm, tiện nghi của ta không phải dễ chiếm như vậy, việc này bản thân ta sẽ giải quyết, ngươi cứ đứng một bên xem được rồi."


available on google playdownload on app store


Bạch Hiểu Tình cũng không phải là thánh nữ gì, khi dễ nàng sau đó muốn nàng nén giận là hoàn toàn không có khả năng, mặc kệ đối phương là ai, đều nên chuẩn bị tinh thần bị nàng trả thù!


Sự thật chứng minh, phản kích của Bạch Hiểu Tình thật sự rất lợi hại, không đến mấy ngày liền giải quyết mọi việc gọn gàng sạch sẽ, ngay cả Triệu Tử Tu đều không ngờ nàng sẽ dùng loại biện pháp này.
"Nương tử, nàng làm như thế nào, nói cho vi phu nghe đi."


Sau khi mọi việc giải quyết xong, Triệu Tử Tu cứ bám theo Bạch Hiểu Tình, muốn nghe cho được đáp án trong miệng của nàng. Bộ mặt ham học hỏi của hắn, khiến Bạch Hiểu Tình không khỏi nở nụ cười.
"Kỳ thực rất đơn giản, bọn họ muốn dùng dư luận đả kích chúng ta, gậy ông đập lưng ông."


Bạch Hiểu Tình cười lạnh, loại thủ đoạn này ở hiện đại đã gặp phát chán. Cho nên đối với nàng mà nói, muốn giải quyết mấy vấn đề này căn bản chỉ giống như một bữa ăn sáng. Dùng thủ đoạn này với một người hiện đại như nàng, quả thực là muốn tìm ch.ết!


Để biết mọi việc diễn biến thế nào, quay về ba ngày trước, Triệu Tử Tu vừa mới trở lại đã muốn đem người kia giải quyết gọn gàng.
"Nương tử, vì sao không để ta giải quyết bọn họ a!"


Đối với việc Bạch Hiểu Tình ngăn trở hắn, Triệu Tử Tu tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, lần này đối phương chửi nàng như vậy, nàng còn muốn nén giận sao?
"Ngươi giải quyết bọn họ như vậy, sẽ càng làm cho ta mang tội danh hồng nhan họa thủy!"


Đối với Triệu Tử Tu thường xuyên kêu nàng nương tử, hiện tại nàng đã triệt để không thèm để ý, kêu cũng đã kêu dù sao nàng từ đầu đến cuối đều không có đáp ứng, hơn nữa...
Tựa hồ nghe Triệu Tử Tu kêu nàng là nương tử, trong lòng nàng kỳ thực có chút cao hứng.


Ngẫm lại lời nói của Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu tỏ vẻ tán thành, nếu thật sự làm như vậy, sẽ khiến Bạch Hiểu Tình mang thanh danh này.


Nhưng để bọn họ tùy ý chửi nàng, Triệu Tử làm không được, dù sao là bản thân hắn làm, mà cuối cùng lại khiến thanh danh của Bạch Hiểu Tình tổn hại, điều này làm cho hắn không chịu được!


"Không cần nghĩ nhiều như vậy, ta đã nói ta có thể giải quyết, thì ta tự nhiên có thể giải quyết." Bạch Hiểu Tình cho tới bây giờ cũng không làm việc bản thân không chắc chắn, nàng đã nói có thể giải quyết, như vậy nhất định có thể giải quyết.


Hơn nữa sự tình lần này nàng chẳng những muốn giải quyết, còn muốn giải quyết cho gọn gàng dứt khoát, nàng muốn khiến cho những người đó biết, nàng Bạch Hiểu Tình tuyệt đối không dễ chọc!
"Tới đây."


Hướng Triệu Tử Tu vẫy tay ý bảo hắn đi tới bên người nàng, Bạch Hiểu Tình nói vào lỗ tai hắn, Triệu Tử Tu càng nghe sắc mặt càng phấn khích, cuối cùng khóe miệng mang theo một nụ cười xấu xa.


Tốt, chủ ý này thật không tồi, bọn họ không phải muốn hủy hoại thanh danh Bạch Hiểu Tình sao, tốt lắm, cuối cùng thanh danh ai bị hủy hoại vẫn còn chưa biết đâu!


Ngày thứ hai, thời điểm bọn họ ra ngoài, người dưới lầu vẫn nghị luận mấy vấn đề này, chẳng qua lúc đang mắng Bạch Hiểu Tình, có một người hỏi tiếp một câu làm nam tử có chút quẫn bách.
"Uy, đại ca, ngươi đã biết đến rõ ràng như vậy, vậy lúc đó ngươi hẳn ở ngay tại hiện trường a."


Theo lý thuyết, nghe được lời nói ngày hôm qua của hắn, mọi người đều sẽ cho rằng hắn ở trong thành, người này vì sao hỏi mình như vậy, chẳng lẽ là có mục đích gì?


Trong nháy mắt, mọi người đều bị vấn đề này hấp dẫn, đúng vậy, đã biết đến rõ ràng như vậy, hắn khẳng định là ở hiện trường, như vậy việc hắn nhất định biết càng nhiều hơn.


"Đương... Đương nhiên, lúc đó ta ở trong thành, nhìn người chung quanh một đám bị thiêu ch.ết, các ngươi đều không biết cảnh tượng kia có bao nhiêu đáng sợ đâu, sợ tới mức ta mấy ngày đều không ngủ được a."


Nam tử nói một cách khoa trương, mà lúc này ở trên lầu Triệu Tử Tu cùng Bạch Hiểu Tình trên mặt lại cười trào phúng, nói khoa trương một chút, nếu càng khoa trương, một hồi lại càng mất mặt. Bởi vì bọn họ phi thường xác định, này nam nhân một hồi nhất định không có cách nào che lấp mọi chuyện.


"Kia đại ca, võ công ngươi tốt lắm sao, lại có thể từ trong thành trốn ra, ta nghe nói, thời điểm thành trì cháy là có trọng binh canh gác, cuối cùng thành trì đều bị thiêu hủy, ngươi làm thế nào đi ra được."


"Đúng vậy, đại ca, võ công ngươi tốt như vậy, biểu diễn cho chúng ta mấy quyền đi, để chúng ta nhìn xem, chúng ta từ nhỏ ngưỡng mộ nhất chính là đại hiệp."


Lúc này nam tử kia dù có ngốc cũng biết hai người kia là tới phá hắn, nhưng hiện tại hắn lại không có biện pháp gì, bởi vì những gì người kia vừa nói quá đúng, hắn thật không biết phải trả lời thế nào.


Nếu nói bản thân võ công không tốt, như vậy những gì hắn nói đều là nói dối, cũng sẽ không có người nào tin lời hắn nữa.
Nhưng nếu nói võ công bản thân tốt, hắn lại không biểu diễn được, công phu mèo quào của hắn, không cần nói người trong nghề, ngay cả người ngoài đều có thể nhìn ra.


Vừa rồi nếu nói bản thân ở ngoài thành nhìn thấy thì tốt rồi, nhưng bây giờ lại không thể nói là ở ngoài thành, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy rất giả dối.
"Đúng vậy, vị đại hiệp này biểu diễn cho chúng ta xem đi."


Thuận thành phần lớn dân chúng đều là người thường, cho nên biết có một võ lâm cao thủ xuất hiện, đều tràn ngập phấn khởi, chuẩn bị xem cao thủ biểu diễn.


Đâm lao phải theo lao, hắn nơi nào là võ lâm cao thủ a, nếu ở đây biểu diễn căn bản sẽ mất mặt xấu hổ, nhưng nếu không biểu diễn, như vậy nhất định sẽ có người hoài nghi.
Ngay tại lúc hắn không biết làm sao, một âm thanh nhẹ nhàng vì hắn giải vây, trong lúc nhất thời, thanh âm kia giống như âm thanh của trời.


"Vị đại ca này, ngươi có thể hay không kể cho chúng ta một chút chuyện về yêu nữ kia, ta nghe nói Lệ Vương không gần nữ sắc, kết quả là dạng người gì có thể làm Lệ Vương thần hồn điên đảo, thật đúng là làm cho người ta tò mò."


Một bên Triệu Tử Tu nghe xong lời nói của nàng khóe miệng cũng mỉm cười, dạng người gì làm Lệ Vương thần hồn điên đảo? Nàng không phải là biết rõ nhất sao, hiện tại còn hỏi người khác.


Bất quá câu mê hoặc hắn thần hồn điên đảo của nàng là phi thường chuẩn xác, hiện tại bản thân không phải cả người đều vì nàng mà khuynh đảo sao, thậm chí người khác nói nàng một câu xúc phạm hắn đều không thể chấp nhận.


"Vị cô nương này, ngươi xem như hỏi đúng người rồi." Đại hán ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Tình, thấy gương mặt nàng tuyệt mỹ, không khỏi tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, không nghĩ tới ở Thuận thành lại có thể nhìn thấy một cô nương như vậy, lần này thật sự may mắn a.


Lúc hắn vừa muốn miệng đùa giỡn hai câu, đã bị một tầm mắt lạnh như băng cản trở, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời Bạch Hiểu Tình.


"Cô nương ngươi không biết đâu, nữ nhân kia thật sự là đẹp không chê được, khuôn mặt kia, ánh mắt, cái mũi, miệng, dáng người, toàn thân cao thấp không có chỗ nào là không hồn người ta, dáng vẻ yêu mị, nói là hồ ly tinh chuyển thế cũng không sai!"


"Vị đại ca này, ngươi nói ta cùng yêu nữ kia so sánh thì thế nào?" Nhẹ nhàng nháy nháy mắt, khóe miệng Bạch Hiểu Tình mang theo ý cười nghịch ngợm, làm cho người ta nhìn đều không tự chủ được cười thầm.


"Này, cái này có thể nói là không tốt, cái yêu nữ kia thoạt nhìn là câu hồn người, là nam nhân đều không thể buông tha, nhưng cô nương không giống như vậy, cô nương dung mạo cao quý, có thể làm cho người ta chùn bước, lại vừa làm cho người ta muốn thương tiếc."


Đối với đánh giá về Bạch Hiểu Tình tất cả mọi người đều tán thành gật đầu, bộ dạng nàng rất đẹp, nhất là bởi vì sắc mặt tái nhợt, làm cho người ta nhìn đều muốn thương tiếc nàng, nhưng những lời này thật sự làm Triệu Tử Tu nổi giận, nữ nhân của hắn khi nào thì cần người khác tới thương tiếc?


"Nguyên lai là như vậy " nói xong, quay đầu nhìn Triệu Tử Tu, "Tử Tu, xem ra ta còn không đủ đẹp, không đủ câu dẫn người khác, bằng không, làm sao có thể kém hơn cái "Yêu nữ" kia a?"


Tuy rằng chỉ nhẹ nhàng cười, thế nhưng lại mê người vạn phần, cũng may tươi cười này người khác không nhìn thấy, bằng không, phỏng chừng sẽ có người bị lạc hồn phách, mà Triệu Tử Tu chỉ sợ cũng thật sự muốn đại khai sát giới.


Nhưng như thế này, Bạch Hiểu Tình để lộ ra gương mặt tuyệt mỹ cũng khiến không ít người ngây người, tất cả mọi người cảm thấy thiếu nữ này tuy rằng không yêu mị, thế nhưng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.


"Bất quá, có một việc ta nghĩ muốn nói cho đại ca, ân, khả năng chuyện này ngươi sẽ không muốn biết, nhưng ta cảm thấy ta không nói ra, sẽ không phải a."
Bạch Hiểu Tình như trước cười nhưng lại mang theo thần sắc nguy hiểm, ánh mắt cũng hơi nâng lên, mang theo một chút uy hϊế͙p͙ người


"Ngươi luôn miệng nói nàng kia là yêu nữ, vừa đúng lại chính là bản thân ta, vậy phải làm thế nào mới tốt?"






Truyện liên quan