Chương 1-2: Thân Phận Mới
Không biết đã qua bao lâu, hắn mơ mơ màng màng dần khôi phục ý thức, thân thể mệt mỏi chưa từng có, khí lực mở to mắt đều không có...vì vậy, hắn cứ thế nhắm hai mắt, tinh tế cảm nhận cảm giác ch.ết rối sống lại.
Thật ra, từ lúc hắn khôi phục ý thức thì các suy nghĩ đã tràn ngập trong óc, trong chuyện này có cừu oán, không cam lòng, biệt khuất, cũng có may mắn...
Mặc kệ như thế nào, hắn còn sống, điều này cũng đủ để hắn cảm thấy may mắn!
Đương nhiên, tình huống hiện tại có chút đặc biệt. Hắn đã thay đổi một cái thân thể, nói cách khác, từ nay về sau sẽ đổi một thân phận khác để sống, nhưng mặc kệ, dù sao tất cả trí nhớ vẫn là của hắn, linh hồn vẫn là linh hồn hắn.
Như vậy cũng tốt.
Nếu như ông trời không để cho linh hồn hắn biến mất, hắn sẽ có nhiều cơ hội đi báo thù, đi làm sự tình mình muốn làm.
Hắn nằm ở trên giường bệnh, đầu rất đau, không tập trung nổi tinh thần để suy nghĩ.
Trong mơ mơ màng màng nhớ tới, sau khi nhân viên "Ngọa Long Quật Khởi" đến hiện trường, phát hiện có hai người còn sống, một là Hoàng Bân bị thương, một là thiếu niên không biết tên. Sau đó liền đưa bọn hắn đi bệnh viện.
Đoán rằng sau khi HOàng Bân biết hắn chưa ch.ết, nhất định sẽ chấn động cực kỳ! Khổ cái là không có cơ hội ra tay.
Phiền toái đương nhiên sẽ có...
Hoàng Bân sẽ tìm cơ hội hạ thủ lần nữa, mà Hoàng Bân lại có một đồng phạm, tựa hồ ở trong tổ chức, hơn nữa sẽ có địa vị nhất định. Như vậy, mạng nhỏ của mình vẫn chưa được đảm bảo, với hắn bây giờ, vấn đề lớn nhất là làm sao để sống sót.
Còn nữa, thân thể kia, tạm thời gọi là "Kiếp trước" a, là một tráng hán ba mươi tuổi, là tuổi cường thịnh nhất trong đời, hôm nay nhập vào cái thân thể mới này, hắn đã quay lại mười ba tuổi, là một đệ tử mới đi học.
Điều này làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
trước kia lúc nhàn hạ, hắn đọc rất nhiều tiểu thuyết. Nhân vật chính trong truyện cũng xuyên việt, hoặc trùng sinh lại mười mấy năm, tình tiết như thế hắn xem rất nhiều. Nhưng nhũng truyện đó đều là đi đến một không gian hoặc thời gian khác. Tình huống của hắn lại khác, hắn chỉ nhập vào một thân thể khác, thời gian vẫn như cũ, không gian cũng không cải biến. trừ việc hắn đổi một thân thể khác, thì mọi thứ vẫn nguyễn y vân.
Cái này, rất có ý tứ.
Hắn chậm rãi tìm kiếm trong đầu trí nhớ của chủ nhân thân thể này... Trước khi hôn mê, trí nhớ hai người bọn hắn đã dung hợp lại, đương nhiên, hắn là chủ, nguyên lai linh hồn thằng nhỏ kia tuy đã tiêu tán, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại trí nhớ, và giờ bị hắn dung hợp.
Ờ, hắn hiện tại gọi Cổ Thần Dật, mười ba tuổi, đệ tử năm nhất của Ma Đô Văn Lai trung học.
Thành tích học tập không quá tốt, vẫn luôn ở mức trung bình, tính cách cũng bình thường, thuộc về thể loại vừa phải, không nói nhiều, đồng thời là học sinh rất nghe lời.
Tình trạng thân thể và thành tích của hắn, giống như bên ngoài, không có điều gì đặc biệt.
Như vậy cũng tốt, hắn rất hài lòng.
Mấu chốt nhất một điểm, thân thể tuy hơi yếu, nhưng mới mười ba tuổi, như thế vẫn đủ thời gian để hắn thay đổi.
Với tư cách là đệ nhất cao thủ của "Ngọa Long Quật Khởi", hắn trước kia có rất nhiều tiếc nuối, riêng lực sát thương, hắn tuy đứng vào top của giới hắc ám, nhưng trước khi ch.ết lại giao chiến với hai người Jeff và Sơn Bản, lại để cho hắn tỉnh ngộ, luận thực lực, hắn kém hơn Sơn Bản và Jeff. Cho dù không có một phát súng bắn lén của Hoàng Bân, hắn muốn thoát khỏi hai người đuổi giết là rất khó.
Nhưng hiện tại hắn lại có cơ hội.
Ngụy Vô Sơn giao cho hắn bí kíp trước khi lâm chung , là chính tông tu chân bí kíp Đạo giáo Phái Thượng Thanh. Theo lão đạo nói, độ tuổi thích hợp nhất để tu luyện chính là mười ba hoặc mười bốn tuổi. Giờ đây hắn được ông trời đưa đẩy cho hắn chiếm cứ một thân thể thiếu niên mười ba tuổi, thế chẳng phải là có điều kiện tu chân sao? Nếu như thật sự hắn có thể tu chân, như vậy, hắn không quá khó để vượt qua Sơn Bản và Jeff. Đến lúc đó nợ máu trả bằng máu, để cho bọn họ cảm nhận được tư vị tử vong . . .
Rất tốt! Chờ xem, hắn sẽ đi tìm đám bọn chúng.
Hắn nằm ở trên giường mà nghĩ những sự tình này.
Bởi vì vừa mới tỉnh, thân thể vẫn còn rất yếu, hắn làm những việc này đã cố hết sức. tư duy bị đứt quãng, trong đầu có nhiều nơi còn trống rỗng...Nhưng giống như khi người ta dựng phim vậy, dừng lại một chút sau đó lại được lấp đầy.
Nhưng hắn còn sống, thật sự rất tốt, cũng vì nguyên nhân như vậy, hắn trước khi mở mắt, khóe miệng đã có một chút nhếch lên.
Cảm giác ngũ quan dần dần khôi phục lại...
Phòng bệnh rất yên tĩnh, nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân đi đi lại lại.
Hắn lại nằm khoảng chừng hơn một tiếng, chậm rãi dành dụm một ít lực lượng.
Lại nói, sau khi hắn tỉnh dậy, kỳ thật cũng có một chút lo lắng.
Mấu chốt là hắn còn không biết cỗ thân thể này bị thương như thế nào? theo lẽ thường, thiếu niên mười ba tuổi bị xe ô tô lao nhanh đâm vào, thì sẽ bị thương rất nặng.
Bởi vì, giờ phút này hắn lo lắng lớn nhất chính là có bị tàn tận gì không? nếu như có tật, thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
Qua một thời gian ngắn, hắn đã có thể mở mắt.
- Tiểu Dật, tiểu Dật, ngươi đã tỉnh.
Lần đầu tiên nhìn thấy, là một nữ tử hơn 40 tuổi, mắt đỏ ngầu vì khóc, đang cúi người có chút kinh hỉ nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương...
Ừ, đây là Mẹ của thằng nhỏ này.
Kiếp trước hắn ba tuổi đã bị sư phụ tóm đến Mao Sơn, vì chưa bao giờ có tình thương của cha mẹ, lúc này, sau khi dung hợp trí nhớ của cậu bé, một tia thân tình tự nhiên sinh ra.
Bờ môi giật giật. hắn gọi lên tiếng Mẹ đầu tiên trong cuộc đời.
- Tiểu Dật, không sao, không sao.
Mẹ hắn an ủi, "Xoạch" , một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mặt hắn, mẹ hắn vội vàng dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
Hắn tìm tòi trong trí nhớ của cậu bé này được biết Cha mẹ đều khỏe mạnh. Cha là Cổ Hà làm một nhân viên kỹ thuật, đang được điều đi Ba Cơ Tư Thản để thiết kế nhà máy thủy điện. Mẹ là Cố Bội Lan, làm hộ sĩ ở bệnh viện, công tác ngay tại bệnh viện trung tâm.
- Mẹ, con bị thương như thế nào? Có bị tàn tật hay không?
Mẹ hắn vội vàng lắc đầu, may mắn nói:
- Tiểu Dật, bác sĩ đã kiểm tr.a toàn diện, mặc dù có mấy chỗ gãy xương, nhưng không bị sao cả, ngươi không cần phải lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt.
Thiếu niên lộ nụ cười như ánh mặt trời, nói :
- Mẹ, thế là tốt rồi, Mẹ đừng thương tâm nữa, con sẽ nhanh khỏe lại.
Mẹ hắn yêu thương vuốt ve mặt hắn một thoáng, nói :
- Hảo hài tử, ngươi vừa mới tỉnh, không nên nói nhiều.
Kiếp trước là Cổ Tiểu Quân, kiếp này là thiếu niên Cổ Thần Dật khẽ cười, yên lòng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, hắn còn không biết chỗ này là bệnh viện hạng ba tốt nhất của Ma Đô, thấy Mẹ hắn đang tại đầu giường bận bịu cái này cái kia, hắn nghi ngờ hỏi:
- Mẹ không đi làm hả?
trong trí nhớ của thiếu niên, Mẹ hắn là hộ sĩ nên không có được nghỉ cuối tuần, phần lớn thời gian đều đi làm ca.
- Mẹ xin nghỉ. Tiểu Dật, nơi này là bệnh viện Hoa Sơn, ngành gì có liên quan đến quốc gia đem con về đây chữa trị, phí tổn miễn phí toàn bộ.
Mẹ hắn kỳ thật không biết nguyên nhân sâu xa, đương nhiên cũng không biết rõ ngành gì liên quan đến chính phủ mà miễn phí toàn bộ cho nhi tử nàng, càng không biết Hoa Hạ còn có tổ chức như "Ngọa Long Quật Khởi".
Mắt nàng ngấn lệ nói :
- Con xem, chính phủ quan tâm đến chúng ta như vậy, con phải dưỡng bệnh cho tốt, tranh thủ khôi phục sớm.
Cổ Thần Dật "Ah" một tiếng.
Chuyện bắn nhau ở buối tối hôm đó, cũng không phải người ngoài biết được. Thời sự buổi tối chỉ hời hợt nói rắng tây ngoại ô Thủ Đô có tai nạn xe cộ, đã có mấy người ch.ết, còn ai ch.ết thì đều là cơ mật không mấy ai biết.
Hắn tưởng tượng được, bị đưa đến bệnh viện tốt nhất cứu chữa, là "Ngọa Long Quật Khởi" cần hắn để biết chuyện gì đã xảy ra.
Dù sao chuyện đêm có quan hệ trọng đại, hơn nữa có rất nhiều điểm đáng ngờ!
Đệ nhất cao thủ trong tổ chức bỏ mình, đối với "Ngọa Long Quật Khởi" mà nói, tuyệt đối là một kiện đại sự.
Sau đó, cẩn thận khám xét hiện trường, so sánh với lời nói của Hoàng Bân, lãnh đạo phát hiện trong đó có rất nhiều kì quặc.
Vì cái gì Cổ Tiểu Quân trúng nhiều đạn như vậy? ngay cả đầu cũng bị bắn, cả người chi chít vết đạn, nhưng Hoàng Bân gần hắn như thế mà không có vết thương nào trí mạng?
Vì cái gì mà Cổ Tiểu Quân vừa đến Thủ Đô liền đã bị phục kích? Hơn nữa, đủ loại dấu hiệu cho thấy, phục kích hắn là Sơn Bản, Jeff. Theo phân tích, nhiệm vụ hai người bọn họ đến Thủ Đô chính là ám sát Cổ Tiểu Quân. Vấn đề là, hành tung Cổ Tiểu Quân tựa hồ bị bọn hắn nắm giữ.
Như vậy, thiếu niên kia thấy gì liền vô cùng trọng yếu.
Thấy con trai lần nữa tỉnh lại, một nam tử hơn năm mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt Cổ Thần Dật... Cổ Thần Dật thấy gương mặt quen thuộc này, thiếu chút nữa thốt lên gọi "Lão sư". Cũng may hắn phản ứng nhanh, rất nhanh ý thức được mình đã thay đổi thân phận, thế nên lập tức vả vào mồm...Nếu tiếng "Lão sư" này thốt ra, phiền phức của hắn sau này còn lớn hơn! Không có khả năng tùy tâm an bài con đường trưởng thành của mình, hơn nữa như thế hắn cũng gặp nguy hiểm rất lớn.
Địch nhân, nội bộ gian tế, còn có đối thủ không biết mặt đều muốn hắn ch.ết non.
Mấu chốt nhất chính là, ngoại trừ Hoàng Bân, bên trong tổ chức còn có nội gian có vị trí cao hơn Hoàng Bân, nếu tùy tiện mở miệng, như thế quá mạo hiểm!
Nam tử này là Vương Thận Hành, là Ngọa Long Quật Khởi thầy giáo, Cổ Tiểu Quân lão sư!
Thấy mắt cậu bé chợt lóe lên hào quang, hơn nữa còn vả vào mồm, Vương Thận Hành trong nội tâm khẽ động, nói với Mẹ của Cổ Thần Dật :
- Cố phu nhân, ta có mấy vấn đề muốn hỏi Cổ Thần Dật, mời ngươi đi ra ngoài một chút có được không?
Cố Bội Lan nhẹ gật đầu, nàng biết rõ vị này chính là người phụ trách bên chính phủ, quanh năm dưỡng thành thói quen tuân lệnh đã khiến nàng rất nhanh rời khỏi giường bệnh.
Vương Thận Hành ngồi xuống đầu giường Cổ Thần Dật nhìn thắng cậu bé.
Cổ Thần Dật kiếp trước có ba người sư phụ, tặc Vương Khương Hữu Hà, lão đạo Ngụy Vô Đạo, đạo sư Vương Thận Hành. Ba người này đều không phải người đơn giản. Vương Thận Hành là giáo phụ của Ngọa Long Quật Khởi, thanh danh hiển hách trên thế giới, thời điểm Cổ Tiểu Quân chưa thành danh, hắm vẫn là vương bài của Ngọa Long Quật Khởi. Hắn tự nhiên biết rõ sự lợi hại và khôn khéo của sư phụ, bởi vì che dấu rất tốt, lúc này hắn nghiêng đầu, giả trang một bộ nghi hoặc đối mặt với sư phụ...
Lão sư, bây giờ không phải thời điểm nhận nhau đâu!