Chương 16: Chia Rẽ
Hoàng Y Y cùng Cổ Thần Dật ở Trung học Văn Lai nhanh chóng nổi tiếng, đặc biệt Hoàng Y Y, nhìn một cô gái trẻ thanh tú đẹp đẽ như thế nhưng thân thủ nổi bật bất phàm... Người ở hiện trường nhìn thấy đều nói Hoàng lão sư động tác chém giết có thể so với siêu cấp cao thủ bên trong phim võ hiệp, gọn gàng nhanh chóng, tư thế ưu mỹ.
Thế là, hình tượng Hoàng Y Y buộc tóc đuôi ngựa, ngực nổi sóng chập trùng đã trở thành nhân vật cấp nữ thần khắc sâu vào đầu óc sư sinh của Trung học Văn Lai, hình tượng hiệp nữ không thể xóa nhòa.
Còn Cổ Thần Dật, nam sinh và nữ sinh có cái nhìn bất đồng, ở đại đa số nam sinh nhìn tới... Thật là! Tiểu tử này lại dám ôm lấy Hoàng lão sư xinh đẹp nhất trường học thoát thân, hơn nữa, lại thành công đào tẩu, sau đó, Hoàng lão sư có vẻ đối với hắn rất thân mật.
Làm sao như vậy a? Này không phải tăng lên giá trị cừu hận sao?
Bởi vậy, nam sinh đối với Cổ Thần Dật là không có cảm tình gì.
Nữ sinh suy nghĩ góc độ thì lại khác, trong lòng nguyên lai hình tượng cái gã nhu nhược, bỉ ổi lặng yên thay đổi, cảm giác Cổ Thần Dật bạn học vẫn có một chút ưu điểm như vậy, lớn lên tuy rằng không thể nói là ngọc thụ lâm phong, chí ít còn ở mức chấp nhận được; còn nữa, lá gan cũng rất lớn, gặp phải chuyện nguy hiểm, sẽ không mặc kệ mà bỏ lại người ở bên cạnh, rất có trách nhiệm.
Căn cứ vào suy nghĩ trong lòng như vậy, buổi chiều, lớp trưởng Từ Lam nhìn thấy Cổ Thần Dật liền hỏi:
- Này, ngươi buổi trưa lúc mua cơm đột nhiên đào tẩu, là phát hiện tên vô lại cầm súng kia a?
- A, hắn đứng ngay sau lưng chúng ta, chỉ là chúng ta mọi người đều mặc đồng phục học sinh, quay lưng về phía hắn, vì lẽ đó hắn không nhận ra.
Từ Lam tâm tình tăng vọt lên :
- Hắn là người nào? Tại sao truy sát ngươi? Ngươi đã làm... chuyện thương thiên hại lý gì?
Sát thủ theo tới trường học để giết một học sinh, quả thật làm cho người ta nghi ngờ chồng chất, lúc bàn tán sau lưng, thì có người nói ra cái vấn đề này: Cổ Thần Dật có hay không làm chuyện xấu thương thiên hại lý? Tỷ như nhìn lén cô gái tắm rửa chẳng hạn?
Từ Lam tuy không đến nỗi nhìn hắn như thế, nhưng trong lòng như một trận đồ bát quái vậy, ít nhiều gì cũng có lúc nghi hoặc mà hỏi như vậy, kỳ thực cũng là muốn kích bác hắn, để hắn thổ lộ "Bí mật" .
Trong phòng học, nam sinh cùng nữ sinh đồng loạt cảm thấy hứng thú nhìn hắn.
Cổ Thần Dật bình tĩnh thong dong buông tay, nói:
- Thời đại này bệnh thần kinh rất nhiều, không có lý do.
Lý do này rất thối, Từ Lam đương nhiên sẽ không tin tưởng, lắc đầu nói:
- Cổ Thần Dật, hiện tại ta phát hiện, qua một kỳ nghỉ hè, ngươi thật giống như biến thành người khác, không phải Cổ Thần Dật trước đây.
Đối với lời nói của nàng, Cổ Thần Dật ung dung liếc nhìn nàng một cái, lập tức mắng xéo một câu:
- Ế? Ngươi nói cứ như đối với ta hết sức quen thuộc...
Hắn mở hai tay ra, ánh mắt có chút hèn mọn, hình tượng... Nhìn qua rất xấu xa.
Từ Lam mặt đỏ lên, nàng cùng Vũ Tịch Nhan hai người là hai đóa hoa khôi của trường Trung học Văn Lai, Tiểu Vũ vóc người khá cao, trẻ trung kiêu kỳ; nàng thì lại xinh đẹp đáng yêu, thanh thuần thanh tú. Mỗi người có vẻ đẹp khác nhau. Trước đây, nàng đối với Cổ Thần Dật ấn tượng cũng không tốt, đối với hắn cảm thấy hứng thú duy nhất chính là vì Vũ Tịch Nhan ở lớp bên cạnh rất lưu ý nam sinh này.
Học kỳ này sau khi tựu trường, nàng bỗng nhiên phát hiện cái tiểu nam sinh luôn luôn nhu nhược tuy rằng vẫn ít nói, thích một mình một chỗ, nhưng khí chất có thay đổi to lớn, bên trong thân thể gầy yếu tựa hồ bao hàm năng lượng khổng lồ, sau khi sự tình buổi trưa hôm nay phát sinh, càng làm cho nàng cảm giác được rõ hơn loại biến hóa này.
Lúc này, Cổ Thần Dật rất xấu xa nói một câu như vậy, một điểm không cho nàng mặt mũi, nàng liền chau mày lại, trách mắng:
- Nói cái gì đó? Không trách Chu lão sư không ưa ngươi...
Tiễn Dân quái gở nói rằng:
- Lớp trưởng nói đúng, vẫn là Chu lão sư nhìn người đúng a, nhìn hắn tỏ vẻ hả hê, còn thật sự coi chính mình là đại anh hùng... Chu lão sư vì cứu Hoàng lão sư bị người đánh cho vị xuất huyết, đó mới cảm động đây.
Từ Lam nể nang gì Tiễn Dân, quay đầu lại trách mắng:
- Tiễn Dân, mắc mớ gì đến ngươi? Bắt chó đi cày, quản việc không đâu.
"..."
Bạn học cả lớp đồng loạt quay đầu lại nhìn Tiễn Dân.
Tiễn Dân cả giận nói:
- Cổ Thần Dật, ngươi trâu a, hai đại hoa khôi của trường tranh nhau lấy lòng ngươi.
"..."
Từ Lam lúng túng.
Trong lớp học, hộ hoa sứ giả của Từ Lam không ít, cơ hội lập công đến, nhất thời dồn dập nhảy ra, chỉ trích Tiễn Dân.
Cổ Thần Dật liền "Ha ha" cười to, nói:
- Tiễn Dân, ngươi đây không phải là Trư Bát Giới soi gương, bên trong hay bên ngoài đều không phải là người sao?
Thẹn quá thành giận Tiễn Dân nhất thời đứng lên, lớn tiếng nói:
- Mắc mớ gì đến ngươi?
Hắn cùng Vương Vi Sâm trước đây là dẫn đầu bắt nạt Cổ Thần Dật, nhưng Vương Vi Sâm từ khi luận võ chịu thua, tuy rằng mỗi ngày nhìn thấy Cổ Thần Dật đều muốn báo thù, nhưng một mặt không hoàn toàn chắc chắn, mặt khác, trong trường học quy củ, luận võ thua xong là không thể gây sự, nếu không sẽ bị người khác lên án. Thua phải chấp nhận, điều này cùng làm sai phải nhận lỗi, đã bị phê bình cần nghiêm túc sửa đổi.
Tiễn Dân tại hôm luận võ nhìn thấy Cổ Thần Dật nắm lấy Vương Vi Sâm chỗ yếu không buông, Vương Vi Sâm đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn lúc đó cảm động lây, bởi vậy, nghe được Cổ Thần Dật trêu chọc, trong lúc nhất thời không tìm được thủ đoạn tốt để phản kích, chỉ có thể mạnh mồm mạnh miệng mà tranh luận...
Lúc tan học, Hoàng Y Y cùng Vũ Tịch Nhan đều ở ngoài phòng học chờ Cổ Thần Dật.
Hoàng Y Y lại cười nói:
- Cổ Thần Dật bạn học, vì bảo đảm ngươi an toàn, khoảng thời gian này ta đón ngươi đến trường, tan học...
Cổ Thần Dật cùng Vũ Tịch Nhan đồng loạt lắc đầu.
- A, Hoàng lão sư, không cần, ta ngày hôm nay muốn đi nhà Tiểu Vũ, chúc mừng sinh nhật Tiểu Vũ, nhà nàng có ô tô đưa đón.
- Đúng đấy, Hoàng lão sư, ta cùng Tiểu Dật nói rồi, sau này hắn ngồi xe của ta đến trường, về nhà.
- Híc, như vậy a? Không sao, ta ngồi xe theo ở phía sau.
Cổ Thần Dật biết rõ chuyện gì xảy ra, đối với Hoàng Y Y mà nói, đây là Ngọa Long Quật Khởi quyết định, nàng nhất định phải phục tùng. Nhưng việc này hắn không nói rõ với Vũ Tịch Nhan, nhún nhún vai nói rằng:
- Đây không phải chuyện của ta.
Vũ Tịch Nhan cười nói:
- Cảm tạ lãnh đạo trường học quan tâm, kỳ thực, tài xế nhà ta không phải người bình thường, kiêm bảo tiêu, vấn đề cũng không phải lớn. Y Y lão sư không cần thiết phiền phức như vậy.
Vũ gia là gia đình phú hộ có tên tuổi tại Thủ Đô, trong nhà mấy cái tài xế đều là quân nhân phục viên, ở trong mắt Vũ Tịch Nhan, tài xế Khổng Vũ hẳn là mạnh hơn Hoàng Y Y.
Hoàng Y Y cười nói:
- Lãnh đạo quyết định, tốt xấu cũng muốn làm cho có vẻ một chút, các ngươi đi trước, ta theo ở phía sau được rồi.
Lên xe, Cổ Thần Dật mặt mày ủ rũ từ trong bọc sách lấy ra mèo Kitty bị đâm một cái lỗ nhỏ, nói:
- Ngươi xem nơi này, có cái lỗ nhỏ, hỏng mất...
Vũ Tịch Nhan "Xì xì" nở nụ cười, nhìn kỹ một chút con mèo nhỏ đáng yêu, nói:
- Không nhìn kỹ thì không thấy a...
Tiện tay vuốt vuốt lông tơ bên cạnh lỗ nhỏ:
- Ngươi xem, có thể che khuất.
- Nhưng là , ta muốn đưa cho ngươi mèo Kitty mười phân vẹn mười.
Nhìn trái nhìn phải, Vũ Tịch Nhan trịnh trọng nói:
- Tiểu Dật, ngươi ngẫm lại xem, nếu không phải mèo Kitty chặn lại kim thép, không chừng đã đâm lên người ngươi đây, đối với ngươi mà nói, nó có ân cứu mạng, không thể ném xuống... Ta liền muốn nó.
Buổi trưa sau khi có chuyện, Vũ Tịch Nhan sốt ruột tìm đến hắn, hỏi rõ chuyện đã xảy ra, biết được tất cả mọi chuyện phát sinh trong ngày, nàng nghiêng về hướng tiếp thu thuyết pháp "Bệnh thần kinh" của Cổ Thần Dật... Dù sao nàng biết sự tình không trọn vẹn, cái vụ tai nạn xe cộ trong kỳ nghỉ hè, kỳ thực liên quan đến ván cờ của các nước hay các tổ chức ngầm với nhau, Cổ Thần Dật không thể nói cho nàng.
Xe đến Vũ gia, tiểu tổ của Hoàng Y Y chỉ có thể canh giữ ở phía ngoài cửa chính.
Bọn họ tuy rằng cũng có biện pháp tiến vào Vũ gia, nhưng không cần thiết khiến cho tình hình phức tạp như vậy... Cổ Thần Dật tạm thời muốn đi Vũ Tịch Nhan gia, "Thiên Hổ Xã" không thể biết trước được. Bởi vậy, độ nguy hiểm không lớn.
Vũ gia.
Địa vị cao nhất hôm nay chính là Vũ Tịch Nhan bá phụ Vũ Bá Cường, tỉnh trưởng Tô tỉnh. Ngoài ra, Vũ Bá Chân cũng là quan chức cấp phó tỉnh, nhậm chức ở trung ương. Phụ thân của Vũ Tịch Nhan là Vũ Bá Trạch là kém cỏi nhất trong bảy huynh đệ, không quan không chức, chỉ ở bên trong một cái xí nghiệp của Vũ gia tạm giữ chức. Cũng vì nguyên nhân này, một nhà này không được Vũ gia coi trọng.
Một cô gái không được gia tộc coi trọng tổ chức sinh nhật, lại không phải sinh nhật tuổi chẵn (ND: tuổi 10, 20, 30, ...), không được người khác quan tâm là sự tình rất tự nhiên.
Vũ Tịch Nhan cũng không để ý những điều này, có Cổ Thần Dật đến chúc phúc liền rất thỏa mãn.
Trong Vũ gia, nàng ở tại một căn nhà nhỏ trong một góc vắng vẻ của đại viện, hai người cùng nhau vào nhà, Vũ Tịch Nhan ca ca là Vũ Tịch Thành đã chuẩn bị xong bánh gatô, chào hỏi:
- Cổ Thần Dật, rất lâu không gặp a.
Cổ Thần Dật đối với muội muội có ân cứu mạng, tuy rằng đó là sự tình khi còn bé, nếu muốn nói đến, nhiều người như vậy nhìn thấy Vũ Tịch Nhan rơi xuống nước, có thể Cổ Thần Dật không xuống sông cứu, thì người khác cũng sẽ xuất thủ. Nhưng Vũ Tịch Nhan lại không cho là như vậy, đối với nam sinh tướng mạo không xuất chúng, gia thế cũng như vậy, học tập cũng không được coi trọng. Vũ Tịch Thành đứng ở trên lập trường muội muội, cũng là đối với hắn vài phần kính trọng.
Cổ Thần Dật gãi gãi đầu, xin lỗi nói:
- Trong kỳ nghỉ hè xảy ra một chút việc, vì lẽ đó không lại đây chơi.
- A, ta nghe nói, tai nạn xe cộ. Sau đó cũng phải cẩn thận một chút.
Cổ Thần Dật liền cảm tạ một phen.
Mẫu thân của Vũ Tịch Nhan là Lý Tú Chi nghe thấy tiếng đi ra, nói rằng:
- Cổ Thần Dật, ngày hôm nay là sinh nhật Tịch Nhan, ngươi lưu lại ăn bữa cơm rau dưa.
- Được rồi, cảm tạ a di.
Bốn người bọn họ liền ngồi quanh chiếc bàn... Hát bài ca chúc mừng sinh nhật, Vũ Tịch Nhan vỗ tay hát rất vui vẻ, nhìn về phía Cổ Thần Dật trong ánh mắt tràn đầy ý cười, mẫu thân liền ở trong lòng thở dài.
Con gái cùng nam sinh bình thường này chơi rất thân, nàng tuy không thể phản đối, nhưng hài tử từng ngày từng ngày lớn lên, tâm đề phòng cũng từ từ lớn lên.
Trong lòng nàng có chút bận tâm, vô luận nói như thế nào, Cổ Thần Dật cũng không xứng với con gái của mình, trước đây luôn cảm thấy không vội, con gái lớn hơn thì tự nhiên sẽ hiểu biết hơn, nhưng nhìn con gái ở trước mặt Cổ Thần Dật mắt tràn đầy ý cười, nàng không khỏi mà có thêm một phần tâm sự.
Như thế nào mở miệng, vừa để nam sinh chủ động lui lại, lại không cho con gái biết được? Nàng ấp ủ lời giải thích...
Tốt nhất để Cổ Thần Dật biết khó mà lui, lại không cho con gái biết xuất phát từ ý của nàng.
Nhân lúc hai người bọn họ tuổi còn nhỏ, không có cảm tình nam nữ chân thành, sớm tách ra là lựa chọn tốt nhất. Nếu như chờ tình cảm của bọn họ thăng cấp, lại muốn ngăn cản chính là lấy gậy đánh cặp uyên ương, kết quả khó liệu.
Nàng nghĩ như vậy.