Chương 1
Là khoảng khắc trao gửi yêu thương của hàng ngàn mối tình trên thế gian.
Còn cô gái kia và anh chàng kia đang làm gì trong đó.
Màn đêm sâu dần, Hơi thở một gấp. Vòng tay đan xiết, không thể rời xa.
Là cay đắng. Là hận thù, Là chiếm đoạt, hay là do dày vò nhau?.
Hai người không nói một lời, chỉ có nhịp tim đập mạnh không dứt.
Cho dù là gì thì cùng không thể thay đổi được vòng quay số phận đã định sẵn.
Trước mặt cô một khoảng không tĩnh mịch. Thân thể cường hào vẫn nặng nề áp lên người cô.
Vài phút sau, phá vỡ khoảng khắc tĩnh lặng ấy. Là tiếng chuông điện thoại của anh.
“Ừ, honey, anh về ngay đây!”
Anh nhấc cơ thể ra khỏi thân hình xinh đẹp, Nhẹ nhàng ngồi dậy mặc lại bộ quần áo.
Gật gật, cười cười gì đó với chiếc điện thoại trên tai. Vài giây sau, tắt máy. Anh liếc nhìn cô và nói:
“Lần sau đừng để tôi chờ như hôm nay, em nên biết bản thân mình là gì của tôi”
Người đàn ông gương mặt đẹp như bầu trời, đôi môi cánh hoa khẽ nhấc lên nụ cười ủy diệu.
Anh liếc nhẹ đôi mắt đầy sao của mình, nhìn cô một hồi, rồi mở cửa bước ra khỏi căn phòng.
Đôi mi vẫn vậy, Vẫn chỉ thõng dài xuống, gương mặt không một chút cảm xúc,
Cũng chỉ giống như 2 năm qua, cô vẫn chưng diện.
Lắng nghe đôi chân anh bước ra, và cửa căn phòng được đóng lại.
Cô khẽ ngồi dậy, vào phòng tắm gột sạch thứ nhầy nhụa của anh trên người.
Dù cô biết có cào rách cơ thể ra, cũng không thể gột được sạch hết chúng.
Cô soi mình trong chiếc gương phòng tắm. Nhìn những vết thương anh dày vò trên cơ thể cô.
Cô khẽ nhíu đôi lông mày, tự bật nụ cười giễu cợt bản thân.
Tiếng tin nhắn điện thoại bỗng vang lên. Đánh bật đi sự tự giễu lòng của cô.
Cô khoác chiếc áo choàng, bước ra khỏi phòng tắm.
“Mày còn thức chứ, chị đang ở phố hàng Ngang ăn khuya, Mày thức thì đến đây đi! – Chị Lệ Hân”
Nhìn vào trong điện thoại, cô thở một hơi thật mạnh lấy sức.
Sau đó, đi ra mở chiếc túi xách, lấy một bộ đồ mới ra mặc vào người.
Xong nhẹ nhàng cúi nhặt bộ bị vò xé trên sàn cho lại vào túi.
Làm mọi thứ một cách không thể hoàn hảo hơn, cô đã quá hiểu cái cục diện này.
Nhẹ nhàng xách cái túi hàng hiệu trên vai. Cô bước ra khách sạn lớn nhất Đất Nước.
Đứng giữa trung tâm thành phố. Khoảng cách của nó với các con phố cổ cũng chỉ 15p bước chân.
Tâm trạng nhẹ nhàng như cơn gió, cô bước đi.
Trung Tâm Thành phố. Nơi dù là đêm tối hay sáng sớm.
Cũng có những dòng người hối hả, tập nập vội vã.
Những ánh đền lấp lánh trong đêm, còn tỏa sáng hơn cả ánh sáng ban ngày.
Nhìn Những cô gái và chàng trai đang ôm xiết lấy nhau trên những chiếc xe máy nhỏ.
Những gia đình ấm áp yêu thương trong chiếc ô tô sang trọng.
Những điều tượng chừng rất giản đơn mà chưa bao giờ cô dám ước mơ tới.
Mỉm cười, bước tiếp trên con phố. Mà không biết rằng,
Một ánh mắt trên chiếc xe vài chục triệu đô vẫn đang dõi theo cô.
“Lệ Băng! Ở đây!”
Đang thơ thẩn bước đi, thì một giọng nói quen thuộc cất lên.
Quay nhẹ ra, vài bước chân, cô chị họ Lệ Hân và vài người bạn đang vẫy gọi cô trong một quán ăn khuya.
Cô khẽ bước ra, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, mà cô chị đã để sẵn.
“Chị tưởng mày ngủ rồi! Ăn đi!”
Cô chị rạng rỡ nói. “Sao lúc nào chị gặp mày, khuôn mặt mày giống như bị ai đấm vậy?”
Cô chị ngồi cạnh, sờ nhẹ vào làn môi bị rách vì vết cắn của cô.
Cô nhấc đôi môi cười khểnh, liếc cô chị khẽ nói “Em đi oánh nhau qua ngày”
Cô chị họ chu môi thở dài một hồi.
“Sao lại gọi em ra đây?” Cô thấy vậy bật cười hỏi.
“Chị muốn cảm ơn chuyện hôm nọ mày đã giúp” – Cô chị khẽ đưa đũa thức ăn vào miệng cô.
Cô không nói gì, chị nhẹ cười, nhai đồ ăn. Cô chị nói thêm:
“Nếu không có mày giới thiệu luật sư, chắc doanh nghiệp và anh rể mày đã tan theo mây khói rồi”
“Chị cảm ơn mà chuẩn bị thế này thôi sao?”
Cô bật cười lém lỉnh nói.
“Rồi, khi nào doanh nghiệp đi vào ổn định, chị nhất định mời mày 3 bữa ăn sang trọng tại nhà hàng của chị, ok chưa Hàn Tiểu Thư?” – Cô chị mỉm cười vênh mặt nói.
“Em đùa thôi! Đó là điều em nên làm” – Cô nhẹ nhàng vừa ăn vừa nói.
“Chị muốn mày làm quản lý cho chuỗi nhà hàng của chị” Cô chị liếc nhìn rồi nói thêm
“Hai năm qua, là chị thờ ơ với 3 chị em nhà mày.
Tiền lương nhân viên quèn của mày, dù làm trong một tập đoàn lớn
Cũng làm sao nuôi đủ 2 đứa em đang tuổi lớn của mày”.
“Chị không cần phải lo cho em. Thứ 2 chắc em sẽ lên làm Thư Ký Chủ Tịch”
– Cô vừa nhai vừa nhìn vô định nói. Sau đó, liếc sang cô chị nói thêm:
“Để em nói cho chị một bí mật, Nếu chị không muốn bản thân và gia đình chịu thê thảm Đừng bao giờ cố gắng giúp em!”.
Cô chị và mọi người mở to đôi mắt. Cô thấy vậy khẽ bật cười lớn.
Mọi người nghĩ là cô nói đùa nên cũng cười theo.
Rồi mọi người cùng nhau ăn uống, trò truyện vui vẻ.
“Ông Chủ, chúng ta về chứ?”
Trong chiếc xe sang trọng, người cầm lái khẽ nói.
Người ngồi sau, dựa vào chiếc ghế, liếc nhìn cô gái đang hát hò vui vẻ đó.
Đôi mắt anh nhắm lại khẽ nhấc đôi môi lên, anh nói.
“Cậu về trước đi!”.
“Nhưng Ông Chủ, Bà Chủ đang đợi …..”
“Về nói với cô ấy, lát, tôi sẽ về. Bảo cô ấy ngủ trước đi.
Anh mở cửa xe, rồi đóng sập lại.
Anh lái xe không nói gì, khẽ lái chiếc xe đi khuất.
Hai tiếng sau, cũng gần 3 giờ sáng, tan buổi ăn khuya vui vẻ.
Mọi người có ý muốn đưa cô về nhưng nhà ở gần nên cô kiên quyết từ chối và nói rằng muốn đi bộ về.
Mọi người không cố ý ép cô nên chào tạm biệt cô rồi phóng vút xe ra về.
Cô nhìn mọi người rồi cũng quay bước chân về nhà.
Một góc nhỏ của khu phố vẫn có những ánh đèn vàng.
Sâu vào trong đó là một căn nhà cấp 4 nhỏ.
Bước vào ngôi nhà nhỏ của mình.
Vào phòng ngủ thấy hai cô em gái đang nằm yên giấc.
Cô khẽ mỉm cười, vào phòng tắm thay đồ,
sau đó bước ra chui vào giữa hai cô em, nhắm nhẹ đôi mắt chìm vào giấc ngủ sâu.
Anh ở ngoài thấy cửa đã đóng, đèn cũng đã tắt, nhìn một hồi vào căn nhà nhỏ.
Mỉm cười, nhẹ nhàng quay đi, bước chân về nhà.
Bước vào ngôi nhà lớn sang trọng như một cung điện hoàng gia.
“Anh về rồi đó hả?” – Một cô gái mảnh mai cao ráo mỉm cười bước ra đón anh.
“Anh bảo em ngủ trước đi rồi mà!” – Ôm cô gái vào lòng anh nói.
“Em không ngủ được” – cô gái cong môi rồi liếc anh nói thêm “Anh, ở bên cô ấy?”.
Anh không nói gì, khẽ dắt tay ccô gái vào nhà.
Ngồi trên bàn uống rượu, thấy đồ uống rượu đang dở dang.
Anh rót một chai rượu vang của Pháp ra cốc nhẹ nhàng đưa lên uống.
“Anh, còn muốn dày vò cô ấy đến bao giờ?” – Cô gái khẽ thở dài.
“Nếu anh nói là Vĩnh Viễn, em có tin không?” – Anh nở nụ cười ủy dị.
“Em đã biết trước câu trả lời đó” – Cô gái mỉm cười.
“Lần này, em về đến bao giờ?” – một hồi. Anh khẽ hỏi cô gái.
“Nếu em nói là sẽ ở lại hẳn đây với anh, được chứ?”
Cô gái nắm nhẹ tay anh, liếc nhìn anh trong ánh mắt mê hoặc, nói thêm.
“Em quyết định không để anh như vậy nữa, em muốn đấu tranh ……”
Cô vừa nói, vừa đưa đôi tay lên ngực anh – “Thứ em nên có”. Cô gái đưa đôi môi sát vào làn môi anh.
Anh quay nhẹ khuôn mặt đi, đưa tay lên nắm nhẹ lấy tay cô gái đang đặt ở ngực mình.
“Được tùy em. Giờ anh mệt rồi, em cũng nghỉ ngơi đi!”.
Anh vừa nói vừa đứng giậy, bước nhẹ lên phòng mình.
Cô gái, mỉm cười thâm dị đứng khoanh tay nhìn anh. “Dù sao, anh cũng muốn em ở lại để dày vò cô ta”
Cô gái suy nghĩ rồi mỉm cười, bước lên phòng riêng của mình.
Sáng hôm sau, cô tỉnh giậy.
Chủ nhật cả 3 được nghỉ. Cô em thứ hai – Lệ Trân đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong.
Trong khi cả 3 chị em ăn uống trên chiếc bàn nhỏ.
“Chị em nhớ bé Bảo, hơn hai năm rồi, chắc nó lớn lắm. sao chị không để nó ở nhà?” – cô em thứ 3, Lệ Nhung khẽ nói.
“Chờ khi nào ổn định, chị sẽ đón thằng bé về” – Cô thở dài nói thêm.
“Từ giờ đến lúc đó, 2 đứa đừng nhắc đến thằng bé nữa!”
Cô em thứ 3 khẽ gật đầu.
Sau đó, một hồi. Cô khẽ lấy trong túi ra, một số tiền đưa cho hai cô em đóng học và chi tiêu.
Lệ Trân thấy vậy nhắm mạnh con mắt lên tiếng:
“Chị cầm lấy đi! Em có tiền rồi!”
“Em kiếm tiền ở đâu?” – Cô vướn đôi mắt khẽ nói.
“Chị đừng nghĩ rằng, mình chị mới biết kiếm tiền!” – Lệ Trân nhìn cô, cười khểnh nói.
“Chị Hai!“ – Lệ Nhung, cô em thứ 3 khẽ to tiếng.
“Chị nói gì sai?. Đêm nào chị ấy cũng về muộn?. Từ khi doanh nghiệp phá sản. Tiền làm một nhân viên quèn, làm sao đủ nuôi 3 chị em trong hai năm?. Thậm chí chị ấy còn dùng toàn đồ hiệu. Cơ thể lúc nào cũng có những vết thương. Em biết mọi người nói gì về chị ấy không? Em biết vì sao chị không bao giờ dám đưa bạn chị về nhà không? Tiền này, ai cũng biết là tiền bẩn thỉu của chị ấy. Mày vẫn còn bênh chị ấy sao? Thậm chí con trai chị ấy ccòn phủ nhận và bán nó đi! Mày có thể dùng được, nhưng tao, tao xấu hổ lắm!” - Cô em thứ 2 ném mạnh phong bì tiền vào góc nhà khiến chúng rơi ra sàn. Bỏ bát cơm đang ăn dở, đứng bật dậy, đi mạnh ra ngoài, đóng sầm cửa.
Còn lại hai chị em cô ở trong nhà. Lệ Nhung khóc lóc.
Thấy vậy. cô khẽ nói trong vô định “Lệ Nhung, em cũng nghĩ như vậy chứ?”
“Không chị, em rất thương chị! Dù là tiền gì, dù điều chị ấy nói là đúng hay sai. Em vẫn luôn thương chị! Chị đừng suy nghĩ gì, em mặc kệ là tiền bẩn thỉu hay sạch sẽ. Chỉ cần là tiền của chị, em sẽ dùng nó “ – Cô em thứ 3 nghẹn ngào nói.
Khiến cô khẽ nhấc khóe miệng mỉm cười, rớt một giọt lệ trên mi.
“Vậy em hãy khuyên nó dùng số tiền kia dùm chị. Chị không muốn nó kkhổ sở như chị”
“Dạ em sẽ cố!” – Cô em thứ 3 nói.
Những lời phỉ báng của cô em thứ 2 không đau đớn bằng những lời an ủi của cô em thứ 3.
Cha mẹ mất từ lúc cô học trung học.
Cô bỏ thi đại học để kiếm tiền nuôi hai em.
Dù vật vã hay khổ sở đến đâu cô cũng chịu được.
Vì hai đứa em này. Mọi thứ cô đều có thể làm.