Chương 2

Ngồi trong phòng khách sạn, nhìn Diệp Tu Thác cởi quần áo, Lâm Hàn nghĩ đến cái mông ê ẩm đã rất nhiều ngày, bắt đầu thấy sợ.


Diệp Tu Thác dáng người thon dài, bả vai rộng, tuy rằng không phải kiểu vạm vỡ, nhưng vẫn đủ anh tuấn. Bỏ đi áo khoác bên ngoài, chỉ còn lại cái áo sơmi bên trong cổ đã phanh rộng, chưa cần làm gì, không khí trong phòng đã nồng đậm tình ái.
"Hôm nay muốn cùng nhau tắm không?"


Lâm Hàn vội vã lắc đầu.
Diệp Tu Thác lại cười: "Có gì phải ngại, chúng ta chuyện gì cũng đã cùng nhau làm, không cần phải thẹn thùng a."
"Nhưng là. . . . . ."


"Dù sao đều mất tiền, ngươi không nghĩ thể nghiệm nhiều một chút sao? Kỹ thuật chà lưng của ta tốt lắm nga, được đề cử là phục vụ hạng nhất đấy."
Lâm hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý, liền đi theo vào phòng tắm.


Hai người rất nhanh lột sạch quần áo, mặt đối mặt ngồi trong bồn tắm. Lâm Hàn kì cọ trước ngực và cánh tay, ánh mắt không thể tránh né ngó đến hạ thân Diệp Tu Thác, có chút giật mình, vừa nhìn một chút, trên lưng lập tức run lên từng trận.


Không thể tưởng tượng chính mình từng để thứ đó tiến vào, khó trách sao lại đau như vậy, rõ ràng là bỏ tiền mua dịch vụ, vì cái gì hắn lại phải chịu khổ. . . . . .
"Chuyển ra trước đi."
"Di?"
"Ta giúp ngươi chà xát lưng."


available on google playdownload on app store


Lâm Hàn xoay người ngồi chồm hổm, vừa hưởng thụ mát xa trên lưng, vừa kịch liệt đấu tranh tư tưởng, rồi sau đó dùng khẩu khí thương lượng năn nỉ: "Ta có thể ở trên không?"
Diệp Tu Thác cười nhéo hắn một phen: "Không thể. Ta chỉ làm Top, không nằm dưới."
". . . . . ."


Hắn đường đường là MB, đùa giỡn vốn là nghề của
chàng
, Lâm Hàn muốn đối đáp cũng không có biện pháp.
Chờ bọt biển trên lưng sạch sẽ, Lâm Hàn đứng dậy, lại đột nhiên bị ôm từ phía sau. Diệp Tu Thác thanh âm ôn nhu như thôi miên: "Chúng ta bắt đầu đi."


Lâm Hàn khẩn trương đứng lên, theo bản năng giãy dụa khỏi vòng ôm của hắn.
"Không phải sợ a", Diệp Tu Thác mặt cười còn tay thì tham lam tiến vào hai chân hắn, "Ta sẽ làm hết trách nhiệm khiến cho ngươi thoải mái a."


Lâm Hàn định thần nghĩ ngợi, mình là tới phiêu kĩ, không phải để làm cái loại chuyện này sao? Để làm chi còn phản kháng!
Vì thế tận lực thả lỏng, mặc cho Diệp Tu Thác đem hắn ôm đến trên đùi, hôn lên cổ hắn rồi trượt dần dần xuống dưới.


Diệp Tu Thác dáng người cao cao, ngón tay dĩ nhiên cũng dài, bàn tay to lớn rửa sạch bọt biển, đem Lâm Hàn từ chân đến cổ lần mò không sót một chỗ, mò tới mức Lâm Hàn mặt mày đỏ bừng, mới bắt đầu hôn hắn, đem hai chân hắn tách ra.


Lâm Hàn dựng thẳng người, nơm nớp lo sợ, chờ Diệp Tu Thác một tay tiến vào giữa hai chân hắn, một tay khiêu khích qua lại vuốt ve, hại hắn toàn thân lại căng thẳng.
"Kia, cái kia. . . . . ."
"Ân?"
"Không, không cần sờ soạng. . . . . ."


"Phải không?" Diệp Tu Thác thanh âm mang theo ý cười, quả nhiên không hề chú ý hắn đang dựng đứng phía trước, phía sau ngón tay thay thế bọt biển trắng mịn, dò xét đi vào.


Lâm Hàn lập tức hít sâu một hơi, vặn vẹo thân thể đem chân co lên. Diệp Tu Thác cắn cắn vành tai hắn, dùng một chút lực ôm lấy, làm cho hắn quay lưng ngồi trên đùi mình, hai ngón tay kia vẫn đang ở trong cơ thể hắn khuếch trương sờ soạng.


Ở bên ngoài giường làm loại sự tình này, ở trong khái niệm của Lâm Hàn, vẫn là "Kinh thiên động địa", hơn nữa còn không phải làm với tư thế cổ điển, nhất thời khiến hắn phi thường bất an, băn khoăn nói: "Chúng ta lên giường, lên giường đi thôi. . . . . ."


Diệp tu thác buồn cười cắn lỗ tai hắn: "Ân? Ngươi gấp như vậy sao?"
Rồi sau đó tiếp tục dùng kỹ xảo cao siêu mò làm cho hắn toàn thân phát run, chờ hắn nói cũng không nói ra hơi nữa, mới nâng thắt lưng hắn lên, thong thả mà hữu lực đi vào.


Lâm Hàn vừa mới bị nhồi liền liều mạng hít sâu, đã bị động tác kế tiếp làm cho nức nở. Tuy bị Diệp Tu Thác ôm chặt thắt lưng, nhưng vẫn cảm thấy sẽ bị dồn tới, hai tay không biết nên làm sao, đành phải nắm chặt thành bồn tắm, tìm kiếm một điểm tựa.


Mơ hồ nghe thấy Diệp Tu Thác ghé vào tai hắn nói "Ôm ta là tốt rồi", mới cuống quít đưa tay về phía sau ôm lấy cổ Diệp Tu Thác.
Diệp Tu Thác hai tay nắm chặt thắt lưng hắn, nâng hắn lên, rồi lại thật mạnh đặt xuống tính khí đang thẳng đứng của chính mình, tịnh tiến trong nơi ướt át đó.


Lâm Hàn chỉ có thể duy trì tư thế tựa hẳn vào ngực hắn, bị hắn dùng lực tấn công, rên rỉ không ngớt, chân mềm nhũn không giữ nổi trọng lượng cơ thể. Diệp Tu Thác dùng chút lực, thứ bộ vị nóng cháy đó liền hoàn toàn tiến vào trong cơ thể hắn, nhồi chặt không còn một khe hở, phần đỉnh thậm chí có cảm giác đã động đến nội tạng.


Lâm Hàn liên tục bị hung ác sáp nhập, lần này đến lần khác, dần dần có chút kinh hoảng, lung tung hô "không nên không nên" , Diệp Tu Thác căn bản là không để ý tới, tại nơi đã muốn sưng nhuyễn tùy ý trừu sáp, đến lúc đạt tới một lần tiểu cao trào, lại đưa hắn xoay người lại, mặt đối mặt hôn môi âu yếm, rồi sau đó không khách khí lại hung hăng đi vào.


Lâm Hàn một mảnh đoàn loạn, bị thứ cực đại của Diệp Tu Thác lặp lại xâm nhập, cảm thấy cứ tiếp tục thân thể sẽ bị phá hư, Diệp Tu Thác cũng bất chấp công việc vốn cần sự ôn nhu, tận tình xâm phạm hắn, dùng sức ấn vào cơ thể hắn không chút lưu tình.


Tới lúc được hắn ôm ra khỏi bồn tắm, Lâm Hàn đã muốn hồng cái mũi, rầm rì cảm thấy chính mình không được. Bị ôm đến trên giường, lại ngay cả kêu "Không cần" cũng không còn sức mà kêu, hai chân lại bị tách ra để hắn tiến vào.


Cả một đêm Diệp Tu Thác phi thường "chuyên nghiệp" liên tục "thỏa mãn" hắn, lăn qua lộn lại, cư nhiên làm đến hơn nửa đêm.
Chờ cái thứ tr.a tấn người khác kia rời khỏi cơ thể, chính mình cũng đã bắn vài lần. Lâm Hàn toàn thân nhũn ra, trước sau đều đau tới không còn cảm giác.


Bị tr.a tấn nước mắt nước mũi lòng thòng một phen, cả người lại như thế hư nhuyễn, so với cả thức đêm chạy cả ngày còn mệt hơn, hắn cũng hơi hơi hoài nghi chính mình có phải hay không chịu thiệt.


Hắn trả tiền mua nam kĩ, chiếu theo đạo lý là nên thoải mái hưởng thụ mới đúng, vì cái gì lại phải chịu đau như vậy? Người kia bán sức lao động ngược lại vẻ mặt lại đầy khí sảng!


Nhưng còn chưa kịp hảo hảo tổ chức ngôn ngữ tiến hành chỉ trích Diệp Tu Thác, hắn đã mệt mỏi đến chết, một bên tự hỏi một bên mơ mơ màng màng ngủ.
****


Ngày kế tỉnh lại, phát hiện Diệp Tu Thác đã tỉnh trước, đang nhẹ nhàng cọ xát cổ hắn, ôn nhu như thể đêm qua chưa hề có trận kịch liệt kia.


Lâm Hàn cũng không muốn nghiêm khắc vạch trần hắn tối qua không làm tròn trách nhiệm, chính là xem thời gian, phát hiện đã đến giữa trưa, có chút băn khoăn: "Đều đã muộn như vậy a. . . . . ."


Diệp Tu Thác "Ân" một tiếng, buồn cười nhu nhu đầu của hắn: "Ngươi yên tâm, hôm nay là đặc biệt, nếu ngươi rảnh, ta có thể cùng ngươi cả ngày nga, không lấy thêm tiền."
"Nhưng ngươi không phải tới bar làm sao?"
"Ta làm tự do", Diệp Tu Thác cười, "Nếu có khách quan trọng mới buộc phải làm việc a."


"Như vậy a. . . . . ."
"Như thế nào, ngày mai còn muốn gọi ta không?"
"Ta không có tiền. . . . . ." Lâm Hàn lầu bầu.
"Ta có thể giảm giá cho ngươi", Diệp Tu Thác cười, "Na, như vậy tốt lắm, nếu người gọi ta nhiều thì chỉ cần lo cho ta bữa sáng là được."


Hắn khẳng khái như vậy, Lâm Hàn vội lắc đầu: "Như vậy sao được, các ngươi sau khi trở về, không phải là phải nộp lại tiền lên trên đi?"
Diệp Tu Thác có điểm buồn cười nhìn hắn: "Ngươi cũng biết thứ này?"


Đơn giản đứng dậy tìm kiếm trong đống quần áo, lấy ra di động của Lâm Hàn, quay lại giường, nhập vào một dãy số cho hắn xem: "Này là điện thoại của ta. Ngươi về sau muốn tìm ta, không cần phải tới bar, trực tiếp bảo ta là tốt rồi."


Lâm Hàn gật đầu: "Như vậy là có thể tự kiếm hàng đúng không? Chính là trong bar sẽ không quản được ngươi phải không? Công tác thời gian địa điểm một mình chạy đến đi. . . . . ."


Diệp Tu Thác gối hai tay sau đầu cười lên, sau lại thành thật: "Ta có điều muốn hỏi, ta thường xuyên đi làm được không?"
Lâm Hàn nghĩ nghĩ: "Có thể nói chuyện phiếm không?"


Diệp Tu Thác trừng mắt nhìn hắn cười: "Dù sao đều là thu tiền của ngươi, chỉ nói chuyện phiếm không phải quá lãng phí sao? Hơn nữa vừa làʍ ȶìиɦ, vừa nói chuyện phiếm cũng được nga."
". . . . . ."


Lâm Hàn còn đang do dự, hắn lại đưa thêm chính sách ưu đãi mới: "Tính tiền tháng hoặc là bao cả năm, càng tiện nghi nga. Muốn hay không thử xem?"
". . . . . ." Tuy rằng nghe qua giống như hắn thực chiếm tiện nghi, bất quá vô luận Diệp Tu Thác đưa ra giá ưu đãi như thế nào, Lâm Hàn vẫn là lắc đầu.


Tính tiền tháng thật sự rất xa xỉ, hắn tiền còn không đủ để mỗi ngày đều kêu dịch vụ, tất nhiên sẽ không mắc phải mưu đẩy mạnh tiêu thụ này.
****


Diệp Tu Thác xuống giường ngay lập tức khôi phục tinh thần phục vụ chuyên nghiệp, giúp hắn tắm sạch sẽ, tặng kèm dịch vụ mat xa toàn thân, sau đó lại bồi hắn mặc quần áo, cực độ ôn nhu, cuối cùng thậm chí bỏ tiền mời hắn ăn sáng( hay trưa? ).


Phục vụ tốt như vậy thực làm cho Lâm Hàn động tâm, thiếu chút nữa đồng ý tính tiền tháng, phải kìm chế lắm mới nhịn được không tiêu loạn tiền.
"Hôm nay ngươi muốn đi đâu, ta đều có thể đi cùng ngươi."
Lâm Hàn bị hắn ôm ngang lưng thực thoải mái: "Ta muốn xem phim."


Bộ phim Trình Hạo cùng bạn gái hắn mới đi xem, không biết thế nào nhưng trở về hai người thường hay lấy những câu trong đó ra nói giỡn, Lâm Hàn nghe không hiểu, dù luôn dõi theo, nhưng hoàn toàn không thể chen miệng vào.


"Đi", Diệp Tu Thác vươn những ngón tay thon dài giúp hắn làm thẳng tóc, "Bất quá buổi tối xem mới có cảm giác, buổi chiều vẫn nên chọn việc khác để làm đi."
"Chúng ta đi nhà sách đi, nhưng hơi xa, bất quá gọi taxi vậy." Lâm Hàn kiếm bóp tiền.


"Không cần", Diệp Tu Thác ngăn lại, "Xe của ta đậu không xa đây lắm, tự lái xe sẽ tiện hơn."
Lâm Hàn lại một phen chấn kinh, làm MB cư nhiên mua được BMW, xem ra thu nhập của hắn phải tốt lắm, thậm chí là không thua Trình Hạo đi.


"Không nghĩ tới ngươi kiếm được nhiều tiền như vậy", Lâm Hàn vừa e sợ vừa kính nể nhìn hắn, "Công tác nhất định rất vất vả?"


Bồi hắn một buổi tối lại thêm một ngày, thù lao cũng không nhiều nhặn gì, lại còn ưu đãi giảm giá, bao nhiêu là chi phí, muốn dành tiền mua xe, không biết phải tiếp bao nhiêu khách mới đủ. Loại này công tác lại cực kỳ tốn *tinh lực*, lu bù lên thật sự là rất đáng thương.


Diệp Tu Thác cười mở cửa xe, mặt nghiêng về trước cọ vào mũi hắn, hôn hắn hai cái: "Cho nên ta mới muốn ngươi chiếu cố ta a, bao trọn gói cả tháng, thế nào?"
Lâm Hàn nhất thời cảm thấy có lỗi: "Ta không có tiền. . . . . ."
"Thế thì sao? Ta có thể chiết khấu cho ngươi."


Lần đầu gặp mặt đã có cảm tình, ở chung lâu lại càng thấy Diệp Tu Thác quả thật rất tốt. Cằm vuông, mũi thẳng, mặt mày thâm thúy, khóe mắt hơi hơi cong, có điểm đào hoa, cười rộ lên rất đẹp, hơn nữa kỹ xảo lại chuyên nghiệp, bị hắn nhìn chằm chằm, không bị chập điện mới là lạ.


Lâm Hàn trong lòng kịch liệt giãy dụa, cố gắng tính toán tiền nhuận bút sau khi trừ chi phí thuê nhà và chi tiêu linh tinh hằng ngày, còn có thể dư lại bao nhiêu.
"Ta chỉ lấy số tiền mà người có, thế nào?"
"Cái, cái gì? !"


Bị Diệp Tu Thác dùng ánh mắt giết người cùng điều khoản ưu đãi siêu cấp ra làm mồi nhử, đầu óc trong cơn choáng váng, Lâm Hàn hồ đồ lấy bóp tiền ra, đem toàn bộ số tiền dư giao cho hắn.


Diệp Tu Thác vì “đẩy mạnh tiêu thụ” thành công, kéo hắn lại, hôn trong chốc lát, hôn cho hắn đại não trống rỗng mới thôi.
"Đa tạ đã chiếu cố nga."
"Ách. . . . . ."
"Nếu bao tháng, vậy không cần lãng phí, rảnh rỗi liền gọi ta ngay."


Lâm Hàn còn chưa kịp khôi phục, khoang miệng vẫn còn lưu lại mùi vị nơi đầu lưỡi của hắn, lơ ngơ cười cười.
"Bất luận là muốn tản bộ, ăn cơm, vận động, xem biểu diễn, tìm người tâm sự, hay là lên giường, hết thảy đều có thể tìm ta, ta có thể cung cấp tất cả các loại phục vụ."


Nghe điều kiện quả thực có lợi.
Lâm Hàn cất bóp tiền rỗng tếch, cùng Diệp Tu Thác đi dạo nhà sách, cùng ngắm một bức tranh châm biếm cảo triển (
này là gì, đừng hỏi, mình ko bít đâu


). Nguyên tưởng rằng MB chỉ biết ra vào những nơi xa hoa truỵ lạc, không nghĩ Diệp Tu Thác lại chấp nhận cùng hắn đến những nơi buồn ngủ thế này, hơn nữa đứng nửa ngày cũng không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.


Đúng là có tố chất chuyên nghiệp mà, Lâm Hàn đến giờ phút này mới thấy bao trọn gói quả là không uổng.


Xem phim xong, lại muốn uống rượu, Lâm Hàn thực thích cùng hắn cùng một chỗ, Diệp Tu Thác trong cảm nhận của hắn luôn ôn nhuận, không quá phận cường thế, lại làm cho người ta có cảm giác an toàn.


Cuối cùng Diệp Tu Thác còn rất có trách nhiệm, đưa hắn về nhà, giúp hắn mở cửa xe, chất lượng phục vụ không tồi đi.
Vẫn còn sớm, Lâm Hàn muốn cùng hắn tán gẫu thêm chốc lát, liền thử hỏi: "Muốn lên trên uống gì không?"


Diệp Tu Thác cũng không so đo giá siêu thấp lại phải phục vụ siêu mất thời gian, cười cười rồi đưa hắn lên lầu.


Cùng Trình Hạo thuê nhà dài hạn nên bên trong trang hoàng rất có phong cách, phòng khách lớn, mở cái Party nho nhỏ cũng không thành vấn đề, còn có tủ ly, chuyên môn cất trữ rượu. Toàn bộ thiết kế chủ yếu là do trình hạo chỉ đạo, Lâm Hàn chia sẻ tiền thuê nhà cũng thật vất vả, nhưng Trình Hạo thích là tốt rồi.


Phòng ngủ của Lâm Hàn không nhỏ, so với đàn ông độc thân mà nói, cũng xem như sạch sẽ, bất quá bố trí đơn giản hơn phòng khách rất nhiều, giá sách quanh tường, ngoài sách vở thư từ, chỉ có vài cái mô hình bày biện gọn nhẹ.


Diệp Tu Thác thấy bản thảo trên bàn, tò mò chăm chú nhìn một cái: "A, người vẽ thứ này a? Nguyên lai ngươi là tác gia vẽ truyện tranh?"
Lâm Hàn ngượng ngùng trảo trảo đầu: "Dùng chữ "gia" hình như không thích hợp lắm."
"Có thể cho ta xem không?"


Diệp Tu Thác nhìn tên phía dưới: "Di, muội muội ta giống như gần đây đang theo dõi bộ truyện dài kỳ này, còn giới thiệu cho ta."
"Thực, thật vậy chăng?" Lâm Hàn có điểm thụ sủng nhược kinh.


"Ân, mấy kỳ trước ta đều xem qua, thực cảm động a, " Diệp tu Thác lật lật bản thảo, "Ta thích truyện này. Bất quá, trang phục liệu có quá bình thường không?"
"Di?"


"Hoàn toàn không có cảm giác mới mẻ" Diệp Tu Thác tìm tờ giấy, xoát xoát vài nét bút, "Ta cảm thấy phối hợp như vậy mới thích hợp, ngươi xem, thêm một chút trang sức nhỏ, tỷ như này. . . . . . Thế nào, có phải hay không rất có khí thế?"


Lâm Hàn nhìn hắn thủ pháp lão luyện, không khỏi có chút giật mình: "thực lợi hại."
MB ngay cả vẽ vời cũng siêu phàm như thế, hiện tại làm trong ngành sản xuất ȶìиɦ ɖu͙ƈ thật đúng là tố chất càng ngày càng cao.


Đang ngồi xem Diệp Tu Thác nhanh chóng phác thảo bức tranh, bỗng nhiên nghe được tiếng động ngoài phòng khách, biết Trình Hạo đã về, Lâm Hàn lập tức không yên lòng. Liền ngó ra bên ngoài.


Diệp Tu Thác cũng là người hiểu ý, nhìn hắn trong chốc lát, buông bút, cười cười: "A, ta cũng đến lúc nên cáo từ"


Tiễn Diệp Tu Thác ra ngoài, vừa vặn gặp phải Trình Hạo đang uống nước ở phòng khách, cởi trần, quần bò cạp trễ, đúng là cảnh xuân phơi phới mà. Lâm Hàn mấy năm qua phải sống trong loại không gian này, có thể thấy được hắn có bao nhiêu không dễ dàng đi.


Nhìn thấy nam nhân xa lạ xuất hiện trước mặt, Trình Hạo lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, nhất thời không mở miệng nói chuyện, còn hơi hơi cau mày cao thấp đánh giá.
Diệp Tu Thác cũng tự nhiên nhướn mày đánh giá lại một phen.


Gặp hai nam nhân to mắt nhìn nhau, Lâm Hàn thấy có chút nguy hiểm, hận không thể đem quần Trình Hạo kéo lên, lại cũng hận không che được mắt Trình Hạo, miễn cho hắn nhìn Diệp Tu Thác.
Khẩn trương trong chốc lát, hắn vẫn là một phen kéo Diệp Tu Thác ra ngoài: "Ta tiễn ngươi xuống lầu đi."


Đóng cửa phòng lại, Lâm Hàn mới hơi hơi yên tâm, lại nhịn không được nhắc nhở: "Ngươi, ngươi không cần chú ý hắn a. . . ."
Diệp Tu Thác nhìn hắn một cái: "Ngươi yên tâm."
"Hắn là stranght, chỉ thích nữ nhân, sẽ không kêu nam nhân bồi đâu."


Diệp Tu Thác nhìn hắn, tuy rằng vẫn mỉm cười, khẩu khí đã có chút nguy hiểm: "Nga, ngươi cảm thấy ta là nơi nơi công tác, gặp ai cũng tiếp hả?"


Lâm Hàn vô tình mạo phạm, rất là đuối lý: "Không phải. Ta là sợ ngươi cũng thích hắn. . . . . . Trình Hạo đã có rất nhiều nữ nhân theo đuổi, hắn thực được hoan nghênh, rất nhiều người nhìn thấy hắn sẽ thích. . . . . ."
Diệp Tu Thác cười một tiếng: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."


"Nhưng hắn thật sự rất có mị lực a."
Diệp Tu Thác từ chối cho ý kiến chỉ cười cười.
"Ngươi cũng rất có mị lực." Lâm Hàn nghĩ tới không khí khác thường vừa rồi giữa hai người, có chút uể oải.
"Phải không?" Diệp Tu Thác vân đạm phong tình nghe vậy cũng lộ ra nét cười.
****


Trở lại trong nhà, không khí căng thẳng khiến Lâm Hàn nơm nớp lo sợ, đi đường đều oạch oạch theo chân tường.
Đi vài bước liền mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, Lâm Hàn đi đến phòng tắm, bị dọa đến nhảy trở về.
". . . . . . Ngươi, ngươi như thế nào tắm mà không đóng cửa. . . . . ."


"Thông gió hư" Trình Hạo cau mày, "Mở cửa cho thoáng. Như thế nào, trong nhà cũng không có người khác."
. . . . . . Hắn tốt xấu cũng là *
người khác
* a.


Dòng nước theo cơ thể trần truồng cao lớn kiện mỹ của Trình Hạo chảy xuống, cách tấm thủy tinh cũng vẫn rất rõ ràng hình dáng, Lâm Hàn nghĩ muốn nhìn lén lại không dám nhìn, trái tim bồn chồn đập bình bịch, lắc lắc cổ kịch liệt tự mình đấu tranh.


"Vừa rồi là ai? Sẽ không phải là tên MB của ngươi đi?"
Lâm Hàn có tật giật mình, nho nhỏ đáp: "Phải . . . . ."
"Mới cách mấy ngày mà người lại đi phiêu, ngươi muốn đến thế à? Chính mình lấy tay giải quyết không được sao?"


". . . . . ." Lâm Hàn nghĩ hắn cơ hồ mỗi ngày đều mang nữ nhân về qua đêm, không biết là ai mới không chịu nổi, trong lòng ủy khuất, nhưng không dám lên tiếng.
Trình Hạo tiếp tục mắng: "Vội muốn ch.ết có phải hay không? Có biết hay không phiêu kĩ nguy cơ nhiễm bệnh cao thế nào a?"


"Hắn nói hắn kiểm tr.a thường xuyên, không thành vấn đề, bảo ta không cần lo lắng."
Trình Hạo hung hăng trừng mắt, lau khô lưng, dùng khăn tắm quấn quanh bước hạ thể rồi đi ra.


"Cái loại người lai lịch không rõ, nói một câu là ngươi tin? Ngươi bị hắn thượng đến điên rồi?" Chỉ dùng miệng nói dường như còn không hết giận, còn bắt lấy hắn, dùng sức đánh vào mông hắn vài cái.


Lâm Hàn bị mắng thấy tổn thương, lấy tay che mông, không hé răng. Một lát sau mới nói: "Chính là hắn rất tốt, không thu nhiều tiền của ta đâu."
"Thu ít tiền ngươi liền kêu hắn liên tục?" Trình Hạo mày kiếm dựng thẳng, hung mông hắn thêm vài cái, "Ta sẽ không lấy tiền."


Lâm Hàn bị đánh đau cũng không dám ra tiếng, chống mông trốn đi, nhưng vẫn bị Trình Hạo ôm, hung hăng đánh thêm vài cái mới chịu buông tay.
"Không được gọi hắn nữa, biết không? Lần sau lại đi phiêu, cẩn thận ta cường bạo ngươi."
Lâm Hàn ủ rũ.


Hắn với loại uy hiếp này của Trình Hạo hắn vốn đã không còn cảm giác, Trình Hạo nói chuyện luôn tùy hứng, mấy cái kiểu như "Cường bạo" , "Thượng ngươi" , một chút là đòi lột quần hắn, hay nói giỡn để áp đảo hắn, làm một ít động tác với hắn.


Nhưng trên thực tế, nếu có những tiếp xúc trực tiếp, Trình Hạo lại phi thường bài xích.
Hắn hiện tại đã biết đây chỉ là trò mèo vờn chuột thôi, mèo kia vốn đã ăn no cá, chơi đùa với chuột cho vui, căn bản không có ý ăn chuột.






Truyện liên quan