Chương 5: So với anh, hai đứa em mới giống như là anh em thất lạc nhiều năm vậy.

Bản thân tôi là người rất thích chơi game offline.


Không muốn bị làm phiền bởi bất kỳ ai trên mạng, với lại được thoải mái đánh quái, đi theo tình tiết trò chơi, nên game offline trở thành lựa chọn tốt nhất (duy nhất) của tôi, tôi thậm chí còn đặc biệt nâng cấp máy tính trong phòng mình để chơi game, đổi màn hình lớn, sắm thêm tay cầm điều khiển.


Trùng Tử cũng coi như là một người thích chơi game, có điều ảnh thích chơi chính là trò cày level, sau đó trong tiếng than thở của đảng tay tàn mà xưng bá sever, trở thành cái gọi là đại thần. Có một lần tôi dùng acc clone của Trùng Tử giúp ảnh hợp tác pk, sau khi nhìn thấy dòng chữ đỏ tuyên bố ảnh thắng trên kênh thế giới, Trùng Tử cười siêu cấp đê tiện, đổi lại một cái nhìn cực kỳ khinh bỉ của tôi.


Lúc này, tôi tải xuống một trò trên cái diễn đàn tôi hay đi dạo, theo đề cử nói là đồ hoạ khá được, nội dung trò chơi cũng ok giống vậy, nhưng thiết kế mỗi màn là “Thần tác”. Tôi ôm hứng thú rất lớn download về cài, chơi chưa được mấy màn liền muốn quăng tay cầm.


Đúng là tác phẩm của thần, tôi quay đầu nhìn trang web kia một, quả nhiên lọt vô mắt hai chữ “Thánh troll”.
o(╯□╰)o


Nội dung trò chơi chỉ đơn giản là người yêu của nữ chủ đi báo thù, nhưng tin giang hồ truyền đến người yêu báo thù không thành, ngược lại bị giáo chủ ma giáo giam giữ, sau đó nữ chủ mang theo trường kiếm trốn ra khỏi nhà, chuẩn bị đi cứu viện người yêu của mình, lần “Giết quái” thứ nhất chính là đánh người hầu trong sân.


available on google playdownload on app store


Theo thủ đoạn bình thường thì là đánh ch.ết bọn họ… Đây chính là người hầu nhà mình, bị người làm trong phủ tiết lộ ra tin bản thân giết người… sau đó bị bắt chém… the end.


Lần thứ hai, tôi cẩn thận từng li từng tí một không giết ch.ết người hầu, thấy máu của bọn họ rơi xuống màu cam tôi bèn thu tay, vô cùng thuận lợi chạy tới cổng lớn… Đậu, mở cổng còn cần phải nhập mật mã sao!!!


Mật mã là một câu hỏi suy luận logic, lâu quá tôi không chơi trò động não, cuối cùng nhờ cái mật mã này mà việc sắp thành lại hỏng… Không thể đi ra ngoài —— bị cha mẹ ngăn cản —— bị nhốt ở trong phòng —— người yêu ch.ết —— tự tử theo vì tình… the end.
Đệt, quên save.


Khi tôi vắt hết óc ra được cửa, còn nhiều câu đố xoắn não hơn đang đợi tôi phá giải… Lúc Trùng Tử gọi tôi ra ăn cơm trưa, cư nhiên nhìn thấy dáng vẻ vò đầu bứt tóc khổ đời của tôi.
Ngạc nhiên chưa ngạc nhiên chưa, đây không phải là dáng vẻ tiêu chuẩn lúc ảnh đánh mất linh cảm sao.


Sau bữa cơm trưa vừa nhanh gọn lẹ vừa khổ bức của tôi, Trùng Tử cũng cảm thấy thú vị khó giải thích được, ngồi xếp bằng bên cạnh tôi mà nhìn, không lâu sau ảnh cũng lộ ra nét mặt muốn rớt cằm xuống đất, bộ dạng như kiểu quát đờ phắc.


Trình Ý tan tầm về nhà, có lẽ là nghe thấy thanh âm nhao nhao của tôi và Trùng Tử ở trong phòng, đi tới nhìn một chút.


Đồ vật đầy đất, có Hán ngữ đại từ điển —— tụi tôi phải dùng bách khoa toàn thư (vì có mấy cái lạ hoắc ngay cả baidu cũng bó tay), có từ điển Anh – Trung (ha ha, trong một game cổ đại mà xuất hiện một thằng cha thương nhân chèo thuyền từ bên kia đại dương lại đây, có đồ vật muốn bán cho người chơi, người chơi phải dùng tiếng anh để trả lời thằng chả… Cái vấn đề này là tục ngữ với truyện cười nhạt nhẽo bằng tiếng anh), pad với ba trăm câu thơ ca thời Tống (nữ giả nam đến tìm tin tức từ một thím hoa khôi thơ văn lai láng, mà không biết làm thơ thì không cho gặp mặt), còn có thêm mấy cuốn vở bài học từ hồi cấp ba mà tôi suýt chút nữa đóng thùng bán ve chai.


“Cả hai đang định lập nhóm ôn thi đại học hả?” Trình Ý hiếm thấy mà nói đùa.
Trùng Tử cùng tôi nhìn nhau một chút: Chơi trò này xong, cũng khỏi cần thi đại học.
“Tại sao anh có cảm giác.” Trình Ý vuốt cằm, “So với anh, hai đứa em mới giống như là anh em thất lạc nhiều năm vậy.”


Sau đó Trình Ý cũng gia nhập đội ngũ của tụi tôi, gánh nặng lập tức nhẹ nhàng đi không ít, nhưng vẫn ngàn cân treo sợi tóc, liên tục NG. Cuối cùng khi chúng tôi rốt cuộc cứu được người yêu, tôi nhìn tên người yêu này lại muốn một đao đâm ch.ết hắn.
NG: No good, trong đây nghĩa là phải chơi lại.


Bà đây vì cứu mi mà tạch không ít tế bào não, mi ở đây cùng yêu nữ ma giáo ahihi.
Trước khi xuất hiện đoạn clip cảnh người yêu được giải cứu, tôi cưỡng chế thoát game, lập tức gỡ cái trò này.
Trình Ý & Trùng Tử: Nai xừ.


Mi là đàn ông đàn ang mà chính mình không tự chạy được, còn phải phiền toái đi cứu mi, thiệt như nồi!
2. Bạn trai.
Người đàn ông của tôi thiệt ít có phiền phức lắm… À, hình như tôi cũng chưa từng nói qua tôi có bạn trai nhở.


Cậu ấy gọi là Giang Thiên Triết, bằng tuổi tôi nhưng lớn hơn hai tháng, bây giờ đang du học ở Đức, trong năm nay sẽ về nước.
Triết trong Giang Thiên Triết có nghĩa là trí tuệ, nhưng lại thường bị bạn Nặc mắng là đồ ngố.


Theo lý mà nói thì cậu ta với tôi cũng xem như là thanh mai trúc mã, nhưng mà đều là chuyện trước lúc mười tuổi, sau đó tôi dọn nhà đi cũng mất liên lạc, mãi cho đến khi tụi tôi học cấp ba mới phát hiện cậu ta chuyển đến trường của tôi, còn chung lớp với tôi nữa chứ.


Tiến triển sau đó tôi cũng không biết làm sao lại như vậy, quả thật là ăn năm trăm cân kẹo Stride, căn bản không dừng được. Tôi chỉ là căn cứ vào tình bạn thân, cùng cậu ta ăn vài bữa cơm, đi dạo thuỷ cung với cậu ta, xem biểu diễn cá heo bị toé nước ướt người, mượn cái cớ muốn thay quần áo, cậu ta nhất định muốn theo tôi đến nhà trọ của anh tôi, cũng chính là nơi tôi đang ở bây giờ, rất nghiêm túc nói với anh tôi… Cậu ấy phải kết hôn với tôi.


Stride: Một loại kẹo singum của Mỹ.
newpopad800
Tôi lúc đó đạp mông cậu ta một cái.
Còn trong ánh mắt của anh tôi viết bốn chữ: Anh giết chú mày.


Nói thật cậu ấy lớn lên trông cũng không tồi, ngũ quan đoan chính, vóc dáng cũng cao ráo, thật nhìn cũng rất được, nhưng từ nhỏ tôi đã thấy dáng vẻ ngốc nghếch thò lò nước mũi của cậu ta, lại nhớ đến cậu ta từng theo sau mông tôi, thút thít rằng có đứa nhóc nào đó nói tôi không thèm chơi cùng cậu ta, nên tôi thật sự chưa từng nhìn cậu ấy như một người đàn ông.


Ngài đây là quay cảnh gì trong phim hả, hay là trong nhà tôi có camera ẩn?


Tiểu Giang sau đó mới bụm mặt, ấp ủng thẳng thắn rằng cậu ta từ nhỏ đã thích tôi, mỗi lần chơi trò gia đình nếu không được làm cô dâu của tôi thì đều có thể ở nhà ghen tị cả buổi (khi còn bé tôi để tóc ngắn, nên toàn đóng vai chú rể), sau khi tôi chuyển đi cậu ta lại ngu xuẩn làm mất số điện thoại nhà của tôi, ba mẹ tôi mỗi ngày chạy khắp trời nam biển bắc, nên càng không liên lạc được.


Sau này nghe nói vị trí trường học của tôi từ tin tức về một cuộc thi sinh vật, cậu ta mới một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi chuyển đến, thật sự không muốn đợi thêm được nữa, hi vọng sau khi tôi trưởng thành gả cho cậu ta, thật sự không được thì trước hết làm bạn gái của cậu ta.


Lăn giùm đi ông, mơ đẹp nhỉ.
Trình Ý đen mặt đuổi Giang Thiên Triết ra ngoài, sau đó hoàn toàn nghiêm túc ngồi đối diện với tôi mà gõ bàn, nói không cho yêu sớm.
Em bị oan nha, em đâu có yêu sớm, em cũng là người bị hại, em mới bị cậu ta gài có được không.


Dính chặt lấy, phiền phiền nhiễu nhiễu thi tốt nghiệp trung học xong, báo xong nguyện vọng đại học, cậu ta mới nói với tôi rằng kỳ thực cậu ta muốn đi Đức du học, muốn trước khi đi tôi đáp ứng làm bạn gái cậu ta, bằng không cậu ta đi sẽ không an lòng.


Đệt, đi còn không an lòng, bộ ông chuẩn bị đi ch.ết sao? Câu trả lời của tôi là một cước vào mông.
Bạo lực thật sự không phải lỗi của tôi.


Quan hệ của tôi cùng cậu ấy vẫn luôn kéo, mãi đến tận hai năm trước, lúc Trùng Tử chuyển vào nhà tôi, cái tên ngố đấy không biết từ chỗ nào nghe được tin này, cùng ngày bay trở về, hơn nửa đêm gõ cửa nhà tôi, làm cho tôi tưởng rằng nợ nần gì bên ngoài của Trùng Tử hơn nửa đêm đến đòi mạng.


Ba chúng tôi vừa mở cửa liền choáng váng mặt mày, đồ ngố Giang Thiên Triết này đeo một cái túi du lịch, một tay làm ra tư thế gõ cửa, còn một tay khác cầm một tờ giấy vệ sinh chùi mặt, khóc giống như một bao nước mắt.


Anh của tôi không thể nhịn được nữa xách cậu ta vào trong phòng, trải qua một phen “Tam đường hội thẩm”, cậu ta nói cậu ta cho rằng Trùng Tử là bạn trai tôi, không muốn tiếp thu sự thật khiến lòng người tan nát này, nên sau đó cậu ta bay về để giữ tôi lại. Trùng Tử nghe xong cười lăn lộn trên đất.


Tôi nghĩ nghĩ, mấy năm qua với nhau, cậu ấy quả thực không tính là người ngoài, tôi bèn nói cho cậu ấy biết quan hệ giữa anh tôi và Trùng Tử…
Ai ngờ cậu ta trực tiếp gọi Trùng Tử là chị dâu…


Thật là một con người tự nhiên, Trùng Tử đánh giá sau lưng như thế, chỉ không biết là ngu tự nhiên hay đen tự nhiên nữa. (đen ở đây là phúc hắc ấy)
Cho nên nói, người đàn ông của tôi ít có phiền phức lắm, toàn ngu ngốc trực tiếp thôi.
3. Nấu ăn


Trùng Tử là một vị thiếu gia trong nhà của ảnh, đương nhiên lúc đầu đến nhà chúng tôi cũng như vậy.


Không phải tính cách thiếu gia kia, ảnh không có phách lối kiêu căng, ngoài miệng tuy có chút độc mồm nhưng trong lòng vô cùng mềm, có một lần ba tụi tôi đi ra ngoài dạo phố, nhìn thấy ăn mày giả vờ xin tiền, tôi với anh tôi kỳ thực đều rất phản cảm với những người rõ ràng có thể lao động mưu sinh nhưng lại giả vờ như thế, liền tự động ngó lơ.


Trùng Tử thật ra cũng biết, đi được cỡ 100 mét, ảnh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn để chúng tôi chờ một chút, anh ấy chạy về cho người ăn mày có kỹ năng diễn xuất quá mức khoa trương kia năm khối tiền.


Ảnh chỉ có hơi làm biếng tay chân một tí, ban đầu quét nhà đều quét không sạch, may là lúc rửa chén bát chưa hề làm bể cái nào, có điều bóp nước rửa hơi nhiều, làm cho cả bồn đều là bọt. Tốt xấu gì ảnh vẫn là học thiết kế thời trang, dùng máy giặt giặt quần áo còn biết phân loại, không gây ra mấy chuyện buồn cười như áo sơ mi trắng giặt xong biến thành áo sơ mi sặc sỡ đủ màu.


Sống bốn năm đại học trong ký túc xá, ngài đây làm sao sống được.
Ảnh nói bốn năm làm đảng căn tin, mua mì là loại ly giấy, trong ký túc xá cơ bản không cần thu dọn đồ đạc, bởi vì ảnh là lão út trong phòng nên mọi người rất chăm sóc ảnh… Skill max điểm duy nhất chính là giặt quần áo.


Sau khi dọn đến đây, kỳ thật ảnh rất tự giác, không ai yêu cầu ảnh làm những gì, nhưng ảnh vẫn yên lặng học làm việc nhà, có thể là do ngại mặt mũi đàn ông. Thật sự, tôi cảm thấy anh tôi kỳ thực không ngại chăm sóc ảnh, nuôi ảnh.


Lần thứ nhất Trùng Tử làm ra được một bàn đồ ăn, mùi vị cũng rất tốt. Sau khi Trình Ý nếm thử liền ở ngay trước mặt tôi mà cho Trùng Tử một cái hôn sâu, tôi nâng quai hàm một bên nhìn, một bên ăn.


Thật ra tôi đã sớm biết, lúc tôi đi học còn anh tôi đi làm, Trùng Tử đã đi đến lớp dạy nấu ăn.
Tôi mới không thừa nhận bởi vì nhất thời đa nghi nên mới theo dõi ảnh.


Nhưng mà bắt đầu từ lúc ấy, tôi thật tâm thật ý thừa nhận Trùng Tử, cũng chấp nhận tình yêu có chút “Siêu phàm thoát tục” của anh ấy và Trình Ý.


Trái lại, tay nghề của Trùng Tử tiến bộ thần tốc, hoàn toàn khẳng định vững vàng địa vị người đàn ông nội trợ trong gia đình. Tôi cũng ăn ngon đến vui vẻ, mấy món có khẩu vị nhạt nhẽo của anh tôi quả thật ăn không quen.
A, ảnh gọi tôi đi ăn cơm rồi, trước hết cứ như vậy đi.






Truyện liên quan