Chương 7: Thịnh thế Vi Ương, kiêu ngạo như cô
Editor: May
Thịnh Vi Ương đẩy cửa lớn yến tiệc ra, vừa muốn mở bước chân đi ra ngoài, trong bữa tiệc, truyền đến một tiếng cười hô sảng khoái,
“Nữ thần! Làm rất đẹp! Tôi cho cô 12 vạn like! Loại đàn ông này, còn cái gì mà hảo hợp hảo tán! Hẳn phải là ‘nếu cô không nổi dạy, đó là trời nắng’!”
Thịnh Vi Ương “Xì” một tiếng, cũng nhịn không được quay đầu lại, theo giọng nói, xấu xa giảo hoạt tặng một nháy mắt cho người gọi là soái ca kia.
Không tồi không tồi, đủ thông minh nha!
Chỉ là vào lúc Thịnh Vi Ương quay đầu lại, lại giống như trong lúc vô tình đụng phải ánh mắt người đó, ánh mắt kia tựa hồ vẫn luôn đang nhìn cô.
Từ khi cô tiến vào đại sảnh liền có loại cảm giác này, hơn nữa, bộ dáng còn giống như rất quen thuộc.
Đang lúc Thịnh Vi Ương muốn tìm tòi, lại phát hiện loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này đột nhiên lại không còn.
Thịnh Vi Ương hơi ngưng mi.
Hẳn là ảo giác của cô, cô vừa mới trở về thành phố E, trừ bỏ Nam Tiểu Tố - người bạn khuê mật của cô, cô không cho rằng còn có ai sẽ tâm niệm niệm nhớ kỹ cô.
Thịnh Vi Ương lại nhướng mày, nâng khóe môi thầm nghĩ ở trong lòng, đồng chí Thịnh Vi Ương, mày quả nhiên là quá tự kỷ.
Sau đó, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
……
Trên yến hội, các khách mời giống như là binh lính nghe thấy tiếng còi.
Đồng loạt xoay cổ một cái, nâng góc 45 độ nhìn về phía sân khấu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cây dù nhỏ màu hồng trong tay Lục Bắc Huân
1---2---
Lúc đến giây thứ ba, toàn trường cười ầm lên,
“Ha ha ha……”
Bọn họ thật không phải cố ý nha……
Sắc mặt Thịnh Mạt Ly cứng đờ thật sự trắng bệch dữ tợn, bắt lấy cây dù trong tay Lục Bắc Huân liền muốn ném mạnh, nhưng lại bị Lục Bắc Huân gắt gao nắm chặt cổ tay.
“A ---” Thịnh Mạt Ly ăn đau, lại thấy được ánh mắt lạnh lùng màu đỏ tươi của người đàn ông, lập tức hoảng sợ, cụp mi rũ mắt duyên dáng hô to, “Bắc Huân……”
Lục Bắc Huân lại nhìn cũng không nhìn một cái.
Buông lỏng tay, gắt gao nắm chặt cán dù trong tay, si ngốc nhìn bóng dáng nhỏ xinh trước cửa phòng, giống như là thiên nga trắng trong đêm tối.
Khóe miệng trở nên trắng bệch, chậm rãi cười, sủng nịch, thâm tình.
Đúng vậy, đó mới là Thịnh Vi Ương.
Thịnh thế Vi Ương, kiêu ngạo như cô, tốt đẹp như cô.
Ý cười sủng ái của Lục Bắc Huân nhiễm lên sự hèn mọn, vô số lời cầu xin ở trong lòng, “Ương Ương, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”