Chương 70: Nhớ em
Editor: May
Jay cũng trêu chọc theo,
“Ương Ương, nếu anh đâythật sự là đại ác ma thì làm sao bây giờ?”
“Jay, nếu anh cũng là đại ác ma, vậy em thật lòng là không thích thế giới này nữa rồi!” Thịnh Vị Ương vươn tay che ngực lại, ra vẻ một bộ dáng vô cùng đau đớn, “Bất quá, em biết đó là chuyện không có khả năng ~~~”
Thịnh Vị Ương cười khoe khoang, mặt mày lộng lẫy cực kỳ xinh đẹp.
Jay đã dời đi đề tài,
“Ương Ương, quá một chút thời gian nữa anh cũng sẽ đi thành phố E.”
“Chậc chậc~~~” Thịnh Vị Ương cố ý dùng ngữ khí khoa trương chậc hai tiếng, “Jay, lúc này mới hai ngày mà thôi, anh nhanh như vậy liền nhớ em!”
“Đúng vậy,” Trong điện thoại, giọng nói người đàn ông ôn nhu như nước, “Nhớ em.”
……
Thịnh Vị Ương hơi ngẩn ra một chút, không nghĩ tới Jay sẽ trả lời như vậy.
Bởi vì lúc trước khi cô còn chưa có về nước, Jay cũng đã từng nói với cô, cô về thành phố E không lâu, anh có thể cũng muốn về đây, anh cũng có chút công việc ở thành phố E.
Thịnh Vị Ương rất nhanh lại phản ứng kịp, vẻ mặt thiếu nữ xinh đẹp xấu hổ, nâng khuôn mặt vô cùng tự kỷ cảm thán nói,
“Aizz, quả nhiên là khoảng cách sinh ra tốt đẹp mà.”
Trong điện thoại nam nhân bật cười lên, Thịnh Vị Ương cũng đi theo cười, lại chạy nhanh tiếp theo nói,
“Jay, không thèm nghe anh nói nữa, em là dùng di động của người khác, quốc tế đường dài rất đắt, chờ em mua di động lại gọi cho anh. Còn có cái kia, nếu anh thật sự tới thành phố E, nhớ rõ nói với anh trước tiên, em đi đón anh.”
“Được.”
“Cúp, bái bai.”
Bây giờ nước Mỹ vẫn là buổi tối, căn phòng tối tăm, trong một góc ẩn nấp truyền ra một tiếng,
“Thiếu gia.”
“Ừ.” Người đàn ông nhìn điện thoại đã cắt đứt trong tay, ý cười ôn nhu nơi khóe môi dần dần rút đi, ở trong bóng tối hắc ám phản chiếu ánh sáng, nhiễm một tầng tà lạnh quỷ quyệt.
……
Ngoài biệt thự, ngày mùa hè chiếu tiến vào, một tầng hơi mỏng dừng ở trên mí mắt trầm tư của thiếu nữ, lóe lên một mảnh ánh sáng thuần túy sạch sẽ.
Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, giọng nói mẹ Trương truyền đến từ phòng ăn,
“Ương Ương, cơm trưa đã làm xong.”
Thịnh Vị Ương hơi giật mình, phục hồi tinh thần lại, đứng dậy từ trên sô pha, vỗ vỗ làn váy,
“Được, mẹ Trương.”