Chương 17

Edit: Samleo
Mạt Thiển cuối cùng không kéo tay Trình Hải Dương nữa, hai người sóng vai đi vào S đại, không nói gì, nhưng lại ăn ý đi về phía phòng đàn.


Còn chưa tới phòng đàn thì Trình Hải Dương đã nghe thấy thanh âm Lâm Sâm đang luyện đàn trong phòng đàn, giai điệu êm tai truyền vào trong tai bọn họ. Mặc dù Trình Hải Dương rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải công nhận, Lâm Sâm là một tay piano thật sự không tệ.


Trình Hải Dương nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, Mạt Thiển không nói gì theo ở phía sau.
Lâm Sâm chìm đắm trong tiếng đàn, không chút nào phát giác hai người phía sau, thẳng đến khi đàn xong bài hát.


“Thật không tồi! Bài hát mới sao? Đàn lại nghe một chút!” Trình Hải Dương vỗ bả vai Lâm Sâm, Lâm Sâm hiển nhiên bị giật mình, cậu ta quay đầu lại nhưng lại phát hiện chuyện kỳ lạ hơn, “Uh? Mạt Thiển học trưởng?”
“Uh.” Mạt Thiển hơi gật đầu.”Cậu còn đang làm thêm trong quán sao?”


“Đúng vậy.”
Thì ra Mạt Thiển đã từ bỏ phần công việc này, Trình Hải Dương mới phát hiện. Nhưng cũng là, từ sau hai lần anh trai giao hàng ngoài ý muốn, Trình Hải Dương dường như không kêu cơm ngoài, suốt ngày làm tổ ở nhà ăn mì gói nếu không chính là ăn ở căn tin.


Trình Hải Dương không nói chuyện, nghe Mạt Thiển cùng Lâm Sâm trò chuyện trong chốc lát.
“Uh… Lily cô ấy… Em đàn bài hát cho mọi người nghe trước đi!”
Lâm Sâm rõ ràng tránh nói đề tài gì đấy, lập tức dùng tiếng đàn che giấu sự xấu hổ.


available on google playdownload on app store


Trình Hải Dương cũng không quan tâm nhiều như vậy, chỉ là lờ mờ cảm thấy tên Lily này có chút quen tai.


Giai điệu bài hát Lâm Sâm viết chính là hơi có vẻ đau buồn, Trình Hải Dương rất ít chăm chú nghe Lâm Sâm đàn piano, nhưng lần này có Mạt Thiển, vừa là bài hát chính hắn viết, muốn không chăm chú nghe cũng khó.


“Thế nào thế nào?” Đàn xong, Lâm Sâm lập tức từ trong phong cách cao quý ưu nhã thoát ra, lập tức thành hình dạng con chó nhỏ hỏi hai người, còn thiếu không có vẫy đuôi thôi.
“Không tồi.” Mạt Thiển nói.
“Uh uh!” Trình Hải Dương vội vàng trả lời.


Lâm Sâm nhìn bộ dáng hai người bọn họ, rơi vào suy tư một chút, Trình Hải Dương tưởng rằng hắn là đang suy nghĩ chuyện bài hát, nếu cậu biết trong đầu Lâm Sâm chỉ có một câu “Sao có mùi phu xướng phụ tùy vậy” nhất định sẽ hung hăng gõ đầu Lâm Sâm, sau đó đỏ mặt lợi hại, cho nên Lâm Sâm chỉ là đang nghĩ nghĩ, cũng không hỏi ra.


Nghe qua bài hát, Lâm Sâm còn phải đi bận rộn trong quán, ba người đi ra khỏi trường học, Trình Hải Dương cùng Mạt Thiển trở về nhà.
Không, là Trình Hải Dương và Mạt Thiển thuận đường cùng nhau về nhà.


Thật không dễ dàng về đến nhà, Trình Hải Dương cuối cùng thở dài một hơi, vội vàng lấy kính sát tròng xuống, lần đầu tiên mang kính sát tròng đã đeo gần như cả ngày, hai tròng mắt chua xót gay gắt. Tiếp theo Trình Hải Dương vọt đi tắm, khoác vào một cái áo thun lớn, mặc qυầи ɭót liền chạy đến ngồi trước computer bắt đầu lên mạng.


Tâm tình tốt khó có thể nói lên lời a.
Mặc dù Tiên Mạch chính là Mạt Thiển làm cho cậu khó xử một hồi lâu… Nhưng quả nhiên, thích một người sẽ không bởi vì một số điều một chiều mà dễ dàng thay đổi.
Trình Hải Dương nhớ tới vật Mạt Thiển để cho cậu mang về.


Cậu mở túi ra, bên trong là một bức tranh.
Ổ chăn màu xanh biển càng nhìn càng đẹp, Trình Hải Dương phảng phất cảm thấy Mạt Thiển chính là chiếu vào chính cậu vẽ, mới có thể giống như vậy. Cậu đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, đem bức tranh treo ở trên tường.


Uh, ngày mai đi mua chăn mền ra giường màu lam, cứ quyết định như thế.
Treo xong bức tranh Trình Hải Dương lại tổ ở phía trước computer, bắt đầu hăng hái cố gắng quét Weibo.
【 Hôm nay đi ra ngoài chơi cả ngày, uh, tâm tình rất không tệ! 】


Dù sao Mạt Thiển lại không dùng Weibo, chính mình viết viết cũng không có quan hệ a. Trình Hải Dương nghĩ như vậy, cười khúc khích nhìn Weibo mình gửi, lập tức liền có trả lời rồi.
【 Tiên Mạch: vui vẻ là tốt rồi. 】
Nhìn thấy hai chữ Tiên Mạch thật to, Trình Hải Dương nhất thời sửng sốt.


Hồi âm tiếp theo ùn ùn kéo tới tuôn ra:
【 tôi nhìn thấy gì đó! Rõ ràng là tin nhắn của Tiên Mạch đại đại!!! 】
【CP thật sự a! Có JQ a! 】
Trình Hải Dương trên mặt tỏa nhiệt hừng hực, gửi cho Mạt Thiển một cái tin tức:
【 Anh không phải không dùng Weibo sao ( vô lực 】
【 uh. 】


【 Vậy đó không phải anh? 】
【 Là anh. 】
【… 】
【 vẫn luôn không dùng, nhưng mà có, chính anh không chú ý. 】


Vừa nghĩ như vậy… giống như là..ôi chao! Tiên Mạch còn từng hỏi mình tại sao luôn nửa đêm ca hội, nếu không dùng Weibo sao có thể biết chính mình luôn giữa đêm giữa hôm ca hội? Chính mình thật là ngu ghê gớm.
【 nghỉ hè về nhà sao =w=】


Phát hiện xoay quanh đề tài này chỉ có thể thể hiện IQ thấp của mình, Trình Hải Dương lập tức chuyển đề tài.
【 không về. Em là đang nói sang chuyện khác sao? 】
【 không… Em chỉ là hỏi một chút… Em cũng không về nhà TAT】
【 vậy em ở lại nơi này làm gì? 】
【 làm thêm a =V= còn anh. 】


【 giống vậy. 】
【 Anh làm công việc gì? Tham khảo một chút. 】
【 Anh cũng chưa nghĩ ra. 】
【 tại sao không tiếp tục làm ở quán ăn? 】
【 cuối kỳ không có thời gian, nên từ bỏ rồi. 】


Trình Hải Dương trong tiềm thức cảm thấy không phải là nguyên nhân đơn giản như vậy, nhưng vì làm cho bản thân không tỏ vẻ quá đáng ghét, Trình Hải Dương ngoan ngoãn không hỏi tới cũng không nghi ngờ, tiếp tục trò chuyện.
【 thế thì cùng đi tìm công việc đi =3=】
【 Được. 】


Trình Hải Dương nhìn chữ vô cùng đơn giản này, trong nháy mắt cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt. Làm phiền anh cũng cho một đề tài hay một điểm vào a! Chỉ một người hỏi một vài đề tài anhkhông cảm thấy tôi rất buồn bực sao!!! Trình Hải Dương gào thét ở trong lòng, dòng tin thứ hai của Tiên Mạch đã phát tới rồi.


【 Em có thể hát bài hát của Lâm Sâm, rất không tồi. 】
【… Chưa có lời. 】
【 Tự mình viết. 】
【 Em không biết a (? д? lll)】
【 Từ từ sẽ được, em có thể làm được. Bức tranh thích không. 】
【 Thích (*′ω‘*)】
【 vậy là tốt rồi. Ca hát cho anh nghe đi. 】
【 hả? 】


Tiếp theo Tiên Mạch bắn qua yêu cầu giọng nói, tay Trình Hải Dương hơi có chút run rẩy, bắt đầu click vào đồng ý.
Mạng lưới kết nối bắt đầu thiết lập… Mạng lưới kết nối thiết lập thành công.


Trình Hải Dương không nói gì, Mạt Thiển cũng không nói gì, thời gian cùng không khí hình như đông lại rồi, thẳng đến khi giọng điệu giống như nghi ngờ của Mạt Thiển ở bên kia vách tường truyền sang:
“Này.”
“Uh… Uh.”
“Ca hát cho anh nghe.”
“Anh... Anh muốn nghe cái gì…”
“Tùy ý.”


Đối thoại ở giữa lại dừng một chút, Trình Hải Dương hình như nghe thấy được Mạt Thiển cười xấu, nhưng lập tức liền biến thành bản thân mình ảo giác, nhưng lời kế tiếp của Mạt Thiển làm cho Trình Hải Dương trong nháy mắt có phần hoa mắt: “Hát 《 Vòng tròn tình yêu》 đi.”


Tiếng cười xấu xa kia nhất định là thật sự!!! Nhất định là thật sự!!!
Nội tâm Trình Hải Dương thật ra cả ngày đều bị Mạt Thiển làm cho rít gào, nhưng Trình Hải Dương trời sinh tính thẹn thùng mỗi lần đều là run rẩy run rẩy trả lời “Được”.
“Được... Được.”


Lại hát 《 Vòng tròn tình yêu》!
Trình Hải Dương trước khi cùng Mạt Thiển gặp mặt, vẫn cảm thấy hát bài hát của em gái đáng yêu cũng không có quan hệ gì, ngược lại có phần xem đây là quang vinh, nhưng sau khi gặp Mạt Thiển, hát 《 Vòng tròn tình yêu》 đã trở nên vô cùng thách thức.


Nhưng lúc Trình Hải Dương ca hát, vẫn rất dễ dàng tiến vào trạng thái, thoáng cái đã đem ý nghĩ này đó vứt bỏ cũng bảy tám phần rồi, chuyên tâm hưởng thụ niềm vui hát bài hát đáng yêu.


Hát xong bài hát, Mạt Thiển ở bên kia nói: “Anh đuổi dự án rồi, mở giọng nói ra đi. Nhớ tới thì có thể nói mấy câu.”
“Uh.” Trình Hải Dương vui mừng bây giờ Mạt Thiển nhìn không thấy được mặt cậu đỏ như trái cà chua.






Truyện liên quan