Chương 16
Khoảnh khắc cả hai đưa mắt nhìn nhau, Trịnh Lĩnh bảo: “Em thổi nến đi.”
“Vâng…” Hoa Thất thổi phù, bốn năm lần mới tắt hết 23 cây nến.
Thổi nến xong, Trịnh Lĩnh bật điện. Hai người ngồi trên thảm ăn bánh ga-tô.
Trịnh Lĩnh còn lấy rượu vang ra, cũng rót cho cả Hoa Thất. Lần này cậu không hề từ chối, hết ly này tới ly khác, uống khá nhiều.
“Em cũng uống được đó chứ.”
“Vâng, chắc do di truyền đấy ạ!”
Trịnh Lĩnh chặn tay ở miệng ly, bảo: “Thôi đừng uống nữa, uống nhiều khó chịu lắm.”
“Vâng…” Hoa Thất ợ một cái, chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt. “Cộp” một phát, cậu gục xuống bàn.
“Hoa Thất, Hoa Thất?” Trịnh Lĩnh lay cậu, lại nghe thấy cậu ngáy khe khẽ. Hắn mỉm cười.
Chống tay lên bàn nhìn một lúc, Trịnh Lĩnh đứng dậy nhẹ nhàng ôm Hoa Thất lên giường. Cởi dép rồi đắp chăn cho cậu.
Hoa Thất vặn vẹo trên giường một chút, rồi lại ôm chăn ngủ tiếp.
Nửa đêm, Hoa Thất tỉnh rượu. Mở mắt ra, cậu phải suy nghĩ hồi lâu xem mình đang ở chốn nào.
Giường trong nhà Trịnh Lĩnh là giường đôi, nhưng hắn không ngủ ở đây. Hoa Thất đứng lên đi tìm hắn, định trả giường cho hắn rồi về nhà mình.
Đi tới phòng khách, số bóng đèn như trời sao đã tắt cả rồi, chỉ còn ánh trăng cô đơn rọi vào nhà. Phòng có bật máy sưởi nên rất ấm. Trịnh Lĩnh nằm trên sô pha, không đắp chăn, còn lộ eo.
Hoa Thất rón rén bước tới gần, ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên lưng hắn.
Người hắn rất ấm. Lưng hắn rất rộng.
Từ lúc Hoa Thất đứng dậy Trịnh Lĩnh đã tỉnh rồi. Xúc cảm mềm mềm trên lưng khiến hắn ngứa ngáy. Vừa định lên tiếng, chợt nghe Hoa Thất nói: “Phải làm sao đây, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới anh…” Tiếng cậu nghẹn ngào như muốn khóc.
Trịnh Lĩnh lật mình, chống tay rướn người lên, nhìn thẳng vào Hoa Thất.
Hai người cách nhau thật gần.
Trịnh Lĩnh đột nhiên vòng tay kéo cổ Hoa Thất lại gần, khiến cậu ngả về trước. Hai tay cậu chống lên sô pha, ngầng đầu nhìn Trịnh Lĩnh.
Càng gần hơn.
“Được không?” Trịnh Lĩnh hỏi.
“Được gì cơ?”
Hoa Thất hỏi lại, sau đó lập tức hiểu ra ý của hắn. Vì thế cậu nhắm mắt lại, chờ đợi.
Nhưng chẳng đợi được gì.
Trịnh Lĩnh khẽ cười, ngồi dậy.
Hoa Thất lùi về sau, ngồi phịch xuống đất, mắt đỏ hoe.
Trịnh Lĩnh kéo cậu một cái, cậu không đứng dậy.
Kéo thêm cái nữa, Hoa Thất hất tay hắn ra.
Hoa Thất hỏi: “Sao anh lại đối xử tốt với em như thế?”
“Bởi vì em tốt với anh mà.”
“Bởi vì em tốt với anh, nên anh mới tốt lại? Nếu em không tốt với anh, thì anh sẽ không tốt với em đúng không? Nếu ngày nào em cũng để anh ăn rau sống cơm sượng, thì anh sẽ chẳng tốt với em đâu chứ gì?”
Trịnh Lĩnh lại cười. Hắn trượt từ sô pha xuống đất, ngồi đối diện cậu. Đưa tay muốn ôm Hoa Thất, lại bị cậu đẩy ra.
Trịnh Lĩnh lại ôm, Hoa Thất lại đẩy, lại ôm, lần này càng thêm khẽ khàng. Hoa Thất không đẩy nữa.
Trịnh Lĩnh ôm cậu, thì thầm bên tai: “Anh tốt với em, bởi vì anh thích em.”
“Ơ?”
Hoa Thất ngây ra như sét đánh.
“Sao anh không nói với em?”
“Anh vừa nói với em đấy thôi.”
“Tức là anh vừa mới thích em thôi chứ gì?”
“Đương nhiên không phải thế, anh thích em lâu rồi.”
“Thế sao anh không nói sớm chút? Làm em khó chịu ch.ết luôn rồi! Em cũng thích anh!”
Trịnh Lĩnh cười rạng rỡ hơn. Hắn hỏi: “Giờ mới thích anh à?”
“Không phải, em cũng thích anh lâu rồi.”
“Thế sao giờ em mới nói?”
Hoa Thất nghẹn lời.
Trịnh Lĩnh bảo: “Anh cũng thấy sợ, anh cũng thấy phân vân. Nhưng mới nãy nghe em nói lúc nào cũng chỉ nghĩ tới anh. Anh cũng vậy, lúc đó chỉ nghĩ, hay là chúng ta cùng chung cảm xúc.”
“Có lẽ… tương đồng đó!” Lấy lại tinh thần, Hoa Thất mếu máo sắp khóc.
Trịnh Lĩnh nhè nhẹ vỗ lưng cậu, khẽ xoa đầu cậu.
Hoa Thất hỏi thêm: “Thích của anh, giống thích của em không?”
“Chắc là giống ấy, anh nghĩ thế.”
“Vậy sao anh không hôn em?”