Chương 1: Nước mắt
-Tại 1 bệnh viện –
-Anh à! Chả lẽ anh muốn e phải đau khổ suốt cuộc đời này sao?-nó nói trong tiếng nấc
-E không được khóc, chả phải chúng ta đã có 2 năm hạnh phúc bên nhau sao? E phải vui chứ - Tuấn Kiệt cố gượng cười
-Anh đừng nói nữa, e không cho phép a rời bỏ e, anh phải sống tốt – Tiếng nấc của nó càng to hơn
-Bảo Nhi à! E đừng lo cho anh, dù a k ở bên cạnh e được nữa nhưng sẽ có 1 người con trai khác thay thế anh bên e – Tuấn Kiệt nói rồi cười nhẹ trong long thỳ đau nhói
-anh à- Nó khóc to
Cuối cùng điều gì đến thì cũng phải đến, cơn co giật của chàng trai diễn ra lien hồi
-Em phải cố gắng sống thật tốt nhé ! A…Yêu…E – và hơi thở của a đã tắt
- Không,…..Không – Nó đau đớn gào thét
Từ lúc Tuấn Kiệt ra đi nó như người mất hồn. Nhưng thời gian cũng trôi đi nên nó cũng bớt dần đau đớn. Nó cố gượng cười và sống tốt theo lời của Tuấn Kiệt- người con trai nó yêu nhất