Chương 14: Quá khứ đau lòng (2)
Đi đến ngôi mộ nó đặt bó hoa xuống , rố thắp 1 nén nhang
-Anh à , em về rồi đây, em xin lỗi vì giờ mới có thể thăm anh được . E vô tâm quá phải không anh ? Nhưng cho dù là vậy thì cũng không thể bằng anh được , anh xấu xa lắm , anh đi mà bỏ lại em 1 mình vậy hả ? Anh có biết em đau lòng lắm không ? Không hôm nào là em yên giấc được , tâm trí luôn nghĩ về anh vậy mà anh làm gì, anh bỏ rơi em , em lạc long lắm anh biết không ? –Nó vừa nói vừa khóc
Được 1 lúc thì tụi hắn cũng đến , trên ta mỗi người là 1 bó oải hương , từng người 1 đặt bó hoa xuống và thắp 1 nén nhang
-Nhi à! Đừng buồn nữa , mạnh mẽ lên em làm được mà – Thiên ôm nó vào lòng
-Tụi tao luôn bên mày – Vy ôm nó
-Đúng đó tụi chị luôn bên em mà Nhi – Trâm vỗ lưng nó an ủi
-Phải cố gắng vượt qua nỗi đau nhé – Huy xoa đầu nó
-Thôi , cô nín giùm tôi cái đi , mặt mũi tèm lem nước mắt rồi kìa, anh ấy mà có nhìn thấy thì có cười được không hả ? – Hắn lấy giấy lau cho nó
-Cảm ơn mọi người nhiều lắm – Nó nhìn mọi người cảm động , nước mắt lại rơi
-Đã bảo là không được khóc rồi mà con heo này – Hắn chêu nó
-Phì – Cả bọn phì cười vì câu nói của hắn
Nhìn ngôi mộ lần cuối, nó cùng mọi người ra về .
Lúc đi đến mộ nó đi bộ nên giờ phải đi chung xe với hắn (Thiên –Trâm) (Huy- Vy)
Trong xe nó và hắn
-Cô không sao chứ? – Hắn lo lắng nhìn nó
-Tôi không sao , dù sao thì cũng cảm ơn anh nhé vì đã giúp tôi đỡ buồn hơn- Nó cười
-Không có gì, à mà cô có muốn đi đâu không ?- Hắn nói
-Trại trẻ mồ côi DN – Nó nói
-Cô tới đó làm gì ? – Hắn thắc mắc
-Anh cứ đến đó đi – Nó nói
- uk - hắn trả lời