Chương 7: Đây là muốn gặp rắc rối mà

Mặc dù Hứa Lạc đã nói, lần sau cũng sẽ không, nhưng Quan Tĩnh hoàn toàn để ngoài tai. Trong lòng anh, Hứa Lạc yếu ớt như vậy, không bị dọa đã khá lắm rồi. Anh hoàn toàn không hy vọng xa vời cô có thể biểu hiện tốt hơn.
Không nghĩ tới, Hứa Lạc lại cho anh một sự mừng rỡ ngạc nhiên quá lớn.


Mặc dù tình cảnh gặp gỡ đầu tiên có chút chật vật, nhưng dưới sự giúp đỡ của Quan Tĩnh, Hứa Lạc dùng khẩu lệnh trao đổi với Phấn Đấu một hồi, sau đó cảm giác sợ hãi lần trước hoàn toàn bị tiêu trừ, cô trở nên phấn khởi bừng bừng.


Đợi đến lúc lên xe, cô đã hoàn toàn quen thuộc với Phấn Đấu. Thậm chí cô còn bỏ qua vị trí kế bên tài xế, ngồi phía sau với Phấn Đấu.


Mặc dù Hứa Lạc không hiểu nhiều lắm về xe, nhưng cũng nhìn ra được, Quan Tĩnh đã cải trang băng ghế ngồi phía sau, có vẻ rộng hơn rất nhiều. Phấn Đấu mà một chú chó lớn như vậy, nằm bên trong vẫn còn rất nhiều chỗ, thậm chí còn có thể lăn lộn. Cho dù cộng thêm cô, trong xe vẫn không có vẻ chật chội.


Xem ra Quan Tĩnh rất coi trọng chú chó này, thậm chí còn cải trang đặc biệt xe của mình. Chỉ là, Phấn Đấu thông mình như vậy, đối tốt với nó cũng là lẽ thường.


Phải nói là sau khi cô chung đụng với Phấn Đấu, trong đầu nảy sinh ý niệm muốn nuôi một con chó. Chỉ là trước mắt còn chưa có điều kiện, cho nên chỉ có thể chơi đùa với Phấn Đấu cho đỡ thèm.


available on google playdownload on app store


Quan Tĩnh đang lái xe, sau khi nhìn thấy một người một chó chung đụng một chỗ rất hài hòa, nét mặt của anh nhẹ nhõm hơn nhiều.


Đối với anh mà nói, Phấn Đấu không chỉ là một con chó, mà còn là một đoạn ký ức, là đồng bạn và người nhà của anh. Hứa Lạc chính là người anh nhận định muốn chung sống cả đời, đương nhiên anh hi vọng hai người có thể chung đụng hài hòa với nhau. Mà kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, Hứa Lạc đã cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ.


Anh không nhìn lầm người.
Chỉ là khi nhìn vào tình cảnh trong kính chiếu hậu, trong lòng Quan Tĩnh lại mơ hồ nổi lên một loại lo lắng âm ỉ. Hứa Lạc thích Phấn Đấu như vậy, thế nào cũng có ngày mình phải tranh thủ tình cảm với nó.


Nếu nói muốn ăn ngon, dĩ nhiên không thể dùng tiệm ăn ngon giá phải chăng như lúc trước để theo đuổi Hứa Lạc được. Quan Tĩnh lái xe thẳng vào một tiểu khu nhìn tương đối thanh tịnh đẹp đẽ.


Sau khi vào cửa, Hứa Lạc nhìn lướt qua bản hiệu trên cửa tiểu khu. Nơi này giống như là một viện hưu quân đội, bất quả trước cửa không có trạm gác. Nói như vậy cũng có nghĩa đây không phải là một chỗ có tính chất bí mật gì.


Vào được khu nhà, Quan Tĩnh mới mở miệng, “Nơi này có một tiệm ăn tư nhân, là bạn của tôi mở, mùi vị rất được. Đợi lát nữa nếu em ăn thấy ngon, tôi sẽ làm hai thẻ hội viên cho em, có thể giảm giá. Đều là thức ăn dinh dưỡng, lấy về biếu tặng người lớn trong nhà cũng được.


Những lời cuối cùng đều là vì nét mặt có ý định từ chối của Hứa Lạc mà nói ra.
Quả nhiên sau khi Hứa Lạc nghe được, không còn kiên quyết như thế nữa, suy nghĩ một chút, hỏi, “Có phiền phức lắm không?”


Quan Tĩnh không nhịn được cười, “Đương nhiên không. Cậu ấy cũng lấy thẻ hội viên trong tiệm của tôi hoài mà.”


Vậy thì tốt rồi, chỉ cần không nợ nhân tình, chuyện gì cũng dễ bàn, Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lại không nghĩ tới, dù có nợ nhân tình, cũng là Quan Tĩnh trả, đâu liên quan gì tới cô?
Trong lúc vô tình, cô đã xem Quan Tĩnh như người của mình.


Chỉ là cô lại suy nghĩ, Quan Tĩnh nói như vậy cũng thật vô lại quá đi, cầm nhiều thẻ hội viên của tiệm sửa xe làm gì? Ở đâu ra có nhiều xe để sửa như thế chứ? Không giống tiệm ăn, con người phải ăn cơm, lấy được là có thể dùng tới.


Quan Tĩnh liếc mắt nhìn sắc mặt của cô, châm chước nói: “Người bạn này của tôi họ Triển, chính là Triển gì đó của Triển Chiêu, tên Triển Tư Duệ. Kỹ thuật cắt đồ ăn của cậu ấy xuất thần nhập hóa, nấu ăn cũng rất ngon, trời sanh ra để làm đầu bếp. Cậu ấy rất thú vị, đợi lát nữa… em có muốn gặp không? Cậu ấy có thể biểu diễn khắc hoa cho em xem.”


Sau khi nói xong, kín đáo quan sát nét mặt của Hứa Lạc, chờ đợi câu trả lời của cô.
Anh muốn giới thiệu cô cho tất cả bạn bè của mình, mang cô vào vòng tròn cuộc sống của mình.


Nhưng nếu tùy tiện tập trung đám người lại gặp mặt, anh vừa sợ sẽ hù mất Hứa Lạc, khiến cô nửa đường bỏ cuộc, vừa sợ làm như vậy quá mức đường đột, bản thân Hứa Lạc sẽ không thích. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ được biện pháp vòng vèo như vậy.


Để cho trong lúc Hứa Lạc lơ đãng, từng bước từng bước quen biết bọn họ. Chờ thời cơ chín muồi, anh sẽ mang người tới chỗ họp mặt, đến lúc đó đều là người quen, Hứa Lạc sẽ không cảm thấy ngại ngùng nữa rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, Hứa Lạc đồng ý cho anh cơ hội này.


Chỉ là dĩ nhiên, tạm thời Hứa Lạc còn chưa nhìn ra dụng tâm hiểm ác của Quan Tĩnh, sau khi nghe được kỹ thuật dùng dao của Triển Tư Duệ là hạng nhất thì cô cảm thấy vô cùng hứng thú. Mặc dù cô cũng thấy có chút quấy rầy người khác, nhưng Quan Tĩnh luôn có chừng mực, anh đã mở miệng, đương nhiên có thể.


Cho nên cô do dự một hồi rồi nói, “Được.”


Rõ ràng cũng là người thường như nhau, nhưng Hứa Lạc thường xuyên cảm thấy, Quan Tĩnh và mình giống như không cùng chung một thế giới. Trong những lần tiếp xúc không nhiều của bọn họ, Quan Tĩnh giống như toàn trí toàn năng, không có chuyện gì anh không thể làm được.


Chung sống với một người như vậy sẽ rất thoải mái. Cho dù thường ngày, Hứa Tĩnh vẫn là người có nhiều người vây quanh, nhưng khi rảnh rỗi, cô cũng sẽ cảm thấy, cô có chút thiếu tự tin làm bạn với Quan Tĩnh.


Cho nên cô rất hiếu kỳ, bạn bè của Quan Tĩnh là loại người nào? Có thể cũng toàn trí toàn năng giống anh như vậy không?


Vậy mà trên thực tế, ngoài tên ‘Tổng giám đốc bá đạo’ ra, ông chủ Triển Tư Duệ còn có một tên khác —— Đại Mập Mạp. Lúc Hứa Lạc nhìn thấy cậu ấy, thiếu chút nữa cô trợn lòi mắt ra.
Cũng may so với cô, thái độ mất lịch sự của Quan Tĩnh cũng không kém gì.


“Lão Triển, mấy tháng không gặp, tại sao cậu biến thành như vậy?” Quan Tĩnh đi tới, cười cười vỗ vai Triển Tư Duệ, “Chà, nếu không phải cậu mặc đồ đầu bếp, tôi thật nhận không ra.”


Triển Tư Duệ vò đầu, “Đừng nói nữa, mấy tháng nay bị bệnh, trong thuốc có chất kích thích, khiến tôi trở thành bộ dạng này. Cũng may tay nghề của tôi tốt, nếu không tôi sợ bà xã đã đòi ly hôn rồi!”


Nghe được câu này, Hứa Lạc nhịn không được bật cười. Quan Tĩnh nói không sai, người bạn này của anh thật thú vị.
“Người đẹp này là ai đây?” Triển Tư Duệ chú ý tới cô ngay lập tức, “Lão Quan, giới thiệu chút đi!” Đây là lần đầu tiên Quan Tinh mang phụ nữ tới nơi này, có biến!


Quan Tĩnh hào phóng giới thiệu hai người với nhau, sau đó nói: “Lần đầu tiên gặp mặt không thể quá mất mặt, đưa Hứa Lạc mấy thẻ VIP làm quà tặng cho người ta.”
Triển Tư Duệ trừng anh: “Chuyện này còn cần anh nói?”


Sau đó Triển Tư Duệ mời Hứa Lạc về phía sau phòng bếp tiệm ăn, biểu diễn khắc hoa tại chỗ. Tay của anh rất điêu luyện, chạm khắc cái gì ra cái đó. Cuối cùng trước khi Hứa rời đi, anh đưa cho cô một túi đựng củ cải điêu khắc hình thỏ, hình mèo đủ thứ.


Bữa cơm này, rốt cuộc Hứa Lạc cũng không đề cập tới chuyện AA.
Một mặt, như đã nói trước, lúc Quan Tĩnh trở lại, sẽ mời cô ăn cơm. Nhưng quan trọng nhất là, hình như trong lòng Hứa Lạc đã không xem Quan Tĩnh như người ngoài, giống như Thượng Khiết và cô khi đi chơi vậy, người nào trả tiền cũng không sao.


Bởi vì trì hoãn nửa chừng, cơm nước xong thì đã không còn sớm, Quan Tĩnh lái xe đưa Hứa Lạc trở về trường học.
Anh không nỡ tạm biệt Hứa Lạc, mà Hứa Lạc lại quyến luyến Phấn Đấu, cho nên khi xe đã dừng lại rồi mà Hứa Lạc vẫn còn nói chuyện với nó.
Quan Tĩnh cũng không thúc giục.


Mặc dù anh có dự cảm cuộc sống sẽ rất bi thảm tranh thủ tình cảm với Phấn Đấu, nhưng ngày đó vẫn còn chưa tới.


Hiện tại, quan trọng nhất là đồng tâm hiệp lực, mang nữ chủ nhân này về nhà mới được. Đối với điều này, đương nhiên anh và Phấn Đấu có cùng nhận thức. Hơn nữa, Phấn Đấu là người giúp việc rất tốt.


“Nếu em thích nó, sau này cuối tuần, chúng ta có thể cùng nhau đưa nó ra ngoài chơi.” Anh suy nghĩ một chút, hỏi, “Nếu muốn đi nông thôn, em có thể không thể về nhà, cho nên em suy nghĩ trước đi.”


Anh có nghe Hứa Triệt nói qua, người nhà trông chừng Hứa Lạc rất chặt chẽ, sợ cô bên ngoài kết giao với bạn bè không tốt. Thiếu nữ xinh đẹp thì đào hoa cũng nhiều, nhưng không phải đều là chuyện tốt. Ngược lại có lúc sẽ khiến trong nhà lo lắng vô cùng.


Hứa Lạc vừa mới đi làm, cuối tuần không về nhà, lấy không ra lý do chính đáng, sợ rằng người lớn sẽ không yên tâm. Công việc của cô là do bà Ngoại an bài, muốn điều tr.a chuyện gì thì quá dễ dàng.


Mặc dù anh đang lui tới với Hứa Lạc và ôm khư khư ý tưởng cưới cô về nhà, nhưng Quan Tĩnh chưa hề có ý định xuất hiện trước mặt người lớn của nhà họ Hứa nhanh như vậy. Ít nhất… phải đợi Hứa Lạc có cảm giác với anh rồi mới tính sau.


Hứa Lạc nghe được lời nói của anh, do dự một chút, nói, “Vậy để tôi suy nghĩ trước đã.”


Lại lưu luyến không muốn rời, nhưng dừng lại dưới lầu lâu như vậy cũng không tốt lắm, cô sờ sờ đầu Phấn Đấu, đẩy cửa xe xuống. Tiếp đó một khắc sau, có người nhào tới ôm lấy cô, “Chào chị, em có ý tốt sang đây thăm chị, phải ở ngoài đợi cửa tới nửa ngày, thì ra là chị ra ngoài ăn chơi sung sướng!”


Là Thượng Khiết.
Trong tất cả những người Hứa Lạc quen biết, cũng chỉ có cô nàng là không chững chạc, ầm ầm ĩ ĩ.


Chỉ là có đôi khi, trực giác của người chỉ suy nghĩ một chiều lại rất chính xác. Sau khi Thượng Khiết ôm Hứa Lạc, ánh mắt giống như đèn pha chiếu vào Quan Tĩnh đang ở trên xe, “Người nào đưa chị về?”


Quan Tĩnh thở ra một hơi, vừa mới nói muốn từ từ một chút thì đã bại lộ, kết quả báo ứng tới nhanh như thế.


Bất quá anh không còn biện pháp nào khác, cũng không thể để cho Hứa Lạc đối diện với loại áp lực này một mình, cho nên anh đi xuống xe, bước tới trước mặt Thượng Khiết, “Chào em, tôi tên là Quan Tĩnh, là bạn của Hứa Lạc.”
“Em tên là Thượng Khiết, là em họ của Hứa Lạc.”


Nhìn thấy bọn họ ‘ăn không nói có’ tự giới thiệu mình, Hứa Lạc không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên hai người kia đã quên mất họ đã từng gặp qua một lần.


Đối với Thượng Khiết mà nói, mặt mũi của thợ sửa xe rất mơ hồ, nghe qua Hứa Triệt nói tên một lần cũng đã sớm quên sạch. Đối với Quan Tĩnh mà nói, ánh mắt lúc ấy của anh chỉ có Hứa Lạc, hoàn toàn không nhìn thấy người khác.


Chỉ là giờ phút này, bọn họ nhìn chằm chằm đối phương, trong lòng rất đề phòng, giống như gặp phải quân địch.
Một người suy nghĩ, lại một tên khốn kiếp muốn bắt cóc Hứa Tiểu Lạc. Nhưng Hứa Tiểu Lạc lại đồng ý đi theo người ta ra ngoài ăn cơm, đây là muốn gặp rắc rối mà!


Một người khác lại nghĩ, người nhà xuất hiện thật không đúng lúc, phải dùng cách gì để bịt miệng đây?






Truyện liên quan