Chương 32
edit: tuyền xù
Trên hành lang bệnh viện, bên tai không ngừng vang lên đủ loại tiếng rên làm Lâm Lam cảm thấy tai bắt đầu ong ong, đi trên sàn hơi ẩm ướt Lâm Lam lảo đảo ngã về phía trước.
Cổ tay bị người khác nắm chặt, lúc này Lâm Lam đứng vững, có chút hoảng hốt quay mặt sang nhìn bên cạnh, thấy Tô Ngọ Dương lo lắng nhìn cô.
"Em không sao, chỉ là không cẩn thận trượt thôi." Nói xong, Lâm Lam thoát khỏi tay Tô Ngọ Dương, đi cách anh khoảng nửa mét.
Tô Ngọ Dương nhìn mới vừa rồi hai người còn đi gần nhau thì giờ phút này đã cách nhau nửa mét, thân thể có thể chỉ là cách nhau nửa mét ngắn ngủn nhưng tâm thì sao, mình và Lâm Lam đã cách bao nhiêu rồi?
Bạch Nham tiến lên vài bước đỡ Lâm Lam, Lâm Lam chỉ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua anh nhưng không có ý thoát khỏi, xem như là ngầm thừa nhận hai người đi song song nhau. Tô Ngọ Dương đi phía sau, trong mắt rất là bất đắc dĩ.
Đi tới trước phòng bệnh Lâm Lam không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước, đụng vào người Tô Ngọ Dương đang đứng phía sau, hai tay Tô Ngọ Dương đặt trên vai Lâm Lam, vẻ mặt kiên định nhìn cô, để cô dũng cảm hơn một chút. Tay Lâm Lam run run chậm chạp xoay nắm cửa, cửa mở ra, bên trong rất yên tĩnh, Thiện Ngọc Lan đang ngồi một mình bên cạnh giường bệnh, mà trên giường là vải trắng phủ lên người Lâm Quốc Vinh.
Thấy những thứ này tim Lâm Lam đau thắt, nắm tay lại để lên ngực, Lâm Lam từng bước từng bước đến gần giường bệnh, lúc Thiện Ngọc Lan nghe tiếng cửa mở cũng đã đứng lên, trên mặt tràn đầy nước mắt nhìn cô.
"Tiểu Lam, ông nội luôn chờ gặp được cháu, rốt cuộc cũng chờ được, cháu nhìn ông một chút đi?" Thiện Ngọc Lan khàn khàn nói vừa dùng tay lau nước mắt.
Lâm Lam có chút đờ đẫn nhìn Thiện Ngọc Lan, cái khoảnh khắc lúc tiến vào phòng bệnh kia lòng của cô liền trống rỗng, trong đầu vẫn là nụ cười hiền lành của Lâm Quốc Vinh lúc cô đi ngày đó, nhưng mới có mấy ngày ngắn ngủn, vẫn là ông nội cười nói với cô: "Lam Lam của chúng ta vẫn chưa lớn." Ông nội qua đời đột nhiên như thế! Một tay của Lâm Lam che miệng để mình không đến mức khóc thành tiếng, tay còn lại run run đưa về phía vải trắng phủ lên người Lâm Quốc Vinh, chỉ là một tấm vải trắng cũng đã ngăn cách hai người, sau này chính là âm dương cách biệt.
Vải trắng được xốc lên, vào khoảnh khắc thấy Lâm Quốc Vinh mở to mắt, vẻ mặt yên ổn kia, rốt cuộc Lâm Lam cũng không ngừng được tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn, thân thể không thể kiềm chế được mà không ngừng co giật. "Ông nội, Lam Lam đã trở về gặp ông rồi đây, có phải ông không yên tâm về Lam Lam nên mới vẫn không chịu nhắm mắt lại đúng không? Ông nội, Lam Lam đã trở về, ông xem, bây giờ Lam Lam rất tốt, ông liền yên tâm đi đi, Lam Lam sẽ rất tốt, ông nội!" Nói xong, hai tay Lâm Lam vuốt nhẹ mặt Lâm Quốc Vinh, sau đó vuốt mắt ông từ từ.
Vào khoảnh khắc Lâm Quốc Vinh nhắm mắt lại kia, Lâm Lam lại mất khống chế lần nữa, nằm trên người Lâm Quốc Vinh nghẹn ngào đau đớn, "Ông nội, Lam Lam bất hiếu, lần gặp mặt cuối cùng cũng không tới gặp ông, nhất định là ông trách cháu nên ch.ết cũng không nhắm mắt! Ông nội ——"
Tô Ngọ Dương và Bạch Nham ở một bên chỉ có thể mở to mắt lẳng lặng nhìn cảnh này, bọn họ không thể làm gì, đây là chuyện Lâm Lam phải đối mặt, cũng là một nấc thang nhất định phải trải qua.
"Lam Lam, ông nội không trách cháu, không hề trách cháu! Ông ấy qua đời rất yên bình, bệnh của ông ấy, ông ấy vẫn luôn biết thời gian không còn nhiều lắm, chỉ là tiếc nuối của ông ấy là không chờ được gặp cháu một lần cuối thôi. Bây giờ cháu đã trở lại, ông ấy cũng có thể yên tâm đi rồi, không có gì tiếc nuối!" Thiện Ngọc Lan ôm Lâm Lam từ phía sau, bi thương nhưng cũng đau lòng an ủi.
"Ông nội, ông nội. . . . . ." Lâm Lam vẫn cứ nằm trên người Lâm Quốc Vinh không ngừng đau khổ gọi ông nội, sau đó giọng nói từ từ nhỏ dần cho đến khi nói không ra tiếng nữa, với cô mấy tiếng ông nội quá nặng nề.
Thiện Ngọc Lan ôm Lâm Lam, cảm giác được thân thể của cháu gái dần dần ngừng run rẩy, lo lắng nâng mặt Lâm Lam lên, nhận ra Lâm Lam đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch.
Bạch Nham và Tô Ngọ Dương vừa thấy tình huống không đúng đã nhanh bước qua, Tô Ngọ Dương vốn muốn đi xem Lâm Lam nhưng lại bị Bạch Nham giành trước một bước, nửa ôm nửa đỡ Lâm Lam từ bên giường đến cái ghế bên cạnh, quay sang an ủi Thiện Ngọc Lan: "Bà nội cũng nghỉ ngơi một chút đi? Mấy ngày nay bà vẫn luôn chăm sóc ông nội, hiện tại chúng cháu tới đây rồi thì giao cho chúng cháu đi. Bà cũng đừng quá lo lắng cho Tiểu Lam, tất cả đều đã có chúng cháu."
Thiện Ngọc Lan cảm kích nắm tay Tô Ngọ Dương thật chặt, nước mắt chảy ra, "Ngọ Dương, từ nhỏ Lam Lam có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói ra, hiện tại ông nội nó đi rồi, sợ là trong lòng nó sẽ có một nút thắt! Cháu phải khuyên nó nhiều một chút, sau này Lam Lam của ông bà vẫn phải nhờ cháu quan tâm chăm sóc nhiều hơn."
Tô Ngọ Dương nhìn Lâm Lam lúc này không chịu nổi đau buồn đã ngất đi, nhìn Thiện Ngọc Lan nước mắt lã chã, trong lòng cũng không thể ngăn cản bi thương lan tràn, lại dùng thêm lực nắm tay Thiện Ngọc Lan, gật gật đầu nói: "Bà yên tâm, chuyện của Tiểu Lam chính là chuyện của Tô Ngọ Dương cháu!"
Khi Lâm Lam tỉnh lại đã ở nhà, thi thể Lâm Quốc Vinh đã được Bạch Nham và Tô Ngọ Dương sắp xếp xong rồi đưa về nhà, hiện giờ đang nằm bình thản ở giữa phòng khách. Lâm Lam chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, muốn đứng lên mới biết thân thể cũng đã tê rần, cố gắng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng lên.
“Bạch Nham, anh đỡ em đứng lên được không?” Nói với Bạch Nham đang canh giữ bên giường, chẳng biết ngủ lúc nào.
Bạch Nham vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Lam liền mở mắt ra, mấy ngày qua vẫn luôn chưa từng nghỉ ngơi thật tốt, vừa rồi không chịu được, quá mệt nên không ý thức được mà ngủ thiếp đi. Vội vàng đứng lên, đỡ Lâm Lam dậy, nói:” Tiểu Lam, cảm thấy sao rồi?”
Lâm Lam muốn xuống giường đi lại nhưng chân vừa chạm đất đã đứng không vững, ngay lập tức một cảm giác choáng váng kéo tới, Lâm Lam lảo đảo ngã vào lòng Bạch Nham
“ Tiểu Lam, nếu không lại nghỉ ngơi một lát nữa đi? Em mang thai, đừng quá gắng gượng chống đỡ có được không?” Nghĩ tới Lâm Lam có thai nhưng lại chịu đả kích như vậy, Bạch Nham vô cùng đau lòng.
Lâm Lam lắc đầu một cái, trong giọng nói không nén được mệt mỏi : “ Không cần, ông nội chỉ còn mấy ngày, em không muốn còn mấy ngày cuối cùng cũng không ở bên cạnh ông.”
“ Được rồi, anh đỡ em đi, nếu em thật sự không được thì đừng cố gắng gượng chống đỡ.” Bạch Nham biết lúc này mình nói gì cũng vô dụng, chỉ có như vậy mới giảm bớt sự áy náy trong lòng Lâm Lam, hai tay đỡ cô từ từ đi tới phòng khách.
Lúc này trong phòng khách đã hoàn toàn là một màu trắng, Tô Ngọ Dương và Thiện Ngọc Lan vẫn đang sắp xếp bày trí xung quanh, đèn chong ở dưới giường để thi thể cũng đã đốt lên, từng lần từng lần một nhảy lên yếu ớt. Nhìn toàn cảnh màu trắng Lâm Lam cảm giác như đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng còn chưa kết thúc, tay nắm thật chặt, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau này xé nát hi vọng của cô.
Thiện Ngọc Lan và Tô Ngọ Dương thấy Lâm Lam ra đây, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, mới ngắn ngủn một ngày sắc mặt cô đã hốc hác vàng vọt.
“ Bà nội, cháu muốn ở bên cạnh ông nội.” Lâm Lam nói xong, nhờ Bạch Nham đỡ, từng bước từng bước đi tới cái ghế bên cạnh giường để thi thể Lâm Quốc Vinh ngồi xuống.
Thiện Ngọc Lan nhìn cảnh này cũng không nói gì, chỉ gật đầu với Lâm Lam một cái. Lúc này Lâm Lam giống bà cũng chỉ cần một phương thức phát tiết đau khổ bi thương trong lòng ra ngoài.
“Anh đi giúp bà nội và Ngọ Dương đi, em không sao.” Ngồi trên ghế Lâm Lam nói với Bạch Nham phía sau, lúc này cô cần chính là yên tĩnh, cứ lẳng lặng ở cùng với ông nội cô.
Bạch Nham nhẹ giọng “ Ừ” một tiếng liền đi ra ngoài, Lâm Lam ngồi ngẩn ngơ trên ghế nhìn Lâm Quốc Vinh trước mặt, dưới giấy tiền vàng là khôn mặt đã từng cưới với cô hai mươi mấy năm, hiện giờ không có tức giận cũng không có nụ cười, cũng sẽ không còn giọng nói đột nhiên phát ra từ đâu đó, cưng chiều nói với cô: “Lam Lam nhà chúng ta vẫn chưa lớn!” Nghĩ tới những chuyện này nước mắt lại tràn đầy vành mắt, trong lòng như bị cắt đi một miếng thịt, trống rỗng không có cái gì có thể bổ sung vào.
Tay Lâm Lam run run từ từ vén vải trắng lên, sơ Lâm Quốc Vinh đã cứng ngắc, nắm tay thật chặt, một cảm giác lạnh lẽo truyền khắp người, Lâm Lam không nhịn được run run. Hai tay kia đã từng dắt nàng đi qua hai mươi mấy năm hôm nay đã lạnh lẽo, nghĩ tới đây Lâm Lam im lặng nghẹn ngào khóc.
“Lau đi?” Một tờ khăn giấy đưa tới trước mắt, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Tô Ngọ Dương.
Lâm Lam cúi đầu nhận lấy khăn giấy trong tay Tô Ngọ Dương, lau đi nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
“ Trước mặt ông nội khóc thành như vậy, ông nội thấy chắc chắn lại nói: “Lam Lam nhà chúng ra vẫn chưa lớn!” Tô Ngọ Dương ngồi xuống ben cạnh Lâm Lam, muốn an ủi Lâm Lam nhưng lại không thể nói ra.
Lâm Lam nghe thấy, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, có thể cô đang nhớ lại vẻ mặt cưng chiều của ông nội khi nói với cô những lời đó, “ Cảm ơn anh, Ngọ Dương.” Sau đó hai người lại rơi vào trong sự im lặng nặng nề còn hơn lúc nãy.
Chờ mấy người Thiện Ngọc Lan sắp xếp bày trí xong thì trời đã tối rồi, vì Lâm Quốc Vinh chỉ có một đứa con trai là ba của Lâm Lam, từ lâu anh em đến những vùng khác nhau, mười mấy năm qua cũng không có liên hệ gì, bây giờ cũng không liên lạc được, cho nên họ hàng rất ít, tới viếng ngoài mấy người hàng xóm ra thì không còn ai khác. Buổi tối hôm sau mặc dù Tô Ngọ Dương và Bạch Nham khuyên Lâm Lam đi nghỉ ngơi, nhưng cô lại khăng khăng muốn ở lại túc trực bên linh cữu, muốn ở bên cạnh Lâm Quốc Vinh mấy ngày cuối cùng này.
Ngày kế tiếp Lâm Lam đều trải qua trong vô tri vô giác, tiếng người ồn ào xung quanh đều không liên quan tới cô, cô chỉ ngồi bên cạnh Lâm Quốc Vinh, thỉnh thoảng có người tới nói chuyện với cô, cô không nghe rõ nhưng có thể đoán ra cũng chỉ là một vài lời an ủi mà thôi, những người thật sự có thể hiểu cô thì lại có mấy người đây? Cô chỉ ch.ết lặng không ngừng gật đầu, nói một vài lời yên tâm, mặc dù biết đây chỉ là một loại hình thức, nhưng cũng bày tỏ tấm lòng an ủi của họ.
Ngày cuối cùng thi thể Lâm Quốc Vinh được chuyển đi, trên xe chở linh cữu Lâm Lam mặc áo tang ngồi bên cạnh quan tài Lâm Quốc Vinh.
Theo tập tục thông quê, khi nhập liệm ( đưa thi thể vào quan tài), con trai của người đó phải ghi tên người nhận sau đó chuyển thi thể vào quan tài gỗ, mà ba Lâm Lam mất sớm lại là con trai độc nhất của Lâm Quốc Vinh, cuối cùng những chuyện này đều do Bạch Nham và Lâm Lam làm. Cô đã không nhớ rõ tối hôm qua lúc nhập liệm cô làm như thế nào cùng Bạch Nham chuyển Lâm Quốc Vinh vào quan tài, chỉ cảm thấy lúc đó cảm giác lạnh lẽo giống như khối băng mùa đông truyền vào tay, khí lạnh từng chút một thông qua làn da thấm vào khắp người cô.
Vào khoảnh khắc đặt Lâm Quốc Vinh vào lửa kia, Lâm Lam nghĩ tới sau này trên thế giới sẽ không còn một người như thế nữa, hoàn toàn không còn, về sau ngay cả hộp tro cốt kia cũng không thể nhìn thấy được nữa, một người cứ đi như vậy, một tiếng tạm biệt cũng không nói, cứ đi như vậy!
“Ông nội-----“ Lâm Lam lớn tiếng gào thét gọi Lâm Quốc Vinh, nhào tới trước khi quan tài được đặt trong lửa, một tiếng ông nội sau này cô sẽ không thể gọi ai như vậy được nữa, một tiếng ông nội, sau này trên thế giới thật sự không bao giờ gặp lại người thương cô nhất nữa. Sau này nhớ ông cũng chỉ có thể nhối mình trong phòng, nhớ lại nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời của ông, về sau muốn gặp ông, cũng chỉ có thể lấy ảnh ra, nhìn nụ cười ấm áp của ông vẫn luôn dành cho mình lúc mình không có tình thương của ba mẹ. Khoảnh khắc đóng nắp quan tài lại kia, rốt cuộc Lâm Lam cũng ngất xỉu lần nữa.
Lúc lấy tro cốt của Lâm Quốc Vinh ra Lâm Lam cũng đã tỉnh, nhận hủ tro cốt nhỏ nhỏ kia từ tay người làm việc, ngay cả khóc Lâm Lam cũng không, tất cả đau buồn bi thương đã hòa tan vào máu của cô, nó đang dần lan rộng ra toàn thân, mỗi một chỗ cảm nhận được sự đau đớn mất đi, sao khóc có thể phát tiết tất cả chứ?
Đến nghĩa địa đặt hủ tro cốt vào xong thì mới tạm thời chấm dứt, mà cả người Lâm Lam sớm đã mệt lả.