Chương 8
Ria mép bị một quả đấm của Xa Thừa Vũ đánh văng ra xa.
Hắn ngây ra một lúc, kéo quần lên rồi xoay người muốn phản công.
Xa Thừa Vũ không chút lưu tình, tiến lên hai bước phất tay tung ra một quyền.
Ria mép bị đánh cho một trận bầm dập, hắn không dám tiến lên, một bên cảnh giác nhìn Xa Thừa Vũ, một bên hoang mang rối loạn kéo quần.
Xa Thừa Vũ mặt lạnh nhìn hắn.
Hai ba phút sau, anh không nhanh không chậm đi đến trước mặt ria mép, nhấc tay lên.
Ria mép cho rằng lại bị đánh, ôm đầu né đi.
Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng giúp hắn ta sửa sang lại cổ áo, giọng ôn tồn hỏi: “Về sau còn dám đùa bỡn lưu manh nữa không?”
Ria mép run lẩy bẩy lắc đầu, “Không…… Không dám nữa.”
Xa Thừa Vũ gật gật đầu “Cút đi.”
Ria mép lăn một vòng rồi chạy biến, Xa Thừa Vũ đứng dưới cửa sổ bình ổn lại cảm xúc.
Đầu óc anh xoay chuyển rất nhanh, trước kia thời điểm Kiều Hải Tinh phát hiện có trộm cũng chưa dọa được cô ấy, còn hứng thú bừng bừng chạy đi bắt trộm.
Mới vừa rồi hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ nói có người đuổi theo mình, nhưng rất rõ ràng, người bình thường đuổi theo sẽ không thể dọa cô ấy thành ra dáng vẻ kia.
Chờ đến khi anh nhìn thấy cái tên ria mép, hết thảy đều rõ ràng.
Anh hung hăng nhổ một bãi nước bọt, mắng một câu: “Thằng cặn bã!”
Xa Thừa Vũ trở lại khu nhà, Kiều Hải Tinh đã vào phòng, cửa phòng cô rộng mở, một người ôm một con gấu bông ngơ ngác ngồi trên giường.
Xa Thừa Vũ gõ gõ cửa.
Kiều Hải Tinh ngẩng đầu.
Anh cố gắng hết mức mềm mỏng dịu dàng cười nói, “Không có ai đâu, yên tâm đi.” Anh dựa vào cửa, thuận miệng hỏi: “Cô gặp được người kia ở đâu?”
Giọng Kiều Hải Tinh nhẹ nhàng mềm mại: “Trên tàu điện ngầm.”
Xa Thừa Vũ: “Không sao đâu, đi ngủ sớm chút đi.”
Cả một đêm Kiều Hải Tinh không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, cô mè nheo không muốn rời giường. Cái tên biến thái kia biết cô ở gần đây, còn căn thời gian chờ cô để cùng nhau đi làm.
Thậm chí cô còn sinh ra ý niệm muốn từ chức.
Nhưng mà không đi làm thì sẽ không có thu nhập, cô làm sao mà kham nổi cái nỗi nguy hiểm này.
Kiều Hải Tinh cuối cùng vẫn dậy, cô mặc xong quần áo chuẩn bị đi rửa mặt, vừa mở cửa liền thấy Xa Thừa Vũ ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trong phòng bếp nhỏ.
Kiều Hải Tinh ngơ ngác: “Chú?”
Xa Thừa Vũ: “Ừ, đưa cô đi làm.”
Kiều Hải Tinh kịp phản ứng, không kiềm được nụ cười nơi khóe miệng, nhưng cô vẫn lễ phép từ chối: “Không cần đâu, làm phiền quá.”
Xa Thừa Vũ gật đầu một cái, nhướng mày hỏi, “Thật sự không cần?” Dứt lời, anh làm bộ đứng lên.
Kiều Hải Tinh: Ơ kìa? Sao lại không theo kịch bản thế hả!
Trên mặt Xa Thừa Vũ chứa đựng ý cười, hất cằm chỉ về phía phòng vệ sinh: “Mau đi rửa mặt đi.”
Kiều Hải Tinh phồng má “lạch bạch” chạy đi.
Hai người cùng nhau lên tàu điện ngầm, trên xe rất đông người, Xa Thừa Vũ để Kiều Hải Tinh đứng trong góc, anh che chắn ở phía bên ngoài.
Trong xe chen chúc chật chội, Xa Thừa Vũ hơi bài xích việc người khác tới gần, biểu cảm của anh hơi căng thẳng, nhíu mày, tập trung nhìn điện thoại di động, trong đám người lắc lư qua lại theo tàu điện ngầm có vẻ không ăn khớp với nhau cho lắm.
Kiều Hải Tinh hỏi: “Chú thấy không thoải mái hay sao?”
Xa Thừa Vũ lắc đầu, “Chỉ là có chút…… Không quá thoải mái.”
Kiều Hải Tinh mở to hai mắt, dở khóc dở cười hỏi: “Đừng có nói với tôi là chú chưa từng ngồi tàu điện ngầm đấy nhé.”
Xa Thừa Vũ lung túng sờ mũi một cái, “Rất ít khi, trước kia tôi tự lái xe.”
Tiểu tiên nữ nơi xa gửi tới biểu cảm khinh bỉ.
Kiều Hải Tinh: Được được được, chú cứ khoác lác đi, tôi đây liền làm bộ không biết chuyện chú đi nhặt rác!
Hai người xuống ở trạm xe phố Tô Châu, Kiều Hải Tinh chỉ vào một tòa cao ốc xa xa rồi nói: “Kia kìa, công ty của tôi ở kia.”
Xa Thừa Vũ gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Công ty các cô làm gì?”
Kiều Hải Tinh nghĩ nghĩ rồi nói: “Làm về Internet, chính xác mà nói là làm về phát triển truyền thông marketing mới.” Cô cười hì hì rồi nói: “Chẳng qua là tôi tới công ty cũng hai tháng rồi, đến bây giờ còn chưa thấy công ty tiếp nhận đơn hàng nào. Tháng trước ông chủ nói sẽ có một đơn đặt hàng lớn, đến lúc đó sẽ phát thêm tiền lương cho chúng tôi.”
Xa Thừa Vũ vừa bất ngờ lại có chút bất đắc dĩ, “Thì ra đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được tiền lương?”
Mặt Kiều Hải Tinh đỏ lên, vội vã biện bạch: “Ông chủ nói rất nhanh sẽ phát lương thôi, lại còn thêm tiền thưởng nữa.”
Cô gái nhỏ vui vẻ như một đóa hoa, Xa Thừa Vũ cười lắc đầu một cái.
Hai người đi đến dưới lầu của tòa cao ốc, Xa Thừa Vũ lấy di động ra rồi nói: “Đưa số điện thoại cho tôi, buổi tối tôi sẽ tới đón cô.”
Kiều Hải Tinh vội vàng xua tay nói: “Không cần không cần, ông chủ nói buổi tối hôm nay muốn chiêu đãi tổng giám đốc khoa học kỹ thuật mới đến, khả năng tới khuya mới có thể trở về, đến lúc đó tôi sẽ gọi xe, công ty sẽ thanh toán.”
Xa Thừa Vũ gật đầu, tay cầm di động vẫn cố chấp giơ lên giữa không trung.
Kiều Hải Tinh lặng lẽ thè lưỡi, cầm lấy di động của anh, nhập số điện thoại của mình vào. Sau đó trả lại điện thoại cho người ta, vẫy vẫy tay rồi chạy như một làn khói vào cao ốc.
**
Bữa tiệc buổi tối được đặt ở một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, công ty tính luôn cả ông chủ thì tổng cộng có tám người, đồng loạt ra trận.
Khách hàng là một người đàn ông trung niên hơi béo, cái bụng bia kia thực đáng gây chú ý.
Mọi người chào hỏi một vòng, sôi nổi ngồi xuống, ông chủ gọi xong thức ăn lại kêu hai bình rượu ngon.
Mặt mày ông ta hớn hở nói: “Từ tổng, anh yên tâm, hôm nay nhất định chăm sóc anh ăn uống chu đáo.” Bàn tay ông ta vung lên “Mời anh nhìn, đây đều là đại tướng của tôi, hôm nay anh không hài lòng thì chúng tôi một người cũng không đi!”
Kiều Hải Tinh biết ông chủ uống rượu giỏi, nhậm chức này hai tháng tiền lương còn không phát, ngược lại cơm ăn không ít, chỉ là phần lớn là lấy uống rượu làm chủ yếu.
Giống nhau đều là tám người, bốn món ăn, cộng thêm một két bia.
Ông chủ này của cô vui vẻ thì uống rượu, không vui cũng muốn uống rượu.
Kiều Hải Tinh thật sự sợ ngày nào đó ông ta uống đến phá sản, sau đó suy ngẫm lại, mỗi lần ông chủ cơm nước xong đều trả tiền, những thứ này chắc hẳn đều do tập đoàn thanh toán.
Ông chủ không thích uống rượu một mình, mọi người phải uống cùng, kính rượu chậm là bị phạt.
Kiều Hải Tinh nghĩ đến đây đã cảm thấy dạ dày đau nhói.
Rượu và thức ăn được mang lên, ông chủ nâng chén rượu lên nói một tràng mấy câu hoan nghênh, thổi phồng Tống tổng đến mặt mày hớn hở.
Mọi người bắt đầu động đũa, không bao lâu, ông chủ nháy mắt với bọn họ.
Nhân viên Giáp nâng chén rượu lên đi đến trước mặt Tống tổng, anh ta học dáng vẻ của ông chủ, tán dương Tống tổng một phen rồi lại bày tỏ sự quyết tâm của mình.
Trong lúc nhất thời, trên bàn tiệc không khí đầy vui mừng, hoà hợp êm thấm.
Ngay sau đó là nhân viên Ất, nhân viên Bính, rối rít sôi nổi ra sân.
Mắt thấy người anh em cuối cùng sắp hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Hải Tinh cắn chặt răng, lên chiến trường.
Lời hay ý đẹp thì người khác cũng nói hết rồi, Kiều Hải Tinh chỉ có thể khó khăn nói cho có lệ vài câu, ông chủ hiển nhiên rất không hài lòng.
Kiều Hải Tinh không nói nhiều, ngửa đầu, uống cạn một ly rượu trắng vào bụng, sắc mặt ông chủ cuối cùng cũng không còn quá khó coi như vậy nữa.
Vòng thứ nhất kết thúc.
Dạ dày Kiều Hải Tinh bắt đầu cuộn lên, cô tự rót cho mình một ly nước ấm.
Kế tiếp, ông chủ lấy các loại lý do để nâng ly, nhóm nhân viên theo sát bước.
Ba bốn ly bia lạnh băng xuống bụng, Kiều Hải Tinh rốt cuộc không nhịn được.
Cô chạy nhanh đến phòng vệ sinh, nôn đến tối tăm trời đất.
Không bao lâu sau, một đồng nghiệp tới tìm Kiều Hải Tinh, cô gái kia họ Đào, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Đào Tử.
Sắc mặt Đào Tử không tốt lắm, thấy bộ dáng Kiều Hải Tinh như vậy liền lấy giúp cô một ly nước ấm.
Kiều Hải Tinh yếu ớt nói cảm ơn.
Đào Tử đỡ cô, “Ông chủ bảo tôi tới gọi cô đấy, hình như ông ấy khá tức giận.”
Kiều Hải Tinh vừa nghe thấy nói ông chủ tức giận thì chỉ có thể rửa mặt rồi cùng Đào Tử trở về.
Trong phòng bao, Từ tổng không ở đây, ông chủ hình như đã uống nhiều quá rồi, thấy Kiều Hải Tinh tiến vào thì hung hăng chỉ vào đầu cô, “Nãy tôi nói là nói xạo sao, hả? Không phải tôi đã nói rồi à, Từ tổng không hài lòng, ai cũng đều không thể đi!”
Kiều Hải Tinh bước chân không vững, thiếu chút nữa té ngã, cũng may Đào Tử kịp đỡ cô.
Cô đỏ mặt đứng tại chỗ nghe ông chủ mắng chửi, cho đến khi Từ tổng trở về từ phòng vệ sinh.
**
Thấy đã sắp hai giờ rồi mà Kiều Hải Tinh còn chưa trở về, Xa Thừa Vũ bực bội đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng thật sự không nhịn được bèn gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia là một cô gái nghe máy, nhưng không phải Kiều Hải Tinh, “Hải Tinh đang truyền nước, anh có việc gì thì gọi lại sau nhé.”
Xa Thừa Vũ cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đào Tử: “Hải Tinh bị đau dạ dày, đang truyền nước ở bệnh viện.”
Trong bệnh viện, Kiều Hải Tinh truyền nước, đầu choáng váng nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, cô dựa vào trên vai tiểu Đào Tử, nhỏ giọng xin lỗi: “Đào Tử, hình như tôi làm liên lụy tới cô rồi.”
Đào Tử cười gật gật đầu, “Có vẻ là thế, chúng ta đi ra như vậy, Đới tổng biết chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta.”
Kiều Hải Tinh vừa mới về bàn ăn thì lại đi theo mọi người uống thêm vài vòng rượu nữa, cô ôm bụng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nếu đến gần còn có thể nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng trên trán cô.
Đào Tử thấy tình huống không ổn lắm liền lấy danh nghĩa cùng cô đi phòng vệ sinh rồi đưa cô ra ngoài.
Ra khỏi phòng bao, Kiều Hải Tinh đứng không vững nữa, Đào Tử lập tức gọi xe đưa cô đến bệnh viện.
Vẻ mặt Kiều Hải Tinh như đưa đám nhìn cô ấy.
Đào Tử nhún vai, thoải mái cười cười, “Nào, dù sao tôi cũng không muốn làm, mỗi ngày đều không có việc gì nghiêm chỉnh, ngoài uống rượu ra thì chính là uống rượu, tiền lương cũng không phát, biết ngay là chỉ vẽ cái bánh nướng lớn cho chúng ta.”
Kiều Hải Tinh kinh ngạc nhìn Đào Tử, tuổi tác mấy người đồng nghiệp bọn họ đều không lớn, phần lớn đều là những người mới ra trường, cô có chút hâm mộ cô ấy.
Kiều Hải Tinh cúi đầu, Đào Tử vừa nói như vậy, suy nghĩ của cô cũng lung lay, nhưng cô không dám.
Lúc hai người đang nói chuyện thì thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo lông vũ màu đen tiến lại đây.
Đào Tử vỗ vỗ đầu rồi nói: “Đúng rồi, vừa nãy lúc cô tiêm thuốc, tôi có nhận giúp cô một cuộc điện thoại, chú kia bảo không cần nói cho cô, tôi cũng quên mất.”
Cô ấy nhìn Xa Thừa Vũ rồi hỏi Kiều Hải Tinh: “Hai người biết nhau đúng không? Vậy tôi đi về nhé.”
Kiều Hải Tinh gật gật đầu, dặn dò cô ấy về đến nhà thì báo cho mình một tiếng.
Xa Thừa Vũ mặt không cảm xúc đứng một bên nhìn hai người.
Kiều Hải Tinh ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy dường như anh đang tức giận.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy Xa Thừa Vũ thở dài, sau đó ngồi lại đây.
Ngày hôm sau, dạ dày Kiều Hải Tinh vẫn còn khó chịu, nhưng mà tối hôm qua đã lén rời khỏi bữa tiệc, hôm nay cô làm sao còn dám xin nghỉ nữa.
Dưới lầu công ty, Kiều Hải Tinh tạm biệt Xa Thừa Vũ, sau đó mang theo tâm sự nặng nề bước vào tòa cao ốc.
Có lẽ ngày hôm qua mọi người tan cuộc rất khuya nên giờ này trong công ty còn chưa có người, buổi sáng cũng không có công việc gì, Kiều Hải Tinh mở máy tính ra lướt web.
10 giờ hơn thì mọi người lần lượt tới công ty.
Cô em gái ở quầy tiếp tân kiêm thư kí nhân sự kiêm hành chính tới gọi Kiều Hải Tinh “Đới tổng kêu cô đến văn phòng của ông ấy.”
Kiều Hải Tinh cẩn thận từng li từng tí bước vào văn phòng tổng giám đốc, ông chủ ngồi trước bàn làm việc đang xem một quyển sách gì đó, thấy cô tiến vào thì ngừng hai giây, sau đó hung hăng ném cuốn sách đập vào chân cô.
“Kiều Hải Tinh, cô bị đuổi việc, về nhà đi!”