Chương 10

Xa Thừa Vũ cứng đờ người tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Cô gái nhỏ mang theo hương thơm nhàn nhạt, thân thể xinh xắn nhẹ nhàng dựa vào người anh, đôi tay nhỏ bé vòng trên cổ anh, có thể là do đang rất vui vẻ, cô gái còn không an phận nhảy nhót không ngừng.


Xa Thừa Vũ mím chặt môi, hô hấp cũng ngừng lại.
Kiều Hải Tinh rất nhanh đã buông tay ra, nghiêng đầu suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Trước kia còn nói muốn lấy tiền lương của tôi làm tiền bồi thường, sao bây giờ lại phát lương cho tôi, còn nhiều như vậy nữa?”


Xa Thừa Vũ liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Chắc là phí bồi thường sa thải linh tinh gì đó.”
Kiều Hải Tinh cười tủm tỉm, “Xem ra ông chủ vẫn là người rất tốt, trước kia là tôi trách lầm ông ấy rồi.”
Xa Thừa Vũ hơi bực bội trong lòng.


Kiều Hải Tinh suy nghĩ rồi đề nghị: “Chú à, bây giờ tôi có tiền rồi, tôi mời chú đi ăn được không?”
Xa Thừa Vũ ho nhẹ một tiếng, “Mời tôi ăn món gì?”


“Bây giờ có tiền như vậy…” Kiều Hải Tinh chớp chớp đôi mắt suy nghĩ, nói: “Ăn lẩu tự chọn đi. Phía đông đường cái có quán lẩu siêu ngon.”
Xa Thừa Vũ hơi buồn cười hỏi: “Cô phát tài rồi mà lại mời tôi ăn lẩu?”


Kiều Hải Tinh trừng lớn hai mắt, “Tại sao chú lại có thể xem thường lẩu như vậy chứ, tục ngữ nói ‘Lẩu là món của một người, cả đám người cũng có thể ăn lẩu*’, bốn bỏ lên năm thì đây cũng coi như là tôi mời chú ăn một bữa lẩu.” Cô thở phì phì, chống nạnh hỏi: “Có đi hay không đây?”


available on google playdownload on app store


(*Câu nói này được lái từ lời bài hát Chiếc Lá của A Tang – cô đơn là bữa tiệc của một người, bữa tiệc ấy cũng là của đám người cô đơn)
Xa Thừa Vũ thỏa hiệp cười cười, “Được, nghe cô.” Anh nhìn thời gian, hỏi: “Bây giờ đi luôn sao?”


Kiều Hải Tinh: “Hình như hơi sớm ý nhỉ? 5 giờ chúng ta xuất phát nhé?”
Xa Thừa Vũ gật đầu, “Được.”


Hai người một trước một sau trở về khu nhà, Kiều Hải Tinh cởi giày rồi lập tức nhảy lên giường, cô lấy điện thoại ra, tìm xem tin nhắn của ngân hàng, sau đó dùng ngón tay đếm từng con số: “Một, mười, trăm, ngàn, vạn…… Ha ha ha ha ha……”


Tiếng cười của cô càng ngày càng lớn, cuối cùng không nhịn được nên lăn lộn vài vòng trên giường.
Cách âm của khu nhà này không tốt lắm, Xa Thừa Vũ ở ngay bên cạnh nghe thấy một tràng tiếng cười không kiềm chế được của Kiều Hải Tinh, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu.


5 giờ, Kiều Hải Tinh ăn mặc chỉnh tề, đến cửa phòng Xa Thừa Vũ gọi anh, hai người cùng đi tới quán lẩu ở phía đông đường cái.


Thời gian còn sớm, khách khứa trong quán vẫn chưa nhiều lắm, bà chủ là một người phụ nữ trung niên nhỏ gầy, lúc nhìn thấy Kiều Hải Tinh thì mặt mày hớn hở đứng lên, “Ôi, tiểu Hải Tinh tới đấy à, mau vào mau vào đây.”


Kiều Hải Tinh cười qua đi, chỉ chỉ Xa Thừa Vũ ở phía sau rồi nói với bà chủ: “Hôm nay cháu đưa bạn tới ạ.”
Bà chủ rất nhiệt tình, cầm hai tờ thực đơn đưa cho bọn họ.
Kiều Hải Tinh quay đầu hỏi Xa Thừa Vũ: “Chú ơi, chú có thể ăn cay được không?”


Xa Thừa Vũ suy nghĩ rồi nói: “Không ăn được.”
Kiều Hải Tinh gọi một phần lẩu không cay, đánh tiếng với bà chủ rồi lập tức đi tìm chỗ ngồi.
Rất nhanh, bà chủ tự mình mang đồ ăn lên, còn tặng thêm hai ly đồ uống.


Xa Thừa Vũ cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi Kiều Hải Tinh: “Hai người trước kia có quen biết sao?”


Kiều Hải Tinh vừa gắp một miếng rau lên vừa lắc đầu nói “Không không không”, cô ăn xong miếng rau xà lách thì nói: “Không phải đâu, tôi hay đến quán này ăn, qua lại thường xuyên nên mới quen nhau. Có lần một khách hàng không cẩn thận làm đổ bát lẩu nóng hổi mới ra lò lên tay bé cưng nhà bà chủ, trẻ nhỏ mới bốn năm tuổi, đau đến mức kêu oa oa, hai vợ chồng bà chủ đều luống cuống chân tay, khách hàng kia cũng loay hoay không biết làm sao, cuối cùng mình tôi ôm đứa bé đi rửa nước lạnh.”


Kiều Hải Tinh cười híp mắt cầu khen ngợi: “Có phải tôi rất cơ trí hay không.”
Xa Thừa Vũ không tiếc lời ca ngợi: “Thật là giỏi.”
Kiều Hải Tinh lắc lư cái đầu nhỏ tự thưởng cho mình một miếng thịt bò.
Ánh mắt cô cong cong, hỏi: “Ăn ngon không?”
Xa Thừa Vũ gật đầu.


Kiều Hải Tinh bật cười, “Đúng không, tin tưởng tôi là chuẩn rồi, tôi đã ăn qua hết những hàng quán xung quanh đây. Này, lẩu cay nóng của nhà bên cạnh kia ăn cũng rất ngon, vị nêm nếm vừa ăn,” cô cúi đầu, hơi ghé sát vào anh, nói: “Nhưng mà nhà kia lại dùng hai đứa bé làm người phục vụ, đều không hơn mười sáu tuổi. Còn có nha, siêu thị nhỏ bên cạnh khu nhà của chúng ta là rẻ nhất, bà cụ nhà kia không có con cái, mọi người trong khu thường xuyên đến thăm nom, bà cụ muốn báo đáp mọi người nên mỗi món đồ đều rẻ hơn so với các nhà khác mấy đồng …”


Xa Thừa Vũ rất có hứng thú nghe cô kể chuyện, cảm thấy hết sức thú vị.
Trước kia, những chuyện vụn vặt, những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi như vậy chưa từng có người nào nói với anh.
Những thứ này đều mang theo sự sống động, nồng nhiệt của khói lửa nhân gian.


Kiều Hải Tinh tự cho mình một kỳ nghỉ, sáng sớm hôm sau cô ra ngoài đi dạo phố.
Buổi chiều cô trở lại khu nhà, sau khi vào cửa thì gọi Xa Thừa Vũ vài tiếng.
Xa Thừa Vũ từ trong phòng đi ra liền thấy Kiều Hải Tinh ôm một cái bể cá, bên trong có mấy cái túi nilon, trên tay còn treo hai cái.


Cô gái nhỏ mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Xa Thừa Vũ duỗi tay giúp cô cầm vài cái túi đặt lên bàn nhỏ.
Kiều Hải Tinh vẫy vẫy tay, đi vào trong với anh, “Chú, tôi mua rất nhiều đồ tốt.”


Cô vừa nói vừa mở những cái túi đó ra, “Cái này là cá nhỏ nè, cái này là cỏ nước nè, đây là bèo nè…” Cô chỉ chỉ hai túi nilon còn lại, “Còn hai cái này là sen đá.”
Sau đó, Xa Thừa Vũ liền thấy Kiều Hải Tinh rải cỏ nước, bèo, thả cá và trong bể.


Cô gái vội đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ mà vẫn cứ làm không biết mệt.
Không lâu sau, bể cá đã bày xong, Kiều Hải Tinh lấy hai chậu sen đá ra đặt trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Xa Thừa Vũ.
Xa Thừa Vũ khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”


Kiều Hải Tinh: “Chú chọn một cái đi, cho chú đấy.”
Xa Thừa Vũ bật cười, “Thôi bỏ đi, tôi chưa từng trồng mấy loại cây này, nhất định không nuôi sống được đâu.”


Kiều Hải Tinh không chịu từ bỏ, “Nuôi rất dễ, không cần chú phí nhiều công sức để chăm sóc đâu, tự nó cũng có thể sống được.” Cô ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói, “Hình như hơi giống tôi nhỉ.”


Xa Thừa Vũ nghe được một câu cuối cùng kia, trong lòng anh mềm nhũn, tiếp nhận một chậu hoa nhỏ từ trên tay Kiều Hải Tinh, chậu hoa bằng sứ màu trắng trồng một loại thực vật nho nhỏ, lá cây tròn tròn, thoạt nhìn thực sự rất đáng yêu.
Xa Thừa Vũ nhìn chằm chằm chậu cây nói: “Cảm ơn.”


Buổi chiều, Kiều Hải Tinh dọn dẹp lại phòng mình, sau đó thuận tiện dọn cả phòng vệ sinh và phòng bếp nhỏ luôn.
Cửa phòng Xa Thừa Vũ không đóng, anh có thể nhìn thấy Kiều Hải Tinh đeo tạp dề ngôi sao nhỏ màu xanh, vừa quét nhà vừa ngâm nga hát.


Tóc cô tùy ý búi sau đầu, một vài sợi tóc buông xuống rơi bên sườn mặt.
Cằm cô nhỏ gầy, cổ thon dài, động tác nhẹ nhàng, tựa như đang khiêu vũ với cây lau nhà.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong khiến căn phòng nhỏ trở nên bừng sáng ấm áp, giống bức tranh sơn dầu lâu năm.


Xa Thừa Vũ hơi xuất thần, Kiều Hải Tinh gọi hai tiếng anh mới hoàn hồn lại.
Cô ngó đầu nhỏ vào rồi hỏi: “Chú, tôi lau nhà một chút, chú không ngại chứ?”
Xa Thừa Vũ đứng lên, có phần ngượng ngùng nói: “Để tôi làm cho.”


Kiều Hải Tinh linh hoạt lách qua người Xa Thừa Vũ chui vào phòng, quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn anh, “Chú không có tạp dề mà, sẽ làm bẩn quần áo đấy.”
Dứt lời, cô xách theo cây lau nhà đi vào phòng.


Lần đầu tiên Kiều Hải Tinh nhìn kỹ phòng của Xa Thừa Vũ, cũng không khác phòng của cô là bao, đồ đạc không nhiều lắm, bên tường chất đống mấy cái rương sắt màu đen, bên cạnh còn có dây điện và dây mạng mà anh nhặt về. Bên cạnh là một đống mì gói và nước khoáng chưa mở.


Kiều Hải Tinh chỉ mấy thứ trên mặt đất rồi hỏi Xa Thừa Vũ: “Mỗi ngày chú đều ăn mấy thứ này sao?”


Xa Thừa Vũ cảm thấy không có vấn đề gì, trước kia do công việc bận rộn nên anh cũng thường thường xuyên ăn mì gói để giải quyết vấn đề, nhưng ánh mắt kinh ngạc của Kiều Hải Tinh khiến anh chột dạ, anh nhẹ giọng “Ừ”.


Cô gái nhỏ đứng chống nạnh, cô lắc đầu ra vẻ già dặn rồi thở dài, “Rất không tốt cho sức khỏe.”
Động tác của Kiều Hải Tinh rất nhanh, không bao lâu đã lau xong, không chỉ như thế, cô còn giúp Xa Thừa Vũ mở cửa phòng cho thoáng khí, lại giặt sạch rèm cửa cho anh.


Xa Thừa Vũ nhìn chậu cây xanh tươi trên bệ cửa sổ kia, cảm thấy cuộc sống dường như trở nên khác trước rất nhiều, anh bắt đầu mong đợi nhiều điều ngạc nhiên vui mừng hơn, muốn tìm hiểu nhiều điều mà mình không biết, thậm chí mỗi đêm đều chờ mong đến sáng sớm hôm sau.


Nhưng mà, thời điểm sáng sớm hôm sau đến anh liền hối hận.
Hơn 5h sáng, lúc Xa Thừa Vũ còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị tiếng đập cửa của Kiều Hải Tinh đánh thức.
Cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, choàng một chiếc khăn quàng lớn, tinh thần phấn chấn đứng ở cửa.


Xa Thừa Vũ đè nén tính khí khó chịu buổi sáng, hỏi: “Có việc gì vậy?”
Kiều Hải Tinh: “Chú, chúng ta đi tập thể dục buổi sáng đi!”


Xa Thừa Vũ làm bộ muốn đóng cửa bèn bị Kiều Hải Tinh ngăn lại, cô cười hì hì nói: “Đi mà đi mà, chú đã hay ăn mì gói còn hút thuốc, nếu không chịu rèn luyện thì không quá hai năm nữa thân thể sẽ không xong đâu.”


Xa Thừa Vũ bị hai chữ “Không xong” này kích thích, anh nghẹn một hơi, lạnh nhạt nói: “Tôi không đi.”


Kiều Hải Tinh không nghĩ tới ông chú này còn có cái tật xấu cáu kỉnh lúc mới thức dậy, cô bĩu môi chậm rì rì xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy được thôi, không đi thì không đi, tôi cũng không đi…”


Xa Thừa Vũ nghe thấy cô gái nhỏ lầu bầu oán giận, xoa xoa thái dương, kêu lên: “Quay lại đây!”
Kiều Hải Tinh mặt mày hớn hở xoay người.
Cô biết ngay chú ấy sẽ chịu thua kiểu này mà!
Mùa đông ở Bắc Kinh vừa khô vừa lạnh, gió thổi qua khiến cơ thể không khỏi rung rẩy.


Kiều Hải Tinh cùng Xa Thừa Vũ đứng ở ven đường, nhìn từng dòng xe cộ qua lại như nước chảy.
Xa Thừa Vũ: “Đi đâu để rèn luyện?”
Kiều Hải Tinh: “Tôi nhớ, phía trước… phía trước hình như có một cái công viên.”
……
Mười phút sau.


Kiều Hải Tinh: “Chú à chúng ta trở về đi, tôi không rèn luyện nữa, ch.ết cóng mất, ch.ết cóng mất!”
Xa Thừa Vũ: “Thế nếu như quá mấy năm nữa thân thể của tôi mà không xong thì làm sao bây giờ?”
Kiều Hải Tinh: “……”


Khuôn mặt cô lập tức đầy vẻ nịnh nọt, “Làm sao mà biết được chứ, mấy ngày trước chú còn bắt trộm cơ mà, thân thể chú khoẻ mạnh, nét mặt sáng sủa rạng rỡ, còn có thể sống thêm 500 năm nữa!”
Trong lòng Xa Thừa Vũ cảm thấy thoải mái, hất cằm nói: “Đi thôi, đưa cô đi ăn sáng.”


Hai người quẹo vào một khu cư dân, tìm được một cửa hàng ăn sáng.
Việc buôn bán của tiệm rất tốt, rất nhiều các cô bác hiển nhiên cũng là khách quen của nơi này.
Kiều Hải Tinh và Xa Thừa Vũ gọi hai bát cháo cùng một lồng bánh bao nhỏ, chuẩn bị đi tìm chỗ ngồi.


Vành tai Kiều Hải Tinh đông lạnh đến đỏ bừng, vẫn còn không quên trêu ghẹo Xa Thừa Vũ, “Chú, cái mũi của chú, ha ha ha ha, đỏ giống quả anh đào quá, cái loại quả đắt tiền kia ấy……”
Cô vừa nói vừa đi lùi lại, không cẩn thận đụng vào người một bác gái.


Bác gái đang bưng sữa đậu nành trong tay, nhìn thoáng qua Xa Thừa Vũ rồi tức giận nói: “Cậu này, coi chừng vợ cậu cẩn thận vào!”






Truyện liên quan