Chương 6: Duyệt lai khách điếm
Ngày Thanh Minh.
Bạch Dật Quân đứng trước đại môn của Tàng Kiếm sơn trang, cao giọng hỏi Tương thần y: "Tương tiền bối, ngài khi nào thì trở về Vân sơn?"
Tương lão cười khà khà, vuốt chòm râu trắng bạc: "Lão phu định qua Thanh Minh mới trở về. Một tháng này đã nhọc công Bạch thiếu hiệp chiếu cố. Lão phu vô cùng cảm kích."
"Tương tiền bối đừng khách sáo. Một tháng qua cũng là vãn bối được ngài chiếu cố chỉ bảo..." Dừng một lúc, Bạch Dật Quân lại nói: "Nay Vu Thiên Cung đường xá xa xôi, lại sắp đến điển lễ tân nhậm trưởng lão, vãn bối không tiện phụng bồi thêm, mạn phép dẫn người của Vu Thiên Cung về trước. Xin cáo từ." Bạch Dật Quân cùng 5 người Vu Thiên Cung đằng sau ôm quyền vái chào.
"Không tiễn."
Đợi cho người của Vu Thiên Cung đi khuất, Tương lão nhân mới tủm tỉm cười đóng lại đại môn Tàng Kiếm sơn trang.
Bạch y phiêu dật lướt qua tầng tầng lớp lớp đình viện đài các. Đến hậu viện, đã thay thành một thân áo xám mộc mạc dân dã. Khuôn mặt hồng hào, phúc hậu trở nên nứt nẻ, nhăn nheo, già nua đầy vẻ ưu thương cực khổ. Mái tóc trắng ánh bạc mượt mà trở nên xơ xác màu xám tro, được túm lại buộc thành lọn nhỏ một cách bừa bãi, đội thêm một chiếc mũ lá, tay cầm roi da.
Tương Y Tiên đâu không thấy, xuất hiện là một lão phu xe nghèo rớt mồng tơi.
Lão phu xe cười hàm hậu với tiểu hài tử lưng đeo hành trang, tay xách 3 lọ tro cốt đứng trước hàng bia mộ người Tần gia, nói: "Đã để tiểu thư chờ lâu."Tiểu hài chỉ tay vào cây hoa mẫu đơn diễm lệ gần đó, hỏi lão phu xe: "Khỏi giả bộ, Tương lão, cây hoa đó... ai trồng vậy? Xem chừng mới được vun hôm qua thôi." Trong cái hoa viên gần như cháy rụi này, xuất hiện một bông hoa như thế, dù nhìn thế nào cũng thấy không hợp, hơi có phần chướng mắt.
Lão phu xe vuốt chòm râu xơ xác, trả lời: "Hình như là nữ hài 9 tuổi của nội viện Vu Thiên Cung. Tên Nguyệt Dao hay sao đấy..."
Tiểu hài tử nhíu mày, giơ chân giẫm nát bông hoa.
Tương lão xuýt xoa: "Ây cha, nha đầu, ngươi độc ác thật đấy."
Nhã Nhạc mặt không đổi sắc trả lời: "Cho đến ngày ta trở lại đây, nơi này không nên xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào của sự sống."
Hừ, nữ hài 9 tuổi đến xem thảm cảnh của gia đình người ta làm gì? Chứ không phải là vì Bạch Dật Quân sao? Nguyệt Dao, Liễu Nguyệt Dao, nữ phụ yêu Bạch Dật Quân, kỳ tài võ học, sau này vì Tần Lam Hi không thể luyện võ nên cô ta mới thế chỗ làm thân đồ của Bạch Dật Quân. Nhã Nhạc không quên: Chính cô ta là kẻ lên mặt đày đọa Lam Hi gần chục năm ở Vu Thiên Cung, làm "điều kiện cần" để Lam Hi lầm đường lỡ bước đi theo nữ chủ. [Tác giả: Còn "điều kiện đủ" là vì nữ chủ đã đối tốt với Lam Hy hơn người của Vu Thiên Cung nhé.]
Cho dù có chung số phận nữ phụ, cũng không đáng để Nhã Nhạc đồng cảm đâu. Trồng hoa ở hoa viên này sao? Thiện lương nhỉ? Cô ta dám nói trước mặt người khác cô ta không biết chỉ 3 ngày sau bông hoa đó sẽ tàn không? Cô ta dám thề với lão thiên gia cô ta không có chút gì gọi là mừng vui khi Tần Nhạc và Tần Lam Hi đã ch.ết không?
Nhã Nhạc xoay người, lững thững đi đến cửa sau của Tàng Kiếm sơn trang. Tương thần y đi theo sau, hỏi với: "Nha đầu, ngươi xác định mang tro cốt của 3 người đó đi sao? Vẫn nên chôn tại nhà thì hơn a."
Nhã Nhạc đạm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Phụ thân ta ch.ết thế nào?"
Ngẫm một lúc, Tương thần y trả lời: "Trang chủ trên thân có 180 vết thương vào phần mềm và kinh mạch, ch.ết vì mất máu quá nhiều."
"Vậy còn mẫu thân?"
"Phu nhân may hơn một tí, uống độc tự sát, thân xác được trang chủ bảo vệ đến hơi thở cuối cùng."
"Tương lão, có một quy luật thế này, chắc hẳn ông cũng biết. Những người xấu mà võ lâm coi là độc ác, tàn bạo, khi giết người họ sẽ chẳng thèm giấu diếm thân phận, giết một cách công khai và rời đi một cách đường hoàng. Đồ sát cả một gia tộc cũng chẳng cần che mặt. Còn những người tốt mà trong võ lâm người người tôn kính, khi giết người thường đến đi như chuột nhà trộm gạo, trang bị kín tận răng, tinh thần thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Giết hại một gia đình đến vài hôm sau còn phái "chim lợn" đến dò xét. Đó chính là lý do vì sao ta nhờ ông dịch dung thêm ba cái xác nữa cho giống người Tần gia. Ta không muốn mồ của người nhà ta sẽ bị đào lên hay tro cốt của họ bị chôn ở nơi hoang vu hẻo lánh mà không biết khi nào sẽ nổi hỏa hoạn lần thứ 2 này."
Lặng một lúc, Tương lão tiến lên bê hộ Nhã Nhạc 2 lọ tro cốt, hỏi mà như cảm thán: "Rốt cuộc thì Tần gia đã dạy cho một tiểu hài 5 tuổi như ngươi những thứ gì vậy?"Nhã Nhạc cười đáp: "Không biết được."
Phải, vì không có nên không thể biết được. Tất cả kinh nghiệm này đều là Nhã Nhạc tích cóp sau gần chục năm nghiền phim võ hiệp và tiểu thuyết cổ trang đam mỹ đấy chứ.
Trước cửa sau của Tàng Kiếm sơn trang đã đậu sẵn một chiếc xe ngựa rất giản dị, nếu không muốn nói là tầm thường. Nhã Nhạc trèo lên xe, xếp 3 lọ tro cốt ngay ngắn cho khỏi đổ. Tương thần y đánh xe đi sâu vào ngõ cụt.
Đến cuối ngõ, Tương lão nhân đẩy lùi một viên gạch, xuất hiện một thông đạo bên tường. Đó chính là công trình bí mật đằng sau kiến trúc đồ sộ của Tàng Kiếm sơn trang. Năm đó xây dựng Tàng Kiếm sơn trang, Tần Hiển là muốn để lại cho mình một con đường thoát. Bởi vậy, những "con chim lợn" đóng giả mấy bà thím bán trái cây trước đại môn Tàng Kiếm sơn trang mới không phát hiện.
Tương thân y đánh xe đi sâu vào thông đạo dài dằng dặc, lúc đi ra đã cách sơn trang hơn ba con phố. Xe ngựa bình dị thong thả nhập vào đường lớn, xuất thành hướng đến Vân sơn.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Xe ngựa đi trên quan đạo, đến trưa thì gặp một khách điếm. Nhã Nhạc vì xóc nảy mà lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, rốt cục cũng được thấy ánh mặt trời, không chần chừ nhảy phắt xuống khỏi xe ngựa.
Chân vừa chạm đất, mặt Nhã Nhạc nhăn như khỉ ăn phải mắm tôm. ch.ết tiệt, vết thương vẫn chưa lành!
Tương thần y lại chui vào trong xe, xếp 3 lọ tro cốt cùng hành lý của Nhã Nhạc vào một chiếc hộp gỗ, gói lại bằng vải xanh thô rồi quay ra. Dúi luôn cho Nhã Nhạc 10 lượng bạc cùng một gói thuốc bột, dặn dò: "Ngươi cầm số bạc này vào khách điếm thuê phòng đi, nhớ là đắt nhất cũng chỉ 2 lượng bạc 1 ngày thôi, mặc cả còn một nửa càng tốt. Đây là Mê Hồn Hương, phòng trừ bất trắc. Hành lý của ngươi đây. Nhớ nhé! Trưa mai ta sẽ quay lại đón ngươi." Sau đó lão phu xe vừa huýt sáo vừa quay xe chạy về Thủy thành.Nhã Nhạc bị bỏ lại giữa đường mặt thộn ra như một con ngố.
Mất 5s để tiêu hóa hết lời của Tương thần y, Nhã Nhạc thở dài cất gói thuốc bột vào trong ngực. Nhã Nhạc rõ ràng, dưới bao nhiêu con mắt của cao thủ "chim lợn", Y Tiên lão nhân hàng thật giá thật không thể đùng một cái là biến mất ngay được. Vậy càng khiến người khác sinh nghi.
Aiz, nàng vẫn là tự sinh tự diệt đến trưa mai thôi a.
Thân hình bé nhỏ biết thân biết phận thất tha thất thểu đi vào khách điếm ba tầng lầu có tên Duyệt Lai.
Dù vậy, Nhã Nhạc vẫn tức giận!!!
Phải, Nhã Nhạc triệt để tức giận!!!
Ở hiện đại, ngươi từng thấy người nào cho một đứa bé gái 5 tuổi một đống tiền để nó tự thuê phòng ở khách sạn chưa?!!
Nhã Nhạc từng thấy rồi đấy. Đứa bé đó chính là Nhã Nhạc chứ ai!
Duyệt Lai khách điếm dù dựng ở nơi hẻo lánh, nhưng là quan đạo duy nhất nối liền giữa Thủy thành và kinh thành nên lúc nào cũng tấp nập.
"Mời vào, mời vào. Khách nhân muốn dùng bữa hay..."
Nhã Nhạc vừa bước vào khách điếm, nụ cười chào hàng tươi tắn của tiểu nhị ca ca liền đóng băng. Câu nói chào hàng muôn thuở cũng bị ngắt giữa chừng. Tên tiểu nhị mặt thộn ra như bánh bao thiu. Nhã Nhạc nhìn mặt tiểu nhị mà tiếc hận không thôi. Không hổ là quy luật bất hủ của thế giới thịt văn [Chỉ có xú nam được thuê hãm hại nữ chủ mới xấu], đến tiểu nhị còn dễ nhìn thế này, chậc, mỗi tội hình như đầu óc hơi có vấn đề thì phải.Trông như thằng ngốc, ha hả.
Nhã Nhạc quyết định tự mình đi đặt phòng với chưởng quầy. Nhưng đây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Nhã Nhạc thậm chí còn không với được tới quầy =_=.
Nhã Nhạc hít sâu một hơi đè nén phẫn nộ, cao giọng gọi: "Chưởng quầy, chưởng quầy." Tiếng gọi non nớt, nhu nhuyễn của Nhã Nhạc làm không biết bao nhiêu người khách xung quanh tâm nhũn ra như cám.
Dĩ nhiên là chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng không ngoại lệ. Tiểu nhị tiếp tục ngẩn ngơ, còn chưởng quầy dời mắt khỏi bàn tính, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy ai. Nhã Nhạc đen mặt, gọi tiếp: "Bên dưới a."
Chưởng quầy rốt cuộc cũng nhìn thấy Nhã Nhạc, chạy ra khỏi quầy, híp mắt cười hỏi: "Tiểu cô nương cần gì nha?"
Nhã Nhạc cũng cười đến híp mắt trả lời: "Ta muốn đặt phòng 1 ngày a, là phòng thượng hạng nha. Chỗ này đủ không?" Rồi đặt 2 lượng bạc vào tay của chưởng quầy. Hắc hắc, không phải tiền của mình, không cần phải tiết kiệm. Ai bảo Tương lão dám bỏ mặc nữ hài 5 tuổi như nàng bơ vơ ở ngoài cơ (dù chỉ có 1 ngày), tiêu cho cháy túi lão.
[Tác giả: Vâng, mặc dù tuổi thật của chị là 22. =_=]
Chưởng quầy vội vàng thu bạc, đáp: "Đủ, đủ. Chỗ này đủ rồi. Vậy tiểu cô nương đi cùng ai nha?"
Nhã Nhạc thản nhiên đáp: "Ta đi một mình."
Không khí xung quanh yên lặng đến lạ.
Nhã Nhạc vội bổ sung: "Cha ta trưa mai sẽ đến đón ta nha."
Không khí xung quanh tiếp tục yên lặng đến lạ.
Chậc, có vẻ giống gia đình không đủ điều kiện nuôi con nên vất ra đường cho tự sinh tự diệt ấy, Nhã Nhạc nghĩ thầm.
Quả nhiên, chưởng quầy đại thúc khuôn mặt có vẻ do dự.
Nhã Nhạc cười khinh một tiếng: "Chưởng quầy đại thúc, ta có đủ tiền ta vào khách điếm. Chẳng lẽ chỉ vì tuổi còn nhỏ nên ta không được coi là khách nhân hay sao?"
Câu nói sắc bén mang theo ba phần khinh thường, bảy phần khí phách. Nếu quên đi giọng nói non nớt, không ai có thể nghĩ đây là câu nói của của 1 nữ hài tử.
Chưởng quầy toát mồ hôi hột, quan sát một vòng thấy tơ lụa thượng hạng Nhã Nhạc mặc trên người cũng biết là nhân vật có bối cảnh không dễ chọc, vội vàng sắp xếp cho Nhã Nhạc vào ở phòng chữ Thiên rồi phân phó 1 tiểu nhị dẫn đường.
Thế mới nói, đi ra đường không nên mặc đồ quá đắt tiền. Nhưng khi muốn làm ăn mua bán gì thì phải ăn mặc sao cho sang quý, người ta mới nể trọng mình.
Trước khi đi, Nhã Nhạc còn ném thêm cho chưởng quầy 1 lượng bạc, đặt một bàn ăn trưa tại phòng. Thương thế chưa khỏi mà phải đứng lâu thật sự là đói quá.
Nhã Nhạc vừa lên lầu, khách sảnh tầng 1 liền lâm vào bàn tán xôn xao, đa phần là tiếng của nữ nhân, đặc biệt rõ ràng là tiếng xuýt xoa kích động của mấy dì, mấy thím:
"Uầy, ngươi thấy gì chưa?!! Phấn điêu ngọc mài... Con nhà ai mà đẻ chuẩn thế không biết!!!"
"Ôi trời, lúc đầu ta còn tưởng là tiên đồng ngọc nữ hạ phạm chứ. Muốn nựng khuôn mặt đó quá đi~~~"
" Nghe giọng nói mà xem, thật sự là mát lòng mát dạ."
"Kỳ này nữ hài đó mà bị bỏ rơi thật, dù có phải uy hϊế͙p͙ phu quân ta cũng sẽ mang nó về nuôi."
"Kìa Vương phu nhân, Vương viên ngoại con cháu đầy đàn, vẫn là nên nhường cho ta nhận nuôi đi."
"Này..."
Bla...bla...
Cánh nam nhân thì đa phần nghĩ thế này: Khí độ kia, tài trí kia, nếu con ta mà được một nửa như thế thì hay biết mấy... Haizz...
Còn về phần thiếu niên tiểu nhị trước còn ngẩn ngơ cùng chưởng quầy thì nghĩ rằng: Nữ hài này thật đáng kinh ngạc.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Khoảng nửa canh giờ sau, lại có 3 con tuấn mã dừng chân trước cửa Duyệt Lai khách điếm. Vừa thấy 3 người ưu nhã đi đến, chưởng quầy nhãn lực 4.0 dùng tốc độ ánh sáng chạy ra cửa, cùng 2 tiểu nhị khom lưng hành lễ:
"Thiếu gia cùng nhị vị công tử đại giá quang lâm. Không biết chư vị hôm nay chỉ dùng bữa hay nghỉ lại?"
Khách nhân trong sảnh giật mình nhìn qua, không nhìn thì thôi, nhìn rồi là không dứt mắt ra được. Ba vị nam tử mới vào, da trắng môi hồng, mỗi người một vẻ, đẹp tinh xảo đến lạ lùng. Một người âm nhu nho nhã, một người tuấn mỹ đoan chính, một người mắt phượng doanh đầy mị khí. Mị hoặc nam tử cười như xuân phong, hào sảng nói: "Như mọi lần, ba phòng chữ Thiên."
Khách nhân ăn uống trong sảnh đồng loạt hít sâu, phát ra âm thanh vô cùng quỷ dị. Nam tử đoan chính nhíu mày nhìn xung quanh, mọi người đồng loạt cúi gằm mặt tiếp tục ăn uống. Bất quá tai ai cũng vểnh ra một chút, đảm bảo trình độ bắt sóng âm thanh cao như tai chuột.
Chưởng quầy đại thúc mặt cương tại chỗ, ấp úng nói: "Thiếu gia, nhưng là... nhưng là nửa canh giờ trước đã có người thuê một phòng rồi a."Âm nhu nam tử hòa ái nói: "Vậy thì Thượng Quan huynh, ta với đại ca 1 phòng, huynh 1 phòng nhé."
Đoan chính nam tử cũng lạnh lùng tán thành: "Cũng được."
Bất quá mị hoặc nam tử lại phản đối: "Lăng huynh, Kì huynh, ta mời bằng hữu, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra. Chưởng quầy, bồi thường cho người đó, rồi khuyên y chuyển sang phòng chữ Địa đi.
Chưởng quầy vẫn ấp úng: "Nhưng là... nhưng là..."
Chưởng quầy đại thúc muốn khóc, hắn cũng là người làm ăn lâu năm, trước con mắt của bao nhiêu người làm sao có thể đuổi 1 nữ hài ra khỏi phòng mới thuê nửa canh giờ được. Không kể đến giờ có lẽ tiểu cô nương đó còn chưa ăn xong...
Số làm thuê bị đày đọa thật khổ a T~T
Mị hoặc nam tử cũng nhận thấy chưởng quầy có điều khó xử. Quả thật, đây là quan đạo nối liền với kinh thành, nhân vật lớn qua đây cũng không hiếm. Hắn cũng là thương nhân, cũng biết là làm ăn không nên đắc tội với người. Bất quá, dù nhân vật đó có bối cảnh lớn đến đâu, cũng không thể lớn bằng 2 vị bằng hữu của hắn a.
Thế là mị hoặc nam tử ra quyết định: "Vậy để ta lên nói chuyện với y."
Chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, vâng. Để tiểu nhân dẫn đường."