Chương 12: Lam nhan họa thủy

Khi bóng dáng của Cố Thanh Thanh khuất dần và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người ở lầu 1, mọi người đều xôn xao về nàng, duy chỉ trong góc khuất của Hạc Nhu khách điếm, một bàn vẫn giữ nguyên được sự tĩnh lặng.


Trên chiếc bàn gỗ sơ sài của khách điếm gồm ba người, hai gia nô và một nam tử khoảng 9 tuổi trên người vận một bộ hắc y.
Hắn hứng thú nhìn Cố Thanh Thanh, bàn tay thon dài, trắng nõn, hoàn mỹ với từng khớp xương cân xứng vân vê miệng cốc, khiến chiếc cốc tầm thường cũng trở nên cao quý đến lạ.


Thiếu niên trầm ngâm nhìn rượu trong cốc sóng sánh phản chiếu đôi mắt phượng ma mị với ánh mắt phong tình, vạn phần quyến rũ. Tuy tuổi nhỏ nhưng những đường nét phi giới tính cho thấy một khi thiếu niên này một khi lớn lên chắc chắn sẽ khuynh thành khuynh quốc.


"Tử Lăng," Bằng một giọng khàn khàn gợi cảm thiếu niên gọi một trong hai gia nô của mình.
"Có thuộc hạ!" Một nam nhân với khuôn mặt cương trực hình chữ điền nghiêm nghị đáp lại.
"Hôm nay nghỉ tại khách điếm này."
"Vâng, thiếu gia!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------


Căn phòng Cố Thanh Thanh thuê khiến nàng cực kì sững sờ! Quả nhiên không thể "Trông mặt mà bắt hình dong"!
Tuy Hạc Nhu khách điếm mới nhìn thì có vẻ nhỏ bé, tồi tàn, song phòng chữ Thiên của khách điếm này không thể coi thường được!


Bình phong tơ tằm thêu tranh phong thủy chỉ nhìn đã biết không tầm thường, chén sứ tinh xảo, không những không gian rộng rãi, sạch sẽ, không khí thoáng mát, phòng ở bài trí thanh tao, đồ dùng chất liệu trân quý, mà phong cảnh bên ngoài cũng chẳng hề tầm thường.


available on google playdownload on app store


Phía trước là kinh thành cao quý uy nghiêm, phía sau là sông núi bao la, hùng vĩ, phía trên là trời cao xanh, mây trắng bồng bềnh.


Thực ra phòng chữ Thiên của Hạc Nhu khách điếm khủng bố như vậy cũng đúng thôi! Thanh Thủy trấn tuy không có nhiều người sinh sống nhưng cảnh vật nơi đây cũng gọi là xinh đẹp nhất nhì. Các quan gia hay nhân vật lớn thường ở đây ẩn cư hoặc dưỡng lão. Mà từ Thanh Thủy trấn đến kinh thành có mỗi Hạc Nhu khách điếm là khách điếm duy nhất bởi vậy khách điếm này thường tiếp đón rất nhiều nhân vật quyền quý.


Cố Thanh Thanh không chút thể thống nằm hình chữ đại trên giường, từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao nặng vô cùng. Nàng dùng tay ước lượng giá trị tiền trong hà bao, lòng thầm nhủ: Mộ Quân a Mộ Quân, không ngờ ngươi ẩn cư nơi sơn cốc mà tiền tiêu cũng không ít đâu nhỉ?


Thanh Thanh dùng ma trảo sờ mó hà bao của Yên Mộ Quân tội nghiệp, nở một nụ cười rùng rợn và âm trầm. Nàng ta không hề biết xấu hổ, cũng không khách khí mở miệng liền gọi một mâm đầy ắp sơn hào hải vị với giá cắt cổ.


Chẳng mấy chốc hà bao của Mộ Quân nhẹ đến mức gió thổi cũng có thể bay. Cổ nhân đã khuyên răn mọi người không nên đắc tội tiểu nhân hay đàn bà, nhìn Cố Thanh Thanh mới có mấy tuổi đầu nhưng tính cả tuổi kiếp trước thì nàng ta đủ tuổi để gọi là phụ nữ rồi đó!


Chuyện hà của Mộ Quân bao xẹp lép chính là hậu quả của việc bỏ một ngự tỷ thù siêu dai giữa đường! Hãy dành vài giây ngắn ngủi mặc niệm cho Yên Mộ Quân thôi~


Sống trên đời không còn gì có thể hạnh phúc hơn là được ngủ nướng từ sáng đến trưa hoặc từ trưa đến chiều, đặc biệt là sau khi ăn xong. Tuy theo như lời cô giáo dạy ăn xong đi ngủ luôn là không tốt cho sức khỏe, nhưng Cố Thanh Thanh nàng không quan tâm thì mấy người quan tâm cái gì?


"Mỗi người có một nguyên tắc riêng của mình" - đó là một câu nói của ai đó mà Cố Thanh Thanh không nhớ tên (Liên Sương: *Lật bàn* Chém vừa, ta chưa nghe bao giờ!!) nguyên tắc của nàng chính là cứ ăn chơi thoải mái đi!! Nước đến chân rồi hẵng nhảy, nghe nói khi con người lâm vào cảnh khốn cùng thì sẽ bốc phát được khả năng của mình (không thì ch.ết)


(Liên Sương: Đừng có biện hộ! Cô chính là một con siêu cấp lười biếng!!)
Ăn, chơi, ngủ là một bộ ba hoàn hảo!! Kiếp trước Cố Thanh Thanh nàng cũng sống như vậy!


Tuân thủ theo nguyên tắc của bản thân mình, sau khi ăn no uống say, Cố Thanh Thanh tự giác cởi hài, leo lên giường, chân duỗi thẳng, tay đặt trên bụng, đắp chăn đi ngủ, như lời cô giáo dạy. =-=|||| Mặc dù bây giờ mới là buổi chiều và Thanh Thanh còn chưa ăn tối.


(Liên Sương: Có ai không? Gọi nó dậy đi, đồng hồ sinh học của nó bị hỏng rồi kìa!!)


Cố Thanh Thanh chẳng quan tâm động đất hay bão lũ, nàng vừa đặt người xuống đã ngủ say như ch.ết. Nhưng khi đã tới giờ ăn tối, Cố Thanh Thanh bật dậy như một cái máy đã được cài chuông báo thức, kĩ năng nàng lĩnh hội và tôi luyện được khi trải qua một quá trình vô cùng vất vả, chẳng khác nào nằm gai nếm mật - khi còn sống trong kí túc xá ở đại học.


Bữa tối đến là nàng sẽ bật dậy, xì tiền và yêu cầu đứa bạn cùng phòng mua đồ ăn hộ, sau đó ngủ tiếp trong khi chờ đứa bạn mua đồ ăn về!? Đức tính của một con người lười biếng đã được thể hiện vô cùng chi tiết và thậm chí còn được phát triển qua Cố Thanh Thanh?!


Từ lầu 2 trở lên của khách điếm Hạc Nhu dùng cho thuê phòng, riêng lầu 1 phục vụ ăn uống. Chủ khách điếm đã tận dụng triệt để lợi nhuận kinh doanh của khách điếm. Lầu một vừa có thể dùng để phục vụ ăn uống cho khách quan, vừa có thể dùng làm một quán ăn nhỏ cho người dân nghỉ ngơi, chè chén.


Cố Thanh Thanh còn đang trong tình trạng ngái ngủ, nàng vừa dụi dụi đôi mắt vừa xỏ đôi hài nhỏ nhắn. Nàng cúi xuống dắt chặt thanh chủy thủ vào trong hài để chắc chắn rằng nó không bị rơi ra khi nàng đi lại và lấy Ma phí tán trong hành lý ra, dấu vào trong ngực.


Trong quyển tiểu thuyết thiếu logic và phi hợp lý này, nếu ngươi là nữ chính, ngươi bị bắt cóc thì nam phụ hoặc nam chính sẽ liều mình chẳng sợ ch.ết mà xông vào cứu ngươi, còn nếu ngươi là nữ phụ và bị bắt cóc? Thì ngươi hãy xác định đi!! Chẳng có ma nào liều mình cứu ngươi đâu, cho dù ngươi có được cứu thì người ta cũng chỉ tiện tay và sau đó ngươi sẽ phải điên cuồng yêu hắn và làm bia đỡ đạn cho nữ chính hoặc hắc hóa thành quái và đại Boss!!


Cố Thanh Thanh nàng không chỉ là nữ phụ, mà còn là nữ phụ ác độc thuộc phe phản diện, là đại boss, là pháo hôi kiêm đá kê chân lớn nhất trong "Tuyệt sắc giai nhân". Là nhân vật ác độc bám dai nhất trong các chương chuyện, đồng thời cũng là kẻ có kết cục thảm hại nhất!


Không những thế, nàng còn đi ngược tình tiết, không lên kinh thành mà xông vào Phù Sinh cốc, nàng không được bảo vệ nhờ là nhân vật cần thiết trong chuyện ngay từ khi ở lại Mạn Tiêu sơn trang đắp mộ cho Cố gia rồi!! Bởi vì mạng nhỏ của bản thân, Cố Thanh Thanh nàng phải cảnh giác 24/24!!


Giả sử nếu nàng ăn cơm trong phòng trong khi "nguyệt hắc phong cao" thế này, biết đâu có một tên thích khách mù đường xông vào phòng nàng để tìm nơi trú ẩn và một đao giết nàng thì Cố Thanh Thanh nàng ch.ết quá oan ức rồi!!


Hơn nữa nàng không thể chịu đựng được việc ăn tối trong căn phòng tối om được chiếu sáng bằng ánh trăng le lói ngoài cửa sổ và ánh nến lập lòe, mờ ảo! Đến ăn cơm mà cũng phải mò mẫm để gắp thức ăn? Biết đâu nàng gắp nhầm một thứ gì đó chẳng phải thức ăn và nuốt vào miệng.


Bởi vậy, nàng vẫn nên thành thành thật thật, xuống lầu một ăn tối cùng mọi người dưới ánh sáng của hàng chục cái đèn lồng thì hơn. Cho dù có ch.ết thì cũng đi có bè có bạn~


Bất quá, trời không chiều lòng người, lão thiên gia lại thích trêu ngươi. Khách điếm đất chật người đông, bàn ghế thì thiếu mà người đông nghìn nghịt. Thậm chí còn có người đứng và cầm bát đũa để ăn!?
May mắn là trong góc khuất của lầu một vẫn còn bàn có chỗ trống.


Giữa lầu một chật ních người mà cũng còn có thể độc chiếm một bàn, hơn nữa trên bàn chỉ có một hài tử, còn hai nam nhân cao lớn thì đứng xung quanh đủ thấy thân phận của hài tử đó cũng chẳng thể coi thường. Thôi, được thì được không thì thôi! Nàng tới thử một lần vậy, bằng không nàng liền thuận theo lão thiên gia về phòng ăn tối vậy. Số nàng đâu thể quá nhọ đến mức độ vừa mới đi ngược tình tiết một lần đã "tèo" được?


(Liên Sương: Đáng tiếc, quyền quyết định trong tay bổn tọa, bổn tọa quyết định cho cô gặp không chỉ một tên thích khách mà còn một đám thích khách vì tội lười của cô!)


Cố Thanh Thanh bước về phía nam hài, nàng dùng ánh mắt trong suốt lóng lánh như Tây Hồ mùa thu, nụ cười hiền hòa ôn nhã như mưa phùn Giang Nam, giọng điệu ấm áp hòa nhã nói:
" Vị huynh đài này có thể cho tiểu đệ ngồi nhờ một lát được không?"


Nam hài liếc mắt sang nhìn nàng, khẽ nhếch khóe miệng cười vô cùng tà mị. Chỉ một cái liếc mắt của hắn cũng dư sức khiến một kẻ đã ngắm qua không ít mỹ nhân cộng với năng lực chấn định khủng bố như nàng cũng không khỏi ngẩn ngơ.


Dung mạo của nam hài này không 1 từ ngữ miêu tả nào có thể tả hết vẻ đẹp đó, càng không 1 bút phác nào có thể vẽ lên được, xinh đẹp là từ dành riêng cho hắn, vẻ đẹp này của hắn thậm chí còn hơn xa nữ nhân. Nhẽ nào đây chính là yêu nghiệt dụ thụ trong truyền thuyết?!


Tạ ơn trời! Con vô cùng cảm tạ người đã cho con cơ hội sống đến ngày hôm nay để gặp được một tên siêu cấp thụ, chậc chậc, nhìn vòng eo hình chữ S của hắn ta kìa! Tên này đủ khả năng làm cường thụ, làm hàng ngàn tên công quỳ gối dưới chân hắn, một dàn hậu cung đam mỹ sớm muộn cũng sẽ được thành lập thôi!!






Truyện liên quan