Chương 1: Tái sinh
Trần Viện giương mắt ngơ ngác nhìn mỹ nhân nước mắt như châu sa thi nhau rơi xuống. Mỹ nhân là một phụ nhân khoảng bốn mươi, tuy nhiên do được bảo dưỡng rất tốt nên không thể nhận ra được tuổi thật. Gương mặt bà tinh xảo, đôi môi, khóe mắt đều hiện ra vẻ phong tình, không khó đoán được người này lúc còn trẻ cũng một phen làm điên đảo chúng sinh. Mỹ nhân khóc ròng một ngày một đêm mà cơ hồ van nước mắt không có xu hướng đóng lại, mặc dù cơ thể người có đến 70 phần trăm là nước, nhưng cô vẫn tự hỏi liệu sau này những chuyện lạ trên thế giới có ghi nhận lại trường hợp một phụ nữ vì khóc quá nhiều mà mất nước ch.ết hay không. Chính vì thế, việc đầu tiên cô làm sau khi tay chân đã bắt đầu có thể cử động chính là đưa cho mỹ nhân ly nước đặt trên bàn cạnh đầu giường: “Mẹ…đừng khóc nữa…uống nước”
Từ sau khi tỉnh lại đến giờ cô vẫn đang trong tình trạng thoát lực. Tay chân, đầu lưỡi, thậm chí mí mắt cũng không thể cử động. Thật may mắn đó là do tác dụng của thuốc chưa tiêu tán hết. Sau khi biết được việc này cô thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mà cô không phải xuyên vào một cơ thể bị liệt toàn thân. Chưa kịp vui mừng, Trần Viện đã bị một dòng ký ức ùa về lấp kín đầu óc, từng tế bào não căng nứt như muốn bị vỡ ra. Phải mất cả một đêm Trần Viện mới tiêu hóa hết những điều mà dòng ký ức đó mang lại, cuối cùng, trong lòng không khỏi thốt lên một tiếng: “O.M.G”
Có phải thượng đế quá xem trọng năng lực tiếp nhận của cô. Trước đó 12 tiếng, cô đã vô cùng sốc khi nghĩ rằng mình xuyên vào một cơ thể bị liệt toàn thân. 12 tiếng sau cô vui mừng nhận ra rằng mình không bị liệt, thật là một điều vô cùng kinh hỉ…mới là lạ. Ai có thể giải thích cho cô biết tại sao cô lại xuyên không đến đây, hơn nữa lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết. Chẳng lẽ những năm gần đây xuyên không trở thành một môn thể thao thịnh hành, người người xuyên không, nhà nhà xuyên không?
Bốn ngày trước đây Trần Viện đã luyện một bộ tiểu thuyết “Điên cuồng yêu em”. Nghe tên liền biết đây là một bộ tiểu thuyết vô cùng điên cuồng. Có ch.ết cô cũng không thừa nhận đây là một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền, bởi vì nó còn thua cả tiểu thuyết rẻ tiền.
Động lực duy nhất khiến cô đọc là do có một nhân vật phụ trong đó trùng họ trùng tên với cô – Trần Viện. Vâng, và bây giờ cô đã hoa lệ xuyên vào nhân vật Trần Viện đó.
Thành thật mà nói, đây chính là một thế giới điên cuồng, cải trắng ngoài chợ cũng không nhiều bằng tổng giám đốc ở nơi đây. Tổng giám đốc đủ thể loại, đẹp trai, lịch lãm, tuấn tú, phong độ, bụng bự, bụng nhỏ, bạch đạo, hắc đạo….muốn loại nào có loại đó. Nể tình mình có tham gia diễn xuất trong bộ truyện này, cô nhẫn, nể tình nam phụ thâm tình, cô nhẫn, cô nhẫn cho đến khi nhân vật mình có cảm tình nhất trong truyện là nam phụ bị bắn - ch.ết, Trần Viện bị dàn cảnh tai nạn giao thông - ch.ết. Cô chỉ còn biết tặng đồng chí tác giả một ngón tay giữa: “Đồng chí à, viết hết bộ truyện này chắc đồng chí mất rất nhiều chất xám nhỉ, sao không mau mua muối I ốt ăn bổ sung đi.”
“Bảo bối, con cử động được rồi…ô ô… bảo bối của mẹ…ô ô…”
Đầu Trần Viện phút chốc bị gì chặt vào bộ ngực 34C của mỹ nữ. Cô cố tình lờ đi âm thanh nức nở đang gây nhiễu sóng của mỹ nữ, giơ tay day day thái dương, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp không thể diễn tả, cô không thể không ganh tỵ với Trần Viện, cảm giác có mẹ quan tâm thật tuyệt, kể ra Trần Viện kia thật là may mắn khi có một người ba và một người mẹ hết lòng yêu thương cô, chỉ là cô ta không biết trân trọng mà thôi.
“Mẹ…con ngạt thở.”
“Ô….ô, mẹ xin lỗi, tại mẹ mừng quá, ô…ô…”
“Mẹ đừng khóc nữa, mẹ khóc từ tối đến giờ, khàn cả giọng rồi.”
Mỹ nữ chợt ngừng khóc, trân trối nhìn Trần Viện mà không thốt nên lời, sau đó…
“Ô…ô….Bảo bối của mẹ lớn rồi….ô…ô, biết quan tâm đến mẹ nữa, mẹ vui quá …ô…ô…”
Cô đã nói sai chỗ nào sao, mỹ nữ chẳng những không ngừng khóc mà còn tăng thêm công suất.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một đoàn áo trắng tiến vào, lôi lôi kéo kéo, tiến hành kiểm tr.a toàn diện cho cô.
“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, nhưng cần phải điều dưỡng lại thân thể trong một thời gian, đặc biệt là nên tránh xa các chất kích thích.” Bác sĩ đưa ra kết luận sau quá trình kiểm tra.
Trần Viện thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn là cô không bị gì. Khoan đã, chất kích thích…Trong đầu Trần Viện đột nhiên hiện ra một vài hình ảnh vỡ vụn. Hóa ra hai ngày trước Trần Viện kia tham gia một party sinh nhật, như thế nào nhỉ, phải dùng từ điên cuồng, thác loạn mới diễn tả được, sau đó có người đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, Trần Viện lấy hết can đảm ra để thử, kết quả sốc thuốc ngất đi, đám hồ bằng cẩu hữu hoảng sợ bỏ chạy hết, cuối cùng là do bảo an trong hộp đêm đưa cô đến bệnh viện. Những điều này trong tiểu thuyết chưa từng nhắc đến, nhưng cũng phải thôi, Trần Viện chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ, làm nền để tô điểm cho nữ chính, tác giả chỉ chú trọng đến việc miêu tả tính khí tùy hứng, điêu ngoa, độc ác của cô, thông qua đó để đề cao sự thuần khiết như hoa sen mới nở của nữ chính.
Mà kể ra Trần Viện này làm người cũng quá thành công đi, đám bằng hữu gắn bó biết bao năm trời, cùng nhau phá làng phá xóm, thế nhưng giây phút cô cần nhất lại bỏ chạy đi hết, không biết là nên vui hay nên buồn. Nói thế nào đi nữa thì Trần Viện kia cũng đã ch.ết rồi, người đang sống bây giờ chính là một Trần Viện hoàn toàn khác. Đã như thế thì cô sẽ thay thế cô ấy sống thật tốt, nhận tất cả những điều tốt đẹp mà cô ấy đáng nhận, mà hơn hết chính là tránh khỏi số phận bi đát phải đối mặt trong tương lai, vì Trần Viện kia mà cũng là vì Trần Viện này.
Đoàn bác sĩ vừa rời đi, cửa phòng một lần nữa bị tông mạnh, một người đàn ông trung niên đạp gió tiến vào.
“Con gái, con tỉnh rồi, có khó chịu không? Đừng sợ, ba ở đây.”
Một lần nữa Trần Viện rơi vào vòng tay ấm áp. Cô nhận ra đây là ba của Trần Viện kia – Trần Bằng. Trong tiểu thuyết, người đàn ông này vô cùng cưng chiều Trần Viện, ông biết cô không thích quản lý công ty nên không muốn tạo áp lực cho cô, mà lặng lẽ bồi dưỡng một đứa con rể để thay ông chăm sóc bảo bối của ông sau này. Chỉ có điều ông không nghĩ đến là con gái của ông đến liếc nhìn chàng rể này cũng không thèm mà đâm đầu vào yêu say đắm nam chính. Còn đứa con rể bị “phụ tình” kia lại hóa thành bạch nhãn lang, quay lại cắn ông một ngụm. Đến lúc con gái qua đời, vợ quá thương tâm mà đi theo, sự nghiệp cũng tan biến, ông trở thành một người điên loạn, gia đình hạnh phúc trước kia phút chốc vỡ tan, như bọt biển mà hòa vào dòng nước xiết.
Trần Viện trong lòng rung động từng cơn. Đây chính là tình thân mà kiếp trước cô chưa từng nhận được, nó khiến cô trở nên mê muội, muốn mãi mãi đắm chìm trong đó không bao giờ thoát ra. Cô sợ tất cả chỉ là giấc mơ, khi tỉnh giấc thì hết thảy sẽ biến mất. Hạnh phúc đến vỡ òa khiến cô không kiềm được, nấc lên thành tiếng: “Ba, mẹ…”
Mai Bảo Phượng thấy Trần Viện ôm chồng mình khóc cũng không nhịn được nữa, cuối cùng sà vào, ba người ôm nhau thành một đoàn.
“Ô…ô…ông xã, ô…ô…bảo bối…ô..ô…”
“Ô…ô…ba….mẹ…ô…ô” – Đây là ba mẹ của cô, tình thương họ chỉ dành duy nhất cho cô mà không phải ai khác.
Hộ lý và y tá thấy hình ảnh cảm động này, liền rời khỏi phòng bệnh, nhường không gian lại để gia đình bồi dưỡng tình cảm với nhau. Hay nói một cách khác thẳng thắng hơn, họ không chịu được âm thanh xuyên thấu với cường độ cao này.
Trần Viện ngây ngốc trong bệnh viện một tuần lễ mới được mẫu thân đại nhân chuẩn cho xuất viện, trở về nhà tiếp tục điều dưỡng. Trong thời gian này cô đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai mà mình sắp phải đối mặt.
Hiện tại cô gần như đã dung nhập hoàn toàn vào cơ thể này, cô cảm thấy rất hài lòng về vẻ ngoài của “Trần Viện”. Đó là điều hiển nhiên, mẹ cô là một mỹ nhân, con gái bà làm sao lại là vịt con xấu xí được. Điều khiến cô mỹ mãn nhất chính là cô đã thoát khỏi kiếp màn hình phẳng. Kiếp trước Trần Viện là một cô gái thanh tú dễ nhìn, tuy chưa đến mức người gặp người thích, nhưng nhận được không ít lời tỏ tình, tuy nhiên khiến cô không tự tin nhất chính là con người “trước sau như một” của mình. Bây giờ thì tốt rồi, nhìn cô gái đang đứng trước gương, dáng dấp thướt tha, làn da non mềm trắng mịn, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn ngập nước long lanh, cặp môi nhỏ nhắn hồng nhuận như quả anh đào muốn mời gọi người ta cắn một ngụm, đây hẳn là một tiểu mỹ nhân chính hiệu, gương mặt vẫn còn mang theo nét ngây ngô nhưng lại căng tràn sức sống của tuổi mười bảy.
Một tiểu mỹ nhân như vậy lại bị đồng chí tác giả vùi dập đến mức không chốn dung thân, quả nhiên đủ tàn nhẫn. Nhưng không sao, Trần Viện bây giờ đã khác xưa, cô sẽ không để cho mình tiếp tục sống cuộc sống mù mịt như trước đây nữa. Hiện tại cô chỉ có thể nghĩ ra hai cách để tránh khỏi kết cục thảm bại trong tương lai.
Phương án một: tránh xa nam nữ chính. Đây là cách an toàn và hiệu quả nhất, nữ chính là nguyên nhân khiến Trần Viện phải ch.ết, còn nam chính là người cho người giết Trần Viện. Nói đi cũng phải nói lại, nam chính này cũng thật nhỏ nhen “Trần Viện” chỉ phạm chút lỗi lầm mà lại lại truy cùng giết tận như vậy, thật là không có phong độ mà một nam chính phải có. Bất quá “Trần Viện” chỉ bắt cóc, có ý đồ cho người cưỡng hϊế͙p͙ nữ chính thôi mà…ừm... “Trần Viện” này đáng ch.ết thật, nhưng mà đó không phải là cô, cô không muốn ch.ết thảm như vậy. Nhưng cách thứ nhất không khả thi, bởi vì gia đình cô làm trong giới giải trí, nữ chính sau này cũng gia nhập vào giới giải trí, hơn nữa ba Trần cũng đã có mấy hạng mục hợp tác với nam chính, cho nên không tránh khỏi một số trường hợp phải chạm mặt. Vì thế, phương án một: over.
Phương án hai: Theo nữ chính, có thịt ăn. Đây cũng là cách có khả năng thực hiện nhất. Trong tiểu thuyết, Trần Viện một mực ganh tỵ với nữ chính, luôn tìm mọi cách để hãm hại là ly gián cô ta với nam chính. Vậy thì kiếp này cô sẽ không đối đầu với nữ chính, kéo nữ chính về phe mình, trở thành chị em tốt càng hay, như vậy sẽ tránh được kết cục bi thảm. Thế nhưng, Trần Viện lại nhớ đến một nhân vật luôn khiến cho người khác đau lòng: nam phụ. Nếu cô làm như vậy thì hắn có tránh khỏi cái ch.ết như trong tiểu thuyết không. Hơn nữa, vẫn còn một người phải đối phó: con rể của ba Trần.
Ôi, tại sao lại có nhiều chuyện phải lo thế này, cái đầu nhỏ của cô sắp nứt ra rồi. Thôi thì bỏ qua một bên đi, binh đến tướng chặn, chứ cứ ngồi đây mà suy nghĩ đến việc phải đối phó với những nhân vật mà mình hoàn toàn không biết mặt mũi như thế nào thì thật là phiền chán.